Ngài Quản Lý “Diễn Sâu”

Chương 42: Chương 42: Chương 40




Gọi lại một lần nữa cho tổng tài đại nhân mà vẫn là không có người nghe, Trần Thái đoán bên đó chắc là có việc hoặc đã đi đâu rồi, thế là quyết định mình đi về trước.

Mặc dù xe là do công ty cấp, nhưng nhìn còn rất mới, màu cam chói lọi, Trần Thái đi về nhà chuyến này xem như là khiến người qua đường lóa mắt. Về đến nhà rồi, y cũng không nhàn rỗi, đi quanh chiếc xế hộp chụp vài kiểu ảnh trước sau trái phải, còn ngồi trong xe làm điệu làm bộ selfie một đống, cuối cùng chọn một tấm nhìn không quá lố để đăng lên mạng.

Rất nhanh bên dưới bức ảnh đã có một tràng lời khen, người bình luận đa số là bạn bè, chúc mừng y sắm xe mới.

Trần Thái đắc ý ngồi cuộn tròn chân trên ghế sa lon, đang định trả lời mọi người, bỗng thấy người đã lâu không liên hệ là Hứa Hoán vậy mà cũng góp mặt.

[Hứa Hoán]: Cậu mua xe rồi?

Trần Thái ngẩn ra, kéo danh sách bạn bè của mình một lượt, thấy không có đồng nghiệp, do dự một chút, cố ý trả lời bằng một cái emo cười mỉm .

Hứa Hoán giờ phút này trong bụng đang chua sắp chết rồi, sáng sớm anh ta nhìn thấy Trần Thái mặc như thế, còn tưởng tên này là để cố ý gây sự chú ý với Lục Tiệm Hành, không ngờ giờ mới có mấy ngày không gặp, tên này không chỉ thay đổi quần áo chanh sả còn còn đổi cả xe.

Mặc dù không phải loại quá đắt, nhưng xịn hơn chiếc Camry của mình nhiều.

Cậu ta kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy?

Anh ta đang ghen tị, lại nghe thấy người bên cạnh trách móc: “Ra ngoài nửa ngày chỉ biết dán mắt vào cái điện thoại nát của anh, có cái gì hay mà nhìn! Người ta đi hết rồi kìa.”

Hứa Hoán ngẩn ra, vội giơ tay lên, nhìn Lục Khả Manh cười: “Do có người vừa liên lạc cho anh mà.”

Hôm nay anh ta bị Lục Khả Manh lôi đi chơi cùng với bạn bè của cô, mà còn chưa ngồi chuyện trò với nhau được mấy câu, bạn bè của Lục Khả Manh đều đi hết. Cô thấy không hài lòng, liền chuyển sang giận chó đánh mèo với Hứa Hoán.

“Ai vậy?” Lục Khả Manh cau mày nhìn anh ta, “Liên lạc với anh làm gì?”

Đầu óc Hứa Hoán xoay một cái, vội hỏi: “Một người quen cũ, hình như trước đây y có qua lại với anh trai em, mới vừa khoe xe mới nữa chứ. Xe này có phải là của anh trai em không?”

Nói xong mở bức ảnh của Trần Thái ra, kéo đến bức ảnh chụp một mình chiếc xe.

Lục Khả Manh liếc nhìn, ngẫm nghĩ: “Có thể, nhìn hơi quen. Mà anh trai em có thể tặng người ta cái này á? Kiểu cũ mèm này, ai thèm chứ!”

Hứa Hoán giờ mới hiểu ra, nhắc nhở: “Không phải Lục Tiệm Viễn, là Lục Tiệm Hành.”

Lục Khả Manh ngẩn người, sau đó tức giận nói, “Ai thế nhỉ, không quen biết.” Nói xong lại bực bội mà đẩy cái cốc ra, nhấc túi đi khỏi, “Phiền chết mất, ai kêu anh đang yên đang lành nhận thân thích cho tôi… Đã vừa dốt nát vừa nghèo thì thôi đi, sao còn không có cả mắt nhìn thế.”

Cô ta mặt nhăn mày nhíu, lửa giận tích tụ không có chỗ phát ra, xoay người rời đi. Hứa Hoán không ngờ vừa nhắc đến chuyện này cô đã nổi khùng như vậy, lập tức cầm túi chạy theo sau. May là chỗ này là một club tư nhân, người ra vào rất ít, cũng không có ai đứng xem trò vui.

