Editor: HakuYen
Beta: Thơ Thơ
Chỉ làm sao?
Trong phút chốc, trong đầu Kỷ Ngôn Tâm không khống chế được hiện ra hình ảnh Tưởng Đình Kiệt đè cô ra “hành động”, mặc dù dùng từ này nói cho hoa mỹ chứ thực ra là hình ảnh hạn chế người xem. Quan trọng hơn, vì Tưởng Đình Kiệt cố ý ám chỉ mờ ám, nên cô mới liên tưởng đến vấn đề không đứng đắn như thế. Bởi vậy, cô bất giác đỏ mặt phản bác:
“Anh tốt nhất không cần làm gì cả.”
“Hửm? Không làm? Tôi nhớ lần trước cô không phải cầu xin tôi như vậy.”
“!”
Gương mặt Kỷ Ngôn Tâm nháy mắt liền đỏ bừng.
Đáng ghét.
Vì sao lại nhắc đến chuyện cô chủ động cầu hoan ở trong xe như thế chứ?
Cô không cách nào đối mặt được với cái lịch sử đen tối đó của bản thân.
“...”
Không thể trả lời, cô đang cực kì xấu hổ.
Tưởng Đình Kiệt nghiễm nhiên thấy phản ứng của cô liền vừa lòng, khẽ cười một tiếng: “Tâm trạng đã thấy khá hơn chưa?”
“Tâm trạng của tôi vì sao phải tốt hơn cơ chứ?”
“Ít nhất sẽ không phiền não việc bị bôi nhọ thanh danh nữa.”
“Sao anh lại biết?”
Kỷ Ngôn Tâm thật không nghĩ tới Tưởng Đình Kiệt lại biết chuyện cô bị người ta hãm hại.
Nghe vậy, Tưởng Đình Kiệt thấp giọng nói: “Có chuyện gì mà tôi không biết? Vốn định chờ cô chủ động đến tìm tôi. Nhưng nghĩ lại, tôi lo lắng tâm trạng cô không tốt, nên cuối cùng vẫn quyết định điện thoại để an ủi cô.”
“Anh đùa giỡn tôi như thế chính là an ủi sao?”
Kỷ Ngôn Tâm tỏ vẻ bất mãn, nhưng nghe được Tưởng Đình Kiệt nói cô quả thực có chút cảm động ngoài ý muốn.
Không nghĩ tới, đây lại là cái bẫy ôn nhu mà Tưởng Đình Kiệt dành cho cô.
“Không thấy tâm trạng khá hơn chút nào sao?”
“Một chút cũng không có.”
Tuy trả lời như vậy, nhưng giọng nói của cô lại đang bán đứng chính mình.
Tưởng Đình Kiệt làm như tin tưởng, gật gật đầu, hỏi: “Xem ra cô hy vọng tôi có thể xuất hiện trước mặt cô, dùng thân thể để an ủi, đúng không?”
Ngay lập tức, Kỷ Ngôn Tâm bỗng kinh ngạc trợn to mắt, hỏi: “Anh đừng nói là đang đến đây đó nha?”
Còn không đợi Tưởng Đình Kiệt trả lời, cô liền đứng dậy chạy đến cửa sổ nhìn xung quanh tiểu khu. Cô cảm thấy rất có thể Tưởng Đình Kiệt sẽ làm như vậy. Tuy rằng bất ngờ nhưng trong lòng không thể phủ nhận có phần mong chờ anh đến.
Tuy nhiên, Tưởng Đình Kiệt lại giật mình, nói: “Cô đang tìm tôi sao? Tôi còn đang ở công ty xử lý văn kiện.”
“Vậy anh không có tới à?”
Những lời này cho thấy Kỷ Ngôn Tâm vô cùng mong chờ và thất vọng.
Ngay tức khắc, Kỷ Ngôn Tâm chợt nhận ra mình vừa nói sai, liền che miệng, vội vàng xấu hổ giải thích: “Tôi không phải có ý đó..”
“Cô quả nhiên muốn gặp tôi.”
Giọng nói của Tưởng Đình Kiệt không giấu được tâm tình vui sướng.
Nghe vậy, Kỷ Ngôn Tâm nhẹ cắn môi, nhỏ giọng oán giận: “Anh lại trêu chọc tôi.”
