Ngài Quản Lý “Diễn Sâu”

Chương 95: Chương 95: Chương 93




Triệu Dương đứng ở đó, không biết nên có phản ứng gì.

Tưởng Soái thấy cậu ta vẫn nhìn mình với vẻ mặt vô tội, lại nghĩ đến những lời dặn đi dặn lại trước đây của Trần Thái và hậu quả lần này mà cậu gây ra do chính cái tính ngang bướng của mình, chợt cảm thấy vô cùng chán ghét.

Triệu Dương không đi, cậu đứng vọt dậy định đi, bỗng bị người ta tóm lấy cánh tay.

“Sao anh lại đuổi em cút đi?” Triệu Dương nắm tay cậu thật chặt, tựa như là định bóp vỡ cả xương, lại hỏi: “Có phải em đã làm sai gì không? Hoặc là anh đã hiểu lầm chuyện gì? Anh có thể nói hết lời được không…”

Tưởng Soái bạnh quai hàm, cố sức rút tay ra.

Triệu Dương lại cố bám không tha, giọng lớn hơn rất nhiều: “Có chuyện gì anh nói đi! Vừa nãy không phải anh vẫn bình thường sao? Anh còn nói chuyện với mẹ em…” Cậu ta nói đến đây bỗng nhiên nghẹn lời, nhưng vẫn không chịu ngừng hỏi, “Anh nói cho rõ ràng được không?”

“Chuyện do chính cậu làm cậu còn không rõ?” Tưởng Soái hỏi, “Trông tôi có phải ngu ngốc lắm không? Cậu muốn bám chặt là tôi sẽ để cậu bám? Cậu muốn bán hủ tôi cũng theo cậu hả?” (Bán hủ = giả gay)

“Em không hề muốn bám lấy anh bán hủ!”

“Cậu im m* đi! Cậu nhìn xem tôi đây ngoài cậu ra còn thân với ai nữa! Cậu cho rằng tôi không biết gì hết à? Từ đầu tới cuối tôi biết hết đấy!” Tưởng Soái cả giận nói, “ĐCM tôi thấy rõ hết rồi! Đã ngầm cho phép rồi! Đã phối hợp rồi! Cậu còn muốn thế nào?”

Triệu Dương sững sờ, nhìn cậu chằm chằm.

“Cậu định nói không biết gì hết phải không?” Tưởng Soái đột nhiên rút mạnh cánh tay về, cắn răng nghiến lợi nói, “Cậu chắc chắn cũng không biết, việc tôi bị người ta đổ rượu ướt hết người trong quán bar cũng chỉ nói với cậu! Chỉ có mình cậu!”

Triệu Dương bị ánh mắt của cậu dọa cho phát sợ, lòng thấy oan ức vô cùng, chỉ ngơ ngác nhìn cậu, nước mắt rơi lã chã.

Tưởng Soái thấy cậu ta như vậy, sửng sốt một giây, sau lại càng thêm thất vọng.

Cậu đưa tay ra, chọc vào người Triệu Dương mấy cái: “Triệu Dương, cậu khiến tôi thấy thật buồn nôn.”

Cậu nói xong đẩy cửa mà đi, chờ đến khi quay về ký túc xá, oán khí tích tụ trong lòng vẫn chưa tiêu tan, cứ nghẹn ở ngực nuốt không xong thở không ra. Cậu ném loạn đồ đạc trong phòng, lại giơ chân đá va-li hành lý của mình ra thật xa.

Bạn bè cùng phòng hai mặt nhìn nhau, có người hỏi cậu: “Cậu sao thế?”

Tưởng Soái không để ý tới, nhắm hai mắt ngửa đầu ngã xuống, đè nén hồi lâu chỉ gầm nhẹ một tiếng, đấm mạnh một cái xuống gối đầu.

Giường chiếu rung lắc thật mạnh, mấy người khác thấy bình thường cậu rất điềm tĩnh trầm ổn, giờ đột nhiên phát rồ, có chút e dè, tất cả tránh hết ra bên ngoài nhỏ giọng thầm thì: “Ai trêu chọc cậu ta vậy?”

