Ngài Quản Lý “Diễn Sâu”

Chương 77: Chương 77: Chương 75




Trần Thái nổi danh dũng mãnh hổ vồ, Lục Tiệm Hành lại quả thực có hiềm nghi sợ vợ, chị VV dù thấy khá buồn cười nhưng cũng không dám tùy ý làm bừa, đành phải tìm thời gian nói chuyện riêng với Lục Tiệm Hành sau vậy.

Có điều lần này cô đã đổi cách nói chuyện, bảo là mình đã liên lạc với Tưởng Soái rồi, kêu cậu ta cùng tham gia hoạt động của công ty để sớm tăng thêm cảm giác người một nhà, cho nên đợi khi công ty đã ấn định xong ngày tổ chức hoạt động, làm phiền thông báo với bên kia một tiếng.

Lục Tiệm Hành đương nhiên không muốn, nói thẳng Tưởng Soái muốn đi đâu thì đi, tìm ai thì tìm, đừng có đến Thiên Di là được.

Chị VV bất đắc dĩ nói: “Nếu như là người khác thì không nói, dù hắn có đẹp hơn nữa có tài hoa hơn nữa cũng không đến mức chúng ta sống chết cần hắn ta. Thế nhưng thằng nhóc này lại khác, cậu cũng biết tình hình gia đình cậu ta rồi mà, trên thương trường hay chính trị, đều là tài nguyên hiếm thấy.

Tình huống của công ty bây giờ nói cho cùng vẫn đang thiếu tiền, nếu như muốn dựa theo ý định của Tiệm Viễn tiến hành giải trí thực cảnh, chỉ dựa vào thu nhập từ phòng vé của ‘Chú thỏ thần kỳ’, e là còn thiếu rất nhiều. Hơn nữa bất kể là du lịch, bất động sản hay là đầu tư ngân hàng, nhà cậu ta đều có quan hệ đáng tin cậy.”

Lục Tiệm Hành càng không vui: “Hoạt động kinh doanh của công ty là trách nhiệm của ban giám đốc, em làm công ăn lương ở công ty cũng hết mình, sao có thể còn bắt em bán vợ chứ?”

“Bán vợ chỗ nào, ” Chị VV cười bất đắc dĩ, “Chỉ là lợi dụng chút quan hệ, xem như là bù đắp một hạng mục trống của chúng ta mà thôi. Hơn nữa bố mẹ Tưởng Soái cũng nói trước rồi, không cho Tưởng Soái yêu đương quá sớm, không được tìm người cùng nghề, bằng không cậu ta sẽ bị tóm về ngay. Phía cậu ta đàng hoàng rồi, con người Trần Thái cậu cũng rõ, khẳng định sẽ không xảy ra vấn đề gì.”

Cô nói xong dừng một chút, lại cười: “Vả lại trong nghề này vòng tới vòng lui cũng chỉ từng ấy người, sớm muộn cũng sẽ đụng độ có qua lại thôi. Cậu nghĩ thử mà xem, lần trước trong đoàn phim của ai đó, vợ của nam thứ lại là mối tình đầu của nam chính, còn sinh con với nam phụ thứ ba; bạn trai của nữ chính lại là người yêu cũ của nữ phụ thứ hai thứ ba thứ tư; mọi người đến cùng một nhà hàng cùng gặp cha mẹ hai bên… Mấy chuyện này nói đến xấu hổ biết bao, thế nhưng cậu thấy đấy mọi người vẫn có sao đâu, nên làm việc thì cứ làm việc, không làm lỡ dở công việc của nhau. Nếu gặp được cơ hội hợp tác còn phải gọi nhau một tiếng ‘thầy’ nọ kia.”

“Chị nói hay thật, ” Lục Tiệm Hành vô cùng cố chấp, “Nhưng em không đồng ý.”

“Chuyện này có được hay không, có đồng ý hay không khi khác nói, dù sao phía chị bên này cũng chưa bàn xong xuôi. Qua mấy ngày nữa công ty tổ chức hoạt động cũng sẽ mời cậu ta, mọi người gặp nhau nói chuyện được chứ?”

Chị VV nói tiếp, “Cậu coi như cho chị cái mặt mũi đi, chị là phụ nữ có thai còn phải bôn ba vì việc này, nhưng đều là vì suy nghĩ cho công ty.”