Hứa Hoán đuổi theo xuống lầu, lại đi vào thang máy, lúc quẹo người có đi qua một căn phòng riêng. Cửa phòng này khép hờ, người ở bên trong hình như đang say sưa rượu chè, lại có tiếng mời rượu tiếng cười đùa của các nam thanh nữ tú.

Anh ta đột nhiên cảm giác thấy không đúng chỗ nào đó, nhưng thấy Lục Khả Manh đã đi thang máy xuống rồi, anh ta không đuổi kịp, thế là lặng lẽ hối hận chậm một bước, liền theo khe hở kia nhìn vào trong phòng.

Quả nhiên, ngồi giữa một đám trai xinh gái đẹp là hai người rất quen, chính là Lục Tiệm Hành và Lục Tiệm Viễn mới vừa nhắc tới.

——

Lục Tiệm Hành liếc nhìn điện thoại di động, trên mặt có mấy thông báo chưa mở, là do vừa rồi uống rượu với người khác nên bỏ lỡ. Trong đó có hai cái là của chú Thành và một vị trưởng bối khác, còn lại đều là của Trần Thái. Lục Tiệm Hành do dự một chút, muốn gọi lại cho Trần Thái, thế nhưng lúc này hiển nhiên vẫn không phải thời điểm thích hợp.

Nghĩ tới đây, anh ngẩng lên nhìn mấy người trước mắt.

Ngồi trên bàn cơm đều là người quen, Lục Tiệm Viễn xoay trái xoay phải, mời rượu hết người này đến người khác. Chỉ có một người đàn ông trung niên tóc dài mặc chiếc áo may ô, lặng im ngồi một bên, thỉnh thoảng gắp vài đũa thức ăn. Chén rượu trước mặt ông đã được rót đầy từ đầu, nhưng ông không uống một giọt nào.

Lục Tiệm Hành không nhịn được nhìn ông nhiều lần, âm thầm tính toán đối sách tối nay.

Anh và Lục Tiệm Viễn đều không ngờ, vị đạo diễn Giả này còn khó tính hơn cả Lữ Hàm.

Lữ Hàm là người bỗ bã, tính khí kì quái, lúc trước khi đàm phán với Thiên Di, đưa ra giá 80 triệu một năm. Lục Tiệm Hành cân nhắc về danh tiếng và năng lực của ông, thấy giá này hơi cao. Khi đó hai bên không đàm phán thành công, mặc dù có nguyên nhân do tính tình bất hòa, nhưng trên thực tế chuyện giá cả mới là nguyên nhân chính.

Ai ngờ đến khi bỏ qua Lữ Hàm để tìm đến vị đạo diễn Giả này, vị tự xưng nghệ thuật gia này thế mà còn giở công phu sư tử ngoạm, đòi hẳn 100 triệu.

Số đạo diễn có giá 100 triệu trong nước chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng trong số đó tuyệt đối không có ông ta.

Hai anh em lần này gặp phải cục mụn cứng đầu, Lục Tiệm Viễn nói chuyện mấy lần vẫn không có tiến triển, đành phải tìm thêm mấy người quen đến tiếp khách tối nay, đều là những người có giao tình với đối phương. Hoặc là giám đốc công ty, hoặc là nhà sản xuất nổi danh, đêm nay tụ tập cả ở đây, cũng là hi vọng mấy người có thể thuyết phục ở giữa, xem có thể thương lượng được giá cả ổn thỏa không.

Lục Tiệm Hành là anh trai của hắn, tối nay vì để thể hiện sự coi trọng nên đương nhiên cũng phải có mặt. Bởi vậy buổi chiều sau khi nhận được điện thoại, Lục Tiệm Hành liền chạy thẳng tới chỗ này.

Chỉ là nhìn tình hình trước mắt, người này hình như rất có thành kiến với hai anh em anh.

Lục Tiệm Hành kiềm chế tính tình, liếc mắt nhìn nhau với Lục Tiệm Viễn, chậm rãi nói chuyện với mấy người này. Sau đó vẫn là một vị giám đốc mở miệng, kéo đạo diễn Giả nói mấy câu, đưa đề tài quay về chuyện chính.

