Ngài Quản Lý “Diễn Sâu”

Chương 74: Chương 74: Chương 72




Giám đốc Vương không đồng ý vụ cá cược lần này, thế nhưng cũng không công khai xin lỗi.

Ông ta giao cho đạo diễn Vương Kỳ làm trung gian tìm Lục Tiệm Hành để hoà giải, tỏ ý một số việc nhắc tới thôi thì được, đừng có quá đáng, dù sao ông ta cũng là người sáng lập công ty, về tư, năm đó Lục Tiệm Hành có thể vào công ty ngồi lên cái ghế tổng tài này cũng nhờ ông ta giúp đỡ không ít.

Nói xong, đạo diễn Vương Kỳ thở dài, đầy vẻ bất đắc dĩ: “Những chuyện này tôi cũng không hiểu, nhưng giám đốc Vương không cho tôi gọi điện thoại…” Nghĩa bóng, ông cũng đang là người khó xử.

Lục Tiệm Hành vẫn rất nể tình, đầu tiên là đồng ý chẳng chút nề hà, lại hỏi ông tình hình quay chụp hiện tại của đoàn phim, có gặp phải khó khăn gì, có cần anh ra tay không.

Đạo diễn Vương thấy giọng anh ôn hòa như trước đây, lúc này mới thấy yên tâm, cười nói: “Có chút khó khăn, nhưng chúng tôi có thể khắc phục được.”

Lục Tiệm Hành “Ồ” một tiếng, đột nhiên hỏi: “Vương Thành Quân có phải sắp đóng máy rồi không?”

“Ngày mốt, ” Đạo diễn Vương cũng không biết tình trạng hợp đồng hiện giờ của Vương Thành Quân, cười ha hả, “Lục tổng cũng biết cậu ta sao? Cậu ta còn một cảnh cuối nữa. Thằng nhóc này được phết, là mầm mống tốt.”

“Hạt giống tốt à, vậy chú cứ bồi dưỡng cẩn thận một chút được không.” Lục Tiệm Hành nói, “Chuyện đóng máy đừng gấp.”

Đạo diễn Vương ngẩn ra, không hiểu rõ ý cho lắm.

Lục Tiệm Hành thấy ông mơ hồ, thẳng thắn chỉ điểm: “Tôi thấy tuần sau đóng máy có vẻ thích hợp hơn, thứ tư thứ sáu khá ổn, là ngày hoàng đạo, mọi việc đại cát.”

Đạo diễn Vương vẫn là lần đầu nghe nói có kiểu yêu cầu này, không nhịn được nhắc nhở: “Thế nhưng hợp đồng là đến cuối tuần này, thêm ngày nào sẽ phải bù ra thêm phí bồi thường ngày ấy.”

Lục Tiệm Hành nói: “Cái đó không lo, cậu ta sẽ không cần.”

Lục Tiệm Hành nói không cần đạo diễn Vương vẫn không tin lắm, đợi khi cúp máy lại nhận được điện thoại từ người đại diện của Vương Thành Quân mới thật sự tin. Ý bên đó là bản thân Vương Thành Quân ở lại đoàn phim thêm mấy ngày để tôi luyện kỹ năng diễn xuất, tranh thủ thể hiện thật tốt trong cảnh quay quan trọng cuối cùng, hi vọng sẽ được đạo diễn quan tâm.

Nói chuyện rất hoa mỹ, quy trình cũng cẩn thận, còn gửi một thỏa thuận bổ sung qua hòm thư điện tử.

Trần Thái vốn không hề biết những chuyện này, chỉ nhận được điện thoại của Vương Thành Quân nói cảnh quay của cậu ta được xếp sang tuần sau. Ý đạo diễn là cảnh cuối cùng rất quan trọng, cần cậu ta phải thể hiện thật tốt, cho nên cho cậu mấy ngày để rèn luyện.

Vương Thành Quân ngây ngô nói: “Vừa hay em sẽ nghỉ ngơi mấy ngày này, cánh tay và phía sau lưng đều bị cháy nắng, vẫn chưa dám xin nghỉ đây.”

