Ngài Quản Lý “Diễn Sâu”

Chương 21: Chương 21: Chương 20




Đêm hôm khuya khoắt, Trần Thái bị đuổi ra khỏi nhà của tổng tài.

Tuy rằng từ nhà Lục Tiệm Hành chỉ cần đi thêm vài bước, xuyên qua vườn hoa nhỏ rồi rẽ một cái là sẽ đến nhà y. Nhưng Trần Thái vẫn bị sự vô liêm sỉ của Lục Tiệm Hành khiến cho phát hoảng.

Đồ cặn bã! Vô cùng xấu xa!

Dùng hết là vứt, ngủ xong là bỏ, ĐM!

Y hầm hừ quẹt thẻ vào nhà, liếc nhìn điện thoại di động, lại là 3h đêm.

Vương Thành Quân để đèn phòng khách cho y, trên mặt bàn vẫn còn đặt một đĩa bề bề, dùng lồng bàn đậy lại, hiển nhiên là chờ y về ăn.

Trần Thái bị tức đến tỉnh cả ngủ, ngồi xuống trước mặt bàn, tức giận mở lồng bàn ra nhưng lại chẳng thấy ngon miệng. No cả một bụng tức rồi, tay thò ra hồi lâu cũng không bóc được nửa cái vỏ tôm.

Ngược lại có vài con tôm đực be bé bị ngắt rụng cây gậy th*t nho nhỏ.

Trần Thái: “…”

Buồn phiền cái gì nhìn cái gì, sớm biết thế thì đã chặt gãy cái đó của Lục Tiệm Hành rồi.

Y giận phừng phừng ngồi bên ngoài một hồi, rồi mới về phòng ngủ của mình. Nhưng mà chuyện khiến y bất ngờ chính là cứ nghĩ bản thân sẽ mất ngủ, nào ngờ vừa nằm xuống đã ngáy khò khò.

Ngày hôm sau Trần Thái tỉnh dậy tự nhiên, liếc nhìn đồng hồ, sắp 10h rồi, Vương Thành Quân cũng không ở nhà. Điện thoại di động bị vứt ở ngoài phòng khách, y lo có việc sẽ bị trễ nên rời giường đi lấy di động để xem tin tức, nhưng lại cứ thấy có chỗ nào đó không đúng cho lắm. Nhìn quanh một hồi, liền thấy cái áo khoác bò của Tưởng Soái.

Thôi xong, lần này lại cho cậu trai hotboy leo cây rồi.

Trần Thái cầm lấy di động liếc nhìn, quả nhiên có thông báo mấy cuộc gọi nhỡ, hai cuộc trong đó là trước 12h tối hôm qua, lúc đó mình đã sớm lên giường phóng túng rồi.

Còn một cuộc là 2h30 rạng sáng nay, Trần Thái suy nghĩ một chút, tầm này mình mới vừa bị Lục Tiệm Hành đuổi ra khỏi nhà, có lẽ do đang bực tức nên không nghe thấy gì.

Y nhanh chóng gọi lại cho người ta, bên kia quả nhiên nói: “Hôm qua em đợi anh cả buổi tối đấy.”

“Xin lỗi, ” Trần Thái vô cùng hổ thẹn và áy náy: “Tại anh bận quá nên quên mất.”

Tưởng Soái nói: “Tối hôm qua bọn em có một buổi diễn, còn mời cả ảo thuật gia. Em đã xin ông chủ quán bar cho nghỉ rồi, còn bảo anh ấy để lại cho một chai rượu vang, đặt cả phòng cho anh. Kết quả em chờ tới chờ lui, mãi cho đến 2h30 quán bar đóng cửa anh vẫn không thấy đâu. Em không muốn nghe anh xin lỗi, anh nói cho em biết anh bận gì đi.”

Giọng nói của cậu tràn đầy oan ức, trực tiếp tỏ thái độ, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy đang bị chỉ trích.

Trần Thái rất tự giác sắm vai một tên tra nam, nhưng chuyện này thì khẳng định không thể nói thật.