Đã nói đến mức này, Lục Tiệm Hành quả thực không thể từ chối nữa. Chị VV đã mang thai đến kỳ cuối, khoảng thời gian này cứ luôn ưỡn bụng lớn vất vả ngược xuôi quả thực cũng rất mệt.

Anh chỉ đành đồng ý, lại nghĩ, về việc này của Tưởng Soái, bản thân cũng có chút đuối lý. Dù sao khi đó Trần Thái cũng là bị ép chia tay.

Hiện tại người cũ tìm đến muốn tìm công việc, nếu quá tuyệt tình thì lại là người nhỏ nhen.

Lục Tiệm Hành xoắn xuýt trong lòng, nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên nảy ra một ý đồ xấu.

Ngày chiếu cuối cùng của “Chú thỏ thần kỳ”, công ty đưa ra thông báo, muốn tiến hành hoạt động đoàn thể trong hai ngày.

Hoạt động diễn ra ở ngoại thành, do một công ty chuyên phát triển về huấn luyện nhận thầu sắp xếp toàn bộ. Thành phần tham gia chủ yếu là 5 bộ ban lớn gồm ban tuyên truyền, ban tư pháp, ban đại diện nghệ sĩ… Thời gian là hai ngày thứ 6, thứ 7, trên nguyên tắc không cho phép xin nghỉ. Buổi tối sẽ có tiệc và rút thăm trúng thưởng.

Thông báo vừa được ban xuống trong công ty vang lên hàng loạt tiếng kêu than, ngày nắng to còn phải tham gia hoạt động đoàn thể, mọi người vừa sợ nóng vừa sợ đen, thế mà thông báo này lại còn là đích thân Lục Tiệm Hành đăng lên, ở cuối còn ký ba chữ lớn rồng bay phượng múa, thoạt nhìn vô cùng đắc ý. Đợi đến buổi chiều, đột nhiên có người loan tin nói mấy vị sếp tổng đều sẽ tham gia, bao gồm cả cái vị “kim cương vương lão ngũ” ký tên kia, thế là mọi người đều trở nên hưng phấn.

Trần Thái không để ý mấy chuyện này lắm, chuyện đến thăm phim trường của La Bác đã liên lạc mấy lần, nhưng cứ bị kéo dài hết lần này đến lần khác. Nguyên nhân là mấy ngày trước đoàn phim chuyển địa điểm tới một khu vực xa xôi, chỉ đường không chi tiết, nếu đi lại phải phiền đoàn phim phái xe đi 2 tiếng đồng hồ từ đường núi lên thị trấn để đón… Trần Thái sợ gây phiền hà thêm cho đoàn phim nên vẫn luôn chờ bên đó đổi địa điểm.

Dưới tay y có tổng cộng hai người, La Bác ở trong đoàn phim không cần phải để ý đến, y liền dồn toàn bộ tinh lực lên Tuyết Oánh. Vừa hay không biết khoảng thời gian này Lục Tiệm Hành đang bận cái gì, trước đây dù muộn đến thế nào, anh đều nhất định phải tới chỗ y. Gần đây thì ngày nào cũng có việc, liên tiếp mấy ngày rồi không có qua. Trần Thái không để bụng, lại nghĩ hiếm khi bản thân được rảnh rỗi, cho nên hoặc là cùng Tuyết Oánh nghiên cứu kịch bản, hoặc là hẹn những người khác đi ăn cơm dạo phố để tăng tình cảm.

Tuyết Oánh giờ rõ ràng trưởng thành hơn không ít, kịch bản Trần Thái chọn cho cô là một bộ phim hiện đại xem từ lần trước thấy rất ổn, được chuyển thể từ tiểu thuyết nổi tiếng. Nữ chính vốn là một bảo mẫu, Tuyết Oánh vì để tìm hiểu rõ về nhân vật, liền đăng ký một lớp huấn luyện việc nội trợ. Thứ hai, tư, sáu đi tham gia lớp học; thứ ba, năm, bảy ở nhà nghỉ ngơi, đọc kịch bản xem nguyên tác, liên tục suy ngẫm về quan hệ nhân vật.

