Ngải Miến Điện

Chương 17: Chương 17




- Tôi lục tủ, xé gói mì, rồi chế nước để đấy. Cũng cả tháng rồi, tôi chưa đi chơi với ai. Dù tôi và Tuyết quen nhau, nhưng đa phần chỉ gặp nhau tại chỗ làm, hiếm khi đi chơi riêng lắm. Mỗi lần tôi rủ, em đều bảo “bận“...nên tôi đành đi uống cà phê một mình.

Có khi cả tháng chúng tôi còn chẳng đi chơi được với nhau bữa nào nữa. Biết là em bận rộn việc công ty, suốt ngày phải đi cùng thằng cha sếp bàn công việc này nọ với đối tác, nhưng đôi khi tôi cũng thấy buồn và có chút chút ghen. Mặc dù lão sếp của chúng tôi trông khá đàng hoàng...và cũng đã có vợ con

Trời hè nóng đến chảy mỡ. Tôi ráng nuốt cái món mì nghẹn cứng qua cổ...Vừa ăn vừa coi chương trình Ghost Lab trên Discovery:

“Thật là kinh khủng...Chúng tôi vừa giáp mặt một con ma, một hiện tượng tâm linh đáng sợ nhất thế giới” – tôi bất giác cười khi nghe thằng cha trên Discovery nói. Lẩm bẩm một mình:

-Khổ thân, chắc lão này chưa bao giờ gặp ngải. Nên mới thốt ra được câu “đáng sợ nhất” như vậy.

Sống lưng tôi bỗng lạnh toát, khi nhớ về cái thứ kinh khủng ấy. Thứ đã giết chết Đức, và có lẽ cũng đang dày vò Hoàng vào lúc này. Tôi chợt nhớ ra Bác Tư, liền bấm máy gọi:

-A lô. Bác nói tiếp về chuyện ban nãy đi. Người tên Linh ấy là ai?

-À, người đó trước đây đã từng thuê tôi làm một việc.

-Cô ta thuê bác làm việc gì?

-Hồi trước cô ta có tới xưởng gỗ của tôi, bảo thấy Đức dễ thương nên muốn làm quen. Nên nhờ tôi giả vờ bảo là bác của cô ta, mà tôi không chịu. Mấy bữa sau cô ta có trở lại, đưa cho tôi ít tiền, bảo nhờ tôi giúp. Lúc đấy, tôi nghĩ cũng chỉ là làm quen thôi, cũng đâu ai mất mát gì nên nhận lời, bảo cô ta là cháu mới trên Tây Nguyên xuống chơi. – rồi giọng bác Tư tỏ vẻ lo lắng – nhưng tại sao cô ta lại liên quan tới cái chết của Đức? Cậu nói rõ cho tôi hiểu được không?

Tôi lưỡng lự, không muốn bác Tư biết, sợ bác ta sẽ làm rối hết mọi chuyện lên.

-Cũng không có gì, chuyện cũng qua rồi. Cháu chỉ muốn tìm hiểu chút thôi. Bác có biết gì về cô ta không? Số điện thoại, hay địa chỉ gì đó.

-À, tôi có số điện thoại. Nhưng mấy năm rồi, không biết cô ta có còn xài số này không. Cậu lấy giấy bút ra, tôi đọc cho... - giọng bác Tư đã bớt lo lắng hơn.

Tôi vớ lấy quyển sổ trên bàn, rồi chăm chú nghe bác Tư đọc:

-Rồi, bác đọc đi

-090xxxxxxx...Rồi đấy, tôi không còn biết gì nữa đâu.

-Cám ơn bác, cháu sẽ không làm phiền nữa.

Tôi cúp máy, bấm thử số bác Tư vừa đọc:

“Thuê bao quý khách vừa gọi, hiện không liên lạc được....”

-Chẳng lẽ cô ta không xài số này nữa sao? Giờ phải làm sao để tìm cô ta đây? –Tôi lầm bầm. Nhất thiết người tên Linh ấy có liên quan tới cái chết của Đức, không thể để mất dấu cô ta được. Nhất định tôi phải tìm ra con người đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.