“Tối hôm qua anh… có một thương vụ hợp tác khá là rắc rối, ” Trần Thái mặt dày nói, “Có rất nhiều chi tiết nhỏ cần phải bàn bạc lại.”

“Thương vụ hợp tác là anh bàn bạc trực tiếp với Lục Tiệm Hành?” Tưởng Soái vẫn bán tín bán nghi, nhưng không tra hỏi cặn kẽ, chỉ hỏi thêm một câu, “Thế bàn xong rồi sao?”

“Vẫn chưa xong, ” Trần Thái thở dài, “Cuối cùng đàm phán thất bại, phí cả một buổi tối của anh.”

Cậu hotboy ồ một tiếng, nhưng rất thấu tình đạt lý không tiếp tục hỏi nữa. Trần Thái thở phào nhẹ nhõm, hàn huyên thêm hai ba câu. Rồi y lại nghĩ, thằng nhóc tốt như vậy hay là sớm nói chuyện cho rõ ràng đi, một ông chú già như mình không nên làm cậu bị lỡ thì.

Đúng lúc Tưởng Soái kể về đoàn ảo thuật tối hôm qua biểu diễn hấp dẫn ra sao, Trần Thái cười nghe, nhân tiện nói: “Anh cũng có chuyện muốn nói với cậu đây, với mấy hoạt động vui vẻ thế này của quán bar, sau này cậu nên tìm người cùng thế hệ cùng tuổi chơi đi thì hơn, anh không quá thích hợp.”

“Sao vậy ạ?” Tưởng Soái hỏi, “Không phải anh rất thích xem ảo thuật và xiếc à?”

“Bản thân anh không được, không hợp với cậu, ” Trần Thái nói: “Anh thấy hai ta nếu làm bạn thì được, rảnh thì hẹn nhau ăn cơm trò chuyện, rất thoải mái… Cậu hiểu ý của anh chứ?”

“…” Tưởng Soái theo đuổi y đã bao lâu nay, bị từ chối thẳng thằng hay từ chối vòng vo cũng đã tám lần mười lần, cho nên sớm miễn dịch.

Cậu thuận miệng nói: “Hiểu hiểu hiểu. Chỉ là bạn bè bình thường.”

“Thế còn cái áo, lúc nào anh qua trả cậu thì được?” Trần Thái nói, “Hôm nay anh phải tới công ty, hay là cậu xem chỗ nào tiện thì để anh tiện đường lái xe qua đó.”

Tưởng Soái hiểu rõ ý tại ngôn ngoại của y là không có thời gian để trò chuyện, thở dài trong lòng nhưng ngoài miệng lại làm như không có chuyện gì xảy ra, “Để mấy ngày nữa được không? Mấy hôm nay em phải về trường ôn thi, cũng không rảnh lắm.”

“Vậy được, thi cử quan trọng.” Trần Thái đáp ứng rất nhanh, “Thế thì đến hôm đó sẽ gọi lại nhé.”

Y vừa nói chuyện vừa đi vào phòng vệ sinh, cúp máy xong vừa vặn đối diện với bản thân trong gương. Nói cũng lạ, lần này tác dụng làm đẹp không ngờ còn tốt hơn cả lần trước, sắc mặt hồng hào da dẻ mịn màng, cứ như vừa được tiêm botox vậy. Hơn nữa không chỉ có da dẻ, cả người cũng lộ rõ thần thái khác hẳn ngày thường.

Trần Thái soi gương đánh giá bản thân trái phải mấy lượt, nghĩ thầm cái tên cặn bã Lục Tiệm Hành kia sau này không hẹn được nữa rồi, cứ để cho anh ta thích tìm ai thì tìm đi. Nhưng mà mình về sau có muốn tìm bạn trai nhất định phải chú ý hơn, phải tìm một người giỏi chuyện đó, nếu không kẻ trước người sau chênh lệch quá lớn, đến lúc ấy ấy sợ là sẽ xảy ra mâu thuẫn gia đình mất.

