Editor: TiểuDi
Beta: Thơ Thơ
“Cách này mới có tác dụng với tôi.”
“Hóa ra ngài Tưởng lại là loại động vật nửa người dưới!”
“Bằng không cô cảm thấy tôi không gần nữ sắc hay là trên giường không làm được?”
“…”
Tên này rõ ràng là đang trả thù cô.
Kỷ Ngôn Tâm nghe anh nói vậy thì mím môi im lặng, cô không nghĩ là Tưởng Đình Kiệt lại thù dai đến vậy.
Kỷ Ngôn Tâm đang suy nghĩ cách để thoát khỏi tình trạng khó khăn này thì bên ngoài cửa văn phòng đột nhiên truyền tới một giọng nữ xa lạ.
“Tổng giám đốc Tưởng, đã đến giờ họp rồi ạ!”
Là tiếng của thư ký Vương.
Cùng lúc đó chính là tiếng cánh cửa được mở ra từ từ.
Cảnh tượng lúc này dường như bị đóng băng.
Kỷ Ngôn Tâm trợn tròn mắt, cúi đầu nhìn bộ dáng chật vật của mình, áo trên bị xé, bàn tay của Tưởng Đình Kiệt vẫn còn ở trên ngực cô. Hơn nữa tư thế của hai người lúc này cũng vô cùng ái muội, trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh xấu hổ có thể xảy ra sau đó.
Tưởng Đình Kiệt cảm nhận được thân thể cô lập tức cứng đờ, nhưng anh lại không có một chút cảm giác xấu hổ khi bị người khác bắt gian tại trận.
Hơn nữa, anh dường như rất thích nhìn Kỷ Ngôn Tâm xấu hổ.
Trên thực tế, có thể thấy được quần áo của Tưởng Đình Kiệt vô cùng chỉnh tề phẳng phiu, nhưng Kỷ Ngôn Tâm nằm dưới người anh thì quần áo xộc xệch, nhìn kiểu gì thì người mất mặt vẫn là cô.
Trong nháy mắt, Kỷ Ngôn Tâm đột ngột tránh thoát khỏi vòng tay Tưởng Đình Kiệt, nhanh chóng chui xuống phía dưới bàn làm việc, để tránh bị người khác phát hiện.
Cũng ngay chính lúc này, thư ký Vương đã mở cửa đi vào, mỉm cười nói: “Tổng giám đốc Tưởng, có thể mở cuộc họp được chưa ạ?”
“Ừ, vào đi!”
Khuôn mặt của Tưởng Đình Kiệt vô cùng thản nhiên, lại tiếp tục ngồi trở về ghế dựa, một loạt hành động làm cho Kỷ Ngôn Tâm đang trốn dưới bàn làm việc của anh, chỉ cần ngẩng đầu lên thì sẽ lập tức nhìn thẳng vào vị trí quan trọng nào đó của Tưởng Đình Kiệt.
Kỷ Ngôn Tâm hoảng loạn chỉnh sửa lại quần áo. Trong không gian nhỏ hẹp dưới bàn này, toàn bộ đều là hơi thở cường thế của Tưởng Đình Kiệt, làm cho cô hơi khó thở.
Đáng chết hơn nữa chính là các giám đốc của các phòng khác đang chuẩn bị cho cuộc họp ở phía ngoài bàn làm việc, cộng thêm vẻ mặt thản nhiên tỉnh bơ của Tưởng Đình Kiệt làm cho người khác không thể nhìn ra được gì và vẫn tiếp tục cuộc họp.
Nhưng mà, ở dưới bàn thì lại là một tình huống khác.
Tưởng Đình Kiệt cố ý ngồi mở hai chân ra, hơi nâng chân lên làm cho Kỷ Ngôn Tâm bị kẹp giữa hai chân anh. Ngẫu nhiên liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy khuôn mặt của Kỷ Ngôn Tâm đang bị nhốt ở dưới đang dần dần đỏ ửng lên thẹn thùng. Một cái liếc mắt lập tức làm anh không thể nào không nhịn được mà muốn…
Trong phòng vẫn đang diễn ra cuộc họp nghiêm túc.
Ở dưới gầm bàn, Tưởng Đình Kiệt liếc thấy mặt Kỷ Ngôn Tâm gần như là áp sát vào vị trí nào đó của anh, sâu trong đáy mắt liền hiện lên một tia dục vọng.
Giây tiếp theo, anh hài hước kéo khóa kéo quần tây của mình, bàn tay to đè đầu Kỷ Ngôn Tâm đang không kịp phòng ngừa đến gần anh…
“Mẹ nó!” Đây chính là tiếng gào thét sâu trong lòng Kỷ Ngôn Tâm lúc này.
Tên biến thái Tưởng Đình Kiệt này lại muốn ép cô dùng miệng lấy lòng anh ngay dưới bàn làm việc, lại còn là lúc anh đang mở họp.
Không thể nào!
Môi của Kỷ Ngôn Tâm gần như sắp đụng đến vật nam tính kiêu ngạo của anh, cô lập tức xoay mặt né tránh. Nhưng mà bàn tay to của Tưởng Đình Kiệt đột ngột dùng sức một cái, mặc kệ Kỷ Ngôn Tâm có liều mạng giãy dụa phản kháng như thế nào đều không thể tránh thoát được việc sắp phải thân mật với ‘tiểu’ Tưởng Đình Kiệt.