Nào ngờ đạo diễn Giả khoát một tay lên trên ghế dựa, liếc Lục Tiệm Viễn một cái, thốt ra mấy lời ẩn chứa sự châm chọc: “Hai anh em các cậu đều vẫn là thanh niên, nhớ năm đó khi tôi với bố cậu nói chuyện, ông ấy còn phải kính rượu tôi, gọi tôi một tiếng ‘anh’ đấy. Khi đó cả đám cùng ăn cơm, tôi không động đũa, bố cậu dù chết đói cũng chỉ dám ngồi nhìn cả bàn thức ăn.”

Năm xưa khi chủ tịch Lục mới vào nghề, quả thực không có địa vị gì, đạo diễn Giả lúc đó đã thành danh, không coi ông ra gì cũng là bình thường. Thế nhưng bây giờ không giống ngày xưa, hiện tại người ngồi trước mặt ông là hai người con của đối phương, ông ta nói thế có chút hơi quá lời.

Lục Tiệm Viễn nhất thời hơi phát cáu, nhưng kiềm chế rất nhanh, chỉ cười nói: “Nếu nói như vậy, vẫn là đạo diễn Giả biết cách chăm sóc cơ thể, bác ngồi ở đây, tinh thần phấn chấn mặt mũi tỏa ánh hào quang, còn rạng rỡ hơn đám trẻ chúng cháu nhiều. Bác mà không nói thì ai mà ngờ bác còn lớn tuổi hơn bố cháu chứ.”

Đạo diễn Giả cười: “Bố cậu cũng rất thích điều dưỡng cơ thể, ăn cái này này uống thuốc nọ, lần trước còn kêu tôi ăn cùng. Khi đó tôi nói với ông ta, chú có ăn nhiều hơn nữa cũng vô dụng, mỗi ngày đều có mấy cô em xinh đẹp nhào lên người chú, ăn vào cũng chỉ để bồi bổ cho người khác. Cậu thấy sao, tôi nói không sai chứ, sức khỏe bố cậu bây giờ hoàn toàn do ông ta tự gây ra, lúc còn trẻ còn thông minh chút, giờ già rồi lại thành ra hồ đồ.”

Trong bữa tiệc còn có mấy cô cậu trẻ tuổi tiếp khách, nghe ra sự ngả ngớn trong câu nói này, bất giác hé miệng nhịn cười.

Mặt Lục Tiệm Viễn đã biến sắc.

Lục Tiệm Hành vốn không nói lời nào, lúc này đột nhiên hỏi: “Ý đạo diễn Giả là bao nhiêu tiền? 100 triệu?”

Mấy người ngồi đây không quá thân quen với Lục Tiệm Hành, đạo diễn Giả cũng đã từng nghe nói về lai lịch vị này, chẳng qua là đồ vô dụng bị người ta nhét vào cuộc chiến giữa hai bên đang tranh đấu… Bởi vậy từ đầu đến giờ ông chẳng thèm để anh vào trong mắt, không ngờ Lục Tiệm Hành đột nhiên chủ động ra mặt.

Đạo diễn Giả im lặng quay mặt sang đánh giá anh.

Lục Tiệm Hành nói: “100 triệu hơi nhiều rồi.”

“Vậy là các cậu không có thành ý, ” đạo diễn Giả mở tay ra, giọng điệu nhừa nhựa, “Nếu như đã không có thành ý, thì không cần bàn thêm nữa, đừng làm phí thời gian của mọi người nữa đúng không?”

“Nói rất đúng, ” Lục Tiệm Hành cười nói, “Dù sao Thiên Di là cái bể nhỏ, không nuôi nổi con rùa lớn(1) như vậy.”

Anh nói xong lấy điện thoại ra nhìn một cái, đứng lên trước tiên: “Tôi còn có việc, cần phải đi trước. Các vị đổi nơi hay tiếp tục?”

Lục Tiệm Viễn nghe anh mắng đạo diễn Giả thấy hả giận vô cùng, nhưng không tiện thể hiện ra, chỉ nói: “Giờ vẫn còn sớm, anh có việc thì cứ đi trước đi, em dẫn các vị ở đây đi dạo chút.”

Hai người một xướng một họa, Lục Tiệm Hành quay người xuống lầu, gọi bảo chú Thành tới đón.

Trên lầu Lục Tiệm Viễn cũng nhân tình thế tiếp tục nói chuyện: “Con người anh trai cháu, thích dùng vài câu tục ngữ, thế nhưng thường không diễn đạt được thoát ý, cũng không quá để ý tình huống. Đạo diễn Giả bác cũng đừng để trong lòng.”