Tính tình y rất thoáng, nghĩ thông suốt rồi chuẩn bị vài thứ liền lái xe tới công ty.

Hôm nay Vương Thành Quân cũng có mặt từ sớm, đang nói chuyện với bên tuyên truyền, quay đầu nhìn thấy y vội đứng lên đón.

Trần Thái hỏi: “Người đâu?”

Vương Thành Quân chỉ vào phòng họp: “Đều vào trong cả rồi.”

Trần Thái vẫn bận bịu tìm trợ lý cho cậu, phòng nhân sự đăng tin tuyển dụng ở khắp nơi sau đó mới chia ra từng đợt để sắp xếp phỏng vấn. Trưa hôm nay là đợt thứ nhất, có gần mười người. Trần Thái trên đường tới đã soạn sẵn mấy bản tài liệu phỏng vấn, giờ đưa cho người khác để họ phát xuống cho người ứng tuyển làm bài test, rồi kéo Vương Thành Quân đi sang bên cạnh.

“Trợ lý tuyển được là người về sau sẽ đi cùng cậu, cho nên cậu cũng nên nhìn xem có hợp mắt không, nếu không ổn thì đừng miễn cưỡng, cứ ra tín hiệu cho anh. Còn nữa, chút nữa bớt nói lại. Nếu như hôm nay chọn được ai đó thì nhanh chóng để người ta đi làm luôn, sắp xếp đi cùng cậu rèn luyện mấy ngày. Cậu và trợ lý tuy rằng cùng ăn cùng ở, nhưng phải nhớ kỹ hai người là quan hệ công việc, phải có chừng mực. Những tình huống cá nhân như bối cảnh gia đình, tình trạng kinh tế, sở thích bản thân… đặc biệt là thói quen xấu, cho dù là chuyện cười cũng đừng nói tùy tiện. Chú ý bảo vệ riêng tư của mình.”

Vương Thành Quân gật đầu, do dự một chút: “Vậy người ấy cũng phải ở cùng chúng ta sao?”

“Xem tình hình đã, cố gắng sắp xếp ký túc xá cho họ, dù sao cũng không phải chỉ tuyển một người.”

“Ừm, em cũng nghĩ như vậy, ” Vương Thành Quân nói, “Dù sao người khác không biết chúng ta thuê nhà được giá hời, ai cũng nghĩ chúng ta có nhiều tiền lắm.”

“Đúng rồi, đừng có nói cậu đi ở nhà thuê, càng không thể nói ra mình thuê được giá hời.” Trần Thái dặn dò, “Không ai muốn đi theo một nghệ sĩ nghèo túng, chính bản thân cậu còn không có tiền đồ thì sao họ có hy vọng được?”

Tiền lương của trợ lý bao gồm lương cơ bản và phụ cấp, lương cơ bản do công ty trả, phụ cấp là do nghệ sĩ bỏ ra.

Vương Thành Quân nghĩ thầm cố ý sĩ diện không được à, em nghèo thật mà… Nhưng là Trần Thái đã yêu cầu như thế, cậu cũng chỉ đành nghe theo.

Người đến phỏng vấn có tận mười mấy, nam nữ đều có, mà đều tương đối tuổi trẻ, chỉ khoảng trên dưới hai mươi tuổi. Trần Thái nhận lại đề bài và phần trả lời bài test, đọc lên mấy cái tên.

“Các bạn cứ về trước, chúng tôi sẽ thông báo lại sau, ” Trần Thái nói, “Chờ khi nào có kết quả phòng nhân sự của chúng tôi sẽ liên hệ lại với các bạn.”

Những người này nhìn nhau, chần chờ đứng lên đi ra ngoài, có một cậu thanh niên vóc dáng rất cao, khá gầy, lúc đi qua bên người Trần Thái còn cười nhạt: “Giám đốc, ý anh là chúng tôi không qua đúng không!”