Từ sau năm mười mấy tuổi cô đã thôi làm việc nhà, khoảng thời gian này luyện tập, tuy rằng vô cùng cẩn thận, cũng vẫn luôn đeo găng tay, nhưng hai tay vẫn bị nước tẩy rửa làm nhăn nheo bong tróc, có mấy chỗ còn nổi cả bọng nước.

Trần Thái cũng có chút ngoài ý muốn với chuyện này, dù sao độ nhận diện công chúng của Tuyết Oánh khó khăn lắm mới tăng lên, gần đây y giảm bớt hoạt động của cô còn lo cô sẽ kiến nghị, không ngờ cô gái này vẫn giữ được bình tĩnh, cũng rất nghiêm khắc với chính mình. Lần trước bị fan của Vưu Gia công kích dường như không gây ra ảnh hưởng gì quá lớn cho cô, Trần Thái tìm cơ hội đi khuyên giải cô, nào ngờ còn được cô an ủi ngược lại.

Tuyết Oánh cười nói: “Bị hiểu lầm là chuyện bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra, lần trước là Kiều Tu hãm hại, lần này là sơ xuất của người khác, về sau không biết còn bao nhiêu lần nữa. Anh Trần anh bảo vệ em một lần, cũng không thể sau này lần nào cũng dùng tiền áp chế giúp em. Những thứ đó đều là giả, chuyện tốt chuyện xấu qua mấy ngày sẽ không còn ai để ý nữa. Chỉ có tác phẩm là thật, nhiều năm qua giờ em mới rốt cục có một cơ hội thay đổi hình tượng, nếu như có thể diễn tốt, cũng coi như không uổng công.”

Cô nói xong lại hơi lo lắng, liên tục lật kịch bản trong tay nói với Trần Thái, “Em xem qua rồi, mấy ngôi sao điện ảnh ngoại trừ em thì đều là người có kinh nghiệm, em vốn là dân nghiệp dư, cũng không biết đến lúc đó có diễn nổi không. Anh Trần anh có quen lớp luyện diễn xuất nào đáng tin không? Lớp cuối tuần ấy? Em muốn theo học thầy dạy chuyên nghiệp lần nữa.”

Trần Thái đúng là có quen một người, chỉ có điều đang ở Thượng Hải. Trước đây khi Hứa Hoán vào đoàn phim có đợt rơi vào tình trạng hoài nghi bản thân, Trần Thái mới đăng ký cho anh ta một lớp huấn luyện, tuy rằng thu lệ phí khá cao, nhưng mấy vị giáo sư thỉnh giảng rất nổi tiếng, còn thầy cô đứng lớp thì đều không tệ.

Hai người thương lượng xác định, lại liên hệ xong xuôi với trường học.

Ngày công ty tung thông báo về hoạt động đoàn thể, Trần Thái đang định xuất phát cùng Tuyết Oánh.

Đồng nghiệp gửi thông báo qua điện cho y, Trần Thái mở ra đọc qua, thấy trên đó viết “Không cho phép xin nghỉ” cảm thấy hơi căng. Đến khi tìm người xin nghỉ, đồng nghiệp quả thực nói: “Anh Trần anh đọc thông báo đi, hiện giờ thật sự không cho phép xin nghỉ đâu, bằng không sẽ khấu trừ vào điểm thành tích của cả ban ngành.”

Trần Thái: “…”

Y không biết việc này là chị VV đích thân dặn dò riêng, dù sao Tưởng Soái đến vì y, đến lúc đó y mà chuồn mất thì sẽ rất khó xử.

Đồng nghiệp khổ sở nói: “Hơn nữa hoạt động đoàn thể không thể thiếu mấy cuộc thi đấu, đàn ông trong ban mình không nhiều, em với anh chính là lực lượng chủ chốt đó!”

Trần Thái thấy bên đồng nghiệp khó xử lý, ậm ừ vài câu rồi cúp điện thoại, suy nghĩ một chút, trốn ra xa lén lút tìm Lục Tiệm Hành.

Hai người đã chừng mấy ngày không gặp mặt, Trần Thái lại là lần đầu tiên tìm Lục Tiệm Hành để thương lượng cửa sau, còn tưởng rằng sẽ có đãi ngộ đặc biệt, nào ngờ Lục Tiệm Hành thế mà cũng từ chối.

