Nghe chú Hùng nói xong Vân nghẹn ở cổ không thốt được lời nào, chẳng lẽ ngay cả khi Vân đã làm theo lời nó là đuổi dì Phượng ra khỏi nhà mà nó cũng không tha. Vội vàng Vân hỏi địa chỉ bệnh viện, số phòng mà dì Phượng đang nằm rồi dập máy. Vân đi đến bệnh viện, hỏi được phòng dì Phượng, Vân chạy ập vào. Cô bật khóc nức nở khi thấy dì Phượng đang ngồi dựa vào thành giường. Trên đầu có băng một lớp băng gạc. Vân chạy đến nắm tay dì:
- Là lỗi tại con....nếu như con không....
Dì Phượng ngăn Vân lại, dì cười:
- Không phải do con đâu...Tại dì không chịu quan sát, cứ nghĩ lung tung nên mới bị như thế này.
Chú Hùng đứng cạnh đó nói:
- Cái thằng đâm dì con nó phi từ trong ngõ ra, dì con không làm chủ được tay lái nên ngã đập đầu xuống đường. Thằng đó gây tai nạn xong lên xe chạy mất rồi. Cũng may người dân gần đó kịp thời đưa dì con đến bệnh viện, không thì không biết ra sao...
Dì Phượng nhìn chồng nói:
- Cũng không có gì mà, tại dì bị bất tỉnh lên chú con cứ lo quá lên...
Vân biết dì đang cố gắng tỏ ra dì không hề hấn gì để Vân đỡ trách bản thân. Nhìn vết máu vẫn còn loang trên trán dù đã được băng bó Vân biết dì Phượng bị ngã không phải nhẹ. Chú Hùng thấy vợ nói vậy cũng không nói gì thêm nữa. Dì Phượng tiếp:
- Mà con ăn uống gì chưa...Phải ăn vào mới có sức. Con xem thế nào chuyển về nhà dì ở nhé. Có cả chú ở đây, dì chú thương con như con đẻ. Con cứ sống mãi như thế sao được. Người chết cũng đã chết rồi, người sống thì vẫn phải tiếp tục sống. Con đừng tự hành hạ bản thân mình nữa. Dì biết con có nỗi khổ riêng...nhưng có gì cứ nói cho dì biết. Rồi chúng ta tìm cách giải quyết...
Vân nghe những lời nói từ tim gan của dì khiến cô bật khóc. Cô biết vợ chồng dì Phượng thật sự rất thương yêu cô, không phải vì bố mẹ Vân mất mà dì chú như vậy. Kể từ nhỏ Vân đã coi nhà dì Phượng như ngôi nhà thứ 2 của mình. Vân muốn đến sống với vợ chồng dì lắm chứ, nhưng nếu Vân làm như vậy gia đình dì Phượng sẽ gặp nguy hiểm. Như hôm nay, chưa biết tai nạn có phải do Nó gây ra hay không nhưng việc nó bắt Vân đuổi dì Phượng về cũng là nguyên nhân chính. Càng nghĩ Vân càng lo sợ bản thân mình sẽ gây nguy hiểm đến những người xung quanh. Vân nói:
- Dạ, chuyện này dì cứ mặc con được không ạ. Con sống một mình được mà....
Chú Hùng liền nói:
- Không được đâu, dì nói con ở một mình không ra ngoài. Hàng xóm cũng bàn tán ì xèo những chuyện không đâu. Bản thân dì con hôm nay cũng.....mà thôi con phải nghe lời dì, con như thế chú làm sao còn mặt mũi nào nhìn mặt bố mẹ con lúc xuống suối vàng.....
Vân biết mình không tìm được lý do thích hợp nào để từ chối. Cô vội lảng tránh:
- Dì không sao là tốt rồi...Giờ con phải đi có chút việc...Chú ở lại chăm sóc dì giùm con nha...Con chào dì, chú.....
