Tình cảnh trở nên lúng túng, lại không có người ra mặt, mãi đến tận khi Trần Thái đặt ly rượu đó xuống bàn, Lục Khả Manh mới bật cười một tiếng, ngả người ra sau ghế.
Cô luôn không thích Lục Tiệm Hành, dĩ nhiên không thiếu cái tên Trần Thái này, hôm nay lúc thấy hai người cùng xuất hiện là biết không phải chuyện tốt, thế mà Lục Tiệm Viễn cứ như bị ma quỷ ám ảnh còn để người này ở lại. Cô dựa vào lưng ghế xem chuyện vui, lại đưa chân đá Lục em, dáng vẻ cười trên sự đau khổ của người khác.
Lục em cũng không dám ra mặt, lòng nghĩ là do các người gây ra, ai trêu chọc y thì người ấy xui xẻo. Thế là hắn cũng cứ ngồi đó yên lặng uống nước, coi như không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Nhưng có một người phụ nữ trung niên ngồi phía trước thấy thế, bỗng cười một tiếng.
Trần Thái nhìn theo, thấy người kia ngồi ở bên cạnh ông Lục, vẻ ngoài rất được chăm sóc, bộ dạng thướt tha, mặt mày có vài nét giống với Lục Tiệm Hành, y cũng có thể đoán ra phần nào thân phận của bà.
Người phụ nữ trung niên đó nói: “Hôm nay vốn là ngày vui, nói mấy thứ này thật quá bất nhã. Cậu thanh niên này cứ về chỗ ngồi xuống đi, cùng ăn nào.”
Trần Thái biết rõ còn hỏi: “Bác là…”
Người đó quả nhiên nói: “Tôi là mẹ của Tiệm Hành.”
Trần Thái cân nhắc, cười gọi: “Ngụy phu nhân.”
Bà đáp: “Cậu gọi tôi như vậy cũng được, hoặc là cậu cũng có thể theo bối phận gọi tôi là dì.”
Trần Thái lắc đầu: “Cháu là trợ lý của Lục tổng, hôm nay tới đây không phải để thấy sang bắt quàng làm họ, nhận chú nhận bác với các vị. Nhưng mà Ngụy phu nhân lên tiếng, chẳng lẽ hi vọng cháu cũng rót cho bác một ly?”
Y nhấc theo bình rượu đi qua.
Lục em vừa thấy thế vội ho nhẹ một tiếng, khuyên can nói: “À ừm, đây là mẹ tôi. Hay là chén này để tôi uống thay bà, cứ thế cho qua đi.” Hắn sợ Trần Thái lại tiếp tục phát ngôn mấy câu chỉ cây dâu mà mắng cây hòe rồi khiến mẹ hắn rơi vào tình huống khó xử.
Trần Thái lại lắc đầu, “Tiểu Lục tổng không cần phải lo lắng. Ly đê tiện hạ lưu không ai nhận, rượu cũng không rót tiếp được nữa, chúng ta đổi sang trò khác.”
Y nói xong đặt chai rượu xuống, đi lấy chai Mao Đài bên cạnh.
Lục mẹ hơi nhíu mày, nhìn y nhưng không nói lời nào.
Trần Thái giơ tay rót đầy ly rượu, chậm rãi nói: “Ngụy phu nhân, rượu cũng đã rót xong, nâng ly chúc mừng cháu sẽ tặng bác một câu đối. Vế trên là… ‘Bạch tửu hồng nhân diện’.” (Rượu trắng làm đỏ mặt người uống)
Y nói xong câu này, cười đẩy chén rượu qua, đợi ly rượu đến gần trước mặt bà mới gằn nói từng chữ một: “Vế dưới chính là, ‘hoàng kim hắc nhân tâm’.” (Tiền bạc làm thay đổi lòng người/làm lòng người trở nên xấu xa)
Lục mẹ sững người, đợi đến khi hiểu được mới thấy lòng giận dữ, nhưng lại nghẹn trong lòng không thể nói được câu gì, cũng sợ nói xong người này càng phun ra những câu khó nghe hơn.