Trần Thái vẫn mỉm cười như cũ nói: “Kết quả phỏng vấn giờ vẫn chưa có, khi nào có sẽ có người gọi điện thoại thông báo.”

“Gì chứ, không qua thì nói thẳng luôn đi, giả bộ cái gì, ” một người khác cũng không chịu được, đi thẳng ra ngoài mở mạnh cửa phòng họp rồi buông một câu, “Cái công ty nhỏ nhoi rách nát này ai thèm!”

Một số người cũng đứng lên đi ra ngoài, bên trong phòng họp nhất thời rơi vào trạng thái lúng túng, Vương Thành Quân ngồi một bên đỏ bừng cả mặt. Nhưng Trần Thái lại như không nghe thấy gì, chờ những người kia đi khỏi mới cười mỉm nhìn mấy người còn lại, “Có ai muốn giới thiệu về mình trước không?”

Phỏng vấn tiến hành liên tiếp mấy ngày.

Sau buổi đầu tiên thì số người còn lại càng ngày càng thưa thớt, mặc dù đã thông báo phỏng vấn lúc 3h, nhưng vẫn có người đến sớm đến muộn. Trần Thái chọn người rất kĩ, loại trừ người có tính khí nóng nảy, làm việc qua loa, không có kinh nghiệm gì hay mắt đảo như rang lạc… Chọn tới chọn lui, chỉ có ba người miễn cưỡng có thể tham gia thi vòng hai.

Đến hôm phỏng vấn cuối cùng, trong ba người có thể thi vòng hai lại có một người không tới, nói mình không muốn thi. Vì vậy đành phải sắp xếp cho hai người còn lại đi làm ngay, tìm người huấn luyện, tìm phòng ký túc xá.

Hai người kia vừa vặn là một nam một nữ, phía nữ cũng không tệ lắm, trước đã từng làm tuyên truyền cho nghệ sĩ, tỉ mỉ lanh lẹ, rất hợp với công việc làm trợ lý. Còn phía nam thì kém hơn chút, thích hóng hớt chém gió. Nhưng trước mắt Trần Thái không tìm được người tốt hơn để thay thế, đành phải dặn đi dặn lại các quy định. Cũng vì vậy mà số lần y tới công ty nhiều hơn hẳn, ban đầu cũng không thấy có gì bất thường nhưng qua mấy ngày thấy liên tục có người trong công ty từ chức, Trần Thái mới phát hiện nơi có chỗ nào đó không đúng lắm.

Tôn Ngọc Mậu dạo này lại ít tới công ty, Trần Thái không tìm được người đáng tin để hỏi thăm, suy nghĩ một chút gọi cho Mộng Viên.

Ai ngờ Mộng Viên lại nói: “Chuyện này à… Em còn tưởng anh biết rồi cơ. Em cũng chỉ nghe nói qua qua thôi, nhưng vẫn chưa xác định.”

Trần Thái nghe vậy tâm trạng chìm xuống, hỏi: “Chuyện gì, nghiêm trọng không?”

“Nói nghiêm trọng… Cũng không đến nỗi, giờ cũng không ai biết là tốt hay xấu nữa, ” Mộng Viên bên đầu kia hơi do dự một chút, đè thấp giọng nói, “Hình như là công ty mình được bên khác mua lại rồi.”

“Hả?!” Trần Thái kinh hãi, “Cô đừng có dọa anh!”

“Aiz anh đừng nóng vội, em còn chưa nói hết, ” Mộng Viên nói tiếp, “Em nghe được là, hình như bên kia cũng là một công ty nhỏ, ông chủ bên đó và Tôn tổng là bạn bè. Thật ra anh cũng biết rồi đấy, Tôn tổng giờ cũng khá vất vả, mấy năm qua ông ấy bỏ tiền vào thì nhiều mà thu lại thì ít, giờ chắc là không làm nổi nữa.”

Đầu óc Trần Thái ong ong, nghĩ thầm không liên quan gì? Không liên quan sao được hả người anh em, tôi đây vẫn chưa hay biết gì đây, thế là sắp thất nghiệp à?