Trần Thái ngẩn ngơ: “Trên hợp đồng anh ký cho cậu có kỳ nghỉ cơ mà, đoàn phim không cho à?”

“Không phải, là em ngại, ” Vương Thành Quân cười hề hề, “Bọn em quay ở khu quân đội, nhìn bộ đội người ta hàng thật giá thật lại nhìn sang bản thân… Chênh lệch lớn đến mức xấu hổ, nào còn mặt mũi đề cập chuyện xin nghỉ cỏn con này.”

Trần Thái vừa nghĩ cũng thấy buồn cười, căn dặn cậu: “Thế chuyện vi phạm hợp đồng nhớ phải đòi tiền bồi thường.”

Vương Thành Quân a một tiếng, lúc này mới khai hết: “Công ty nói không cần. Còn bảo em cảm ơn đạo diễn dạy dỗ.”

Trần Thái: “???” Cái quái gì vậy?

“Thế nhưng cậu lần này đã trễ nửa tháng rồi, sao có thể nói không cần là không cần?” Trần Thái thấy vô cùng khó tin, “Lấy lòng đạo diễn cũng không cần làm như thế. Nếu thật sự vì để kiếm ân tình thì đáng lẽ phải để người đại diện của cậu tới làm ầm với đạo diễn, sau đó cậu mới ra mặt, nói là bản thân tự nguyện hy sinh vì vai diễn… Giờ người ta chưa lên tiếng cậu đã làm thế, chẳng khác nào tự hạ thấp mình biết không?”

Y nhất thời sốt ruột, nói xong mới cảm thấy không thích hợp, dù sao Vương Thành Quân không phải nghệ sĩ dưới tay mình, giờ mình quơ tay múa chân không ổn.

Trần Thái vừa định tuôn thêm tràng bức xúc nữa, Vương Thành Quân bên kia lại hiếm khi thấy lanh lợi, nói liến thoắng: “Đúng vậy đúng vậy, anh Trần hay là anh quay về đi! Anh xem anh không ở đây em toàn bị bắt nạt thôi.”

Trần Thái: “…”

Vương Thành Quân: “Đạo diễn Vương đã hẹn em diễn bộ phim sau nữa, công ty nên cho em chút thể diện. Đến lúc đó em sẽ nói rõ ràng với bọn họ, để anh về tiếp tục dẫn dắt em, chúng ta cùng ăn cùng ở cùng tới công ty, thật tốt quá.”

“… Không cần, ” Trần Thái bị cái giọng sến rện của cậu làm nổi da gà, cạn lời, “Cậu đàng hoàng chút đi, người đại diện của cậu rất tốt, là anh vừa rồi nghĩa quá nhiều rồi.”

“Anh không nghĩ nhiều, ” Vương Thành Quân áp dụng bài học cực nhanh: “Lần này em đúng là bị ăn thiệt thòi! Thua thiệt hết sức.”

“Vậy thì ăn chút đi, ” Trần Thái lập tức đổi giọng không hề có nguyên tắc, động viên nói: “Chịu thiệt được là phúc.”

Vương Thành Quân rất tủi thân, cậu thực sự rất thích theo sau Trần Thái, cứ trò chuyện là lại thấy an toàn, lúc trước khi cậu còn là tên vô danh tiểu tốt Trần Thái như gà mẹ luôn che chở cho cậu, hiện giờ khó khăn lắm mới hết khổ, đạo diễn Vương khen cậu, nhà sản xuất cũng quý cậu, cậu còn muốn nhanh chóng có thành tựu để cho Trần Thái được nở mày nở mặt, thế mà đột nhiên không còn cơ hội.

Muốn báo ơn cũng quá khó khăn. Vương Thành Quân thở dài, lại nghĩ, khoảng thời gian này ở trong đoàn phim gần như tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, cũng không biết trước đây là tình hình như thế nào. Đợi đóng máy xong mỗi ngày sẽ ở cùng anh Trần, nhất định phải bồi dưỡng thêm tình cảm, cố gắng tranh thủ hết mình.