Những người khác lén nhìn nhìn nhau, nghĩ trong lòng bữa tiệc gia đình hôm nay vốn chĩa mũi dùi vào phía Lục Tiệm Hành, phía bên mình đã có chuẩn bị, chỉ sợ bên kia cũng không vừa. Giờ người nào ra mặt người đó chờ bị lửa đốt cháy mặt đi, thôi thì co đầu rụt cổ không làm chim đầu đàn còn hơn.
Lần này càng không có ai lên tiếng. Có người thấy cơm nước đã nguội lạnh, kẹp đũa lặng lẽ gắp hai miếng.
Lục mẹ mất một lúc mới hoàn hồn, trực tiếp quay sang Lục Tiệm Hành nói: “Đây chính là trợ lý của anh đấy à? Thật đúng là giỏi tài ăn nói!”
Lục Tiệm Hành từ đầu vẫn ngồi nhìn từ phía đối diện, lúc này rốt cục lên tiếng, nói với Trần Thái: “Lại đây.”
Trần Thái cũng không nói lời nào, lập tức đi tới ngồi xuống bên cạnh anh.
Lục Tiệm Hành nhấc cánh tay đặt lên lưng ghế của y, hỏi: “Xem xem muốn ăn món nào? Với không tới để anh gắp cho em.
Lục mẹ ngẩn ra, lông mày nhăn lại. Bà nhìn ra Lục Tiệm Hành làm vậy rõ ràng là không để bà vào mắt, hậm hực đẩy chén bát ra phía trước, cả giận nói: “Lục Tiệm Hành, bố anh còn chưa có chết đâu, thế mà anh đã không coi chúng tôi ra gì rồi, có phải là quá ngang ngược rồi không.”
Lục Tiệm Hành nói: “Vừa rồi không phải mẹ nói để y tới dùng cơm sao, giờ sao lại không được ăn?”
Trước đây anh vẫn thường lấy thái độ dĩ hòa vi quý với những người thân thích, ngày lễ ngày tết cũng sẽ chủ động tặng quà, tất cả mọi người đều nghĩ anh là người hiền lành nhẹ dạ. Tuy rằng cuộc nói chuyện lần trước kết thúc không mấy vui vẻ, nhưng mọi người đã thương lượng rồi, người này chắc sẽ không quá khó nói chuyện. Dù sao tuổi còn trẻ, cũng biết trên biết dưới, cứ dùng bối phận để ép buộc, nói dăm ba câu tình nghĩa, mọi chuyện chắc sẽ xuôi.
Giờ Lục mẹ có vẻ muốn trở mặt, có người ở đó sợ tình cảnh quá cứng, lập tức nói: “Ăn cơm ăn cơm thôi, ngày lễ vui vẻ mà, đừng làm ầm ĩ lên.” Nói xong lại khuyên Lục mẹ, “Chị cũng bình tĩnh chút, Tiệm Hành dù sao cũng là con chị mà.”
Lục mẹ cười lạnh: “Tôi cũng không có thằng con trai như vậy, hiếu thuận đâu không thấy, chỉ thấy cầm tài sản là không lỏng tay.”
Bà cũng chẳng thèm làm ra vẻ mẹ hiền con thảo nữa, dứt khoát lật mặt, nhìn về phía những người khác nói: “Mục đích hôm nay tới đây làm gì, trong lòng các vị chắc cũng có tính toán riêng, ông Lục nhà tôi giờ đang ở đây, mọi người có ý kiến gì về tài sản cứ nói ra hết đi.”
Trần Thái vừa nghe thấy vậy, thầm nghĩ quả nhiên đến rồi. Y cúi đầu như vẫn cứ uống canh của mình, bàn tay qua khăn trải bàn lặng lẽ đưa sang bên cạnh, đặt ở trên đùi Lục Tiệm Hành. Rất nhanh đã bị nắm chặt, cầm ở trước người nắn bóp chơi đùa.