Đạo diễn Giả mới vừa bị Lục Tiệm Hành mắng là vương bát(2), xấu mặt xấu mũi, xả cơn tức: “Không có phép tắc, không hiểu chuyện, làm sếp tổng sao được?! Tôi thấy cậu ta làm sếp tổng thêm nữa, công ty các cậu sớm muộn gì cũng xong đời!”

Lục Tiệm Viễn cười nói: “Bác dám nói vậy, nhưng cháu không dám tiếp lời. Ban nãy trước mặt anh ấy cháu không tiện tỏ thái độ, nhưng đạo diễn Giả bác có một câu nói rất đúng, bố cháu quả là già nên có chút hồ đồ.”

Hắn nói tới đây lại thở dài, nói bằng bộ dáng rất thành thật: “Chuyện này để cháu nói rõ ngọn nguồn cho bác nghe nhé, vấn đề sử dụng tiền nong trong công ty, cháu nói thôi thì không được. Đạo diễn Giả, bác đưa ra cái giá 100 triệu, vào tay cháu tuyệt đối không thành vấn đề, cháu có sẽ trả cho bác luôn, nếu không có, cháu xin mắc nợ. Nhưng với anh cháu thì không được… Hiện tại con dấu nằm trong tay anh ấy, không có anh ấy gật đầu, cháu cũng coi như xong đời.”

“Tôi nghe nói hai anh em cậu rất đồng lòng cơ mà, ” đạo diễn Giả hoài nghi nhìn sang, đánh giá Lục Tiệm Viễn, “Hay là hai anh em cậu định cấu kết chơi tôi?”

“Làm sao cháu dám chứ, ” Lục Tiệm Viễn nói, “Anh ấy vừa đi, chúng ta không thể bàn tiếp nữa. Nếu không thì cháu với bác cứ định ra một con số, về sau anh ấy vẫn không chịu chấp nhận, cháu không phải thất lễ với cả hai bên sao, bác nói đúng không?”

Có người bên cạnh lập tức đáp lời: “Người anh này của cậu cũng ghê thật, cứ như con khỉ họ Tôn ấy (Tôn Ngộ Không), nứt ra từ khe đá, người khác đâu có biết rõ về lai lịch của cậu ta, thế mà cậu ta còn nhảy lên đầu cậu làm sếp lớn.”

Lục Tiệm Viễn đặt tay lên miệng, “suỵt” một tiếng: “Biết rõ trong lòng là được, người làm cha mẹ vẫn thường đau đáu nhất về những thứ mà mình không làm được.” Hắn nói xong một tràng, trên mặt lộ rõ sự hối tiếc, dường như thấy mình nhiều lời rồi, lập tức cười ha hả đánh tiếng: “Mọi người ăn ngon miệng chứ? Tiếp theo chúng ta sang bên cạnh xoa bóp đi, hay là đi tắm hơi mát-xa?”

——

Lục Tiệm Hành ở trong xe đợi một hồi lâu, chú Thành mới tới.

Chú ấy trước tiên nhìn vào trong xe, thấy anh ngồi bên trong cau mày nhắm mắt nghỉ ngơi, đau lòng thở dài một tiếng, rồi mới gõ cửa xe.

Lục Tiệm Hành để chú lên xe, còn mình đổi ra ngồi ghế sau.

Chú Thành hỏi: “Mới vừa rồi hình như chú thấy xe Tiệm Viễn, đúng là nó không?”

“Ừm, ” Lục Tiệm Hành nói, “Bọn họ còn muốn đi chơi nữa, cháu về trước.”

“Lại uống rượu à?” Chú Thành khởi động xe, quay đầu lại nhìn, không nhịn được khuyên nhủ: “Công việc này tốt thì tốt, thế nhưng thường xuyên phải uống rượu. Từ nhỏ cháu đã không uống được, uống vào sẽ khó chịu, lần nào cũng phải có người chăm sóc.”

“Tiệm Viễn uống còn nhiều hơn cháu, ” Lục Tiệm Hành dựa vào ghế, thở dài, “Chú Thành lần trước chú nói thứ gì bổ gan nhỉ?”

“Phiến tử hoàng, chú nghe người khác nói, cũng không biết có tác dụng hay không.”

