Tôi dẫn Thi tới quán cà phê mà tôi hay ngồi, quán Louis. Đây là quán mà tôi thích nhất ở Sài Gòn, nó vắng khách, yên tĩnh, nhưng cũng có một gu nhạc rất riêng. Vừa bước vào quán, thì tiếng violon vang lên trong góc. Anh chủ quán bước ra, niềm nở:
-Em tới vừa kịp lúc, còn đúng một bàn anh giữ lại cho em đấy! – anh nhìn qua Thi – em là bạn gái Long hả? Nghe Long nhắc suốt, bữa nay anh mới được gặp. Anh là Quang, chủ quán ở đây!
Thi cười vì bị nhận nhầm là người yêu của tôi:
-Không có, em là bạn cùng chung cư với anh Long thôi. Em tên Thi, rất vui được gặp anh.
Anh Quang niềm nở và vui tính, khác hẳn với phong cách quán Louis của anh:
-Sao hôm nay đông khách vậy anh Quang?
-À, bữa rồi anh phát poster quảng cáo – anh chỉ tay về phía cô gái đang say mê kéo violon – cô ấy là Linh, mới xin vào biểu diễn mỗi tối thứ 7, chủ nhật đấy. Bữa nay khách đông quá, đa phần là người mới tới đây lần đầu. – anh hất đầu về phía cuối phòng, một cặp tình nhân đang ngồi trong góc phòng, say đắm làm những trò khó coi. Quán khá tối, chỉ mở một hai cái đèn vàng nhỏ, nên tôi chỉ nheo mắt nhìn rồi quay đi – Đấy, toàn mấy người mới, anh không thích những người như vậy, làm mất phong cách của quán. Cuối buổi anh sẽ góp ý với họ, em đừng để ý nhé. Nãy giờ nhiều khách quen phàn nàn lắm. Thôi hai đứa vào bàn ngồi đi.
Tôi dẫn Thi lại bàn cạnh cửa sổ, chỗ ưa thích của tôi. Vừa vì ở đó thoáng mát, có gió ở ngoài thổi vào, vừa vì có lắp đèn ngay bên trên nên khá sáng. Từ cấp ba tới giờ, tôi vẫn giữ cái thói quen ngồi uống cà phê ở những nơi yên tĩnh, nó giúp tôi điềm tĩnh suy xét mọi việc một cách đúng nhất. Có đôi lúc bận, tôi cũng tranh thủ chạy ra đây uống cà phê, riết rồi thành khách quen của quán.
Một anh chàng nhân viên bước tới, đưa menu cho chúng tôi:
-Anh Long vẫn uống như mọi khi chứ ạ? Còn chị dùng gì?
Tôi gật đầu, nhìn qua Thi:
-Cho chị một sinh tố cà chua nhé, bỏ ít đường thôi.
-Dạ!
Anh chàng nhân viên vội vàng ghi phiếu, rồi nhanh chóng đi vào quầy, trả lại không gian riêng cho chúng tôi. Bản nhạc cô gái ban nãy kéo cũng dừng lại, lúc này tôi mới nhìn rõ được khuôn mặt cô gái, thanh tú đến lạ.
-Này, anh mời em đi cà phê thế này, đã hết giận chưa?
-Tạm tha cho anh!
Một lúc sau, đã thấy anh chàng nhân viên bê thức uống ra. Tôi thích phong cách phục vụ lịch sự và nhanh chóng của quán này:
-Phê đen nóng kèm ca cao của anh – anh ta đặt ly cà phê trong tách nước nóng xuống, cùng với hai ly trà và một tách nhỏ ca cao. Tôi thích bỏ ca cao vào cà phê, đơn giản chỉ vì nó thơm. Lần đầu tới đây, nhân viên trong quán rất hay thắc mắc vì khẩu vị kì quái của tôi – còn đây là sinh tố cà chua của chị. Chúc anh chị thưởng thức vui vẻ!
Từ lúc ấy, chúng tôi cứ ngồi huyên thuyên về đủ mọi thứ trên trời dưới đất đến nỗi quên cả thời gian. Nhìn lên cái đồng hồ con lắc treo trên tường, đã 11h tối, đa phần khách đã bỏ về hết. Thi lúc này cũng đang say mê ngồi nghe cô gái ban nãy kéo violon tiếp, sau khi tạm dừng cả tiếng đồng hồ:
-Em ngồi nghe nhé, anh ra ban công hút điếu thuốc một xíu. – tôi thấy hơi buồn miệng.
-Anh hút ít thôi, không tốt đâu. – Thi có vẻ không thích
Tôi bước về phía ban công, hơi lướt qua cặp tình nhân đang ngồi trong góc mà ban nãy anh Quang chỉ. Tôi nhíu mày, nhận ra hai người ngồi đó quen quen...Rồi tôi giật mình, khi nhận ra đó là Tuyết và lão sếp