Chú hai họ Lục hưởng ứng trước tiên, nói: “Chuyện tài sản cần phải thương lượng lại chút, anh tôi bệnh nặng, đầu óc hồ đồ, có mấy mục không biết sao lúc đó lại đặt ra, nói thật tôi không chấp nhận được.”
Có ông đi đầu, mấy người em trai em gái bên dưới chủ tịch Lục cũng dồn dập tỏ thái độ.
Lục em căm tức nói: “Anh cháu được phân tài sản gì chứ? Ngoại trừ cổ phần công ty cũng đâu có cái gì khác, nhà ở tiền tiết kiệm anh ấy đòi cái nào sao? Mấy người có phải hơi quá đáng rồi không.”
Chú hai Lục đáp: “Nếu là nhà cửa hay tiền tiết kiệm thì không nói, đều là tiền mặt, coi như bố cháu bồi thường cho nó cũng được. Nhưng mà cổ phần của công ty, không phải là chuyện đùa đâu.”
Ông nói xong nhìn về phía Lục Tiệm Hành, nói lại lời cũ, “Ý của chúng ta là, cũng không bắt anh chịu thiệt đâu, chỉ cần anh đồng ý, chỗ cổ phần này chúng tôi sẽ cùng mua lại.”
Lục Tiệm Hành đã có chuẩn bị tâm lý, hỏi: “Mấy người mua? Mười mấy người cùng mua chỉ e không mua được.”
“Nếu như anh không thích phiền phức, mọi người hùn tiền rồi mua dưới danh nghĩa của chú cũng được. Như vậy trên giao dịch chỉ có hai bên.” Chú hai Lục nói tiếp, “Chúng ta chia nhau riêng tư thế nào là một chuyện, thế nhưng tiền trả cho anh, chú đảm bảo sòng phẳng.”
Lục Tiệm Hành cười, “Như vậy đúng là bớt việc hơn, nhưng chuyện không có đơn giản tiền trao cháo múc như chú nghĩ đâu, dù tôi có đồng ý, nhưng những cổ đông khác không đồng ý cũng không được.”
Chú hai Lục thấy thái độ của anh buông lỏng, vội hỏi: “Không sao, những người khác đều không có vấn đề.”
“Ồ?” Lục Tiệm Hành hỏi, “Hóa ra mọi người đã thông đồng sẵn rồi à?”
Chú hai Lục: “…” Ông nhất thời không đề phòng nên bị dụ nói ra hết. Lại nghĩ một chút, dù sao đã đến một bước này, thế là hỏi thẳng, “Anh cứ nói được hay không đi!”
“Không được.” Lục Tiệm Hành lắc đầu nói, “Tôi đây trên không được, dưới không xong, trái không ổn, phải cũng chẳng thông… Mấy người cũng không cần khuyên nữa, không được là không được.”
Chú hai Lục nào đã từng trông thấy bộ dáng vô lý này của anh, mấy lời còn lại đều nghẹn trong họng.
Lục mẹ cười lạnh: “Nếu đã như vậy thì cũng không cần nhiều lời, bố anh đang ở đây, chúng ta muốn tận mắt xem ông ta sẽ phân chia thế nào.”
Bà nói xong quay sang chau mày nói với quản gia bên cạnh: “Gọi luật sư Tiền lên đây.”
Không lâu sau có người cộp cộp bước lên lầu, Trần Thái quay đầu ra nhìn, chỉ thấy một người mặc áo vest đi giày da, cánh tay kẹp một túi tài liệu, bước từ ngoài phòng ăn vào trong.
Lục em không ngờ luật sư Tiền cũng chung thuyền với đám người này. Trước đây hắn cứ nghĩ người nọ là bạn tốt của bố mình, việc di chúc cũng do ông ta lo liệu nên cũng tin tưởng vào ông. Hắn bởi vậy đã giao toàn quyền vụ với truyền thông Đông Thị cho ông ta đảm nhiệm. Giờ thấy ông ta tới, tức giận đến mức hoa mắt chóng mặt.
Chưa kịp đặt câu hỏi, điện thoại di động đặt cạnh vang lên không ngừng, là phía công ty gọi đến.
