Ngải Miến Điện

Chương 13: Chương 13




Đang loay hoay phụ bác gái dọn cơm, thì cái tiếng chuông tin nhắn quen thuộc vang lên. Tôi mở điện thoại, là tin nhắn của Tuyết – người yêu tôi.

“A ah. Mih chia tay nhe!”

Tôi không bất ngờ, tình cảm của tôi và Tuyết mấy tháng nay đang ngày một rạn nứt. Chỉ là...nó tới hơi sớm. Tôi nhắn lại một cái tin chỏng lỏn, nhanh đến không kịp suy nghĩ: “Uh. Mih chia tay“. Tắt điện thoại, tôi quẳng luôn vào ba lô. Tự nhủ: “Chẳng sao cả, quên đi“.

Tiến đến bàn thờ, tôi thắp ba nén nhang cho Đức:

-Mong mày ở thế giới bên kia sống thanh thản. Thứ lỗi cho thằng bạn này vì bấy lâu nay không về thăm! Trong lòng tao vẫn luôn xem mày là anh em chí cốt...Nếu mày linh thiêng, hãy phù hộ cho thằng Hoàng vượt qua kiếp nạn này. – tôi ngập ngừng, cố nói thật nhỏ - Tao sẽ tìm ra người hại mày. Tao sẽ không để mày phải chết oan ức đâu Đức à!

Nén nhang đỏ rực trên bàn thờ, tỏa khói nghi ngút khắp căn phòng. Liệu mày có nghe được những lời chân thành tao nói không hở Đức?

Anh Trần và bác gãi cũng lần lượt thắp cho Đức nén nhang. Không gian như tĩnh lặng đi vì nỗi nhớ Đức, bức hình ba chúng tôi chụp chung vẫn được bác gái để góc bàn.

-Thôi, mấy đứa ra ăn cơm đi. Gió ngoài trời thổi vù vù thế kia, chắc là thằng Đức đang về đấy. –bác đùa, nhưng tôi vẫn muốn tin rằng Đức về, nó sẽ phù hộ cho tôi nhanh chóng tìm ra hung thủ.

Tôi cất tiếng thăm dò, vừa nói vừa liếc nhìn thái độ của Trần:

-Chắc nó về đấy, nó cũng muốn biết ai đã bỏ ngải mình mà!

Trần im lặng, khuôn mặt hắn vẫn lạnh như tiền, không biểu lộ chút cảm xúc. Hắn có liên quan gì tới cái chết của Đức không? Tại sao Trần lại có nhiều bí ẩn như thế? Những câu hỏi ấy cứ vo vo trong đầu tôi, ám lấy tôi suốt buổi tối hôm ấy.

Nhìn lên đồng hồ, đã 8h tối. Rửa xong đống chén phụ bác, tôi cũng lật đật xin về:

-Anh “Trần” ở lại chơi. Em xin phép về trước, trưa giờ vẫn chưa ghé qua nhà nữa.

Hắn vẫn lạnh lùng, rít nốt điếu thuốc đang cháy dở trên môi. Hắn thở hắt ra:

-Ừ, chú về...Anh không tiễn!

-Bác gái cháu về! Chắc sáng mai cháu trở lại Sài Gòn luôn, không ghé qua bác được.

-Ừ, về cẩn thận nha Long. Đám giỗ thằng Đức, mày chơi là bác vui rồi!

Tôi khoác cái áo, rồi phóng xe về thật nhanh. Đã lâu rồi tôi chưa về nhà, toàn để ba má phải lên tận Sài Gòn thăm tôi.

Tối hôm đó tôi trằn trọc mãi không ngủ được, đành dậy ra sân hóng gió. Trời hôm nay mát quá, gió cứ thổi vù vù qua tai, làm tôi nhớ lại cái đêm ở nhà bà băm – một kỉ niệm kinh hoàng.

Bỗng điện thoại reng lên, là Tuyết gọi. Tôi bấm End-Call không suy nghĩ, còn gọi làm gì khi đã chia tay? Cũng chỉ là cãi nhau! Một phút sau, một tin nhắn được gửi tới từ Tuyết:

“Em xin loi, tai luc trua em buc qua. Bi cac Sep mang...”

“Em ngu di...” Tôi gửi một tin nhắn cho Tuyết.

Tôi tắt luôn điện thoại. Những lúc thế này tôi chẳng muốn nói chuyện hay nghe giải thích gì cả. Trời hôm nay mát quá, rút hộp thuốc trong túi. Tôi bắt đầu rít liên tục, không biết từ bao giờ, cái thói quen hút thuốc của Đức đã nhiễm vào tôi...Tôi ít hút, nhưng những lúc buồn hay cần suy nghĩ việc gì, tôi lại hút, có khi hút rất nhiều.

Ngồi trầm ngâm, khói thuốc xộc vào mũi làm tôi sặc. Tôi dúi điếu thuốc xuống đất, rồi vào giường đi ngủ. Bởi tôi đã quyết định điều đúng đắn mà trước nay nhút nhát lảng tránh:

TÔI SẼ BỎ LẠI TẤT CẢ, TÔI SẼ QUYẾT TÌM RA KẺ ĐÃ HẠI ĐỨC

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.