Ngài Quản Lý “Diễn Sâu”

Chương 64: Chương 64: Chương 62




Âm thanh của phòng bên như long trời lở đất, tiếng gào khóc vô cùng thảm thiết.

Vưu Gia bị dọa sợ không nhẹ, ban đầu còn thấy xấu hổ đến hoảng loạn, nghe thêm một lúc lại thấy hình như không đúng lắm, liền muốn gọi báo cảnh sát.

Dù có thế nào anh ta cũng không ngờ Lục Tiệm Hành bỏ mặc không thèm để ý tới anh ta mà nhất định chỉ muốn quy tắc ngầm với cấp dưới của mình.

Nhưng mà Trần Thái kia hình như không tình nguyện lắm? Lúc ăn cơm anh ta đã nhìn ra Trần Thái cố gắng trốn tránh hai anh em họ, vừa rồi cùng đi lên, mặt y cũng lộ rõ vẻ bị gây khó dễ.

Vưu Gia lại nghĩ, nhất định là vậy rồi, nếu không người ta sao lại đi đặt phòng khách sạn ở gần sát đây?

Anh ta nhớ lại hồi trưa mình thiếu chút nữa phạm sai lầm, may mà có Trần Thái nhắc nhở. Tối nay có thể gặp Trần Thái, Vưu Gia mừng lắm, ngoài ra còn muốn xin số điện thoại để về sau thường xuyên liên hệ, nào ngờ lại gặp phải chuyện như vậy.

Những tiếng phạch phạch phạch của phòng bên chuyển thành phập phập phập, Vưu Gia mặt đỏ tới mang tai, lúc thì chán nản vì Lục Tiệm Hành không để ý tới ám hiệu của mình, lúc thì tự trách vì Trần Thái đang phải chịu bạo hành mà mình không thể cứu giúp.

Anh ta đứng ngồi không yên trong phòng, cuối cùng thực sự không nhịn được nữa, gọi điện thoại cho lễ tân.

Lục Tiệm Hành vẫn đang giằng co với Trần Thái, dù anh nín đã lâu, đêm nay vốn muốn đòi lại gấp đôi, nhưng Vưu Gia đang ở ngay bên cạnh, dù anh có buông thả đến đâu cũng không có ý định để người khác nghe trực tiếp Xuân cung. Huống chi phòng bên còn lại cũng có người ở.

Bàn tay Trần Thái vẫn vỗ bộp bộp, mồm kêu vừa thảm thiết vừa lẳng lơ, Lục Tiệm Hành không nhịn được sốt ruột, chỉ vào y nhỏ giọng uy hiếp: “Em xuống ngay cho anh!”

Trần Thái lè lưỡi với anh, rồi vẫn tiếp tục ư ư a a diễn đến hăng say. Lục Tiệm Hành đi qua tóm chân y, y vậy mà xoay người nhanh như khỉ vọt tới giường bên kia.

Lục Tiệm Hành vừa bực mình vừa buồn cười, bước hai bước đến bên này tóm tiếp, Trần Thái liền lại lăn một vòng trên giường, lăn sang phía đối diện, tiện đường chạy thẳng vào WC, đóng cửa chốt lại.

Lục Tiệm Hành: “…”

Giữa giường và phòng vệ sinh được ngăn cách bằng tấm kính trong suốt, bên trong có rèm cửa chạy bằng điện có thể buông xuống.

Trần Thái có lẽ là hò hét đã lâu nên giờ thấy mỏi miệng, lòng bàn tay vỗ cũng thấy đau, cuộn rèm cửa sổ lên, ngồi trên nắp bồn cầu mắt lớn trừng mắt nhỏ với anh, còn thở hổn hà hổn hển.

Lục Tiệm Hành quả thực dở khóc dở cười, đẩy cửa không mở được, lại đi vòng về trước tấm kính, gọi: “Em ra đây mau lên.”

Trần Thái lắc đầu: “Không ra, em vẫn chưa phạch phạch xong đâu.”

“… Em ra đây, anh phạch phạch phạch với em, ” Lục Tiệm Hành buồn cười nói, “Mình em đóng một vai làm gì, anh cũng đâu phải không phối hợp.”

