Tôi lững thững bước về chung cư, ánh đén điện hai bên đường cứ chập chợt, chốc chốc lại tắt, rồi xoẹt ra vài tia điện giữa sự lạnh lẽo đêm khuya.
Thình lình, tôi thấy một bóng người cao dong dỏng ngồi trên ghế đá, là anh Trần. Anh ta ngồi đó, rít điếu thuốc trên môi một hơi thật dài, rồi thở hắt ra. Khói thuốc khiến cho khung cảnh xung quoanh anh ta trông lạnh lẽo đến đáng sợ...
-Cuối cùng mày cũng đã gặp bà ta – hắn lạnh lùng như một tên giết người, ánh mắt sắc lẹm như dao nhìn về hướng tôi – mày nghe được bà ta nói những gì, mà mặt tái xanh thế nhóc? Chắc lại bị bà ta hù, như đứa con nít bị dọa ma chứ gì?
Rồi Trần cười nhếch mép khinh bỉ. Tôi cố gắng điềm tĩnh, cố không làm hắn phật lòng, vì tôi vẫn còn nhiều thắc mắc muốn hỏi hắn ta.
-Sao anh biết chỗ này?
-Mày khoan hỏi, lại đây ngồi với tao nào thằng thỏ đế - Trần cố châm chọc, khiến tôi bực đỏ cả mặt. Nếu là một người khác, có lẽ tôi đã cho hắn ta xịt máu mũi ngay lập tức rồi.
Tôi tiến lại, hắn dịch sang một bên ghế đá cho tôi ngồi.
-Cứ nhìn tao mãi, thèm thuốc à? Để xem còn điếu nào không, cho mày nửa điếu, hút đỡ vật – hắn cười cười, lấy trong túi ra bao con Mèo, rút một điếu đưa tôi
Tôi cầm lấy điếu thuốc, giục toẹt xuống đất, lấy đế giày di lên, rồi quay qua lườm hắn. Tôi rút trong túi ra bao thuốc, rít vài hơi cho tỉnh táo.
-Gớm, chú láo quá nhỉ? – hắn cười, khuôn mặt nham hiểm khác hẳn với anh Trần mà lần đầu tiên tôi gặp. – hôm nay có lẽ tao với mày phải ngồi đây nói chuyện đến khuya đấy. Không biết chú mày đủ can đảm ngồi ở nơi vắng vẻ này với anh không nữa.
Tôi rút điện thoại ra xem giờ, đã gần 12h đêm rồi. Cái công viên của chung cư bây giờ vắng ngắt không một bóng người, lâu lâu chỉ có một vài con chim nghe động, bay ra từ tán lá xào xạc.
-Anh có gì mà tôi phải sợ chứ? Tôi bây giờ không còn là thằng Long yếu đuối, phải nhờ vào sự giúp đỡ của người khác nữa đâu. – Tôi trừng mắt, cố áp đảo tâm lý của anh Trần.
-Không sợ? – Anh ta đứng dậy, dí sát đầu vào mặt tôi, nói bằng giọng đe dọa – Nếu tao nói với mày, tao chính là đứa con tuổi Dần, đã bị bà băm bóp cổ chết năm ấy thì sao? – Trần nói bằng cái giọng ư ử như đang phát ra từ tút trong bụng anh ta, chứ không phải từ cổ họng.
Vậy chẳng lẽ anh ta là ma? Tôi cố gắng lùi lại tới sát mép ghế, tim đập thình thịch như đánh trống. Tại sao anh ta có thể là con của bà băm được? Rõ ràng Trần là em họ của Đức cơ mà:
-Tao cảm nhận được tim mày đang nhảy nhót trong lồng ngực – anh ta cười nhếch, khiến tôi lạnh hết cả xương sống – biết sợ rồi hả thằng ranh? Sao bảo mày gan lắm cơ mà?
Không gian im lặng đến đáng sợ khi anh Trần dụi điếu thuốc xuống nền xi măng, chậm rãi lấy ra một tấm hình. Tôi chết sững người khi nhìn tấm hình trên tay Trần, một gã đàn ông tầm hơn ba mươi, mặc bộ đồ bộ đội đang bế một đứa bé chừng hai tuổi trên tay, mặt đứa bé trai kháu khỉnh đến lạ, bên cạnh là một cô gái trẻ đang bá tay người đàn ông trông rất tình cảm. Người con gái mặc một bộ quần áo dân tộc. Tôi đoán có lẽ đó là một cặp vợ chồng. Mặt tôi tái nhợt khi nhận ra, gã đàn ông ấy chính là...lão tài xế.
-Nhận ra lão ta không thằng ranh? – hắn hỏi đều, vẫn không bỏ cái vẻ khinh bỉ.
-Chính là...gã tài xế bị tai nạn cơ mà? – tôi cố tỏ ra bình thường, không để lộ vẻ lo sợ - sao anh lại biết lão ta và có tấm hình này?
Trần im lặng, ngồi lại xuống ghế đá, rút điếu thuốc khác ra hút. Hắn dúi tấm hình vào tay tôi, rồi quay sang chỗ khác phà hơi thuốc một cách lịch sự:
-Thế mày không nhận ra ai đứng trong hình nữa à? – hắn bỏ cái vẻ ta đây, lần đầu tiên nói chuyện một cách đàng hoàng.
Tôi nhìn kĩ lại tấm hình. Người con gái trong hình trông hoàn toàn xa lạ, chỉ có điều ánh mắt nhìn rất giống một ai đó mà tôi nhận không ra.
-Là ai? Tôi không biết...