Mới vừa “làm” xong, Trần Thái liền hối hận.
Họng đau, phía sau cũng hơi rát, khắp toàn thân bủn rủn như vừa bị nghiền qua. Lẽ ra không nên dày vò như thế, sắp ba mươi tuổi rồi. Ngày nào cũng phải nằm bò ra bàn làm việc để giải quyết cả đống giấy tờ ngập đầu hết chồng này đến chồng khác, cuộc sống riêng tư nếu như không tiết chế, thân thể này sẽ sớm không xong.
Y trở mình, suy nghĩ đến công việc ngày mai. Ánh mắt lia đến phòng để quần áo bên cạnh. Đèn cảm ứng bên phòng đó đang sáng, là do vừa mới có người lấy đồ, bên trong quần áo vừa treo vừa vứt, một nửa là âu phục áo sơ mi, nửa kia là đồ thể thao, cho dù phong cách hay giá tiền, hiển nhiên đều thuộc hai đẳng cấp khác nhau hoàn toàn.
Trần Thái tự xưng là người thuộc chủ nghĩa cực đơn giản, tôn thờ sự tối giản, cho nên quần áo treo trong tủ vốn đã ít lại càng ít, đa số toàn quần áo thể thao và áo gió. Chỉ cần không bị rách thì cứ giặt sạch sẽ là có thể mặc được tận mấy năm. Đương nhiên chủ nghĩa tối giản của y cũng không phải sinh ra sau khi đã hưởng thụ cuộc sống vật chất quá phong phú, mà bởi điều kiện có hạn.
Ví dụ như thuê khách sạn, y luôn chỉ chọn phòng tiêu chuẩn, nhưng lần này lại ở tận phòng đầy đủ tiện nghi, cảm thấy rốt cuộc có chút không đúng lắm.
Không gian tám mươi mét vuông có một phòng khách, hai buồng wc. Mỗi phòng lại có cửa gỗ ngăn cách độc lập, không phải quá xa xỉ nhưng rất tiện nghi. Trong phòng ngủ ngoại trừ giường lớn còn có bộ sô pha bằng vải, nhìn sang bên cạnh là phòng để quần áo, thiết kế cửa kéo. Trần Thái nhìn căn phòng để đồ với kích thước vừa phải, lấy đồ khá thuận tiện, liền nghĩ sau này cũng nên làm một cái ở nhà.
Men rượu trong người y vẫn chưa tan, suy nghĩ vẩn vơ hết chuyện này đến chuyện khác. Một lát sau nghe thấy tiếng động trong phòng tắm, lúc này mới đột nhiên nhớ ra bạn tình đêm nay.
Trần Thái giờ mới tỉnh táo hơn đôi chút, lập tức sợ đến mức chảy mồ hôi lạnh khắp cả người.
Sếp tổng Lục Tiệm Hành của truyền thông Thiên Di, cử chỉ nho nhã tác phong dứt khoát, thủ đoạn trên giường lại cao siêu như hổ như sói.
Trần Thái tối hôm qua lúc gặp anh, đã nhận nhầm anh là cậu hotboy của quán bar sát bên. Cậu hotboy này theo đuổi Trần Thái đã nửa năm, tuy rằng mang danh là “hotboy đầu bảng” nhưng lại là cậu nhóc rất tốt, sinh viên một trường âm nhạc, đẹp trai, cũng không có tâm cơ gì, làm công việc ca sĩ ở quán bar lâu nay chính là dựa vào khuôn mặt để kiếm khách.
Trần Thái vẫn luôn do dự không quyết định, cũng không phải ghét bỏ gì, mà là thấy cậu còn nhỏ quá, chỉ chừng khoảng hai mươi tuổi, giai đoạn tươi ngon mọng nước nhất, hà tất để con trâu già mình đây gặm mất.
Vào tối hôm qua, y cũng người khác đi xã giao uống đến say khướt. Nói xong chuyện, tâm lý thả lỏng, nhìn thấy một người từ phía xa lại đang đi về hướng mình, đầu óc mụ mị thế nào lại cùng người ta lên lầu thuê phòng.
Một đêm quần nhau kịch liệt.
Vóc người nhóc hotboy còn tốt hơn hẳn so với tưởng tượng của y, lúc hai người đang quấn lấy nhau Trần Thái lại phát hiện đối phương hình như cũng cao hơn chút, y nghĩ trong lòng là vậy nhưng ngoài miệng lại chỉ thốt ra được những tiếng hừ hừ đứt quãng… Cho đến khi người phía trên đột nhiên dừng lại, “tách” một tiếng mở đèn ngủ.
Trần Thái lúc này mới phát giác tiêu rồi, là một “hotboy” giả.
Gương mặt còn rất quen.