Người bên cạnh lắc đầu: “Ai biết được, đây chính là thiếu gia nhà giàu hàng thật đấy, ai lại ngu ngốc đi trêu chọc cậu ta chứ.” Nói xong lại kéo người bạn bên cạnh, “Tâm trạng cậu ta không tốt thì cứ mặc kệ cậu ta đi, chúng ta càng hỏi càng gay go hơn.”

Mấy người thầm thở dài, từng người sang các phòng ký túc xá khác chơi đùa.

Buổi tối, tổ tiết mục tiến hành một buổi phỏng vấn cá nhân với 5 người ở top đầu, Tưởng Soái trước đó bị người khác vượt qua giờ cũng mới tăng về đến vị trí số 6, cũng bị gọi đi.

Mấy câu hỏi ban đầu đều là liên quan đến người nhà tới thăm, tâm trạng cậu không tốt, chỉ nói một vài câu lười nhác đáp lại. Chị gái MC ra hiệu quay phim tạm dừng, nhỏ giọng nhắc nhở cậu: “Đây là cơ hội do người đại diện của em giành được. Nếu trạng thái của em không tốt thì nghỉ ngơi chút nhé?”

Tưởng Soái lau mặt, nhớ tới anh trai cậu nói gần đây Trần Thái không được ngủ, lại lắc đầu.

Ghi hình tiếp tục, MC thuận theo tình huống trước đó hỏi: “Hôm nay anh trai bạn đến mà không vui sao?”

“Không phải không vui, ” Tưởng Soái xoa mặt: “Anh của tôi rất nghiêm khắc… Cảm thấy hơi phiền.”

MC cười: “Vậy anh bạn có nói với bạn về chuyện bức ảnh trong quán bar đang lan truyền trên mạng không?”

Tưởng Soái làm theo lời Trần Thái dặn, đầu tiên tỏ ra sửng sốt một chút, vẻ mặt mờ mịt hỏi lại: “Bức ảnh nào?”

MC nói: “Trong quán bar, trước đây không phải bạn từng có thời gian biểu diễn trong quán bar sao?”

“À à à, anh ấy có nói, còn mắng tôi một trận.” Tưởng Soái cười, đáp, “Ngày trước khi tôi đến đó còn không nhận được sự đồng ý của người nhà, mọi người nghĩ trong quán rượu rất loạn, sợ tôi quen phải những người bạn không đứng đắn. Khi đó tôi mới lớn, nói chuyện với bố tôi, tôi bảo rằng mấy nơi như quán bar hay quán karaoke chẳng qua là chỗ người ta tiêu tiền để giải tỏa áp lực, bản thân những chỗ ấy vốn không có vấn đề. Bố không thể dùng ánh mắt của mấy chục năm trước để đánh giá và cho rằng nó thấp kém. Đương nhiên bên trong cũng có thể có những người không đứng đắn, nhưng con đã 18 rồi, bạn bè sau này đều do con tự mình lựa chọn, con tin vào năng lực và ánh mắt của mình.”

“Cho nên tiêu chuẩn chọn bạn của bạn gì?”

“Nhân cách ngay thẳng.” Tưởng Soái trả lời, “Những thứ khác thì phải xem hợp mắt không.”

“Vậy trong những thí sinh khác, mối quan hệ của cậu với ai là tốt nhất?”

Tưởng Soái ngẩn người, cái tên kia vừa tới bên mép, lại bị cậu nuốt lại.

“Đều không khác mấy.” Tưởng Soái nói, “Quan hệ của chúng tôi đều rất tốt, các đồng đội rất đoàn kết, hỗ trợ lẫn nhau, là một đại gia đình.”

Đoạn hậu trường này được phát sóng vào sau đó một ngày, bởi vì có sự xuất hiện của Dennis, độ nóng của Tưởng Soái tăng lên thêm, lượt xem của đoạn phỏng vấn này cũng là cao nhất. Nhưng điều mọi người chú ý nhất lại không phải là phần liên quan đến quán bar, mà là câu nói của Tưởng Soái “Quan hệ của mọi người đều không khác mấy”.

Fan của Tưởng Soái không thích cậu dính líu quan hệ với Triệu Dương, lần này vui mừng khôn xiết chia sẻ bài chúc mừng rầm rộ, còn nhấn mạnh trọng điểm “Tưởng Soái nhà chúng tôi và Triệu Dương không quen, cũng đừng lấy cái danh bạn bè tốt nhất để kiếm fame nhé.”