“Không phải, nếu cô muốn thì tôi lái xe chỉ nửa giờ là có thể đến nhà cô rồi, nhưng tối nay tôi không thể đi được.”
“Đừng đừng đừng, anh tốt nhất đừng tới!
Kỷ Ngôn Tâm vội vàng cự tuyệt.
Tất cả là tại lời nói ám muội của Tưởng Đình Kiệt làm cho cô suy nghĩ bậy bạ, ai cần anh ta dùng thân thể để an ủi chứ.
“ Haha.. Chuyện đó cô tính xử lý thế nào? “
Trở lại vấn đề chính.
Kỷ Ngôn Tâm khẽ nhíu mày, nói:“ Tôi biết người lần này phát tin bôi nhọ tôi chính là Thu Nhã, một nữ biên tập viên cùng công ty. Cô ta ghen ghét tôi, tất nhiên tôi cũng có thể dùng cách tương tự để trả thù. Nhưng tôi cảm thấy làm vậy căn bản là không có ý nghĩa, hình tượng bị bôi nhọ của tôi cũng sẽ không biến mất. Đương nhiên, tôi cũng có thể đính chính tin tức đó là giả, nhưng có bao nhiêu người chịu tin tưởng tôi trong sạch vô tội đây? Cuối cùng vẫn chẳng có tác dụng gì. Thế giới mạng nó vốn như vậy, bất kể đâu là thật đâu là giả, chuyện gì nhiều người nói thì chính là sự thật. Nhiệm vụ của các tài khoản marketing trên Weibo là bịa đặt tin tức không có kiêng cữ. “
“ Hử? Vậy cô quyết định mặc kệ sao? “
“ Đương nhiên không phải, làm sao tôi để ả Thu Nhả đạt được mục đích dễ dàng như vậy. Nếu tôi đã ký hợp đồng với Thiên Duyệt, thì thù này nên để công ty ra mặt giải quyết, nhất cử lưỡng tiện. “
“ Còn biết lợi dụng ưu thế thân phận, không tồi, có tiến bộ. “
“ Học theo anh đấy. “
“ Cô học khi nào thế? Chẳng lẽ thời điểm hai ta thân mật à? “
“... “
Làm ơn có thể duy trì phong cách đứng đắn ba phút hay không?
Lúc này, Kỷ Ngôn Tâm hít sâu nói sang chuyện khác:“ Ngài Tưởng, anh đang ở công ty một mình sao? “
“ Cô muốn đến đây với tôi à? “
“ Ơ không.. tôi chỉ tò mò sao anh đang bận công việc mà còn có thời gian chú ý đến chuyện của tôi thôi? “
“ Đây là đang chất vấn hay cảm động? “
“ Đương nhiên là cảm động. “
Kỷ Ngôn Tâm không thể không thừa nhận là được anh an ủi nên tâm tình đã tốt hơn rất nhiều.
Nghe vậy, Tưởng Đình Kiệt liền cười một tiếng, nói:“ Cô biết cảm động là tốt, chịu công nhận tôi sủng cô chưa? “
“ Nếu ngày mai tôi có thể tiếp tục nghỉ thêm một ngày nữa, vậy quả thật đúng là anh sủng tôi rồi. “
“ Cô chịu thừa nhận mình là thú cưng nhỏ đi, tôi liền cho cô nghỉ. “
“ Được, tôi thừa nhận. “
“ Không biết xấu hổ. “
“ Đành chịu, ngày mai tôi thực sự rất muốn nghỉ ngơi. “
“ Nhớ rõ thứ hai đến công ty đi làm. “
“ Biết rồi mà∼ “
Trò chuyện đến đây, cả hai đều cùng rơi vào trầm mặc không biết nói gì tiếp.
Cho đến khi Tưởng Đình Kiệt lên tiếng trước:“ Tôi đã bảo Địch Nhất xóa bài viết bôi nhọ cô trên Weibo rồi, chuyện còn lại tự cô xử lý. “
Thái độ anh giải quyết chuyện này không phải bá đạo như những lần trước mà là dịu dàng, săn sóc.
Kỷ Ngôn Tâm cảm thấy việc Tưởng Đình Kiệt để cho cô có không gian tự do như vậy rất là hợp ý cô.
“ Ừm, tôi biết rồi. “
“ Nghỉ ngơi sớm đi. “
“ Vâng, thứ hai gặp.”