Nói xong Vân vội vàng đứng dậy chạy ra khỏi phòng không kịp để hai người họ nói thêm điều gì. Dì Phượng mặt buồn rầu nhìn Vân đi mất, dì biết trong căn nhà đó có điều gì không bình thường. Là một người cực Tín, tuần rằm, lễ lạp nào dì cũng lên chùa thắp nhang, nghe nhà sư giảng kinh, ăn chay, niệm phật....Cũng vì thế dì Phượng cũng có một chút căn quả, vậy nên dì hoàn toàn hiểu được lý do vì sao Vân đuổi mình về. Vì bản thân dì cũng đã mờ mờ nhìn thấy “ Nó “, dì Phượng cũng cảm giác được nó đang ngồi trên người mình lúc ở nhà Vân.
Khi dì hỏi Vân về hũ cốt của lão Toàn sao lại còn ở đây là vì dì Phượng muốn Vân nói ra điều gì đó cho mình nghe. Bởi vì chính mắt dì nhìn thấy Vân bê hũ cốt lên tầng sau đó đi xuống tay không. Chưa hết, dì Phượng có hỏi thăm hàng xóm xung quanh nhà Vân và biết được những câu chuyện ma quái vào lúc nửa đêm. Nhưng tất cả chỉ là mơ hồ, không có gì chứng thực...nhưng mỗi lần gặng hỏi Vân đều tìm cách lẩn tránh. Chính vì thế dì Phượng muốn đưa Vân ra khỏi căn nhà đó càng sớm càng tốt.
Về phần Vân sau khi từ bệnh viện về cô lang thang, thơ thẩn...Cô dừng chân lại ngay cây cầu mà lão Toàn đã nhảy xuống. Cô đi đến đúng nơi lão Toàn “tự vẫn”, bỗng nhiên cô nghe thấy giọng của Nó:
“ Mẹ...định...làm...gì...vậy...he...he...he..”
Vân giật mình rụt chân lại, ngay lúc đó đã có mấy người áp sát ngay cạnh Vân. Họ nhìn thấy bộ dạng thất thần cùng khuôn mặt buồn bã của Vân nên họ sợ cô có ý định tự tử. Nghĩa là lúc đó Vân muốn nhảy cũng không nhảy được. Cô đưa đôi mắt buồn lạnh lẽo nhìn những người xung quanh rồi đi qua họ ra xe đi về. Đã sẩm tối, phía xa đường chân trời mặt trời đã khuất hẳn, thứ ánh sáng cuối ngày để lại một khoảng mây màu đỏ như máu. Bóng của Vân in xuống mặt đường kéo dài một vệt lê thê, ảm đạm.
Về đến nhà, căn nhà lặng im như tờ, cây cối không chút lay động. Đứng trước cổng Vân biết mình sắp bước chân vào một thế giới đầy những thứ đáng ghê sợ, những thứ ám ảnh có thể giết chết một con người. Dù bản thân rất sợ nhưng chân tay Vân không làm theo ý mình, cơ thể Vân như có người điều khiển, nó tự ý bước vào bên trong. Vừa vào đến nhà giọng cười quen thuộc lại vang lên:
“ He....he...he....mẹ...đã...về....”
“ Mẹ...có...mua...quà...cho...con..không..”
Vân lấy hết bình tĩnh hỏi nó:
- Sao mày lại làm như vậy...Tao đã đuổi dì ấy đi rồi cơ mà.....??
Nó hiện ra ngay trước mặt Vân, nó mở cái miệng dài ngoác, rộng toác ra cười:
“ Hi..hi...hi...làm..gì...ạ.....”
“ Bà...ấy....có...thể...nhìn...thấy..con....he...he..he..”
Vân vẫn đứng giữa nhà, cô hét lên đáp lại nó:
- Nếu mày còn làm hại người thân của tao nữa tao sẽ giết mày.....Tao..sẽ....chết....
Đồ vật trong căn nhà bỗng nhiên rung lắc dữ dội, Nó vẫn ở trước mặt Vân, nó cau mày nhìn Vân, đôi mắt đỏ lòm của nó nhìn như xuyên thấu tâm can của Vân. Mọi thứ dừng lại, nó biến mất. Không gian trong căn nhà chỉ vọng lên tiếng trẻ em:
“ Mẹ...Không...Chết...Được...Đâu...”