Y rối bời chốc lát, rồi dần tóm được một manh mối.

“Mộng Viên, nói thật đi, cô sớm biết rồi đúng không.” Trần Thái hỏi, “Cô cho anh biết nguồn tin.”

Mộng Viên đúng là đã sớm biết, thế nhưng cũng chỉ là sớm hơn mấy ngày mà thôi, bởi vì cát xê đại diện thương hiệu lần này của cô giúp công ty kiếm được khá nhiều, Tôn Ngọc Mậu lại là chỗ quen biết với cô cho nên lúc gọi điện thoại càu nhàu mới bất giác nói lỡ miệng. Mộng Viên lại là người kín miệng, truy hỏi vài câu, Tôn Ngọc Mậu cũng liền nói.

“Ý Tôn tổng là, ngoại trừ thay đổi sếp tổng thì với nhân viên chúng ta không có gì khác biệt cả. Bên công ty kia cũng có bộ phận người đại diện, đến lúc đó hai bên sáp nhập lại với nhau nhưng vẫn là việc ai người ấy làm. Công việc của người đại diện vẫn như trước đây, mấy chuyện này ông ấy đã bàn xong rồi. Chẳng qua là công ty thay đổi giám đốc, ông ấy bán cổ phần đi mà thôi.”

Trần Thái lúc này mới nhớ tới lần trước khi gọi điện cho Tôn Ngọc Mậu để yêu cầu thay người đại diện cho Hoắc Binh, Tôn Ngọc Mậu còn vui cười hớn hở mà nói mấy lời kia.

Tôn Ngọc Mậu nói: “Nếu như cậu ta không nghe lời thì cậu cứ tùy ý xử lý, gạt cậu ta sang một bên. Công ty giờ đang có kế hoạch cải tổ, phương diện nhân sự sẽ có biến động, trước hết cứ như vậy đã, nếu như thực sự không được thì cứ tạm chờ thêm hai tháng, đến lúc đó sẽ thống nhất sắp xếp lại.”

Trần Thái lúc đó có lưu ý nhưng nào nghĩ tới sự thay đổi này.

Nhưng mà nghĩ lại cũng không quá ngoài ý muốn, công ty này của Tôn Ngọc Mậu là tư nhân, lúc đăng ký công ty trách nhiệm hữu hạn, cổ phần chia cho ông và vợ, bản thân ông cũng là người đại diện trước pháp luật, xử lý mọi chuyện đều là hai vợ chồng đóng cửa bảo nhau. Thao tác quả thật rất đơn giản.

Bộ phận người đại diện như y là làm việc kiếm tiền, chịu ảnh hưởng không lớn, nếu như công ty mới có tài nguyên có tiền đồ, nói không chừng lại là chuyện tốt. Thế nhưng đối với các phòng ban như hành chính nhân sự thì chỉ sợ cũng lành ít dữ nhiều.

Y tính toán trong lòng, nhiều ít cũng có chút giận Tôn Ngọc Mậu lừa mình, nhưng mà chuyện như vậy không thể tùy tiện, bên Vương Thành Quân cũng không thể bị dở dang. Trần Thái vẫn luôn làm bộ không biết, mấy ngày sau nên làm cái gì nên bận cái gì thì vẫn làm như cũ.

Hạ tuần tháng Tư chớp mắt lại đến, đêm trước hôm Vương Thành Quân vào đoàn phim, Trần Thái rốt cuộc tới nói chuyện thẳng thắn với Tôn Ngọc Mậu. Hôm nay ông cũng đã hẹn Trần Thái trước, kêu y chờ dưới lầu. Đợi đến lúc tan tầm, Trần Thái xách túi đi ra mới phát hiện Tôn Ngọc Mậu vậy mà lái chiếc Porsche của ông đến.

Trần Thái lên xe rồi mới nhận ra ông thay cả quần áo, âu phục giày da, vô cùng lịch sự.

Trong lòng y mơ hồ phỏng đoán, lại cố gắng giữ bình tĩnh không nói gì.