Hắn bực dọc mất tập trung, sang một bên nghe máy, người bên kia nói: “Lục tổng, không xong rồi, trên mạng có người tung ra tin chúng ta khi man phòng vé ‘Lạc hướng’…”
Lục em giận dữ, khiển trách: “Chính cậu không khai man thì sợ cái đ* gì, người khác bịa đặt có tí chuyện cũng phải nói với tôi làm cái m* gì hả? Các người đều ăn không ngồi rồi à!”
Dứt lời ngắt điện thoại ném di động lên bàn.
Luật sư Tiền vội vã liếc hắn một cái, lập tức dời tầm mắt đi chỗ khác.
Lục mẹ nói với ông ta: “Luật sư Tiền, chúng tôi có dị nghị với việc phân chia tài sản trước đó của ông Lục nhà tôi, anh cũng biết đó, khi ấy đầu óc của ông nhà tôi không tỉnh táo, hiện trường lúc đó cũng không có mấy người nhà chúng tôi, bởi vậy tất cả mọi người đều cho rằng bản di chúc thiếu sức thuyết phục.
Giờ tất cả thân thích đều ở đây đông đủ, anh đọc lại mấy điều khoản đó cho ông Lục nhà tôi nghe, ông ấy đồng ý thì chớp mắt, chúng tôi sẽ không có ý kiến gì khác nữa. Còn nếu ông ấy không đồng ý thì sẽ không chớp mắt, như vậy tình huống sẽ phải thay đổi, cũng miễn cho mọi người chẳng hay biết gì rồi để người ngoài được lợi.”
“Người ngoài là ai? Anh của con hay là con?” Lục em giận quá hóa cười, “Con và anh con ngày nào cũng lăn lộn xã giao bên ngoài, phí hết tâm tư kinh doanh công ty, các ngươi ở phía sau ăn không lấy không thì thôi đi, còn một lòng một dạ cấu kết với người ngoài đâm dao! Được! Hay lắm! Đấu tranh nội bộ thích lắm đúng không.”
Trong lòng hắn nén giận, tức giận đến mức thở hổn hển, cắn răng nghiến lợi nói, “Nếu mỗi một người đều có năng lực như thế, tin tưởng họ Vương kia như vậy, thế thì được, muốn mua thì cứ mua chỗ cổ phần trong tay tôi đây này! Công ty rách nát này ai muốn thì để cho người đó, thích phá thích bòn rút thế nào thì tùy, tôi không cần nữa!”
Lục mẹ nhíu mày, quay đầu lại lườm hắn: “Con nói nhăng nói cuội gì đó? Bây giờ con còn trẻ nên hồ đồ, có vài điều khoản không đúng mà thôi, mọi người cũng đâu có ý gì khác.”
Chú hai Lục lại cười ha hả nói: “Cũng được, Tiệm Viễn cháu muốn bán bao nhiêu? Nếu cháu muốn bán, chú hai trả cháu tiền khẳng định cao hơn trả cho Tiệm Hành.”
“Bán cái gì bán?” Lục mẹ không vui, nhìn chú hai nói, “Chú hai à chú cũng đừng để tham lam làm mù mắt, phần của Tiệm Viễn thì chính là của nó, chú nên nhìn vào phần của ai thì cứ nhăm nhe vào đó đi.”
“Các người cũng đừng nhăm nhe nữa, tôi và anh trai tôi chung nhau, muốn mua đúng không, ra giá đi!” Lục em cười lạnh nói, “Giày vò như thế tôi cũng mệt mỏi, làm cái khác có khi còn đỡ mệt hơn cái này.”
Một nhóm người ầm ĩ tranh cãi, không ai nhường ai.
Trần Thái lặng lẽ hỏi Lục Tiệm Hành: “Làm sao bây giờ, cần cãi nhau tới khi nào?”
Lục Tiệm Hành thờ ơ lạnh nhạt: “Không cần quan tâm, chúng ta ăn cơm trước.” Anh gắp cho Trần Thái một con tôm nướng, vừa định mở miệng nói chuyện, liền nghe bên cạnh có người hô to một tiếng: “Anh cả! Anh cả làm sao vậy?!”