“Không giống nhau, ” Trần Thái đáp, “Anh phạch phạch không đủ vang, em sợ anh ta không nghe thấy.”

Y nghỉ ngơi một lát thấy nhịp thở đã bình thường, tiếp tục làm trò, cầm những thứ trên bồn rửa tay trong phòng tắm tạo ra những tiếng lách cách, ngẩng đầu rên rỉ: “Không, không được — Lục tổng, đừng ở đây mà — “

Lục Tiệm Hành: “…”

“A ưm, quá sâu rồi — a đừng mà, cầu xin anh, bỏ qua cho tôi đi —” Trần Thái vỗ hai cái xuống mặt bàn, tiếp tục giả khóc.

“…” Lục Tiệm Hành vừa nãy nghe thấy rất giả tạo, giờ nghe y kêu thêm vài tiếng, thế mà có cảm giác thật.

Mặt anh đỏ lên, đang nghĩ cách làm thế nào để dỗ người ta ra ngoài thì nghe thấy tiếng chông cửa vang lên, sau đó dưới khe cửa có một tờ giấy được nhét vào.

Lục Tiệm Hành nhìn cái là hiểu ngay, trong cái khó ló cái khôn, vội mở cửa gọi lại nhân viên phục vụ bên ngoài.

Nhân viên phục vụ vốn cũng rất lúng túng, khách ở phòng 08 bên cạnh cứ khiếu nại không ngừng, nhất định cứ bắt bọn họ phải lên xem. Nhưng chuyện như vậy khách sạn cũng không tiện xen vào, đưa ra đề nghị đổi phòng cho khách bên 08 nhưng bên đó lại không chịu. Cứ thế hai ba lần, cho đến khi vừa rồi đối phương lại phàn nàn, nói rằng mình hoài nghi tiếng động phòng bên không đúng lắm.

Nhân viên phục vụ rơi vào tình thế khó xử, cuối cùng đành phải viết tờ giấy nhét vào, hi vọng khách phòng đọc xong sẽ thông cảm cho họ.

Lúc này cửa phòng 06 đột nhiên mở ra, nhân viên phục vụ vừa giật mình cũng vừa hơi sợ, còn tưởng rằng vị khách này định làm ầm lên. Nhưng đến khi nhìn kĩ lại, đối phương rõ ràng ăn mặc chỉnh tề.

Lục Tiệm Hành chờ nhân viên tới gần, lúc này mới nói: “Ngại quá, cửa phòng vệ sinh trong phòng tôi hình như bị hỏng, một người bạn ở bên trong không ra được.”

Nhân viên phục vụ sửng sốt, vội hỏi: “Để tôi kiểm tra giúp anh.”

Người này đi tới, thấy khóa cửa không có dấu hiệu bị hỏng hóc, ngạc nhiên đưa tay gõ cửa, nói với Trần Thái: “Chào anh, hiện tại cửa phòng là không mở ra được, đúng không ạ?”

Trần Thái: “…”

Lục Tiệm Hành chạy đến bên kia cửa kính, còn trẻ con giơ hai ngón tay với y.

“Đúng vậy, ” Trần Thái ho nhẹ một tiếng, chỉ đành phải nói, “Phía bên tôi vẫn vặn về bên phải, nhưng vặn thế nào cũng không ra được.”

“…” Nhân viên phục vụ nói, “Vậy anh thử vặn về bên trái chưa ạ? Có thể hướng khóa của chúng tôi không giống với thói quen mở cửa của anh.”

Trần Thái xấu hổ sắp chết rồi, ồ một tiếng, đành phải làm bộ đổi hướng.

“Cành cạch” hai tiếng, cửa phòng vệ sinh mở ra.

Trần Thái thầm mắng người trong lòng, ngoài mặt lại khoa trương: “Ối giời, hóa ra là vậy à!”

Nhân viên phục vụ: “…”

Lục Tiệm Hành vội giải vây cho y, nói: “Làm anh hết hồn, hôm nay em làm việc nhiều nên mệt rồi, nhưng không đến mức mệt đến hồ đồ chứ.”

Trần Thái thở dài: “Chẳng phải do đi xã giao còn phải uống rượu sao, đầu óc nghĩ là một chuyện, tay chân lại không nghe theo.”