Fan CP vốn sôi nổi giờ cũng bối rối hơn nửa ngày, có người giải thích có lẽ Tưởng Soái đã đọc được bình luận trên mạng, muốn bảo vệ Triệu Dương cho nên cố ý nói như vậy, nhưng đa số mọi người đều rủ rỉ với nhau, quyết định xem kỹ quan hệ của hai người này một lần nữa.

Triệu Dương hôm đó tự dưng bị người ta mắng thẳng vào mặt một trận, cũng ấm ức vô cùng, khi về tìm người hỏi thăm vụ “bức ảnh trong quán bar”, dù không có ai nói rõ ngọn nguồn nhưng cũng gần như đã làm rõ manh mối.

Trong lòng Triệu Dương vừa tủi thân vừa khổ sở, cậu ta cảm thấy trong chuyện này Tưởng Soái đã sai rồi, nhất định phải chờ cậu đến xin lỗi. Nhưng là chờ mãi, cũng không có người đến tìm, bình thường ăn cơm hay huấn luyện, Tưởng Soái cũng tránh cậu ta như rắn rết. Cậu ta không dám hỏi thẳng ngay trước mặt mọi người, thế là chỉ đành lên sân thượng canh giữ. Nhưng suốt mấy ngày, Tưởng Soái cũng không thấy đâu.

Trong lòng cậu không nhịn được bắt đầu thấy hoảng, mấy ngày nay cũng đã nghe người ta nói đến người anh trai lợi hại kia của Tưởng Soái, cũng hiểu ra những lời Tưởng Soái nói quần áo không đáng giá đều là giả, cho nên lúc thì cảm thấy mình bị người ta dối gạt, lúc lại không nén được nghĩ, sao người ấy lại gạt mình, là quan tâm đến lòng tự tôn của mình sao, có phải người ấy đối xử với mình khác với những người khác không? Nếu là như vậy, người ta hiểu lầm mình, mình có phải cũng nên cho người ta một cơ hội?

Cứ dao động như thế, sau nhiều lần suy nghĩ, rốt cục cậu lấy hết dũng khí, bữa cơm tối hôm nay quyết định chặn đường người ta.

Tưởng Soái đang đi cùng những người bạn trong ký túc xá, liếc mắt nhìn thấy cậu ta, liền bình thản nhìn sang nơi khác.

Triệu Dương gom hết dũng khí, chặn cậu lại: “Tôi có việc muốn nói với anh.”

Tưởng Soái hơi cau mày, muốn tránh đi.

Triệu Dương nghẹn lại, đi theo sát, vẫn chắn ở trước mặt.

Ánh mắt bạn cùng phòng cứ nhìn qua nhìn lại giữa hai người, trong lòng sáng tỏ, nhẹ nhàng đẩy Tưởng Soái một cái: “Tôi chờ cậu ở đằng trước.”

Nói xong cùng những người khác rời đi trước.

Triệu Dương đứng giữa đường, mím môi hồi lâu mới nói: “Việc anh ở quán bar bị thế kia, thật sự không có liên quan gì tới tôi. Tôi chưa từng nói với người khác.”

Tưởng Soái vốn vẫn nhìn sang hướng khác, nghe cậu ta nói như vậy, mới nhìn sang cậu cười trào phúng.

Triệu Dương bị nụ cười kia làm chói mắt, hầu kết trượt mấy lần, cố gắng áp chế tâm trạng của mình.

“Trong việc này có lẽ có hiểu nhầm, ” Triệu Dương nhỏ giải thích rõ, “Tôi không hề hại anh, không thể hại anh. Anh luôn giúp đỡ tôi, coi tôi là bạn, tôi…” Cậu ta dùng sức nuốt nước miếng, cúi đầu, bỗng không biết nói sao cho rõ.

Tưởng Soái lại đột nhiên nói: “Tôi biết.”

Triệu Dương vừa mừng vừa sợ mà ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tưởng Soái quay người, quay về ký túc xá. Cậu ta không hiểu ý của đối phương, theo sát ở phía sau.

