Edit: nhim269
Beta: Thơ Thơ
“.........”
Quả nhiên.
Tưởng Đình Kiệt chính là gã đàn ông tính toán chi li. Những lời này anh muốn cô chính miệng thừa nhận thì mới hài lòng. Lúc này cơ thể Kỷ Ngôn Tâm còn bị cánh tay anh khống chế. Cô biết nếu không đưa ra được câu trả lời khiến Tưởng Đình Kiệt hài lòng thì anh sẽ cho cô đẹp mặt. Điều này khiến cô không thể không thừa nhận anh chính là một tên biến thái.
“Hưởng thụ....”
“Thế nào? Nói cho cẩn thận”
“Tôi thật hưởng thụ, ở trên giường cùng anh thật sự là sung sướng đến bay lên trời luôn rồi!”
Kỳ Ngôn Tâm trực tiếp quát lên.
Chỉ là, cô chẳng thể nào nghĩ tới, đúng lúc này Địch Nhất đẩy cửa đi vào vừa hay nghe được câu nói dõng dạc này. Lúc Kỷ Ngôn Tâm phát hiện Địch Nhất xuất hiện cô ngượng ngùng đến mặt mũi đỏ bừng, theo bản năng cố gắng thoát khỏi Tưởng Đình Kiệt. Nhưng cô lại quên mất mình đang bị anh giữ nằm trên đùi, vừa xoay đầu qua thì tư thế bản thân chẳng khác nào dán vào nơi đó của anh khiến cho không khí càng trở nên ái muội.
“Khụ, khụ, tôi đi trước”
Địch Nhất thực sự xấu hổ. Nhưng mà Kỷ Tâm Ngôn còn xấu hổ hơn anh ta đến mức không biết chui vào đâu. Vì sao mà mỗi lần cô bị Tưởng Đình Kiệt trêu đùa đều sẽ bị Địch Nhất nhìn thấy.
“Ô ô...”
“Câu trả lời của cô khiến tôi rất vừa lòng”
Tưởng Đình Kiệt chẳng biết xấu hổ, vừa sờ đầu cô vừa đáp. Sau khi anh buông tay, cô khẩn trương ngồi dậy, bàn tay to thuận thế vuốt vuốt mái tóc dài của cô. Kỷ Ngôn Tâm đang vô cùng xấu hổ nên không chú ý tới động tác nhỏ dịu dàng của Tưởng Đình Kiệt.
“Địch Nhất”
“Vâng thưa ngài.”
Địch Nhất vẫn đứng ngoài cửa chưa đi xa. Tưởng Đình Kiệt nghiêng người nhìn cô nói:
“Tôi đưa cô về”
Đây là thông báo chứ không phải dò hỏi ý cô. Nghe vậy, Kỷ Ngôn Tâm vốn định từ chối nhưng lời đến bên miệng lại nuốt về. đọc nhanh nhất ở trang dembuon chấm vn
“Được...”
Trong lòng cô muốn về nhà thật nhanh.
Một lúc sau, Tưởng Đình Kiệt đưa Kỷ Ngôn Tâm rời khỏi nhà hàng. Địch Nhất đi trước mở sẵn cửa xe.
Trước khi lên xe, Kỷ Ngôn Tâm theo bản năng mím môi, liếc mắt nhìn Địch Nhất đang bày vẻ mặt vô cảm. Chỉ là, Kỷ Ngôn Tâm không biết động tác nhỏ này của cô khiến cho Địch Nhất liên tưởng đến hình ảnh cô và Tưởng Đình Kiệt ở trước bàn ăn thân thiết đầy mờ ám, vẻ mặt anh có chút không khống chế được. Kỷ Ngôn Tâm lên xe xong mới chú ý đến biểu tình của anh ta lập tức xấu hổ đến mức phải đỡ trán thở dài, khả năng cả đời này của cô cũng không thể vạch rõ mối quan hệ với Tưởng Đình Kiệt.
“Kỷ Ngôn Tâm”
“Hả?”