Cậu ở bên này quyết tâm, thế là hớn hở vô cùng, bắt đầu mỗi ngày đếm ngược đến ngày đóng máy.

——

“Chú thỏ thần kỳ” ngày chiếu đầu tiên thu về 120 triệu, gần như vượt ra khỏi dự tính của tất cả mọi người.

Đạo diễn Âu Dương của Truyền thông Đông Thị xế chiều hôm đó đăng một bài viết, trách cứ Thiên Di cạnh tranh bất chính, ý đồ nắm giữ bảng xếp hạng phim. Sau một tràng lên án mạnh mẽ, vị đạo diễn này lại nói, “Danh hiệu A” là tác phẩm tâm huyết của ông, mức đầu tư lớn của công ty cũng là vì thúc đẩy sự phát triển của cả nền điện ảnh. Bây giờ gặp phải cạnh tranh ác ý về phòng vé, thật sự khiến hết thảy những người làm phim cảm thấy thất vọng.

Đạo diễn này đăng xong, trang fanpage của Truyền thông Đông Thị chia sẻ lại. Ngay sau đó, lại có thêm hai bộ phim chiếu cùng thời điểm đó cũng nhảy vào, ám chỉ Truyền thông Thiên Di có quan hệ hợp tác không thể nói rõ sau lưng với vài rạp chiếu phim lớn, làm thế là đang đả kích những bộ phim cùng kỳ, làm náo loạn phòng bán vé. mấy ngày trước. Bây giờ không chỉ “Danh hiệu A”, mà bọn họ cũng là người bị hại.

Lần này lời ra lời vào đến từ khắp nơi, lượng thông tin cực lớn, đúng lúc thứ sáu lại sát ngày nghỉ nên chuyện này vừa nổ ra khiến trên mạng được phen xôn xao ra trò.

Sự tình phát triển quá nhanh, ngoại trừ những cư dân mạng thích xem trò vui, còn có loạt nick ảo bắt đầu giở trò bôi đen gây rối. Một bộ phận nick ảo này chuyên dẫn dắt dư luận lan truyền đủ các đề tài, số khác thì lại tập trung vào các forum và các website để bình luận xấu về “Chú thỏ thần kỳ”.

Phòng quan hệ xã hội của Thiên Di dù đã hành động từ sớm, thế nhưng đám nick ảo được đối phương sử dụng vô cùng ác liệt, lại liên hệ với không ít sao lớn đứng ra tuyên truyền nên phản kích của bân này không mấy hiệu quả. Đợi đến khi hết giờ làm, điểm số của “Chú thỏ thần kỳ” cũng bắt đầu bị kéo thấp xuống.

Trần Thái vốn không quá quan tâm đến chuyện phòng vé, cũng thấy người của Truyền thông Đông Thị lần này thật sự quá đáng. Y đang suy nghĩ xem có nên giới thiệu công ty quan hệ công chúng mà mình quen cho Lục Tiệm Hành hay không, không được nữa thì hắt nước ngược về, lại bỗng thấy Allen bên ban tuyên truyền gọi y hỗ trợ.

Allen nói: “Lục tổng sắp nhận phỏng vấn riêng, hiện giờ phóng viên đang trên đường tới rồi, người bên phòng tiếp tân vẫn chưa bố trí xong, Anh Trần cùng em đi giúp chút được không?”

Trần Thái: “?!” Phỏng vấn riêng?

Y đáp ứng ngay tắp lự, vừa xuống lầu vừa xác nhận lại: “Là Lục tổng nào?”

“Lục tổng lớn ấy, bộ mặt của công ty chúng ta mà.” Allen thấy vẻ mặt y không hiểu gì, cười nói, “Lại nói Lục tổng đã một năm không nhận phỏng vấn rồi, hai ngày trước bọn em còn nói hay là liên lạc với bên tạp chí ‘Tài chính và kinh tế’ xem họ có thể sắp xếp một cuộc phỏng vấn riêng cho Lục tổng vào số nguyệt san tháng Mười tới không. Nào ngờ chuyện tốt chưa tới, chuyện này đã đến trước.”

Trần Thái cũng suýt thì quên Lục Tiệm Hành là tên cuồng tạp chí, hàng năm đều nhận phỏng vấn tạp chí, còn cần cù hơn cả nghệ sĩ trong công ty.

Nhưng mà hiện tại đang trong thời kỳ khủng hoảng quan hệ xã hội, cứ nhận bừa như thế không biết có ổn không.

Y thấy lo lắng, hỏi Allen: “Bây giờ đang chuẩn bị gì thế? Chuẩn bị để đăng thông báo hả?”

“Không phải, ” Allen cầm tấm bảng xốp cùng y tới phòng tiếp tân, nhỏ giọng nhắc nhở: “Là chuẩn bị ánh đèn.”

Trong phòng tiếp tân, Lục Tiệm Hành đã mặc xong âu phục giày da, tóc tai dường như cũng sửa qua. Lúc Trần Thái tiến vào, anh đang đưa lưng về phía cửa tự mình chỉ huy mọi người làm việc. Mà lúc này ngồi ở vị trí của anh, là một người thay thế có màu da tương đồng với anh.

Trần Thái: “…” Còn có cả người thay thế để khớp ánh sáng…

Điệu bộ này nào có giống phỏng vấn đột xuất chứ, phải là đang bố trí phòng chụp họa báo thì đúng hơn?

Lục Tiệm Hành vẫn chưa biết có người tới, đứng phía trước nhìn nghiêm túc: “Rèm cửa sổ phía sau kéo lên, bằng không sắc mặt sẽ không dễ nhìn. Điều chỉnh ánh đèn đâu? Quay sang bên này, tăng màu ấm lên chút…” Lục Tiệm Hành chỉ huy mọi người sắp đặt xong, nhìn sang sắc mặt của “người thay thế”, dường như không hài lòng lắm, lại hỏi người bên cạnh, “Bảng xốp đâu rồi?”

Allen vội chạy tới nói: “Bảng xốp đây rồi, Lục tổng.”

“Ừ, dính lên tường đi, trợ lý ánh sáng chiếu qua góc 40 độ đi, cứ để như vậy, hiện giờ ngũ quan có phải là càng lập thể hơn không?”

“Đúng, Lục tổng, ” Trần Thái đột nhiên nhô từ bên cạnh, cố ý nói, “Wow, khuôn mặt của anh đẹp trai này càng thêm xuất sắc!”

“!!” Lục Tiệm Hành hết hồn, quay đầu lại, lúc này mới nhìn thấy y.

Trần Thái nhân lúc không ai để ý lặng lẽ thè lưỡi với anh, nhịn cười đi làm việc. Lục Tiệm Hành trước mặt mọi người không tiện thể hiện, chỉ đành tiếp tục làm bộ không quen biết y.

Cứ thế qua chừng mười phút, trong phòng được bố trí thêm 8, 9 khung đèn lớn nhỏ, hàng loạt giấy nền trắng và bảng xốp, còn có cây xanh vừa chuyển từ bên ngoài vào, để làm như khung tranh vừa lấy từ phòng làm việc… Cuối cùng thành quả làm ra thật sự chuyên nghiệp, Lục Tiệm Hành ngồi xuống đúng vị trí của mình, nhìn qua ống kính, 360 độ không góc chết.

Đám người Allen rốt cục thở phào nhẹ nhõm, sau khi sắp xếp xong lại ào ào kéo ra ngoài đi làm những việc khác.

Trần Thái cố ý lượn lờ kéo dài, chờ đến khi Lục Tiệm Hành đóng cửa phòng tiếp tân lại, y mới nhịn không được cười phì ra.

Lục Tiệm Hành liếc y một cái, hơi đỏ mặt: “Cười cái gì mà cười?”

Trần Thái thấy cái vẻ hào nhoáng như thần tượng này của anh thật đáng yêu, vội vàng lắc đầu nói: “Không cười nữa, là nể phục anh, cống hiến hết mình cho sự nghiệp, quý trọng hình tượng.”

Lục Tiệm Hành khẽ hừ một tiếng, quay đầu lại nhìn qua cửa, rồi quay mặt sang hôn một cái thật nhanh lên mặt Trần Thái.

Chút nữa anh phải tiếp nhận phỏng vấn, bởi vậy nhân viên công tác có trang điểm một chút cho anh. Vừa hôn xong, trên mặt Trần Thái có thêm một vết son môi nhạt nhạt.

Lục Tiệm Hành giật mình, vội đưa tay lau cho y.

“Chút nữa phỏng vấn coi chừng bị hỏi chuyện xếp hạng phim, ” Trần Thái bỗng thấy đống đèn trong phòng chiếu vào làm y chảy mồ hôi, vội nói sang chuyện khác, hỏi anh: “Anh có lo không? Nhỡ đâu trả lời không tốt sẽ bị người ta thóa mạ.”

“Không lo, ” Lục Tiệm Hành liếc nhìn đồng hồ, kinh ngạc nói: “Sao em vẫn chưa tan ca?”

Trần Thái dẻo mồm: “Không phải là đang chờ anh sao, bằng không em về nhà nấu cơm cho ai ăn?”

“Vương Thành Quân ăn, ” Lục Tiệm Hành nhìn y, “Vương Thành Quân ăn xong thì Soái Soái ăn, dù sao chó con nhiều như vậy, anh làm gì có chỗ.”

“…” Trần Thái phát hiện anh hóa ra rất hẹp hòi, không nhịn được cười nói, “Vương Thành Quân vẫn ở trong đoàn phim mà, ăn thế nào được… Ể không đúng!” Đầu óc Trần Thái xoay chuyển cực nhanh, lập tức nhận ra, “Có phải là anh để Vương Thành Quân ở lại đoàn phim mấy ngày không?”

“Đúng thế, ” Lục Tiệm Hành tức giận nói, “Đừng có trở lại, cứ ngốc ở đó đi.”

Trần Thái: “…”

“Em mà ở đó với cậu ta sẽ cùng anh nhà trước nhà sau, đâu có chịu tới tìm anh, sau này mà chuyển đi chỗ khác thì làm thế nào? Anh với em gặp nhau có phải nộp giấy xin phép trước, một tháng phê chuẩn một lần không?”

“Không thể, không được một tháng đâu, ” Trần Thái vội vã xua tay, trêu anh, “Một tháng em sẽ khô thành sa mạc mất.”

Lục Tiệm Hành: “… Người có thể mưa đâu chỉ mỗi mình anh.”

Trần Thái: “…”

Hai người đang nhỏ giọng tranh luận, lại nghe bên ngoài có người nói chuyện.

Trần Thái nghe ra như là phóng viên đến, vội vã im lặng, đang định lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài thì bất chợt nghe Lục Tiệm Hành thở ra một câu.

“Không phải em nói chờ anh sao?” Lục Tiệm Hành nói nhỏ, “Ở ngoài chờ anh, không cho đi trước.”

Trần Thái cũng lo lắng cho anh, thì thào: “Biết rồi biết rồi. Em đợi anh.”

Y mở cửa cho người bên ngoài, nhân tiện núp ở phía sau cửa. Chờ khi phóng viên, quay phim và các nhân viên công tác đi vào cả rồi, y mới nhân cơ hội chuồn ra ngoài.

——

Lần này phỏng vấn là phóng viên của Tân Giải trí, trước đó hai bên đã tiến hành nói chuyện qua trong điện thoại rồi nên quá trình phỏng vấn diễn ra vô cùng thuận lợi. Mãi đến tận khi nhắc đến chỉ trích của Truyền thông Đông Thị, tốc độ nói của Lục Tiệm Hành mới hơi chậm lại.

Anh cau mày, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ, quay về ống kính nói chân thành: “Đối với chuyện doanh thu phòng vé của ‘Danh hiệu A’ bị thất bại, tôi rất lấy làm tiếc. Đạo diễn Âu Dương đã rất kỳ vọng vào bộ phim này, số vốn kêu gọi đầu tư quả thực không nhỏ. Bây giờ doanh thu phòng vé không như ý muốn, ông ấy ngoại trừ sốt ruột với tư cách nhà làm phim, cũng nóng lòng với tư cách nhà đầu tư. Chuyện này tôi có thể hiểu được, nhưng không thể trở thành lý do để ông ấy công kích tác phẩm của người khác được.”

Phóng viên hơi bất ngờ, nghĩ thầm người này cũng thật độc miệng, mấy câu vừa rồi đều có ý nói đối phương chỉ vì tiền. Cô thấy buồn cười trong lòng nhưng trên mặt vẫn nghiêm túc hỏi: “Ý của đạo diễn Âu Dương là, ông ấy lên tiếng vì sự phát triển của cả nền điện ảnh.”

“Vậy thế nào mới được coi là vì sự phát triển của nền điện ảnh?” Lục Tiệm Hành khẽ cau mày, “Phim của ông ấy kiếm ra tiền, nền điện ảnh quốc gia được tiến bộ. Nếu ông ấy không kiếm được tiền, vậy điện ảnh quốc gia bị thụt lùi, là tính như vậy sao?”

Phóng viên chỉ cười.

Lục Tiệm Hành lắc đầu, lúc này mới đánh vào trọng điểm: “Điện ảnh vốn là môn nghệ thuật thông tục, đầu tư lớn chưa chắc đã là tác phẩm ưu tú, phim có tốt hay không, vẫn là phải xem phản ứng của khán giả. Đương nhiên ‘Chú thỏ thần kỳ’ là bộ phim hoạt hình chủ đề gia đình đầu tiên của chúng tôi, vẫn chưa đạt được mức ‘ưu tú’. Những phản hồi của khán giả trên mạng chúng tôi đều đã đọc, ví dụ như là đồ họa không tinh xảo, đánh nhau còn có thể kịch liệt hơn, vài phân cảnh chuyển hơn nhanh… Những thứ này đều là để chúng tôi chú ý hơn trong quá trình chế tác. Hiện tại thành tích phòng bán vé của nó dẫn đầu, nguyên nhân chủ yếu là nhờ loại hình của bộ phim này, cha mẹ đều sẽ cố gắng dành thời gian để đưa con em đi xem.”

“Vậy còn phương tiện tuyên truyền thì sao?” Phóng viên hỏi, “Đạo diễn Âu nghi ngờ ‘Chú thỏ thần kỳ’ cạnh tranh không công bằng, việc này anh nghĩ sao?”

Lục Tiệm Hành nói: “Nếu như nói thanh tích 42 % trên bảng xếp hạng trong ngày đầu là do cạnh tranh không công bằng, vậy thứ lỗi tôi xin nói thẳng, đạo diễn Âu Dương ngay từ đầu cũng chẳng hề đứng đắn.”

Phóng viên: “…” Cô nhìn tư liệu, quả thật, phim của vị đạo diễn này xếp hạng mấy ngày đầu đa số đều rất cao.

Tuy rằng Lục Tiệm Hành đang làm mơ hồ nội dung trọng điểm, nhưng mọi người đều không nhìn ra, cũng không cần đào sâu.

Cô gật đầu.

Lục Tiệm Hành tiếp tục chậm rãi mà nói: “Về phần tuyên truyền, mỗi người có cách làm khác nhau. Trên thị trường điện ảnh, với danh tiếng của đạo diễn Âu sẽ có quyền ưu tiên đầu tư, ông ấy có thể dễ dàng kéo được mấy trăm triệu tiền đầu tư, đoàn phim kéo được mấy ngàn người, nhân viên công tác có trợ lý, trợ lý còn có chạy việc. Phí tuyên truyền cũng là khoản lớn, treo khắp các con đường, TV, internet, ngoài trời, khắp nơi đều có thể quảng cáo. Tổ chức một buổi họp báo, quy mô lớn cũng phải mấy chục triệu.”

“Nhưng mà chúng ta thì khác, ‘Chú thỏ thần kỳ’ chỉ có chúng tôi tự mình đầu tư, cho nên chúng tôi tốn rất ít cho khoản nhân viên, đều tập trung khâu chế tác hậu kỳ. Tuyên truyền cũng chỉ có thể giảm thiểu quảng cáo, còn lại là chi phí PR, chúng tôi không tổ chức họp báo hay tiệc rượu, tất cả đều dùng vé để bù lại.”

Phóng viên hỏi: “Vậy lần này chi phí phân chia cho đoàn phim là khoảng bao nhiêu?”

“Vốn là không nhiều.” Lục Tiệm Hành vòng vo, “Thế nhưng hiện đang quyết định tiếp tục thêm vào một phần. Bốn ngày trước cũng có thể nhận được giá vé đặc biệt, mà không cần cướp suất chiếu. Thiên Di chúng tôi sẵn sàng nhường quyền lợi, kiếm ít đi chút tiền, mùa hè này càng nhiều gia đình được vui vẻ.”

Anh nói đến đây đột nhiên ngừng lại, lấy từ bên cạnh chỗ ngồi ra một anh chàng thỏ cao nửa mét, “Hơn nữa chúng tôi liên kết với các rạp chiếu phim đẩy mạnh hoạt động nhận thượng, phần thưởng chính là những sản phẩm đang ở cung quanh chúng ta đây, các anh chàng thỏ bông…”

Phóng viên: “…”



Trần Thái chờ hồi lâu ở ngoài phòng tiếp tân, cứ tưởng rằng mười mấy phút có thể xong việc, nào ngờ đợi hẳn một giờ đồng hồ.

Sau một tiếng, phóng viên ôm một chú thỏ bông lớn đi ra cùng quay phim, Trần Thái có quen biết sơ với phóng viên đó, thấy thế vội qua chào hỏi, nhân tiện hỏi thăm tình huống.

Phóng viên quay đầu thấy là y, nở nụ cười, nói nhè nhẹ: “Lục tổng của các anh lợi hại thật.”

“Sao thế?” Trần Thái nửa đùa nửa thật nói, “Không đào hố bẫy sếp nhà chúng tôi đó chứ!”

“Sao thế được, đều là người quen.” Phóng viên cười nói, “Nhưng mà Lục tổng bên anh lần này ác thật, tôi còn tưởng đối đáp một hai câu là xong, nào ngờ anh ta vừa giẫm đạp đạo diễn Âu vừa nâng bản thân mình, tôi nhịn cười gần chết. Cuối cùng còn giới thiệu xoay quanh phim hoạt hình tận 20 phút.”

“…” Trần Thái không ngờ Lục Tiệm Hành còn có thể tung chiêu này, ngẫm nghĩ lại hỏi, “Video tối nay phát luôn à?”

“Đúng vậy, giờ tôi phải nhanh chóng về biên tập đây.” Phóng viên đáp, “Quay phim nói lần này ánh sáng rất hoàn hảo, ngay cả tôi cũng đẹp lên nhiều. Nhưng mà tiêu đề vẫn chưa nghĩ ra, phải đặt một cái thật hấp dẫn mới được.”

Trần Thái suy nghĩ, đột nhiên nhanh trí, cười nói: “Tôi có một cái tiêu đề đấy.” Y nói xong thấy phóng viên nhìn sang, dùng tay chặn lại, nhỏ giọng nói vài chữ.

8 giờ tối hôm đó, Tân Giải Trí quả nhiên đúng giờ đăng video phỏng vấn riêng sếp tổng của Truyền thông Thiên Di.

Không ít người ban đầu chỉ nhìn vào Lục Tiệm Hành, đến khi lướt xuống tiêu đều đoạn phỏng vấn, đều cười phun ra.

“Liên quan đến tranh chấp phòng vé lần này, Lục Tiệm Hành: Tất cả mọi người đều vứt bỏ một thứ — chúng tôi không cần tiền, đối phương không cần mặt mũi.”

Hết chương 72.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.