Nhân viên phục vụ cười, anh ta không có ý cười nhạo, chỉ là vẫn không yên lòng, thấy phòng bên này chỉ có một cái giường lớn, mới ám chỉ với Trần Thái: “Thưa quý khách, anh còn cần tôi trợ giúp gì nữa không ạ?”

Trần Thái thấy anh ta nhìn mình chớp mắt, không hiểu được.

Nhân viên phục vụ ra hiệu: “Chỗ chúng tôi vẫn còn phòng trống, có cần chuẩn bị một phòng khác cho anh không ạ?”

“À À, không cần, cám ơn cậu.”

Trần Thái giờ mới hiểu ra, chỉ vào Lục Tiệm Hành, ngượng ngùng nói, “Đây là anh trai tôi, hai chúng tôi ngủ chung một giường cũng được.”

Lục Tiệm Hành và y cùng cám ơn người ta lần nữa rồi tiễn nhân viên phục vụ đi khỏi khép cửa lại. Trần Thái mới vừa thở ra một hơi, liền bị bế bổng lên.

Lục Tiệm Hành ôm ngang người y, ném lên trên giường rồi lập tức đè lên, không nói hai lời bắt đầu lột quần áo.

Trần Thái nhớ tới bộ dạng lúng túng vừa rồi lại bỗng muốn cười, vừa đạp quần xuống vừa chôn mặt trong chăn cười đến chảy cả nước mắt.

“Cái đồ mưu ma chước quỷ nhà em, ” Lục Tiệm Hành cũng bị y làm cho phì cười, quen tay nhanh nhẹn lột quần y xuống, tới gần hôn lên gáy y, rồi lại đánh một cái vào mông.

Một tiếng “chát” lanh lảnh dễ nghe, thế nhưng không đau.

Trần Thái lập tức giương mắt trừng anh, anh cũng trừng lại Trần Thái.

“Tối nay tới ăn cơm với ai?” Lục Tiệm Hành vò cổ áo sơ mi của y hỏi, “Ăn mặc lẳng lơ thế này, mở cả khuya áo, cho ai xem hửm?”

Trần Thái hừ một tiếng, tức giận đáp trả: “Em lẳng lơ chỗ nào chứ, quần áo đường hoàng nghiêm chỉnh để đi làm, bằng làm sao được với siêu sao nhà anh.”

Sơ mi của Vưu Gia là kiểu cổ lệch tơ tằm thật, rủ xuống rất gợi cảm, cũng để lộ một phần da thịt, nhìn qua giống như trang phục trên sân khấu. Thế nhưng chẳng hề khoa trương, chỉ thấy rất đẹp.

Lục Tiệm Hành lúc này mới nghĩ đến, nhìn ra Trần Thái đang ghen. Anh cười nhẹ hai tiếng, cởi nút áo y: “Anh không nhìn cậu ta mặc cái gì hết, anh chỉ nhìn em.”

Trần Thái quay đầu: “Lừa ai chứ.”

“Không lừa em, ” Lục Tiệm Hành nói, “Lừa em là chó con.”

“Anh ta còn ở phòng cạnh anh nữa, tối nay em mà không đến, hai người có phải là muốn ôn tình cũ?”

“Sao lại cứ không tin anh?” Lục Tiệm Hành thấy rất khó hiểu, “Bình thường anh cũng đâu liên lạc với cậu ta, máu ghen của em sao lớn vậy hả?”

Trần Thái đúng là ghen, quay mặt đi không thèm nói chuyện.

Lục Tiệm Hành hỏi: “Anh đi công tác ngày đầu tiên đã gặp cậu ta, nhưng còn có Tiệm Viễn ở đây nữa mà, có thể làm chuyện gì được? Ngược lại là em ấy, ngày nào cũng bận tối mặt tối mũi, điện thoại cũng ít gọi, ở nhà khéo lại loằng ngoằng với gã nào đó mà anh không biết.”

Trần Thái trước hết thanh minh cho bản thân: “Ngày nào em chẳng phải cố gắng làm việc, không có loằng ngoằng với gã nào hết.”

“Ai mà biết được, ” Lục Tiệm Hành cười, “Anh không tin, anh phải tự mình kiểm tra xem.”