“Em phải đến chứ, trên thông báo đã viết không cho nghỉ rồi.” Lục Tiệm Hành nghiêm túc nói, “Hay là giờ em có sắp xếp khác?”

Trần Thái không thoải mái trong lòng, nhưng vẫn nói thực: “Em muốn đưa Tuyết Oánh đi học bồi dưỡng, cô thân gái một mình, ở bên đó vừa phải tìm lớp vừa phải tìm nơi ở, m không yên lòng.”

“Vậy cứ để cho trợ lý của cô ấy đi cùng, hoạt động đoàn thể toàn bộ nhân viên đều phải tham gia, đưa ra thông báo sớm là để tiện cho mọi người sắp xếp công việc.” Lục Tiệm Hành nói, “Nếu như lại có thêm những vấn đề khác, anh sẽ tìm lãnh đạo ban ngành của em để giải quyết.”

Trần Thái: “…”

Đây là lần đầu y nghe thấy Lục Tiệm Hành nói chuyện có nề nếp như thế với y, dùng từ nghiêm túc, giọng điệu cứng rắn, lại nghĩ người này đã mấy ngày không tìm mình, nhìn mặt nào cũng thấy khác thường, thế là lại suy nghĩ nhiều.

Trần Thái không nhiều lời, lập tức cúp điện thoại.

Tuyết Oánh thấy vẻ mặt y không ổn, như là tức giận lại như là buồn bã, vội chạy tới hỏi: “Làm sao vậy?”

Hỏi hai câu Trần Thái vẫn không nói lời nào, cô lại cười nói, “Mình em tự đi không thành vấn đề, hôm qua Phỉ Phỉ còn nói gần đây cô ấy đang nghỉ ngơi, kêu em tới ở chỗ cô ấy, việc này tự em có thể xử lý được.”

Công ty không cho đi, Trần Thái cũng không còn cách nào khác. Y đành phải đưa Tuyết Oánh về trước, lại liên lạc với một trợ lý đưa cô đi, tiện đường chăm sóc chuyện ăn uống sinh hoạt thường ngày. Sắp xếp xong chuyện bên này, bấy giờ Trần Thái mới lừng lững lái xe về căn hộ.

Giờ y mới nhận ra, Lục Tiệm Hành hai ngày nay có chút quá khác thường.

Liên tục mấy ngày không thấy mặt cũng không sao, thế nhưng điện thoại tin nhắn đều ít, vậy thì có chút vấn đề, đương nhiên quan trọng nhất, là Trần Thái quay về lật ghi chép, phát hiện mấy ngày nay Lục Tiệm Hành thế mà lại không nhắc đến yêu cầu chuyện đó!

Sao có thể thế được?!

Y càng nghĩ lòng càng nguội lạnh, phân tích thế nào cũng thấy Lục Tiệm Hành như là đang ngoại tình. Về đến nhà cũng không có biện pháp gì, nghĩ tới nghĩ lui, trước tiên đi xem hành trình của Vưu Gia — Lục Tiệm Hành là người có lòng cảnh giác cực cao, nếu loằng ngoằng với người ngoài sẽ không tiến triển nhanh như vậy được, nếu thật quá trớn cũng sẽ chỉ tìm tình nhân cũ.

Về phần trước đây hai người có phải là chỉ ăn cơm thôi thật không, Trần Thái cảm thấy khó nói lắm, khẩu vị của ai cũng đều sẽ thay đổi, ngộ nhỡ gần đây Lục Tiệm Hành tự phát thú tính của mình thì sao! Dù sao Vưu Gia ngon miệng như vậy cơ mà…

Y càng tưởng tượng càng chán chường, lên mạng kiểm tra mới phát hiện Vưu Gia gần đây đang ở nước ngoài. Có người tiết lộ rằng anh ta vốn có một buổi họp báo tuyên bố về hợp đồng đại diện cho một nhãn hàng gần đây, nào ngờ sát ngày còn bị người khác thay thế. Lần xuất ngoại này vốn có liên quan đến công việc, giờ đành phải nói với bên ngoài là lịch trình cá nhân.