“Hotboy” giả dường như định trả thù, dày vò y tới lui còn lật qua lật lại một vòng mới rời khỏi đi tắm. “Thửa ruộng cạn” Trần Thái bị người ta cày phá từ trong ra ngoài, nằm ở trên giường như người máy bị tháo hết linh kiện, gắng sức nhúc nhích cũng khó khăn, chỉ còn dư vị sau khi lăn lộn.
Chợt nhìn thấy phòng để đồ, lúc này mới nghĩ ra thân phận của “hotboy” giả.
Âm thanh trong phòng tắm ngừng lại, như TV bị người ta tắt đi.
Trần Thái run run trong lòng, nghĩ thầm chuyện gì thế này! Sớm biết vậy mình đã không lắm miệng thêm hai câu, lúc này lẽ ra có thể ôm đùi lớn rồi? Lục Tiệm Hành đó, bá đạo tổng tài đó! Đại boss chỉ cần một đầu ngón tay là có thể chọc nát công ty nhà mình! Đại thụ biết đi! Mary Sue! Được gần bên anh há chẳng phải là ăn uống không cần lo sao?
Tổng tài phu nhân còn phải chạy vạy khắp nơi tìm vai diễn cho nghệ nhân sao? Đương nhiên không cần, đạo diễn phải đến gào khóc van xin mình ấy chứ!
Tổng tài phu nhân còn phải đi tìm tiểu thịt tươi để tươi cười nịnh nọt, để người ta coi khinh nghệ sĩ nhà mình “flop dập mặt” sao? Nực cười, nhất định phải là đám tiểu thịt tươi đó đến lấy lòng đám “flop dập mặt” kia kìa, hừ hừ hừ hừ…
Dĩ nhiên không nhất thiết phải là tổng tài phu nhân, vợ bé của tổng tài cũng được, không thì cũng phải làm bồ nhí…
Trần Thái không tiết tháo càng nghĩ càng vui, đá chân hạnh phúc lăn lộn trên giường, rồi lại nhanh chóng trở lại hiện thực.
Có câu châm ngôn gì ý nhở, ngàn vàng khó mua hai chữ ‘biết trước’.
Y nói cũng nói rồi, tên cũng hô rồi, người cũng đã đắc tội… Vợ bé bồ nhí cũng làm không được, vẫn là giữ mạng đi thì hơn.
Trần Thái tuy rằng vẫn đau đầu, nhưng di chuyển không chậm, y nhấc người nhìn ra ngoài, thấy cửa phòng ngủ khép hờ, trấn tĩnh chốc lát, chuyển mình xuống giường, bắt đầu nhặt quần áo mặc lên. Lúc đang mặc quần áo vẫn còn không hết hi vọng, nhìn khắp nơi xem Lục Tiệm Hành có để danh thiếp ở ngoài hay không, kiếm một tấm sau này dùng để doạ người.
Chỉ tiếc lão tổng tựa hồ rất cao lãnh, ngoại trừ bộ quần áo trên người bên trong gian để đồ, thì ngay cả cặp da cũng không mang.
Khi Lục Tiệm Hành tắm xong đi ra, Trần Thái vừa vặn mặc xong xuôi, đang cúi người đi tất, đầu rủ xuống.
Hai người đột nhiên chạm mặt, cùng sững sờ.
Cũng may đèn phòng ngủ chưa bật, vẻ mặt của hai bên nhìn khá mơ hồ.
Trần Thái đã sớm biên soạn xong kịch bản, gì mà một người bạn bị bệnh vừa gọi điện thoại cầu cứu, mình là bạn thân không thể không đi một chuyến, hi vọng Lục tổng bỏ qua cho nghỉ ngơi thật tốt vân vân… Như vậy vừa có thể tăng hảo cảm cho mình, cũng có thể tránh khỏi lúng túng.
Lục Tiệm Hành lại căn bản không có ý định hỏi, vẻ mặt lạnh lùng, nhìn Trần Thái một cái, sau đó xoay người đi vào phòng để đồ lấy quần áo. Sau một lát, lại đi ra, rút một xấp tiền để lên bàn uống trà cho Trần Thái.
Trần Thái: “???”
Lục Tiệm Hành nhíu mày, có chút không hài lòng: “Không đủ?”
Làm sao có thể không đủ… Trần Thái bằng kinh nghiệm đánh giá một chút, tận năm, sáu ngàn.
Y hơi hoảng, mặc dù biết Lục Tiệm Hành đang hiểu lầm cái gì, thế nhưng năm, sáu ngàn…
Bản mặt già của Trần Thái đỏ ửng, nghĩ thầm tôi biết mình đẹp zai, cơ mà tôi đáng giá đến thế sao? Nhưng cả buổi tối mình đâu có làm gì, người thở hổn hển như trâu mộng là anh ta cơ mà? Thế mà anh ta còn đưa tiền cho mình? Cho nên zai bao là người “làm” hay người “bị làm” nhỉ?