Tiếng cãi vã đột nhiên ngừng lại, tất cả mọi người quay đầu nhìn lại. Trần Thái cũng duỗi thẳng cái cổ nhìn lên, chủ tịch Lục ở bàn bên cạnh dường như hơi giật giật, rồi không thấy động đậy gì nữa.
Cả phòng trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người như là bị ấn nút tạm dừng, hai mặt nhìn nhau. Không biết là đũa của ai đột nhiên rơi xuống mặt đất, keng keng ầm ĩ vài tiếng. Cảnh tượng bất động đột nhiên chuyển động lại, lập tức có người đi qua thăm dò hơi thở, lại có người la hét đưa vào bệnh viện, gọi xe cấp cứu.
Bốn năm người vội vội vàng vàng nhác người dậy chạy xuống dưới lầu, lại thét to kêu mấy người trẻ tuổi cùng lên xe phụ một tay.
Luật sư Tiền vội vã theo ở phía sau, Lục mẹ và Lục Khả Manh đều sửng sốt, sau đó chạy theo cùng Lục em, lấy cái này mang cái kia, vừa nói chuyện vừa khóc nức nở.
Trần Thái trong lòng biết mọi chuyện không xong, đứng dậy theo lại bị Lục Tiệm Hành lặng lẽ kéo sang một bên.
Sắc mặt Lục Tiệm Hành có chút uể oải, lại như là được giải thoát, nói với y: “Em về nhà trước đi, ông cụ có lẽ là không qua khỏi được rồi, anh phải ở lại xử lý tang sự.”
Trần Thái lo lắng: “Nhỡ bọn họ lại dây dưa không chịu buông tha cho anh thì làm sao bây giờ?”
“Không sao. Cho dù ông cụ có không chết, đích thân đòi cổ phần từ anh, anh mà không đồng ý trả lại họ cũng không làm được gì.” Lục Tiệm Hành nói, “Bọn họ cũng hiểu được điều đó, chẳng qua giờ ông ấy không qua khỏi được nữa thì bớt đi một cái cớ mà thôi.”
Trần Thái thấy lòng thổn thức một hôi, duỗi tay ôm lấy anh, dặn dò: “Đừng buồn quá, có việc gì thì gọi điện thoại cho em, em mở máy 24 giờ.”
“Yên tâm, ” Lục Tiệm Hành gật đầu, thở dài, “Anh đi tiễn ông ấy một đoạn.”
Cơm cũng chẳng ăn tiếp được nữa, Trần Thái tự mình lái xe về nhà, chờ đến tối 11h30 đêm mới nhận được tin nhắn của Lục Tiệm Hành.
“Người đã đi rồi, trước đó ông đã dặn muốn an táng tại quê nhà, cho nên bên này còn mấy chuyện nữa, anh ở lại hỗ trợ, mấy ngày nay sẽ không về.”
Trần Thái mới vừa tắt đèn, trong bóng tối nhìn kia dòng tin nhắn đó, đang định trả lời lại thấy một tin nhắn nữa hiện lên trên màn hình: “Cho dù khi còn sống ông ấy có như thế nào, giờ hậu sự cũng được lo liệu rất chu toàn. Chỉ tiếc khi cha nuôi đi anh vẫn còn trẻ, không hiểu những tập tục quy củ này, chỉ vội vã khâm liệm chôn cất, bây giờ nghĩ lại mới thấy chắc đã khiến ông chịu không ít thiệt thòi.”
Trần Thái nhìn ra Lục Tiệm Hành đang nhớ cha anh, lòng khe khẽ thở dài, trả lời: “Người mất đã rồi, không biết gì cả.”
Lục Tiệm Hành đnag lúc thương cảm, thấy tin nhắn trả lời mà dở khóc dở cười, lại gửi một tin: “Vẫn là em lý trí.”
Tin nhắn vừa gửi đi, di động lại sáng lên, trên màn hình chỉ có bốn chữ lớn: “Em yêu anh nhiều.”