Đương nhiên bên dưới tin tức nóng hổi này còn kèm theo một bản phân tích, nói từ sau khi nhóm người đại diện rời đi, tài nguyên của Vưu Gia càng lúc càng ít, tốc độ tăng fan cũng thấp đi rất nhiều, trước đây có thể dễ dàng đứng đầu các bảng xếp hạng, giờ cũng dần dần bị người mới vượt qua, dường như bắt đầu vào thời kỳ hết hot (flop).

Phía dưới cũng có FC Bạch Đàn của Vưu Gia bày tỏ phẫn nộ, đồng loạt đi làm sáng tỏ và giải thích, bệnh nghề nghiệp của Trần Thái không tự chủ cứ thế phát tác, thoát ra ngoài tra tìm tình hình của Vưu Gia, lại không nhịn được thở dài — thông báo của bên kia mặc dù là để nâng một gương mặt mới lần đầu lộ diện lên, nhưng phần phân tích về Vưu Gia cũng không hề thổi phồng.

Dù Trần Thái không thích Vưu Gia, nhưng cũng không hy vọng anh ta thật sự bị flop, hơn nữa nếu so sánh về độ nổi tiếng với những nghệ sĩ cùng thời khác, thực lực và trình độ chuyên nghiệp của Vưu Gia vẫn tốt nhất. Hiện tại xem ra bản thân anh ta vẫn rất đáng quý nhưng bất đắc dĩ chính là, đoàn đội của anh ta lại cứ luôn cản trở.

Người đại diện trước đây không ra sao cả, nhưng ít nhất có kinh nghiệm nhiều năm trong nghề, tin tức nhanh nhạy, thủ đoạn cũng thừa nên luôn có thể giữ vững độ nổi tiếng của anh ta với công chúng. Còn hiện tại dù cô của anh ta có dã tâm, nhưng có lòng lại không đủ lực. Huống hồ giới giải trí chính là một vòng quan hệ, một mình cô của anh ta không đủ mạng giao thiệp nên dễ dàng đắc tội với giới truyền thông. Nếu như không thể nắm cơ hội tìm được đột phá hoặc che chở, vậy thì chờ khi lớp người cùng kiểu xuất hiện, Vưu Gia chỉ có thể đi xuống dốc.

Đây gần như là hướng đi mà ai cũng có thể dự đoán được, Trần Thái đột nhiên cảm thấy hơi đáng tiếc, lại không khỏi thở dài khi nghĩ tới Tưởng Soái giờ đang cố sống cố chết đâm đầu vào giới này.

Y đóng trang web, một mình thổn thức chốc lát, lại bỗng thấy bản thân thật là “rảnh trứng”, ai cũng bận lòng.

Trần Thái chuyển điện thoại trong tay, ngẫm nghĩ xem có nên gọi cho Lục Tiệm Hành hỏi anh đang ở đâu, mấy ngày nay thế nào hay không. Mở đến số anh nhiều lần, nghĩ trái nghĩ phải, thêm một ngày cũng chẳng sao, hoạt động đoàn thể của công ty không phải anh cũng đến sao. Thế là nhịn xuống, đến lúc đó xem xem tên này lại giở trò gì.

——

Sáng thứ sáu, những người tham gia hoạt động đoàn thể của các bộ ngành đã đến đông đủ từ rất sớm, xe buýt đúng 8 giờ tới đón, mọi người chia nhau lên mấy chiếc xe đi tới khu vực tổ chức.

Trần Thái từ sáng sớm đã không yên lòng nhìn xuôi nhìn ngược, mãi đến khi sắp đến nơi vẫn không thấy bóng dáng Lục Tiệm Hành đâu. Ngược lại là Lục em cùng mấy vị phó tổng khác lái xe theo cùng, nhìn tinh thần có vẻ rất phấn chấn.

Đa số đều là thanh niên trẻ, lúc có thông báo hoạt động huấn luyện ai cũng than thở nhưng khi đến nơi rồi,, huấn luyện viên lần lượt chia đội cho mọi người, lại giảng giải các khâu hoạt động, đám thanh niên thích náo nhiệt lập tức bị kích thích.