Tưởng Soái mở cửa vào phòng, lôi từ dưới đáy giường lôi ra một cái túi hành lý màu bạc, bên trong chứa một bộ quần áo và một đống đặc sản, hai bình dưa muối xì đầu.

Triệu Dương cho rằng cậu cũng nhớ tới những thứ tốt đẹp với mình, vừa muốn mở miệng nói chuyện thì thấy Tưởng Soái lấy một cái túi nilon bên cạnh, xếp hết những thứ đó vào.

Tưởng Soái nhét xong, đưa tới nói: “Trả lại cho cậu, từ bây giờ tôi và cậu không còn liên quan nữa. Xong chưa?”

Triệu Dương sửng sốt.

“Cậu muốn nổi tiếng đến mức đánh mất lương tâm rồi nhỉ, lại còn ăn nói khép nép như thế. Chẳng trách mọi người ai cũng xem thường cậu.” Tưởng Soái lắc đầu một cái, mặt không chút thay đổi nói tiếp, “Còn nữa, lúc trước chẳng qua tôi chỉ thương hại cậu mà thôi, chưa từng coi cậu là bạn. Nếu như cậu còn muốn thể diện, cầm lấy đồ của cậu đi, cút ra xa khỏi tôi chút.”

Triệu Dương lần này nghe vô cùng rõ ràng, nhìn lăm lăm. Qua hồi lâu, cậu ta bỗng cười một cái: “Được.” Cậu ta nhận lấy đồ, há miệng, cuối cùng lại vẫn cứ chỉ là một chữ: “Được… Được.”

Từ sau ngày hôm đó, cậu ta quả nhiên không xuất hiện trước mặt Tưởng Soái nữa, thậm chí có thời điểm huấn luyện viên phân nhóm tập luyện, hai người được phân vào một nhóm, cậu ta cũng né tránh thật xa, hoặc là đổi với người khác, hoặc là trốn ở góc phòng.

Trong một hoạt động nhỏ ở tập mới, Triệu Dương cũng không còn tích cực tham gia, bên cạnh Tưởng Soái vẫn rất đông mọi người, lúc chơi trò chơi cũng hòa đồng với đồng đội, lúc tình cờ chạy sang chỗ Triệu Dương, hai người cũng không hề có tương tác gì.

Những người hâm mộ nhận ra rõ vấn đề, sôi nổi phân tích tình huống hiện tại của hai người ra sao.

Thứ hai, Tưởng Soái được đưa đi chụp hình bìa tạp chí, tổ tiết mục thực hiện cuộc phỏng vấn cuối cùng trước trận thi đấu bán kết, đợi đến lượt Triệu Dương, quả nhiên xảy ra vấn đề.

Không giống như những người khác nói một tràng dài mong khán giả bình chọn, Triệu Dương chỉ nói ngắn gọn vài câu.

Cậu ta nhìn thẳng vào ống kính, nói vô cùng bình tĩnh: “Tôi tham gia cuộc thi này, có thể đến được vị trí hiện tại đã rất thỏa mãn. Cảm ơn những bạn fan của tôi, cám ơn sự bình chọn và cổ vũ của các bạn. Ngoài ra tôi muốn làm sáng tỏ một chuyện, bộ quần áo trong tiết mục vũ đạo kỳ trước là tôi mượn của một đồng đội, tôi rất biết ơn người ấy, nhưng chúng tôi cũng không thân nhau lắm, cho nên nhìn thấy những thứ trên mạng có chút… không thích hợp lắm.”

MC cũng không ngờ cậu ta sẽ nói vậy, giữa các thí sinh bị gán ghép CP là chuyện gần như không thể tránh khỏi, dù có bất mãn thật sự cũng không ai dám nói, huống chi Triệu Dương và Tưởng Soái lại còn hút fan CP đến vậy. Ai cũng không ngờ vào thời khắc mấu chốt kêu gọi bình chọn, cậu ta lại đột nhiên nói như vậy.

Bởi vì đang phát sóng trực tiếp, MC không tiện đổi chủ đề, đành phải cười chưa cháy: “Hình như quan hệ của các bạn vẫn rất tốt mà, còn thường xuyên giúp đỡ lẫn nhau…”

“Đúng, cậu ấy đối xử rất tốt với tất cả mọi người. Tất cả mọi người… đối xử với tôi cũng rất tốt.” Triệu Dương có kéo khóe miệng lên, “Rất cảm ơn mọi người.”