Anh đè hai tay y lại, dùng môi khóa miệng, đầu lưỡi càn quét không chút e dè, công thành đoạt đất, Trần Thái gần như sắp chết ngộp rồi, đang lúc đầu váng mắt hoa lại cảm nhận bàn tay anh xoa sau lưng mình, đến mức như cơn gió nóng thổi qua.

“Vừa rồi em nói với nhân viên phục vụ cái gì?”

Lục Tiệm Hành cúi đầu gặm cắn sau tai y, âm thanh trầm thấp, dụ dỗ, “Anh là gì của em?”

Trần Thái chỉ cười không nói, bị anh dùng sức giằng co mấy lần, mới nhỏ giọng chịu thua: “Anh trai.”

Y nói xong cảm giác xấu hổ càng tăng cao, lại cũng thấy rất kích thích, nghĩ thầm mặc kệ cái người bên kia là ai hay muốn làm gì, mình cứ phải sướng trước đã rồi nói.

Lục Tiệm Hành nằm rạp trên người y, dục vọng nóng rực nơi đáy mắt càng hừng hực.

“Anh Lục, ” Trần Thái duỗi đầu lưỡi liếm miệng một cái, thẳng hai chân vòng qua hông anh, thẹn thùng nói: “Ra sức yêu thương em đi…”

——

Vưu Gia cả đêm này thực sự khốn khổ vô cùng.

Say khi nghe thấy nhân viên phục vụ ấn chuông cửa phòng bên, cảm giác áy náy trong lòng anh ta rốt cục giảm bớt một ít, thậm chí còn hơi lo lắng thay Trần Thái, hi vọng y có thể nhân cơ hội thoát thân. Nhưng ai ngờ bên kia hình như trò chuyện hồi lâu, ngay khi anh ta cho là Trần Thái đã an toàn rồi thì bên đó lại vang lên tiếng khóc nức nở nho nhỏ.

Song lần này tiếng nức nở và hổn hển lại không hề thảm thiết như lúc trước, tuy rằng đã cố gắng đè nén nhưng kẻ ngu cũng có thể nghe ra bên trong chứa đựng dục vọng và sự thỏa mãn thế nào.

Vưu Gia thoáng bối rối, không mãi không ra rõ ràng là bị quy tắc ngầm, thế này chẳng lẽ là ngầm tới ngầm lui, rồi ngầm đến mức thích luôn??

Lòng anh ta vô cùng rối bời, mà cũng biết mình không thể xen vào nhiều hơn. Nghĩ lại những việc hôm nay mình làm bỗng hơi thấy hối hận.

Hồi đó khi anh ta đề nghị cả hai qua lại với Lục Tiệm Hành, trong lòng vẫn có chút dao động không quá thật lòng, bởi vì chức vị tổng tài của anh chỉ là trên danh nghĩa, cũng không có thực quyền. Anh ta chỉ sợ bát cơm của người bạn trai này không được dài lâu, đi ăn với anh mấy bữa, lại nghe người này nói chuyện kiểu mạnh miệng, nghe như đang nói khoác, bởi vậy chẳng mấy đã mất hứng thú, chưa tới một tháng liền chia tay.

Mấy năm qua con đường phát triển của anh ta coi như thuận lợi, giữa chừng cũng quen mấy người bạn trai, người nào cũng vừa đẹp trai nhiều tiền, thế nhưng nếu so với Lục Tiệm Hành, lại đều thiếu đi một chút khí chất như anh. Vưu Gia thừa nhận bản thân cảm thấy hối hận, lần này đưa ra đề nghị hợp tác với Thiên Di, thật ra cũng có một nửa là hướng về phía Lục Tiệm Hành, nhưng anh ta không hề nghĩ tới việc Lục Tiệm Hành vậy mà đã không còn độc thân.

Càng không ngờ là, chỉ vì để hết độc thân mà Lục Tiệm Hành lại tình nguyện làm ra chuyện như vậy với cấp dưới chứ không tới tìm mình.

Vưu Gia càng nghĩ càng ủ rũ, lại nghe âm thanh chói tai bên kia, dứt khoát bật TV, mở tiếng thật lớn, bực mình đổi kênh tới lui. Nhưng mà mở TV anh ta lại ngủ không được, mấy lần tắt TV đi, phòng bên lại mãi không yên tĩnh.

