Đến hiện trường hôn
lễ hai người liền chia ra hai lối, ai bận việc nấy. Về phần Hứa Tử Ngư
thì có phần nhẹ nhõm hơn một chút, cô chỉ cần đi theo Bạch Hinh chuẩn bị hóa trang là được, công việc của Tống Lương Thần thì bận hơn nhiều, một lúc thì đi kiểm tra hôn trường, lúc khác đi xem vị trí khách mời, thậm
chí ngay cả nhà bếp anh cũng đi một vòng kiểm tra, rốt cuộc Hứa Tử Ngư
cũng thấy anh đứng lại một lúc, anh đứng tại đại sảnh nhìn màn ảnh đang
chiếu những hình ảnh của chú rể Chu Tấn An đang chuẩn bị tỏ tình cô dâu.
Trong đó có những tấm hình mà mấy năm trước anh tự dùng máy ảnh để chụp được, tấm hình cuối cùng dừng lại là lúc cô dâu đang học lớp 11 khi đó anh đã lén chụp được, tấm hình Bạch Hinh mặc áo đầm đang đứng ở cửa lớp. Một
giây đó thời gian giống như dừng lại vậy, bên ngoài màn ảnh là hai quả
tim, đã trải qua cuộc khảo nghiệm của thời gian, cuối cùng cũng có một
kết quả tốt đẹp mỹ mãn không phụ đoạn thời gian qua.
Toàn bộ ánh
sáng chợt tập trung đến khán đài bên trái, tiếng đàn dương cầm du dương
dần dần vang lên, người mặc bộ vest màu trắng đang gảy đàn chính là chú
rể Chu Tấn An, giai điệu rất có thần, ở khán đài bên phải, Bạch Hinh cầm lấy micro nhẹ nhàng ngân nga hát theo tiếng đàn. Cô chậm rãi vừa hát
vừa bước theo ánh đèn, đến trước mặt chú rể Chu Tấn An, hát: “Chỉ cần
ánh mắt khẳng định của anh, tình yêu của em mới có ý nghĩa. . . . . .”
Bạn học cùng khách mời đang ngồi ở bên dưới khán đài cũng đều biết rõ tình
cảm mà Chu Tấn An dành cho Bạch Hinh trong những năm qua, mọi người cũng hiểu và cảm thán cho cậu ta có thể theo đuổi được Bạch Hinh thật là
chuyện không dễ dàng gì; chỉ có Hứa Tử Ngư cùng mấy người thân cận nhất
với cô dâu cùng chú rể mới biết rõ nhất, mẹ của Chu Tấn An ghét Bạch
Hinh cùng điều kiện xuất thân của cô ấy, bà chê cô ấy không phải là khuê tú, xuất thân trong gia đình danh giá, không xứng với con trai độc nhất nhà danh gia của bà. Cũng may trong những năm này, Chu Tấn An vẫn là
kiên trì, mà Bạch Hinh cũng là một cô bé đáng yêu, sau khi trong nhà náo loạn một thời gian, cũng đã chấp thuận cho hai người. Hứa Tử Ngư mượn
ánh sáng đèn chiếu lên khán đài, nhìn đến bàn đầu tiên, vị trí dành cho
gia trưởng, lúc này trong mắt của mẹ Chu cũng đang rưng rưng nước mắt,
có thể trông thấy con cái hạnh phúc thật sự không dễ dàng nha!
Tiếng nhạc cùng tiếng hát dần dần kết thúc, Chu Tấn An đứng dậy, cầm lấy bó
hoa hồng đang để trên nắp đàn dương cầm, bước tới trước mặt của Bạch
Hinh. Cậu ta quỳ một chân xuống đất nói với Bạch Hinh: “Bạch Hinh, anh
yêu em, quá khứ cũng vậy, bây giờ cũng thế, về sau cũng sẽ không thay
đổi. Mặc dù trước đó em đã đồng ý với anh một lần rồi, nhưng hiện tại
anh vẫn muốn hỏi em thêm một lần nữa, em có đồng ý sống với anh hay
không?” Bạch Hinh đã sớm cảm động đến rối tinh rối mù rồi, tay lau nước
mắt không ngừng gật đầu. Cô ấy đưa tay ra nhận lấy bó hồng, hai người
đứng tại chỗ ôm nhau thật chặt. Dưới khán đài bạn bè và khách mời vỗ
tay, có người lớn giọng nói to: “Hôn miệng, hôn miệng đi.” Hai mắt đầy
nước mắt nhìn người đối diện, sau đó hai người từ từ hôn nhau.
Một màn thật cảm động nha! Rốt cuộc Hứa Tử Ngư cũng trông thấy người bạn
tốt của mình tìm được hạnh phúc, cảm động đến nỗi hai mắt đều đỏ lên.
Đáng tiếc cô còn chưa có thổn thức đủ, liền bị Tống Lương Thần kéo sang
một bên.
“Sao vậy?”
“Tấn An quên cầm cái nhẫn, lúc thay
quần áo quên để vào túi áo vest rồi.” Tống Lương Thần xoa hai tay vào
nhau, sau đó một tay khác từ trong túi móc ra một hộp nhung tinh xảo
nói: “Hiện tại người dẫn chương trình sẽ không cần đề cập đến chuyện đó, cậu xem có thể dùng cách nào đó hấp dẫn sự chú ý của mọi người một lúc
không?”
“Mình?” Hứa Tử Ngư hoài nghi nhìn Tống Lương Thần xem đầu óc của anh có phải do buồn bực mà bị hỏng rồi hay không, trong lúc này
muốn cô làm gì để hấp dẫn mọi người đây?
Tống Lương Thần quay đầu liếc mắt nhìn cây đàn dương cầm, sau đó lại nhìn cô. Hứa Tử Ngư khẽ động, ngay sau đó liền sáng tỏ.
Mặc dù trong lòng vẫn đang tồn tại nghi vấn, nhưng bây giờ quan trọng nhất
vẫn là phải giúp một tay, cô chỉ cần bước vài bước liền đến trước đàn
dương cầm, ở trong bóng tối nhẹ nhấn phím đàn. Một chuỗi âm thanh du
dương chợt vang lên, mọi người đang nhìn một màn cô dâu chú rể hôn nhau
liền bị tiếng đàn hấp dẫn, không biết có phải là do Tống Lương Thần đã
dặn dò nhân viên điều chỉnh ánh sáng trước hay không, toàn bộ ánh sáng
trong hội trường đang tập trung chiếu về phía cô dâu chú rể thì dần dần
tối lại, giờ phút này toàn bộ đều chuyển qua và tập trung trên người của Hứa Tử Ngư.
Hứa Tử Ngư mặc bộ lễ phục màu trắng dành cho dâu
phụ, ngồi ở trước đàn vừa gảy đàn vừa nghiêng người, đồng thời mỉm cười
với mọi người. Không biết mọi người có phát hiện ra hay không, dù sao nụ cười của cô cũng đang rất gượng.