Tôn Ngọc Mậu đi được một đoạn, lúc này mới thở dài, cười nói: “Cậu biết cả rồi nhỉ?”

Trần Thái không lên tiếng.

Tôn Ngọc Mậu nói tiếp: “Sau này Ngư Miêu sẽ không mang họ Tôn nữa! Anh đây cũng không ổn rồi, ném bao nhiêu tiền vào mà không thu lại được nửa đồng, giờ không chịu đựng nổi nữa đành phải bán con đi.”

Trần Thái vốn khá giận sếp mình, nhưng hiện tại nhìn vẻ mặt tràn đầy thất vọng, từng câu từng chữ đều rõ sự chua xót trong đó của ông, không nhịn được lại mềm lòng, khuyên nhủ: “Sao thế được, công ty mình bây giờ không phải là rất tốt sao, Mộng Viên cũng được làm gương mặt đại diện, Thành Quân cũng nhận được vai diễn, nói không chừng hai người bọn họ sẽ hot nhanh thôi.”

Tôn Ngọc Mậu lắc đầu nói: “Không dễ dàng như vậy đâu.”

Ông điều khiển xe tiến vào một con đường sầm uất xe cộ đông đúc, phía trước đang tắc nghẽn, tâm trạng của ông vốn không vui, qua một lát mới nói với Trần Thái: “Nhưng mà anh cũng phải cảm ơn cậu rất nhiều, nếu không phải công ty bây giờ đang có chuyển biến tốt thì anh còn lâu mới bán được. Trần Thái, cậu đừng mắng thầm anh, mở cửa thì dễ đóng cửa mới khó… Nếu có thể để mọi người tiếp tục làm việc thì cánh cửa này dù muốn anh cũng không đóng đâu.”

Trần Thái thầm nghĩ, bán đi đương nhiên tốt hơn so với đóng cửa, ông anh cũng không chịu thiệt.

Y không biết những than thở bây giờ của Tôn Ngọc Mậu là xuất phát từ tình cảm đối với công ty, hay là chỉ là cách thương nhân trục lợi che đậy, vì vậy không đáp lời ngay, chỉ “Vâng” một tiếng rồi nhìn bên ngoài cửa sổ.

Chiếc xe cuối cùng dừng ở bên ngoài một club xa hoa, có một cậu nhóc trông cửa tới mở cửa xe, lại có người khác đợi lái xe vào bãi đỗ. Trần Thái lần đầu ra vào nơi xa xỉ đến vậy, cúi đầu nhìn bộ quần áo thể thao trên người mình, bất giác có chút xấu hổ.

Tôn Ngọc Mậu đi trước dẫn đường, quay đầu chờ y đi lên bên cạnh mới dặn dò: “Người tối nay tới đều là mấy vị có máu mặt, cũng có sếp mới của các cậu là Lưu tổng. Anh sẽ tiến cử cậu với anh ta, nói cậu vốn muốn thăng lên chức giám đốc nhưng vì chuyện chuyển nhượng này mà bị trễ nải. Cho nên đêm nay cậu tự nhìn xem, có thể uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu, nếu uống được càng nhiều thì khi sang công ty mới cậu mới càng tốt.”

Trần Thái sững sờ, không ngờ người này lại suy nghĩ cho mình, còn giúp một phen, không nhịn được nhìn ông đầy kinh ngạc.

Tôn Ngọc Mậu cười, quay đầu đi thẳng đến căn phòng riêng trên lầu ba. Trần Thái dẹp bỏ tâm tư, cũng lập tức điều chỉnh trạng thái, cười nói đi theo phía sau bước vào phòng. Nhưng mà vào cửa rồi, Trần Thái ngẩng đầu nhìn những người bên trong, giật mình không nhẹ.

Ngồi ở vị trí quan trọng nhất đối diện cửa ra vào, ngoại trừ một Lục Tiệm Hành dáng vẻ đứng đắn thì còn có thể là ai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.