Vân đờ đẫn lê từng bước mệt nhọc lên tầng hai. Cô không đi vào căn phòng nhỏ nữa, lướt qua nó cô thoáng thấy ven vách tường hũ cốt lão Toàn ban ngày cô đặt ở đó, nay nó vẫn ở đó....Sao lúc trưa nó lại xuất hiện ở bàn phòng khách. Nhưng bây giờ Vân không để ý đến nó nữa, Vân bỏ mặc nó ở đó rồi bước lên tầng ba vào phòng của mình. Lúc này mới là 7h tối, Vân cố ăn chút bánh, uống chút sữa mà hôm qua dì Phượng mua tới. Cơ thể mệt mỏi, khủng hoảng tâm lý khiến Vân gục xuống giường ngủ thiếp đi. May mắn cho cô hôm nay cô không gặp ác mộng.
Đang ngon giấc Vân giật mình tỉnh dậy vì tiếng Sấm. Bên ngoài trời đổ cơn mưa rào, sấm chớp giật đùng đùng. Nhìn ánh sáng hắt vào chiếc đồng hồ lúc này đang là 11h30 tối. Những ánh chớp loé lên làm cả căn phòng bừng sáng, tiếng gió đập mạnh vào cánh cửa sổ, tiếng lá cây xào xạc....Rèm cửa trong phòng Vân bay lên theo từng cơn gió lùa vào. Vân mở mắt choàng dậy, cô chạy đến toan đóng cửa. Ánh chớp lập loè, gió thổi mạnh, bất giác cô lùi lại ôm miệng để không hét thành tiếng. Đằng sau tấm rèm vừa bung lên vì gió, Vân thấy rõ có bóng người phía sau rèm cửa sổ. Ánh chớp giúp Vân nhận ra không ai khác đó chính là Mẹ cô.
Trong cơn mưa, dưới ánh chớp giật Vân thấy rõ khuôn mặt mẹ mình đang buồn bã đứng ngoài cửa sổ.
“ Đùng Đoàng...”
Tiếng Sấm nổ vang trời, ngoài trời sáng loà lên. Vân với tay gọi:
- Mẹ....mẹ.....ơi....
Cô chạy đến bên thành cửa sổ nhưng không có ai ở đó, chỉ có những cơn gió mạnh cuốn theo những hạt mưa táp thẳng vào mặt Vân....Cô oà khóc:
- Mẹ ơi....mẹ..ở đâu....??
Vân nghĩ ngay đến điện phòng, cô chạy lại chỗ công tắc bật đèn. Nhưng không có điện, có lẽ do trời mưa to lên nguồn điện bị cắt. Vân quay lại nhìn về phía cửa sổ, cái bóng đen tóc dài bây giờ vẫn đứng đó...Vân định chạy lại thì có giọng nói vang lên:
“ Chạy...đi......chạy....đi....”
Giọng mẹ Vân vọng ra từ phía cửa sổ, Vân không hiểu mẹ muốn nói gì. Giọng nói đó lại tiếp tục:
“ Con...chạy...đi.....chạy....đi...”
Cái bóng biến mất, Vân nhào đến chỗ cửa sổ nhưng tất nhiên làm gì có ai. Cô hét lên một cách Tuyệt Vọng:
- Mẹ ơi...Mẹ ở đâu.....
Không ai đáp lại, gió thổi quá mạnh khiến một cành cây bị gãy đập thẳng vào cửa sổ. May mắn Vân không bị làm sao, cô quỳ xuống sàn nhà. Trong không gian tối đen như mực, chỉ có tiếng gió, tiếng mưa. Mưa hắt vào ướt hết cả căn phòng, Vân đưa tay ra cố sức kéo hai cánh cửa sổ lại. Thò đầu ra ngoài cửa sổ Vân nhìn thấy dưới gốc cây nhãn có một người đàn ông đang ngước mắt nhìn lên trên cửa sổ phòng Vân. Ánh sáng mờ mờ của sấm chớp làm Vân nhìn thấy người đó đang mặc bộ quần áo giống với lão Toàn hôm tự tử. Lão đang đứng đó ngẩng đầu nhìn lên trên phòng Vân.
Kéo hết sức Vân cũng đóng được cửa sổ lại.