“Hôm nào chú mua hai hộp cho Tiệm Viễn, ” Lục Tiệm Hành nói, “Gần đây ngày nào chú ấy cũng uống, cháu hơi lo.”

Chú Thành đáp lại một tiếng, sau một lát, mới đề nghị: “Hai anh em không định tuyển trợ lý sao? Việc uống rượu này cần gì phải tự bản thân mình ra mặt, tìm mấy cậu thanh niên khỏe mạnh tửu lượng cao để uống thay. Giống như Tiểu Trần ấy…”

Lục Tiệm Hành chỉ “vâng”, sau một lát mới phản ứng lại, hỏi: “Tửu lượng của Trần Thái cao sao? Cái này còn có thể nhìn ra được?”

“Được chứ, ” Chú Thành nói, “Nhìn người khác khó nói, nhưng cậu ta thì uống được đấy.”

Ông nói xong thấy Lục Tiệm Hành không lên tiếng, ngẫm nghĩ, lại nhắc nhở, “Mấy hôm nữa là ngày giỗ của tiên sinh(3) rồi, cháu định về Tô Châu không?”

“Cháu có về.” Lục Tiệm Hành gật đầu.

“Vậy chú sẽ về đó trước mấy ngày, trước hết quét dọn nhà cửa sạch sẽ đã.” Chú Thành nói, “Lần này đã nửa năm rồi chú chưa về, cũng không biết cây lựu trong nhà còn sống không? Haiz, thực sự là già rồi, hở một chút là lại muốn nghỉ hưu về nhà trồng trọt, nhưng vẫn không yên lòng một mình cháu ở đây.”

Ông lại nói dông dài thêm vài câu, nghe thấy phía sau im lặng, nhìn qua gương chiếu hậu, Lục Tiệm Hành không biết đã ngủ thiếp đi từ bao giờ.

Con đường trước mắt rộng rãi, nhưng vì bóng đêm quá sâu, nhìn về phía trước vẫn là một mảnh tối thui. Chú Thành mở radio, chỉnh âm lượng xuống thật thấp, lại kéo cửa sổ xe lên cao.

Có làn gió nhè nhẹ thổi vào, âm nhạc bên trong xe du dương, ánh đèn nê-ông ngoài đường muôn màu muôn vẻ, nhấp nháy không ngừng… Lục Tiệm Hành hơi mở mắt, nhìn ra bên ngoài một lát, sau đó lại nhắm mắt lại, tiếng thở dài nhẹ đến không thể nghe thấy vang lên.

———————-

Chú thích:

(1), (2) Vương bát = con rùa, một cách mắng chửi người khác của TQ. Ý nghĩa giống như “khốn nạn, cặn bã, thứ không ra gì…” ấy.

(3) Tiên sinh: Chỗ này chỉ cha nuôi của Lục Tiệm Hành.

Đoạn nói đến Tôn Ngộ Không tức là người kia muốn chọc ngoáy xuất thân của Lục anh, vì vốn dĩ anh từ nhỏ sống cùng cha nuôi, mãi đến sau này khi đã trưởng thành, Lục anh mới quay về nhà họ Lục hiện tại.

———————-

Xuất thân của Lục anh về sau sẽ nói rõ hơn, mọi người hiện tại chỉ cần nhớ nhà họ lục có 3 anh em: Lục Tiệm Hành – Lục Tiệm Viễn – Lục Khả Manh (nữ), trong đó Lục em và Lục Khả Manh là sinh đôi từ nhỏ sống cùng nhau, sau này tự dưng có thêm sự xuất hiện của Lục anh khiến việc phân chia gia sản có lẽ sẽ bị ảnh hưởng, bởi vậy Lục Khả Manh (và cả những người khác trong dòng họ Lục) vẫn chưa từng chấp nhận người anh mà theo cô ta nói là “từ trên trời rơi xuống”. Có Lục em là còn có tâm chút, vì hắn quý ông anh này và coi là anh trai thật sự.

À vì Lục Tiệm Viễn và Lục Khả Manh là sinh đôi, họ nói chuyện với nhau toàn bằng ngồi thứ 1 và thứ 2 nên mình không biết là anh em hay chị em, bởi vậy chương trước có để là chị em, nhưng có vẻ như theo chương này thì phải là anh em mới đúng nhỉ?

Đoạn cuối buồn theo tổng tài luôn, mau gọi Trần yêu nghiệt đến tiếp giá!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.