“Chín giờ sáng ngày mai có mặt ở công ty, không được đến muộn”
“Đã biết”
Cả quãng đường Kỷ Ngôn Tâm đều mang vẻ mặt cô vợ nhỏ đầy oán niệm. Nhưng tầm mắt lơ đãng của Địch Nhất sau khi lên xe lại nhìn thấy Tưởng Đình Kiệt nghiêng mắt nhìn Kỷ Ngôn Tâm, duỗi tay vỗ vỗ đầu cô. Cái hành động này chẳng khác nào coi Kỷ Ngôn Tâm là sủng vật, nhưng Địch Nhất cảm thấy sếp của anh đối với cô gái này có chút cảm tình. Chỉ là anh không thích hợp quan tâm đến vấn đề này, sau này Kỷ Ngôn Tâm có thể có thân phận gì hay không anh cũng không đoán được.
Chiếc xe Bentley màu đen chậm rãi rời khỏi bãi đỗ xe.
Tưởng Đình Kiệt đang nhắm mắt dựa vào ghế nghỉ ngơi nên trong xe vô cùng yên tĩnh. Kỷ Ngôn Tâm ngoan ngoãn ngồi im, không khí trong xe làm cô cảm thấy hơi khó chịu, hô hấp trở nên hơi hỗn loạn.
“Địch Nhất”
“Vâng thưa ngài”
“Mở điều hòa”
“Vâng”
Rõ ràng Tưởng Đình Kiệt không hề mở mắt nhưng anh vẫn có thể cảm giác được Kỷ Tâm Ngôn ngồi bên cạnh đang hoảng hốt, không thể nghi ngờ anh đang quan tâm đến cảm nhận của cô. đọc nhanh nhất ở trang dembuon chấm vn
Hơi chớp mắt, Kỷ Ngôn Tâm không ngăn được sự cảm động trong lòng.
“Cảm ơn”
“Không cần khách sáo, nếu cô cứ tiếp tục liên tục thở gấp ở bên tai, tôi sẽ không kìm lòng được nghĩ đến việc đè cô ra đây.”
“.....”
Kỷ Ngôn Tâm quả thực phải trợn mắt há hốc mồm, cơ thể cứng đờ không dám động đậy.
Sự thật chứng minh, sự ôn nhu trên người tên biến thái như Tưởng Đình Kiệt không bao giờ tồn tại. Cảm thấy uổng phí tâm tư bản thân dành cho anh, cô âm thầm thu hồi sự cảm động vừa rồi. Không hiểu vì sao ở trước mặt cô mọi hành động của anh đều liên quan đến việc trên giường, thậm chí có mặt Địch Nhất ở đây anh cũng không thèm thu bớt lại.
“Khụ khụ”
Người ngồi ở ghế lái lại phát ra tiếng ho khan đầy xấu hổ. Kỷ Ngôn Tâm thẹn quá hóa giận quay người ngồi sát cửa sổ liên tục vẽ vòng tròn nguyền rủa ai đó.
Ở nơi tầm mắt cô không thấy được, Tưởng Đình Kiệt mở mắt nhìn hình ảnh cô gái nhỏ đang tức giận, môi mỏng không tự chủ hơi giương lên. Lúc thu hồi ánh mắt, anh nhìn thấy bên ngoài có một chiếc ô tô màu xám có rèm che.
“Chiếc xe này từ bãi đỗ xe đi ra vẫn luôn đi theo chúng ta.” Địch Nhất trả lời.
Hiển nhiên Tưởng Đình Kiệt đã phát hiện ra có người theo dõi anh nhưng ở trước mặt Kỷ Ngôn Tâm anh liền ngăn cản Địch Nhất định nói tiếp.
Cùng lúc đó, trong chiếc ô tô màu xám, một người đàn ông mặc tây trang đang gọi điện thoại.
“Ngài Thẩm, tôi bị phát hiện rồi.”
“Không sao, cứ tiếp tục theo dõi, chúng ta phải biết tên đó và Kỷ Ngôn Tâm có quan hệ gì.”
“Vâng”
Ở đầu bên kia điện thoại không ai khác chính là tổng giám đốc công ty giải trí Thiên Duyệt. Ngài Thẩm.