Ban người đại diện của Trần Thái và ban tuyên truyền được xếp chung với nhau, thuộc về đội đỏ. Còn ban tư pháp và ban phát hành thì xếp thành đội xanh. Huấn luyện viên phát áo phông cho từng đội, lại giảng giải quy tắc cho mọi người. Đơn giản là hai đội tiến hành thi đấu, tất cả các trò đều được tính tỉ số. Đội chiến thắng cuối cùng có thể đưa ra trò chơi hình phạt để đội thua thực hiện.

Trần Thái lúc đầu hoàn còn nghĩ xem Lục Tiệm Hành đang ở đâu, nghe một phút chốc, dần dần lại bị quy tắc trò chơi hấp dẫn, tụ tập trung lắng nghe huấn luyện viên giảng giải các hạng mục cần chú ý. Đang nghe nhập tâm, bỗng thấy đám người xung quanh ồn ào hẳn lên.

Giọng huấn luyện viên cũng ngừng lại, cùng mọi người nhìn sang bên kia. Trần Thái kinh ngạc, chen qua đám người nhìn ra xa liền thấy Lục Tiệm Hành mặc áo sơ mi cộc tay, đang sóng vai cùng một gương mặt minh tinh mới mặc bộ quần áo phản quang chói lọi đi về phái này.

Chiều cao hai người xấp xỉ, cậu nghệ sĩ trẻ tuy rằng quần áo làm lóa mắt người, nhưng vai rộng chân dài, vừa nhìn là biết một anh chàng đẹp trai tiêu chuẩn. Trần Thái lộp bộp trong lòng, nghĩ thầm đây là tìm tiểu tam thật à? Sao còn dám to gan lẳng lơ như vậy? Y vừa mới buồn khổ thì thấy tên tiểu tam kia cố ý nhìn lướt qua chỗ y.

Trần Thái rướn cổ lên nhìn thật kỹ, híp mắt, khi đã thấy rõ mặt mũi người kia xong lập tức trợn tròn mắt.

Đây không phải là Tưởng Soái sao?!

Tưởng Soái sớm nay đã thay đổi bảy, tám bộ quần áo. Lúc thì thấy bộ quần áo thể thao này màu sắc không đẹp, không đủ nổi bật; lúc lại thấy bộ kia tuy nổi nhưng mặc rất bí, hoặc là bề mặt quá phẳng, không lộ được bắp thịt của mình.

Anh trai cậu ta còn đặc biệt về nhà một chuyến để phối đồ cho cậu ta, nhìn cậu ném hết bộ này đến bộ khác, liền dựa vào khung cửa nói với vẻ hả hê: “Mặc bộ mặt vải phẳng kia thì tốt hơn, vóc người chú như con gà luộc, khẳng định không so sánh được với mấy vị sếp tổng bên cậu đâu. Có mặt vải còn có thể giúp cậu che giấu được.”

Tưởng Soái vô cùng không phục, vén áo ra sức hóp bụng cho anh cậu xem.

Anh trai cậu cười ha ha: “Bộ dạng này của chú chả có tí sức mạnh nào. Kiểu như thế lừa gạt mấy cô em còn được, chứ người ngày ngày được sờ vào người mẫu nam cơ bắp như anh thì nhìn phát nhận ra luôn.”

Tưởng Soái chẹp miệng một tiếng: “Nói cứ như anh từng gặp Lục Tiệm Hành trần truồng rồi vậy.”

“Trần truồng cả người chưa thấy, nhưng trần nửa thân thì ngày nào chẳng nhìn, ” anh trai cậu nói, “Lục Tiệm Hành đợt này ngày nào cũng dán người ở phòng thể hình, sắp không về nhà nữa rồi, ai yo làm mù mắt mấy lão gay trong phòng gym khiến ai cũng chỉ ước ao được đến sờ một cái.”

Anh trai cậu nói xong, còn đưa ra suy đoán nói hợp lý: “Anh đây cũng phải hoài nghi, anh ta có phải cố tình luyện tập để chuẩn bị cho hoạt động đoàn thể lần này của bên chú không, dù sao khi trước mặt 100 người, vừa lột đồ một cái, tất cả mọi người đều phải ‘woww’, nhất định sẽ càng nhiệt tình vì công ty đây…”

Tưởng Soái: “… Thiệt hay giả? Ấu trĩ như thế sao?”