Cậu nói xong liền cúi người thật sâu trước ống kính một cái, cũng không nói gì nữa.

Đoạn phỏng vấn vừa kết thúc, nhóm fan CP là những người bùng nổ đầu tiên.

Mọi người không thể chấp nhận được chuyện hai người vốn đang thân mật rầm rộ bỗng chớp mắt biến thành cục diện này, mọi thứ không hề có đầu có đuôi khiến người ta thật khó tiếp thu. Lại nghĩ, lúc trước Triệu Dương lên tiếng trước, sau cũng là cậu ta liên tục đi tìm Tưởng Soái, giờ được lợi rồi, sức hút sắp vượt qua cả top 5, thì bỗng trở mặt nói không thân thiết. Ngoại trừ cách nói ăn cháo đá bát thì thật sự không có cách nào giải thích nào hợp lý hơn cho hành vi của cậu ta.

Fan CP dồn dập thoát FC, đổi thành chỉ quan tâm Tưởng Soái, đồng thời quay sang mắng chửi Triệu Dương là cái đồ tâm cơ toan tính.

Fan Tưởng Soái vừa vui mừng vì idol của mình rốt cuộc đã thoát được ra, vừa bất mãn Triệu Dương nói hai người “không quen thân”, cảm giác những sự giúp đỡ trước đó của Tưởng Soái đều là công cốc.

Hai bên thống nhất chưa từng có, đồng lòng đồng sức đi mắng chửi. Chỉ còn lại một nhúm nhỏ vẫn cứ đi theo hướng “ship CP” cũng không dám lên tiếng, vừa mới biện bạch một câu “tôi cảm thấy Triệu Dương không phải người như vậy”, lập tức sẽ nhận được tràng công kích tổng lực từ đủ các hướng.

Phỏng vấn đăng tải chưa được bao lâu, cụm hashtag “Triệu Dương không quen” lập tức leo lên hot search, theo sát phía sau chính là “Triệu Dương ăn cháo đá bát”…

Fan Triệu Dương bị mắng tối mặt, có người không chịu được cũng từ bỏ làm fan, những người còn lại lại thấy không ghán ghép CP cũng tốt, như vậy xem ai còn dám nói Triệu Dương hám fame, chạy còn không kịp đây! Các cô bắt đầu lên kế hoạch phản kích, hợp thành “chiến đội hệ mặt trời”, dùng tư thế lấy một địch ba để suốt đêm đi bình chọn.

Hai bên Tưởng Triệu triệt để trở mặt, như nước với lửa.

Trần Thái hai ngày nay mới vừa đón La Bác về, đưa anh ta đi bàn chuyện show “1/20” kỳ 1 sẽ để anh lộ mặt luôn. Chờ đến khi nhớ ra số mới của cuộc thi bên Tưởng Soái phát sóng rồi, vừa mở điện thoại ra lập tức bị choáng váng vì thông tin bất ngờ.

Từng câu từng chữ của Triệu Dương lần này không khác nào đang tát thẳng vào mặt fan CP, mà căn cứ vào suy nghĩ chung của mọi người rằng “gán ghép CP giả gay, ai yếu thế người ấy ké fame”, hầu hết đều cho rằng những hành động gán ghép trước đó là do chính cậu ta làm ra. Cứ như vậy, cậu ta bị mắng chửi không thương tiếc, không chỉ phá hỏng hình tượng mình đã được xây dựng, còn tự tay đẩy fan CP sang phía đối lập với mình.

Tưởng Soái lại càng được yêu mến hơn, fan tăng điên cuồng. Triệu Dương bên kia thì fan càng lúc càng ít, đề tài liên quan thì cứ nằm ở top 1, nhưng thứ hạng trong cuộc thi lại vì bị địch ý của khán giả làm cho rớt xuống một bậc.

Bước đi này thật là làm cho người ta khó bề tin tưởng, trong lòng Trần Thái nảy ra suy đoán không lành, lại gọi cho tổ tiết mục dò hỏi, quả nhiên nghe thấy người bên kia thở dài, nói với y: “Triệu Dương… đã quyết định rút khỏi cuộc thi rồi.”

Hết chương 93.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.