“ Cộc..cạch....cạch....”
Bên ngoài như có ai đang gõ, dù hình ảnh lão Toàn đang đứng dưới gốc cây làm Vân sợ khiếp vía. Nhưng Vân lại nghĩ có khi nào Mẹ Vân cũng đang ở bên ngoài. Dù biết mẹ đã chết nhưng từ ngày mẹ chết chưa bao giờ Vân mơ được gặp mẹ. Hôm nay thấy mẹ cô không sợ mà còn thấy thương mẹ vô cùng. Ban nãy cô thấy khuôn mặt mẹ rất buồn, đôi mắt bà đang khóc chứ không phải vì nước mưa. Bà còn gì đó chưa kịp nói với Vân, lấy hết can đảm Vân tiến lại gần cửa sổ, kéo tấm rèm lên Vân kinh hồn bạt vía.
Lão Toàn....lão Toàn đang đứng đó với thân xác thối rữa, nát bét...Trên tay lão đang ôm hũ tro cốt của chính bản thân mình. Lão nhìn Vân bằng hai hốc mắt sâu thẳm, đen xì. Vân ngã ngửa về đằng sau, cô hạ rèm xuống.
Tiếng “ Cộc...Cộc...Cộc...” lại vang lên đằng sau cửa sổ. Lùi lại góc nhà đối diện Vân thu mình lại cái xó nhỏ quen thuộc, cô mở trừng mắt nhìn về phía cửa sổ. Cảm giác như cánh cửa sẽ bung ra bất cứ lúc nào. Vân lo sợ điều đó, cô không dám nhắm mắt. Tiếng gõ càng lúc càng to, nó làm Vân phát điên lên. Cô hét lên trong tiếng sấm nổ dền trời. Đột nhiên trong bóng đêm kinh hoàng đó có tiếng chó tru lên ai oán.
“ Hú...ú....Gâu....Hú.....ú.....ú...”
Sao lại có tiếng chó tru vào lúc này, nhà Vân không nuôi chó. Tiếng chó tru lên cũng là lúc bên ngoài cửa sổ không còn tiếng gõ nữa. Không gian bỗng chốc trở nên im bặt. Vài giây sau Vân nghe thấy tiếng Chó sủa dữ dội, nó gầm gừ, sủa lên từng tiếng rõ rệt.
Tiếng chó sủa vang vọng khắp khu vườn sau nhà. Không biết con chó từ đâu xuất hiện nhưng Vân cảm thấy nó đang cào xé, nó rít qua kẽ răng những tiếng Ngầm Ngừ như muốn xua đuổi kẻ thù......Mưa đã ngớt, gió ngừng thổi...Sự lặng im càng làm tiếng Chó sủa trở nên rõ rêt hơn, cửa sổ lúc này không còn bất cứ tiếng động gì nữa. Vân bạo gan chạy đến gần cửa sổ, khẽ vén tấm rèm lên một kẽ nhỏ. Vân nhòm qua đó, dưới kia là gốc cây Nhãn....Có con chó trắng đang lao vào gốc cây cào, nghiến mặc dù gốc cây không có ai đứng đó cả. Bỗng nhiên con chó quay đầu lên hướng cửa sổ Vân tru lên một hồi dài.
Vân sợ hãi thả tay để rèm buông xuống, đèn bật sáng, ngừng mưa điện cũng đã có trở lại. Vân nhìn đồng hồ đã là 1h đêm, cô không dám tắt điện, trèo lên giường Vân trùm chăn kín đầu. Cô lắng nghe từng chuyển động, từng tiếng vang phát ra trong không khí. Nhưng thoạt nhiên tất cả chỉ còn là một sự Yên Lặng, nhưng nó khác hẳn cái không khí Yên Tĩnh đến lạnh lùng như thường lệ.....Không hiểu vì sao nhưng từ lúc con Chó tru lên trong màn đêm Vân cảm giác mình được An Toàn. Một cảm giác đã từ rất lâu Vân không được cảm nhận......Và rồi Vân được ngủ một giâc ngủ trọn vẹn trong suốt những chuỗi ngày ác mộng kia.....