-Giờ sao Hoàng, tao với mày không thể để phí công sức đến đây được. Tình trạng thằng Đức thế này, không biết nó chịu được bao lâu nữa.
Rồi tôi chợt nhớ tới anh Trần, liền gõ cửa gọi lớn:
-Cháu là bạn anh Trần, anh ý nói bà giúp tụi cháu được...
Cửa mở ra, bà băm không còn gắt gỏng nữa:
-Bạn thằng Trần à? Nó khỏe không? Tụi mày là thế nào với nó?
-Anh Trần vẫn khỏe, ảnh kêu chỉ có bác mới giúp được tụi cháu.
-Vậy thế vào nhà đi, tao pha cho ấm nước mà uống.
Tôi và Hoàng bước vào, căn nhà toát lên vẻ ấm cúng lạ thường. Như là có cả một đại gia đình sống ở đây vậy. Tôi nhìn lên tường, phía trong góc treo một tấm tranh chân dung, một bà băm bên đống thuốc. Có lẽ là tranh anh Trần vẽ tặng bà. Thấy tôi để ý tấm tranh, bà băm chộp, đổi luôn cách xưng hô:
-Tranh thằng Trần tặng già đấy. Nó tốt lắm, nó từng ở đây với tao hơn tháng trời. Trước giờ tao ghét người lạ, nhưng mà không ngờ lần ấy tao lại chấp nhận cho nó ở đây... - rồi bà rót chút nước vào cái chén, đưa tôi và Hoàng – đây không có trà gì đâu, nước sôi pha với chút trầm rừng thôi.
Bà lụi cụi ngồi lên mép võng, đung đưa vài cái, mắt nhìn về phía tấm tranh. Ra chiều là mình cũng biết thưởng thức nghệ thuật:
-Già thấy nó vẽ đẹp lắm. Lại hết mực thương em nó, hồi đấy thằng em nó chết, nó lên nhà tao nhất quyết đòi tìm hiểu về ngải. À mà tao cũng biết coi số, coi tướng đấy. Chả phải nghề ngỗng gì đâu, nhưng cũng đủ để nhìn người, đoán mệnh.
Tôi nhấp miếng nước bà rót, hơi nóng bốc lên mũi, mang theo hương trầm thơm nức. Mà không hiểu trầm là trầm gì? Chả lẽ là trầm hương?
Nhâm nhi chút nước, tôi thấy ngọt ngọt nơi đầu lưỡi, không rõ ràng nhưng đó là vị ngọt. Thấy tôi tâm đắc món nước uống, bà tiếp:
-Thằng Trần nhìn khỏe khoắn vậy, chứ đoản mệnh lắm. Chắc chỉ vài năm nữa là nó chết, tao nhìn thấy cái chết xám ngoẹn trên mặt nó. Coi tướng coi số cũng khổ lắm, có cái luật là nếu biết người ta sắp chết. Thì không được nói cho người ta biết...luật đấy, giỡn mặt là vong nó quần cho chết.
-Vậy sao bà nói cho chúng cháu biết?
-Sao cũng được, tao tin tụi mày. Cấm có nói cho thằng Trần biết...già cũng thương nó lắm.
Bà trầm ngâm, bắt đầu cởi áo thằng Đức ra, săm soi mấy vết bầm trên lưng:
-Nó bị thế này lâu chưa? Tao thấy nó cũng khó cứu lắm rồi, ngải nó ám đen cả phổi thế này, cùng lắm thì sống được 2-3 tuần. Tụi mày đưa nó đến đây muộn quá...
-Chẳng lẽ không cứu được nó?
-Tao không biết, còn tùy vào cái duyên cái số của nó với trần gian này. Họa may có phép lạ, nó sẽ sống. – bà cởi cái nón len tôi đổi cho Đức để giữ ấm ra – đấy, chúng mày tự coi đi. Tóc nó bắt đầu rụng rồi này. Giai đoạn cuối đấy, chả mấy mà nó trọc đầu.
Tôi và Hoàng sửng sốt nhìn tóc thằng Đức rụng ra từng mảng, đúng như lời anh Trần nói thật. Tóc nó chắc chỉ độ nay mai là rụng hết. Bấy giờ thằng Đức mới tỉnh dậy, nó thều thào:-Long, mày lấy tao ngụm nước.
Tôi rót cho nó miếng nước, Đức từ từ uống. mắt không tỏ vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy bà băm:
-Tao mê man, nhưng vẫn nghe hết những gì tụi mày nói. Tao nghĩ tao bị con bé đó ám ngải thật rồi, nếu tao có mệnh hệ nào, mẹ tao... - mặt nó đượm buồn khi nghĩ đến cảnh “người tóc đen đi trước, bỏ mẹ tóc bạc khóc thương“.
-Mày đừng nói linh tinh, mày sẽ không sao hết. Có tao với Long ở đây, có bà băm nữa. Bả sẽ cứu mày..
-Thôi, tao nghe hết những gì bà băm nói rồi. Cơ thể tao, tao biết. nó không chịu đựng được bao lâu nữa đâu. Tao chỉ lo cho mẹ tao, còn một mình...
Tôi, Hoàng và Đức ôm lấy nhau, cả ba thằng đều không dám nghĩ cái cảnh sẽ phải chia lìa. Đối với chúng tôi, đây là người thân, là gia đình thứ hai.
Tình bằng hữu thiêng liêng cao cả
Suốt cuộc đời, biết tìm được mấy ai?
Cùng nhau sống chết ngày mai
Vượt qua hoạn nạn, chông gai, bụi trần
Bà băm lúi cúi xách cái cối nhỏ, với một vài con dao, dặn tôi và Hoàng:
-Hai đứa mày để yên cho thằng kia ngủ dưỡng sức. Giờ già vào gian trong chế thuốc cho nó, phòng đấy bí mật, cấm hai thằng mày lẻn vào. Không nghe lời tao, mò vào đấy mất mạng đừng trách – mặt bà nhìn rất nghiêm trọng, và tôi cũng hiểu. bà nói “mất mạng” thật chứ chẳng chơi – hai đứa mày rảnh thì ra ngoài bìa rừng chơi kìa. Ngoài đó không khí mát mẻ lắm, không có thú hoang đâu. Chỗ tao ở con nào bén mảng tới gần là chết, nên yên tâm.
-Thế bao giờ thì bà bắt đầu chữa cho Đức?
-Tao cũng không biết, phải chuẩn bị nhiều thứ lắm. Có lẽ phải chiều mới xong thuốc bôi, còn nếu muốn tống ngải đi, có lẽ phải đợi tới sáng mai. Hai đứa mày đừng cho thằng kia ăn gì đấy, cứ để nó nghỉ ngơi. Mai sẽ là một ngày đau đớn của nó. Nó sống được hay không, thì qua ngày mai sẽ rõ.
Rồi bà bước vào phòng trong, đóng kín cửa lại. Tôi và Hoàng chỉ còn nghe những tiếng lộc cộc của chày cối, có lẽ bà đang giã thuốc...Hai thằng bước ra ngoài, bắt đầu loanh quanh lại phía bìa rừng đi dạo.
Cảnh rừng ban ngày nhìn rất yên bình, trái hẳn với nét hoang sơ, lạnh lẽo của nó khi đêm xuống. Những tiếng sói tru được thay bằng những tiếng chim hót, vooc kêu, nghe rất vui tai. Buổi chiều trôi qua nhanh như gió, tôi và Hoàng ngồi huyên thuyên cả buổi về những kí ức đẹp của ba thằng. Rồi ngồi im, hai thằng cùng nghe bài “bạn tôi” cứ lặp đi lặp lại từ chiếc IP3 của thằng Hoàng...cho đến tận chiều.
Có lẽ phải đến 4-5h gì đó, tôi và Hoàng mới quay lại nhà bà băm. Chiều buông, nắng cũng tắt dần, cảnh rừng xung quoanh căn nhà lại trở về với vẻ hoang sơ vốn có của nó. Đi từ xa, tôi đã có thể nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Đức, chỉ có thể là nó:
-Hoàng, lẹ lên. Tao nghe có tiếng thằng Đức kêu. Không biết có chuyện gì
Hai thằng chạy thục mạng về phía nhà bà băm. Càng lại gần, tiếng kêu của Đức nghe càng đau đớn. Xô cửa chạy vào, tôi thấy Đức đang nằm cởi trần, bà băm ngồi cạnh, liên tục cầm bó cây gai gì đó chà mạnh lên những chỗ bầm.
-Hai thằng mày về đúng lúc quá, qua giữ chân giữ tay nó hộ tao. Mày nữa, nằm yên đấy, ráng chịu xíu đi...
Tôi và Hoàng giữ chặt Đức, xót xa nhìn những vết xước đỏ máu trên những vết bầm, nhưng lạ một cái, những chỗ bà băm đã chà lên nãy giờ đều đã bớt tím và không chảy máu nữa. Tiếng kêu của thằng Đức nghe đến xé lòng, vang khắp bìa rừng...
-Đấy, chúng mày thấy chưa – Bà chìa nắm lá đã nát bét – nhìn cái gì đây này!
Tôi và Hoàng nhìn theo tay bà chỉ, nắm lá nát bét thay vì màu xanh đen, lại cứ đỏ tươi như máu.
-Thằng này bị ngải Miến Điện. Trước đó nó cũng bị ngải tình nữa rồi, mấy cái vết này là do ngải Miến Điện gây ra. Người bị ngải này cứ yếu dần đi rồi chết, chứ không chết ngay đâu. Tao lấy lá thuốc chà cho nó, đây là bí quyết của người chữa ngải, nó giúp hút bớt máu độc trong người ra. Chứ cái này để lâu, đến giai đoạn người bị ám sắp chết, thì da sẽ hoại tử dần, thối nát ra...
Tôi rùng mình, không ngờ trên đời lại tồn tại những thứ kinh khủng như vậy.
-Này thằng cao cao kia, rảnh thì ngồi chà cho nó đi. Giờ thì chà nhẹ thôi, chủ yếu là chà mấy cái đầu cho xước ra da, máu dễ chảy thôi.
Hoàng ngồi vào thế chỗ bà băm. Thằng Đức đã ngủ thiếp đi lúc nào không biết, nhưng mặt vẫn tỏ vẻ đau đớn tột cùng.
-Tụi mày phải cẩn thận với mấy người dân tộc, hay người sống gần núi rừng. Loạng quạng làm nó ghét, nó bỏ ngải cho chết. Thế tụi mày có biết ai ám ngải thằng này không?
-Dạ biết, lúc thằng Đức còn tỉnh. Nó có kể cho cháu nghe, một con bé chừng 16 tuổi sống ở Tây Nguyên...chắc có lẽ là nó.
Bà băm nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng:
-Vậy không phải nó bỏ ngải đâu, chỉ có thể là nó nhờ người ám ngải thằng này. 16 tuổi cỡ nó, thì pháp lực may ra chỉ đủ xin mấy cái ngải tình. Tụi mày không biết gì về ngải nên mới nói vậy thôi...
Bà nhìn lên cái đồng hồ nhỏ để trên bàn...đá quá 6h. Với lấy cái đèn dầu, bà thắp lên soi:
-Lát 10h tao có việc phải vào rừng, tụi mày rảnh ngồi đây tao kể về bùa ngải cho nghe. Biết điều thì im miệng, tự giữ lấy thân, tao kể cho mà biết tránh.
Bà băm bắt đầu kể cho chúng tôi nghe về ngải, những điều cơ bản nhất.........