Y không hề cảm thấy bị hiểu lầm là một loại nhục nhã, ngược lại còn hơi ngượng ngùng.
Lục Tiệm Hành nhìn y khó hiểu.
“… Hơi nhiều, ” Trần Thái gãi gãi mũi. Trên người y không có nhiều tiền lẻ, sợ chút nữa đón xe không đủ tiền, dứt khoát rút một tờ ở trên cùng, bỏ vào trong túi của mình.
Lục Tiệm Hành: “???”
Trần Thái vẫn đang ở trong trạng thái ngượng ngùng khi được khẳng định giá trị, xách túi nhỏ của mình từ dưới đất lên, quàng lên vai, cũng không nhìn Lục Tiệm Hành chỉ vẫy vẫy tay chào, nhanh chóng đẩy cửa đi mất.
Vừa ra khỏi khách sạn, gió lạnh tháng ba thổi vù vù. Trần Thái rùng mình một cái, giờ mới thật sự tỉnh táo.
Nửa đêm không dễ gọi xe, y đi dọc the con đường bên ngoài trước mặt khách sạn, đi thêm khoảng hai ba trăm mét mới giơ tay vẫy được một chiếc xe.
Lúc lên xe nhìn xuống điện thoại di động, ba giờ sáng.
Trần Thái thầm rên, ngày hôm nay uống rượu ngày mai đi làm, buổi chiều còn phải đi công tác, những ngày tháng này trôi qua quả thực vất vả.
Làm một người người đại diện, đặc biệt là người đại diện cho môt đám nghệ sĩ không tiếng tăm của một công ty nhỏ, mỗi ngày của Trần Thái tương đối cực khổ, gần như là vừa làm cha lại vừa làm mẹ. Lúc cần còn phải dạy dỗ đám “gà” mờ nhạt, thỉnh thoảng lại phải hóa thân thành bảo mẫu làm cơm thay quần áo cho họ. Bởi vì thực lực công ty hơi yếu, tới nay mới chỉ sản xuất được vài bộ phim thần tượng nhảm nhí, cho nên y còn phải thường xuyên để ý quan sát, tìm cơ hội đoạt lấy miếng thịt ngon cho đám nhỏ từ miệng một đống sói đói mãnh hổ.
Bộ phim “Đại Giang Sơn” mà y hiện đang lo chạy khắp nơi chính là một “miếng thịt béo”. Bộ phim này thật ra là để truyền thông Thiên Di nâng gà nhà mình, nên còn đặc biệt tìm biên kịch viết lại kịch bản. Biên kịch là một người có tiếng, thành viên nòng cốt cũng lợi hại, đại chế tác, đạo diễn lừng danh, đề tài là phim quân lữ đang rất được yêu thích và coi trọng, cho nên dù bây giờ vẫn chưa bấm máy nhưng đã có rất nhiều người mua tìm tới cửa.
Trần Thái sau khi biết việc này vẫn luôn tìm cách nhét người của mình vào, đáng tiếc y không ô không dù, mãi đến tận khi có người hỗ trợ cho y cách thức liên lạc với phó đạo diễn của đoàn phim này, Trần Thái bấy giờ mới xem như là bốc thuốc đúng bệnh, mời tới mời lui mới nhận được cái gật đầu của đối phương. Tối hôm qua làm một bữa nhậu lớn, giờ mới tranh thủ được một cơ hội diễn thử.
Nếu như không phải đêm qua xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn với “hotboy” giả, thì cả ngày hôm qua có thể nói là rất hài lòng.
Nghĩ vẩn vơ mọi chuyện khiến thời gian trôi qua rất nhanh. Từ đầu thành phố này đến đầu khác, chớp mắt đã qua.
Trần Thái trả tiền xuống xe, đi qua một dãy chung cư sát sít, mới tới nhà mình. Đó là một khu tập thể kiểu cũ, mấy tòa nhà thấp nằm rải rác, tầng một dán đầy các tờ quảng cáo chữ đỏ về lớp tập yoga, ven đường đỗ rất nhiều xe đạp và xe máy điện.
Lúc này đã gần rạng sáng, thỉnh thoảng còn nghe thấy vài tiếng côn trùng kêu khiến không gian yên tĩnh càng thêm rõ ràng. Trần Thái rón rén lên lầu, không ngờ vẫn bị cha mẹ phát hiện.
Bà Trần khoác kiện áo bông ngồi trên ghế sôpha ở phòng khách, vẫn chờ con trai vào nhà mới trầm mặt hỏi:: “Làm gì mà giờ này mới về? Tối hôm qua đi đâu?”
Trần Thái từ nhỏ đã sợ mẹ, để ít bị đánh đã sớm luyện được kỹ năng nói dối, tỏ vẻ ưu sầu nói: “Công ty có một người mới yêu đương, con theo lệnh đi bổng đả uyên ương (1).”