“Chú cứ mặc kệ anh ta, ” anh trai cậu chọn ra một bộ đồ thể thao màu vàng phản quang, khích lệ cậu, “Bắp thịt nhiều đến thế nào cũng không thể phát sáng, chú cứ mặc bộ này cho anh, chắc chắn đi tới đâu cũng thành tiêu điểm.”

Tưởng Soái lúc đó bị ma quỷ ám ảnh, mơ mơ hồ hồ mặc vào thật, đến khi ra khỏi cửa muốn hối hận đã không còn kịp rồi.

Nhưng mà hiển nhiên hiệu quả rất rõ rệt, lúc này y đi vào cùng Lục Tiệm Hành, một nửa đám người đều nhìn về phía y.

Tưởng Soái vô cùng đắc ý, mặt cười rất tươi, lườm Lục Tiệm Hành: “Ui, thấy không, sức hấp dẫn của tui đây lớn hơn anh rất nhiều, một nửa đều là nhìn tui đó.”

Lục Tiệm Hành liếc cậu không lên tiếng.

Tưởng Soái cố ý nói: “Vợ anh cũng đang nhìn tôi kìa.”

“…” Lục Tiệm Hành lúc này dù không muốn cũng phải ngẩng đầu nhìn lên, thấy Trần Thái quả nhiên đang nhìn chằm chằm Tưởng Soái, trong lòng nhất thời thấy không thoải mái, tức giận nói, “Cậu nếu khỏa thân thì tất cả mọi người đều sẽ nhìn cậu. Có lúc ánh mắt của người khác nhìn cậu không nhất định là sùng bái, mà còn có thể là cười nhạo.”

“Câu nói này cũng tặng lại cho anh, ” Tưởng Soái không để ý lắm, xoa xoa mũi, cười nói, “Chốc nữa thi đấu, người bên dưới nhìn anh có thể là vì sùng bái, nhưng chắc chắn cũng không ít người cười nhạo anh đâu.”

Hai người nói lời không hợp ý, ngay cả khóe mắt cũng không thèm nhìn đối phương.

Trần Thái vẫn nhìn cho tới khi Tưởng Soái chạy đến bên cạnh mình, lúc này mới không nhịn được hỏi: “Sao cậu lại đến nữa??” Y cứ nghĩ Dương Tuyết giải quyết xong tên này rồi chứ!

Tưởng Soái nói: “Tham gia hoạt động của công ty mà! Chị VV nói cho em nhân cơ hội tìm hiểu văn hóa công ty.”

Trần Thái: “…” Lần đầu tiên nghe nói có chuyện nghệ sĩ mới tìm hiểu về công ty là đến hoạt động huấn luyện để hiểu.

Tưởng Soái vui tươi chào hỏi mọi người xung quanh, lại hỏi Trần Thái: “Bộ quần áo này của em đẹp chứ? Có phải là từ tí xa đã nhìn thấy?”

“Ừ, ” Trần Thái đáp, “Chúng tôi đều cứ nghĩ sếp mình phạm luật rồi cơ, bên cạnh sao lại có cả cảnh sát giao thông theo sát.”

Tưởng Soái: “…”

Trần Thái nói xong liền ngẩng đầu tiếp tục nhìn về phía trước, huấn luyện viên đã nói xong, giờ đang phát dụng cụ cho hai đội. Lục Tiệm Hành và Lục em đứng nói chuyện rút thăm ở bên cạnh, dường như đang quyết định dẫn dắt đội nào.

Quả nhiên, sau một lát, mọi người liền nghe huấn luyện viên cầm loa tuyên bố: “Hiện tại, đội trưởng của hai đội chúng ta đã quyết xong. Đội đỏ, đội trưởng là Lục Tiệm Viễn. Đội trưởng đội xanh, là Lục Tiệm Hành.”

Đám người bùng nổ tràng hoan hô. Mọi người không ngờ sếp tổng cũng tham gia thi đấu, lại thêm tin đồn bình thường hai anh em bằng mặt không bằng lòng, thế là đội viên mỗi đội đầy vẻ mặt hóng hớt.

Allen cũng ở một bên nhỏ giọng nói: “Anh Trần, như vậy chúng ta thật là nguy hiểm, bên bọn họ là Lục-lột xác-Tiệm Hành đấy, chắc chắn sẽ hành hạ chúng ta đến chết.”

Trần Thái đang ngại Tưởng Soái ồn ào bên cạnh, chỉ vào cậu ta, cố ý nói: “Không sao, Lục tổng tuổi tác già rồi chân tay lẩm cẩm, đội chúng ta có Tiểu Soái Soái, tuổi trẻ lực tráng, mọi người nhớ cho cậu ấy nhiều cơ hội để thể hiện.”

Y cười nói xong, bỗng phát hiện có tầm mắt nhìn chăm chú vào mình, quay đầu nhìn ra sau, chỉ thấy Lục Tiệm Hành đang nhòm y, sau đó đi ra phía sau một câu cột cao lớn.

Trần Thái ngẩn người, y biết Lục Tiệm Hành đang ám chỉ y đi sang bên đó nói chuyện, thế nhưng trong lòng lại không thoải mái, dù sao hành vi của người này mấy ngày nay rất khác thường, không nói với y một tiếng đã đi đâu, cũng không đòi hỏi chuyện đó. Đã thế thái độ trong điện thoại hôm trước rất khách khí, là ai mà chẳng để ý.

Có lẽ do ngày thường mình biểu hiện quá nghe lời rồi, Trần Thái nghĩ thầm, vậy thì lần này phải làm kiêu mới được.

Y hạ quyết tâm, làm bộ không nhìn thấy, vẫn nghiên cứu dụng cụ dây thừng cùng các đồng nghiệp, hoặc là cười nói phân tổ. Chỉ có điều khóe mắt thỉnh thoảng lại dòm sang phía cây cột đằng kia.

Quả nhiên, sau khu liếc mười mấy lần, Lục Tiệm Hành tự mình đi ra khỏi cây cột…

Trần Thái vội vàng quay mặt đi làm bộ không nhìn thấy, trong lòng lại bỗng thấy buồn cười.

Lục Tiệm Hành đen mặt, trong tay anh cầm hai bộ quần áo của đội xanh, vốn muốn lén để Trần Thái đổi sang phe mình.

Dù sao mục đích anh khổ luyện mấy ngày nay chính là để hôm nay có thể thoải mái làm màu trước mặt Trần Thái, tiện thể cho y niềm vui bất ngờ — lại nói Lục Tiệm Hành đã rất lâu không có cơ bụng tám múi tiêu chuẩn như vậy rồi, lần này ngoại trừ cơ bụng, y còn cố ý luyện cả cơ ngực, cơ thang, cơ hai đầu cánh tay, cơ đùi… Đường nét hoàn mỹ đến mức bản thân cũng có thể tự bẻ cong chính mình.

Nửa đêm hôm qua anh thiếu chút nữa không nhịn được đi tìm Trần Thái, nhưng lại sợ sau khi buông thả dục vọng sẽ ảnh hưởng đến phát huy, cũng sợ ngày niềm bất ngờ hôm nay sẽ suy giảm, cho nên vất vả nín đến bây giờ. Nào ngờ đến lúc rút thăm, hai người phân ở hai đội! Thế này thì làm sao khiến Trần Thái tôn sùng sau lưng anh được?

Thế này thì cũng thôi đi, điều khiến Lục Tiệm Hành ngoài ý muốn nhất bây giờ chính là Trần Thái vừa rồi vậy mà không để ý tới anh! Không nhìn ám hiệu của anh! Cũng không có bị bắp thịt dưới quần áo của anh hấp dẫn!

Anh vừa tức vừa ngỡ ngàng, nghĩ trong lòng không phải nói tiểu biệt thắng tân hôn(1) sao? Chẳng lẽ phương thức “biệt”(2) không đúng? Nếu không sao ánh mắt Trần Thái dành cho anh không chứa đầy tình yêu cơ chứ?

———————–

Chú thích:

(1) Tiểu biệt thắng tân hôn: Các cặp đôi xa cách một chút, một khoảng thời gian sẽ đem lại cảm xúc “mãnh liệt” hơn cả đêm tân hôn.

(2) Biệt: Nằm trong câu “Tiểu biệt thắng tân hôn” ở trước đó, nghĩa là chỉ sự “xa cách”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.