Cứ như vậy lăn qua lộn lại, cả một đêm không thể ngủ yên.

Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Thái bị lôi dậy đi ăn điểm tâm.

Lục Tiệm Hành quả thật nhịn lâu lắm rồi, ngày hôm qua làm y trong phòng tắm, sau lại lên giường, đến khi làm bẩn hết đống chăn đệm lại bắt y xuống dưới vịn vào bàn đọc sách, sau đó quỳ gối trên ghế tựa.

Dằn vặt đến nửa đêm hai người mới ôm nhau thiếp đi, đang lúc mơ mơ màng màng, Trần Thái giữa cơn mộng đẹp lại bị sờ đến tỉnh giấc, liếc nhìn thời gian, hai giờ đêm, thêm một trận nữa.

Khí sắc Lục Tiệm Hành rất tốt, không nhìn ra là người một đêm không ngủ, vô cùng có tinh thần.

Trần Thái oán giận, một chốc nói mình đau chỗ này, một chốc lại nói chỗ đó bị trầy da.

Y càu nhà càu nhàu mãi không dứt, Lục Tiệm Hành cũng không tức giận, tìm đồ mặc quần cho y, lại lấy khăn lông nhúng ướt lau mặt cho y.

Trần Thái lúc này mới tỉnh táo hơn, lúc đánh răng đột nhiên nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, ngậm bàn chải chạy ra hỏi: “Vưu Gia muốn sang công ty mình?”

Lục Tiệm Hành gật đầu.

Trần Thái vội vã rửa mặt xong, chạy ra lướt điện thoại.

Lục Tiệm Hành ở phía sau gọi y: “Em đánh răng đủ ba phút chưa?”

“Chưa, tối em đánh bù.” Trần Thái ngồi xếp bằng bên cạnh, tìm được đoạn chat hỏi thăm ngày hôm qua.

Phía trên kia đã có tin nhắn trả lời của đối phương, cũng không phải nói rất cụ thể, thế nhưng nội dung cơ bản có thể hiểu được, quả thật người đại diện trước đó của Vưu Gia không tử tế.

Người đại diện đó hóa ra có chút quan hệ với chị Lục Nhất trước đây của Thiên Di, sau khi chị ấy rời Thiên Di lập công ty riêng, người trợ lý đầu tiên thu nhận chính là hắn. Sau đó người này cũng rời đi độc lập, số may, ký với Vưu Gia, bấy nhiêu năm nâng đỡ, bản thân cũng trở nên nổi tiếng.

Thân là ngôi sao hàng đầu, Vưu Gia bình thường chẳng hề thiếu các loại tài nguyên, vào lúc bọn Trần Thái mỗi ngày đều đau đầu nghĩ cách làm sao để mời người khác ăn cơm thiết lập quan hệ để tìm tài nguyên cho nghệ sĩ nhà mình, thì người đại diện của Vưu Gia lại ngày ngày phải đối mặt với lượng lớn cám dỗ, sau đó xét tình hình để từ chối.

Dù sao thời gian của một người thời gian có hạn, hắn ta dù có tham đến đâu cũng không sắp xếp được.

Cứ tiếp tục như thế, mỗi ngày đều phải đối mặt với nhiều cơ hội thương mại đến thế, người đại diện này dần sinh ra ý đồ xấu. Ví dụ như chặn tài nguyên của Vưu Gia đem phân cho người khác, nói là để mở rộng quan hệ, nhưng trên thực tế để bản thân thu được tiền phân chia. Hướng đi định ra cho Vưu Gia cũng càng ngày càng mơ hồ, nhiều lần để anh ta nhận các hoạt động đại diện thương hiệu để kiếm tiền cho nhanh, đối với phim ảnh thì há miệng đòi giá cao, khiến Vưu Gia mất đi rất nhiều cơ hội.

Trần Thái lại có thể hiểu được, nếu như một cái hợp đồng đại diện thương hiệu là 4000 vạn, Vưu Gia chỉ cần quay chụp vài hình ảnh tuyên truyền, thỉnh thoảng tham gia chút hoạt động là được. Nhưng nếu như cát-xê đóng phim là 4000 vạn, thì cho dù là phim truyền hình hay điện ảnh, ít nhất vẫn phải chiếm dụng thời gian mấy tháng.

Phía Vưu Gia lại hoàn toàn không phải là kẻ ngu si, cô của anh ta thấy tình thế bắt đầu không đúng, nảy sinh mâu thuẫn với người đại diện, mới đầu người đại diện không phục, cô của Vưu Gia dưới cơn nóng giận muốn kiểm toán, hai bên mới trở mặt.

Đương nhiên chuyện như vậy người khác không tiện đánh giá, Vưu Gia được người này nâng lên, cuối cùng cũng bị người này mang đi không ít tài nguyên của anh ta, thậm chí vừa quay đầu đã sang bên đối thủ cạnh tranh với anh ta. Tuổi trẻ qua mau, hiện tại Vưu Gia bên ngoài vẫn đang rạng rỡ, nhưng sau lưng cũng là có nguy cơ rớt đài.

“Vưu Gia hiện tại vẫn là sao hạng A, thế nhưng năm nay ít dự án để tiếp xúc với công chúng quá.” Trần Thái ngồi nghiêng ngả ở trên ghế sô pha, suy ngẫm, “Nhóm nghệ sĩ dưới cấp cố định có khoảng 5 người, chênh lệch không nhiều với anh ta, đợt này lại xuất hiện không ít người mới, còn đều đang trong thời kỳ tiếp xúc công chúng cao độ … Sắp tới anh ta có hoạt động gì không?”

Lục Tiệm Hành không hiểu sao y lại nghiên cứu cái này, lắc đầu nói: “Anh không biết.”

“Concert, fanmeeting, họp báo… mấy cái đó đều được, ” Trần Thái hỏi, “Hoặc là có định đại diện thương hiệu nào nữa không?”

“… Anh thật sự không biết, đã nói với em rồi anh không quan tâm cậu ta, hơn nữa cũng không quản lý công việc cụ thể của công ty.”

Lục Tiệm Hành ngồi xuống bên cạnh y, vẻ mặt hiếu kỳ, “Em hỏi thế để làm gì?”

“Hôm qua không phải vẫn chưa bàn bạc xong sao? Em tăng thêm thu nhập cho anh, đàm phán với bọn họ chứ sao!”

Lục Tiệm Hành nói: “Chuyện này là do Tiệm Viễn quản.”

“Không phải cũng là công ty của anh à, ” Trần Thái liếc anh, ngẫm nghĩ phút chốc, bỗng nhiên hiểu ra một chút, “Nói thật đi, anh có phải là…”

Lục Tiệm Hành gật đầu: “Anh không quá đồng ý hợp tác với cậu ta.”

Trần Thái: “…”

“Cậu ta hiện tại vốn đã có đoàn đội riêng của mình, quyền lợi chủ yếu đều nằm trong tay cô cậu ta. Dù có hợp tác, ràng buộc của công ty đối với cậu ta cũng có hạn. Hơn nữa bộ phận người đại diện của công ty vốn đi sau, mà lượng fan của Vưu Gia lớn như thế, đây là cơ hội, cũng là thách thức…” Lục Tiệm Hành không nói hết, lắc đầu thở dài, “Nhưng mà Tiệm Viễn có vẻ rất xem trọng, cho nên việc này cuối cùng vẫn do chú ấy quyết định.”

Trần Thái gật đầu, bất chợt nghĩ ra một ý: “Anh nói xem, nhỡ đâu Vưu Gia ký hợp đồng với công ty, cuối cùng lại để em dẫn dắt thì thế nào?”

Lục Tiệm Hành cười: “Không phải trước đây em còn là fan của cậu ta à?”

“Rời FC rồi, ” Trần Thái lắc đầu, “Rời triệt để.”

Tuy rằng vẫn lăn lộn trong nhóm chat của fan anh ta, không được tử tế cho lắm.

Lục Tiệm Hành ăn ngay nói thật: “Nếu em muốn mang cậu ta, có lẽ sẽ kiếm được rất nhiều tiền, thế nhưng sợ là ngày nào cũng bị mắng.”

“Mắng cũng đáng giá, ” Trần Thái cười đùa nói, “Cái nghề người đại diện chính là phải như vậy, một người hai mặt, phải chịu được mắng, nhưng mà em không thích Vưu Gia lắm, sợ anh ta lắc lư trước mặt anh. Nếu như đổi thành một minh tinh khác, em còn rất muốn khiêu chiến với anh ta.”

“Em mang Tuyết Oánh đủ mệt rồi, ” Lục Tiệm Hành không vui, “Thêm người nữa, về sau chẳng bao giờ gặp được em.”

“Thêm một người nữa cũng không đủ, khẩu vị của em lớn lắm.” Trần Thái chớp mắt suy nghĩ, cười nói, “Sau này em nhất định phải trở thành một người đại diện tiếng tăm, trong tay cũng phải có ít nhất bốn, năm nghệ sĩ, đủ cả nam nữ già trẻ, ca sĩ diễn viên. Em muốn bọn họ đều là nghệ sĩ hàng đầu, có thể giành giải thưởng, có thể kiếm tiền, em là người quản lý của bọn họ, cũng là người xây dựng ước mơ cho bọn họ.”

Y nói xong lại tự mình đắc ý vô cùng, tay chân cũng bắt đầu đung đưa.

Lục Tiệm Hành càng nhìn càng thấy đáng yêu, đưa tay xoa tóc y: “Dã tâm lớn thật, nhóc con.”

Thời gian không còn sớm, anh kéo nhóc con ra ngoài ăn sáng. Hai người thật khéo léo đụng ngay phải Vưu Gia ngoài cửa.

Ba người vừa gặp mặt, đều sửng sốt, lúng túng chào hỏi.

Biểu hiện của Trần Thái còn rất là nhăn nhó, cố ý đứng cách xa Lục Tiệm Hành một đoạn, bước đi cũng khập khiễng.

Lục Tiệm Hành hơi ngẩn ra, nhưng cũng hiểu — hôm qua Trần Thái cố tình gào thét như thể bị “ép yêu”, giờ mới nhớ ra, tiếp tục diễn cảnh tiếp theo.

Trong lòng anh thấy rất buồn cười, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, đi theo phía sau không nói lời nào.

Vưu Gia cả một đêm ngủ không ngon, vốn là khi nhìn thấy Trần Thái và Lục Tiệm Hành cùng nhau đi ra, lòng còn vô cùng ước ao ghen tị, nhưng lúc sau thấy vẻ mặt sợ sệt và lúng túng của Trần Thái, bước đi cũng như vậy, lập tức dâng lên niềm thương cảm.

Ba người cùng nhau tới phòng ăn, Vưu Gia chủ động phá tan sự lúng túng, cười nói với Trần Thái nói: “Hôm qua tôi uống hơi nhiều, về phòng là lăn ra ngủ luôn, vốn còn định tìm anh để add wechat.”

Trần Thái thấy anh ta chân thành thật ý quan tâm mình, bỗng thấy hơi xấu hổ, lấy điện thoại di động ra nói: “Giờ add cũng được mà.”

Hai người đều lấy điện thoại ra quét mã, kết thêm bạn.

Vưu Gia gửi qua cho y một cái emo con mèo nhỏ bắn tim, Trần Thái cũng đáp lại một cái hình củ hành lắc lư.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, cùng cười.

Vưu Gia hỏi y: “Hóa ra anh cũng là người đại diện à, giờ đang dẫn dắt ai thế?”

Trần Thái nói: “Tuyết Oánh.”

Vưu Gia ngẩn người, có vẻ vô cùng bất ngờ. Ánh mắt nhìn về y cũng thay đổi.

Mãi cho đến khi ba người tách ra, Lục Tiệm Hành hỏi với vẻ khó hiểu: “Tuyết Oánh thì làm sao thế? Vẻ mặt ban nãy của cậu ta là sao?”

Trần Thái lúc này mới kể rõ cho anh về những chuyện gần đây của mình như đang tranh công, nhân tiện còn đả động tới Mộng Viên: “Vốn dĩ em định gán ghép Tuyết Oánh và Kiều Tu, không ngờ Mộng Viên lại mạnh như vậy, chị Lý Nguyên phối hợp cũng rất tốt. Chỉ có điều chắc Kiều Tu khóc sắp chết rồi, lúc trước bắt nạt Tuyết Oánh có lẽ không bao giờ ngờ được giờ hai người lại dính lấy nhau.”

Trước đó Lục Tiệm Hành cho y tiền chẳng qua chỉ sợ y gặp khó khăn, không ngờ người này lại thật sự làm nên công trạng, cười giơ ngón cái với y.

Hai người ăn xong lại đi ra ngoài dạo phố, nào ngờ kế hoạch hợp tác với Vưu Gia cũng đúng lúc này bị hủy bỏ.

Người cô kia của Vưu Gia cũng có chút bất ngờ, vốn định hôm nay sẽ bàn bạc buổi thứ hai với Lục Tiệm Viễn, hai bên đều đã nghĩ ra các điều kiện nhượng bộ rồi. Ai biết chính bản thân Vưu Gia đột nhiên đổi chủ ý, nói thế nào cũng không muốn hợp tác với Thiên Di nữa.

Bà rất khó hiểu, truy hỏi lý do.

Vưu Gia nghĩ thầm, còn có thể là tại sao nữa, phía Lục Tiệm Hành không thể trông cậy được gì rồi, chưa nói anh đã có đối tượng, mà lại còn coi trọng một người đại diện nhỏ bé, hơn nữa người đại diện này cũng không phải người hiền lành, một minh tinh nho nhỏ như Kiều Tu còn có thể bị y dính chặt lăn tới lăn tui, một phát nâng đỡ hai diễn viên mấy không tiếng tăm, nếu giờ mình mà tới Thiên Di, chẳng phải là muốn anh nuôi cả đám bọn họ?

Anh ta tính thế nào cũng thấy việc này không an toàn, đương nhiên chuyện về Lục Tiệm Hành không thể nói ra bên ngoài, chỉ nói là mình đổi ý.

Lục em sau khi nhận được thông tin của bên Vưu Gia quả thực tức xì khói. Hắn liên lạc với Lục Tiệm Hành, anh lúc này lại đang tiễn Trần Thái ra sân bay.

Trần Thái mất trắng tiền thuê khách sạn một đêm, đau lòng vô cùng. Lục Tiệm Hành cười nhạo y: “Ai bảo em lòng dạ hẹp hòi, còn muốn bắt gian tại giường.”

“Cái này gọi là đánh đổi vì tình yêu, ” Trần Thái liếc anh, “Cái thứ gọi là tình cảm này giống như khẩu súng, dù đã có bảo hiểm, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể cướp cò gây nguy hiểm. Cho nên nhất định phải thỉnh thoảng kiểm tra, tập trung cảnh giác cao độ.”

“Vậy sao em không kiểm tra liên tục?” Lục Tiệm Hành khoác cánh tay lên vai, nhìn hỏi, “Đi quay 14 ngày, đúng không?”

“Ừm, ” Trần Thái nói, “Em nghe bên tuyên truyền nói, lịch trình rất căng. Sáng sớm xuất phát, buổi trưa đến nơi, buổi chiều phỏng vấn và gặp mặt bên truyền thông, buổi tối cùng nhà sản xuất tới phim trường, mỗi ngày một chỗ, mệt lắm luôn. Trước đây em chưa từng làm thế, cũng không biết có thể làm được không.”

“Sẽ được, ” Lục Tiệm Hành nói: “Em lợi hại như vậy, làm cái gì cũng đều giỏi nhất.”

Trần Thái quay đầu nhìn y, phát hiện vẻ mặt Lục Tiệm Hành vậy mà vô cùng nghiêm túc.

“Vậy em không thể kiểm tra anh được thì làm thế nào bây giờ?” Y bỗng thấy có chút không muốn đi, nhìn chung quanh thấy không nhiều người, lặng lẽ ôm lấy eo Lục Tiệm Hành, “Sao chưa đi mà đã bắt đầu thấy nhớ rồi?”

Lục Tiệm Hành cười, nghe thấy điện thoại kêu, lấy ra vừa đọc tin nhắn, vừa hôn lên trán Trần Thái một cái: “Không sao, đợi anh làm xong việc bên này sẽ đi tìm em, chủ động cho em kiểm tra luôn.”

Hết chương 62.

——————

Khổ thân Vưu Gia ăn ngập bát cẩu lương mặn mòi =))))))))))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.