Bà Trần nghi ngờ liếc y, nhìn không ra kẽ hở, tức giận: “Ngày nào cũng đi bổng đả uyên ương, quấy rầy chuyện yêu đương của người khác, chả trách sắp ba mươi rồi vẫn còn độc thân.” Nói xong liền lên lớp y, “Chuyện như vậy mắt nhắm mắt mở đi là được rồi, đừng thật sự phá hủy người ta, thà hủy mười tòa miếu cũng không được hủy một cuộc hôn nhân hiểu chưa?”
Trần Thái gật đầu: “Hiểu ạ.”
“Bọn họ nếu để lộ ra tin hẹn hò để nâng danh tiếng cũng được, ” Bà Trần căn dặn, “Nổi tiếng bằng tai tiếng dù sao cũng là có tiếng.”
Trần Thái giật mình không nhẹ, nghĩ thầm một giáo viên nhân dân ưu tú sao còn biết cả “nổi tiếng bằng tai tiếng”?
Y đương nhiên không biết mẹ mình gần đây đang rất mê mẩn một tiểu thịt tươi, hơn nữa bởi vì lỡ sa chân vào fanclub, giờ nghiễm nhiên có xu thế trở thành fan chiến đấu. Đừng nói cụm từ “nổi tiếng bằng tai tiếng”, rất nhiều chữ giản thể ngay cả Trần Thái xem không hiểu, hay những tiếng lóng của giới fan hâm mộ, mẹ y đều có thể giải thích lưu loát.
Lúc này bà Trần cũng không phải là vì đợi Trần Thái về nhà mới ở trong phòng khách, bà cả một đêm không ngủ là vì bận chiến đấu với antifan để bảo vệ tiểu thịt tươi nhà mình, đồng thời còn chỉ trích phòng làm việc của tiểu thịt tươi vô dụng, người đại diện chính là tên rác rưởi.
Trần Thái không nghĩ nhiều, còn tưởng rằng mẹ y chỉ nghe những ca khúc nhạc dance ngoài quảng trường, không nhịn được giải thích: “Nổi tiếng bằng scandal tuy rằng cũng vẫn hot, nhưng mà không thể làm như thế được. Bọn trẻ trong công ty con đều rất tốt, con vẫn hy vọng nhìn thấy được từ bọn nó một hình tượng công chúng tao nhã .”
Bà Trần lại không đồng ý nói: “Cái gì mà hình tượng công chúng tao nhã, không phải là đờ… thiết lập tính cách sao? Hiện tại khán giả đâu phải người ngu, ngay thẳng mới khiến người ta yêu thích đấy.”
Trần Thái trợn mắt ngoác mồm: “Gì cơ ạ?”
“Cái gì là cái gì? Còn không mau đi ngủ?” Bà Trần nhướn mày, “Ngày nào cũng uống rượu thức đêm muốn đột tử hay gì?!”
Trần Thái lè lưỡi trợn mắt giả chết, nghĩ thầm do mẹ kéo con lại cằn nhằn mà giờ còn mắng con lêu lổng. Y đứng lẩm lẩm bẩm một hồi rồi quay người về phòng ngủ.
Lại bị bà Trần kéo lại.
“À chờ chút, ” Bà Trần lấy ra một phong thư từ dưới bàn uống nước, bên trong chứa toàn thứ gì đó rất dày, “Con gái nhà dì Lâm ở lầu sáu rất yêu thích Hứa Hoán, nếu con có gặp nó thì nhớ xin hộ chữ kí.”
Trần Thái ngẩn người, như mèo bị dẫm phải đuôi, gào một tiếng nhảy dựng lên từ chối, chạy vội vào phòng ngủ: “Con không xin!”
“Nhà mi không cái gì hả?” Bà Trần nói theo phía sau, “Mới chia tay được bao lâu chứ? Ký cái tên cũng không được sao?”
“Chia tay một năm rồi đấy mẹ!” Trần Thái la to, “Vẫn còn vấn vương tơ lòng không phải phong cách của người nhà họ Trần chúng ta, người nhà ta phải có khí phách!”
“Chao ôi, làm bộ cái gì, ” Bà Trần thả lại đống ảnh lên bàn, chép miệng nói, “Hôm trước thằng nhóc đó gọi điện có phải là muốn nối lại không? Nếu đúng thì mau đáp ứng đi, là mi có lỗi với người ta, tốt xấu gì người ta cũng là ảnh đế, còn có thể coi trọng mi là may rồi.”
————————–
Chú thích:
(1) Bổng đả uyên ương: Cố tình chia rẽ đôi tình nhân =)))
Cái phòng để quần áo mà Trần Thái mơ mộng là dạng thế này á: