Ngai Vàng Của Hoàng Đế

Chương 58: Chương 58: Cuộc Sống Mới




Hoàng nghe câu tới nơi thì hứng thú trỗi dậy, vội vàng leo hẳn ra ngoài chỗ ngồi của người điều khiển Gaokon, đứng chới với tít trên cao để quan sát cho rõ. Trước mặt hắn là tòa thành to khủng khiếp với tường bao dài dằng dặc trải ngút tầm mắt, con Gaokon đang đi trên một con đường riêng tấp nập, các phương tiện di chuyển cũng đủ loại từ Gaokon ngoại cỡ, xe chở hàng và ti tỉ thứ linh tinh khác. Hàng đàn nô lệ, thương nhân, hộ vệ quý tộc lui cui phía dưới chân đàn Gaokon, cặm cụi chuyển hàng, hò hét ra lệnh như một đàn kiến chăm chỉ, khung cảnh nhộn nhịp gấp hàng trăm lần thành Roc.

Con Gaokon chở Hoàng lúc này cũng phải giảm tốc độ, chậm chạp tiến vừa đi vừa lách qua các đồng loại đi ngược chiều, hơn một giờ đồng hồ lắc lư sau đó mới tiến lại gần được cổng thành, cũng may đây là lối dành riêng cho quý tộc, chứ nếu đi đường bình thường thì còn lâu nữa. Về phần Hoàng, lúc này nếu có từ gì để mô tả cảm giác của hắn khi nhìn thấy cổng thành của thủ đô, thì chỉ có hai từ đơn giản là: “vãi đái”.

- “Đậu má nhà nó, bọn này xây tường cho người khổng lồ ở à”.

Một khung vòm vĩ đại cao ngất chọc thẳng lên trời, hai cánh cổng sắt nặng trình trịch được hàng đống khung đỡ điều khiển đang mở toang đón khách, nếu so với thứ này thì cổng vào ở thành Roc đúng là chỉ như một tờ giấy nháp. Nhưng chừng đó vẫn chưa là tính là cái gì, Hoàng tiếp tục há hốc mồm khi tiến lại gần và thấy được toàn bộ các bức tường thành bao quanh thủ đô. Chúng đứng sừng sừng như những tòa nhà chọc trời, Hoàng đứng trên Gaokon nghểnh cổ lên coi vẫn không thấy được điểm kết, hắn đoán mấy bức tường này bèo lắm cũng phải cao cỡ bốn, năm trăm mét.

Tường thành không phải chỉ là mấy khối đã phẳng lỳ xếp lên nhau, nó có rất nhiều lan can và lối thông thò ra thụt vào theo từng đoạn một, binh lính đi lại tuần tra rất có quy củ, bên trong đó là cả một đống kiến trúc doanh trại, kho vũ khí, nơi dự trữ lương thực khổng lồ. Kể cả trong trường hợp kẻ thù có chiếm được một đoạn tường, các binh lính ở đó vẫn có thể rút lui hoặc chuyển sang nơi khác để phòng thủ. Từ xưa tới nay bức tường thành này là biểu tượng cho sự trường tồn của đế quốc Ramas, chưa từng có kẻ nào đủ sức bước qua được chúng cả.

Khi con Gaokon tiến được tới gần cổng, ngay lập tức có người từ phía trong chạy ra xác nhận, khác với khi ở thành Roc, binh lính giữa thành kiểm tra hết thảy giấy tờ, chứng minh thân phận của đoàn rất kỹ càng, sau khi chắc chắn không có sơ sót mới cho lên đường. Người điều khiển Gaokon lái nó sang một khu đất rộng phía bên trái, do những loài thú chở hàng này quá lớn thành ra không thể để chúng đi lại tự do trong thành được, tất cả đều phải tập trung bên ngoài để dỡ bỏ hàng hóa hoặc đón, trả hành khách. Hoàng đỡ Milenia đi xuống con Gaokon, trước lúc chia tay hắn còn tặng thêm mười ngàn Kron cho tất cả nhân viên, hành động này khiến họ xúc động tới mức muốn trực tiếp bỏ việc đi theo Hoàng luôn.

Tất cả hành lý của Hoàng và Milenia được dỡ xuống đầy đủ, không mất mát một thứ gì, xong việc các nhân viên lại lục tục leo lên con Gaokon để chuẩn bị trở về. Hoàng thấy chẳng có ai giúp đỡ mình chở đồ thì hơi ngạc nhiên, đang tính lên tiếng hỏi thì Milenia đã kéo áo hắn nói khẽ:

- Thiếu chủ đừng lo, tất cả sẽ có người sắp xếp toàn bộ.

Hóa ra tất cả hàng hóa, hành lý của quý tộc khi vào thành sẽ được một bộ phận riêng biệt của Hoàng gia quản lý trực tiếp, bảo đảm không hề bị mất mát hay hư hỏng gì, khi muốn lấy lại thì chỉ cần đem thẻ thân phận đến các trạm trung chuyển là sẽ có người chuyển tới tận nhà. Đây là một trong những quyền lợi cơ bản của quý tộc, Milenia tất nhiên biết nhưng Hoàng thì mù tịt, do đó tý nữa là hắn đã lòi cái ngu ra rồi.

Hoàng nghe Milenia nói xong thì cũng hơi ngượng ngập, bản thân đang muốn giả dạng quý tộc mà mấy chuyện cơ bản nhất này cũng không biết, hắn tự nhủ lần sau muốn làm gì cũng phải hỏi trước, đỡ mất công bị hố ngu. Hoàng nhún vai, nhìn quanh một lúc rồi nói:

- Chúng tôi cũng vào thành thôi, để xem thủ đô có gì mới lạ.

Milenia nghe vậy thì gật đầu, sau đó vẫy tay gọi một chiếc xe kéo ở gần đó lại, phu xe ở đây rất chuyên nghiệp, chỉ nhìn liếc qua quần áo của hai người rồi mở cửa đón lên luôn, thái độ cực kỳ cung kính. Hoàng lúc này là một thằng nông dân mù dở hoàn toàn, tất cả giao phó hoàn toàn cho Milenia, cô ta cũng biết vậy nên nói luôn:

- Cho chúng tôi tới nội thành.

Chiếc xe chở hai người chậm rãi chuyển bánh, lọc cà lọc cọc rẽ vào thành. Hoàng tò mò vén rén nghểnh cổ ra ngoài quan sát, hắn đang đi trên một đại lộ cực lớn, hai bên là hằng hà ngôi nhà chen chúc san sát nhau, người đi lại tấp nập đông đúc không thua bất kỳ thành phố lớn nào ở Trái Đất. Kiến trúc ở đây cũng cực kỳ đa dạng, có những ngôi nhà cao tầng mái vòm cong vút, hoặc các tòa tháp nhọc chọc thẳng lên trời, đường xá lúc nhúc xe cộ đủ loại liên tục di chuyển như mắc cửi. Tuy vậy chúng đều đi theo làn đường quy định, cũng như luôn có người đứng điều khiển rõ ràng, tuyệt nhiên không có bóng dáng những thứ to đùng như Gaokon xuất hiện, nhìn trận tự và ra dáng một thành phố hiện đại hơn hẳn thành Roc.

Dân cư ở đây thì cũng đa dạng cực kỳ, ngoài những loài bình thường như con người, thú tộc, người lùn, yêu tinh… thì còn vài chủng tộc khác rất kỳ dị. Có nhiều người da đen tai dài, sau lưng có đuôi nhọn, nhìn thoáng qua y như một con dơi cụt cánh, hoặc các cô gái da xanh có vây trên tay, cổ họng phập phồng thở như mang cá. Hoàng nhìn đến hoa cả mắt, y như đang lạc vào một vườn bách thú cổ tích khổng lồ vậy.

- Thiếu chủ đừng lo, tuy dân cư ở đây có vài người hơi kì lạ, nhưng trị an của thủ đô tốt lắm.

Milenia thấy chủ nhân của mình nhìn đến xuất hồn ra ngoài, tưởng hắn lo lắng nên liền lên tiếng trấn an. Hoàng nghe vậy thì hơi quay đầu lại, mỉm cười rồi nói:

- Không có gì đâu, chẳng qua tôi là tôi thấy hiếu kỳ thôi.

Hoàng nói xong, bỗng nhận ra có cái gì đó không đúng, ngẫm nghĩ một lúc rồi nhắc nhở Milenia:

- Mà chẳng phải tôi bảo cô phải đổi kiểu xưng hô đi rồi mà, hiện tại tôi là anh họ của cô chứ không còn là Thiếu chủ gì cả.

Milenia bị trách cứ như vậy thì hơi cúi mặt xuống, tuy là đã giải trừ hợp đồng nô lệ nhưng cô ta vẫn luôn nghe lời Hoàng, hắn nói sao thì sẽ là vậy. Có điều thay đổi cách xưng hô ngay thì cũng hơi khó, Milenia cuối cùng cũng phải lí nhí nói:

- Vâng, thưa thiếu… à không, thưa anh họ.

- Tốt, từ giờ nên nhớ chúng ta là hai anh em. Cũng không cần phải lo lắng quá đâu, cứ như bình thường là đủ rồi.

Dù sao Hoàng cũng là người dễ tính, chỉ cần Milenia chịu nghe lời là đủ, dù gì về sau cũng phải sắp xếp cho cô ta một cuộc sống mới, sớm hay muộn gì cả hai cũng phải chia tay mà thôi. Milenia cũng tính là Dược sư thiên tài, nếu yên ổn làm việc thì một cuộc sống sung túc hẳn là không thành vấn đề, bây giờ chỉ cần cho cô ta quen với nhịp điệu bình thường là xong.

Giải quyết xong vấn đề xưng hô, Hoàng lại tiếp tục dán mắt ra ngoài đường. Lúc này chiếc xe đã chạy vào tới khu gần trung tâm thủ đô, mức độ nhộn nhịp và dòng người đi đường càng lúc càng đông, chưa kể chằng chịt đủ các loại biển hiệu quảng cáo dùng đèn ma thuật nhấp nháy liên tục hoa cả mắt. Phu xe tìm cách lách thêm vài đoạn rồi cũng đành dừng lại, quay xuống nói với hai hành khách:

- Xin lỗi hai vị, từ đoạn này là chỗ cấm xe, tôi không thể đi sâu vào hơn được nữa.

Hoàng nghe phu xe nói vậy liền liếc mắt lên, quả nhiên phía trước cũng có rất nhiều xe đủ loại đang phải dừng lại hoặc kiếm chỗ đứng chờ khách, dân cư và khách du lịch tất cả đều phải đi bộ vào trung tâm thủ đô. Milenia thì đã quá quen với chuyện này thành ra cô ta đã xuống xe từ trước, đồng thời lấy ra vài trăm Kron đưa cho phu xe, người này rất nhanh thu lấy và sốt sắng hỏi:

- Hai người có muốn đi đâu nữa không ạ, nếu cần tôi có thể đứng đây chờ.

Phu xe có tầm nhìn rất nhạy, nhận ra được cặp nam nữ này là người từ nơi khác đến, tất nhiên sẽ muốn thăm thú thủ đô trước sau đó mới về chỗ ở, thành ra chủ động muốn bắt mối làm tài xế riêng luôn. Có điều do Hoàng chưa có ý định về chỗ ở nên chỉ hờ hững trả lời:

- Không cần đâu, hai chúng tôi còn phải đi nhiều nơi lắm, anh cứ làm việc của mình đi.

Dứt lời, hắn vỗ vai ra hiệu cho Milenia cùng đi vào trung tâm, đã tới đây rồi thì phải thăm thú cho bằng hết mới bõ công. Tuy dòng người tại chỗ này rất đông nhưng các lối đi đều có phân làn, cộng thêm hệ thống chỉ dẫn rõ ràng nên không xảy ra tình trạng chen lấn nhau. Tuy vậy Hoàng vẫn nắm tay Milenia dẫn đi cho khỏi lạc, cả hai trông y như một cặp tình nhân trẻ đang dạo phố vậy.

Phải nói tuy ở đế quốc Ramas này không có công nghệ hiện đại, nhưng không vì thế mà đất nước này kém văn minh. Lấy ví dụ như con đường Hoàng đang đi, nó nhẵn bóng như gương, từng khối từng khối ghép khít vào nhau y như dùng máy đo, từ chất liệu đến màu sắc không hề thua gạch lát loại tốt nhất ở Trái Đất. Các ngôi nhà từ cửa hàng, phòng trọ, khách sạn đến nhà hàng hạng sang đều trang trí hình ảnh lập thể ma thuật quảng cáo phía ngoài, trông sống động gần tương đương người thật.

Nguyên lực kết hợp cùng kiến thức và nghiên cứu đúng cách, đã biến các pháp sư thành những kỹ sư thiết kế lành nghề, họ thừa đủ khả năng để tạo nên những công trình vĩ đại không thua kém bất kỳ ai. Hoàng vừa đi vừa mở to mắt quan sát, trong lòng thầm đánh giá:

- “Kỹ thuật xây dựng đạt trình độ cao, cũng đủ suy ra khả năng của người tại thế giới này tới đâu rồi.”

Càng đi vào sâu, Hoàng càng cảm nhận được hơi thở hiện đại của thủ đô này. Đường xá sạch bóng không một hạt bụi, ở các lối rẽ luôn có công nhân vệ sinh cặm cụi thu nhặt từng cọng rác vừa xuất hiện. Không khí nhộn nhịp nhưng không hề ồn ào vì mọi người đều đi lại rất trật tự, các cửa hiệu treo biển quảng cáo có thứ tự không hề chồng chéo hay đè lên nhau, đến cả những nhân viên bước ra quảng cáo cũng không nói to mà chỉ nhẹ nhàng tiếp cận từng người khách một. Hoàng tò mò quay sang hỏi Milenia:

- Ở đây lúc nào cũng trật tự thế này à?

Milenia nghe vậy thì nhìn sang hắn, đôi mắt mở to rất ngạc nhiên rồi trả lời:

- Cái này có gì lạ đâu anh, thủ đô bao nhiêu năm nay đều thế mà?

Tuy Milenia không phải là người lõi đời hay học giả giàu kinh nghiệm gì, nhưng cô ta sống đã sống ở thủ đô từ bé đến lớn, khung cảnh và con người tại đây vốn đã quen thuộc quá cỡ rồi, do đó thấy câu hỏi của Hoàng là rất ngớ ngẩn. Ngược lại Hoàng lại có suy nghĩ khác, dân trí cao đồng nghĩa với luật pháp và giáo dục phải tốt, từ đó có thể đánh giá được khả năng của người cầm quyền, Hoàng rất tò mò muốn biết trình độ thực sự của tầng lớn quý tộc nắm quyền ở thế giới này đến đâu.

Hoàng nắm tay Milenia đi khắp nơi, mắt lúc nào cũng hếch lên trời như một thằng nhà quê. Diện tích của khu trung tâm này phải nói là cực lớn, bằng mấy quận của một thành phố thông thường. Milenia vốn không có hứng thú lắm, nhưng có cơ hội đi chơi cùng Hoàng thì lại là chuyện khác. Cả hai lăn lộn hết cả nửa ngày, đến khi mặt trời ngả về chiều, bụng dạ bắt đầu biểu tình thì Hoàng mới tính đến chuyện nghỉ ngơi. Hắn chọn một nhà hàng trông có vẻ sạch sẽ rồi đi vào, nhân viên đứng ở cửa thấy có khách tới liền tiến ra đon đả:

- Rất hân hạnh được đón tiếp quý khách, các vị đi mấy người ạ.

Không gian bên trong của nhà hàng khá nhỏ, nhưng bù lại nó có thêm các tầng trên cho khách hàng nếu muốn thưởng thức món ăn ngoài trời. Hoàng đi lên tầng hai, chọn một góc khá khuất nhìn xuống mấy khu vườn bên cạnh, hắn mở thực đơn chọn bừa vài thứ có vẻ đắt tiền rồi ra hiệu cho nhân viên đi xuống, sau đó tự mình rót rượu đưa sang cho Milenia rồi nói:

- Hôm nay em thấy vui chứ?

- Em vui lắm, lâu rồi không được đi dạo phố như vậy, nhất là lại cùng với anh họ nữa.

Milenia cười tươi như hoa, chớp chớp mắt trả lời Hoàng, phải nói từ khi bị biến thành nô lệ tới nay thì đây là quãng thời gian mà cô ta vui nhất. Milenia cảm nhận được sự quan tâm thật lòng của Hoàng, cũng như đi cùng hắn vô cùng thoải mái, điều này làm cho cô ta thấy hơi ấm của gia đình, cái tưởng như đã biến mất mãi mãi.

Lúc này phục vụ cũng bắt đầu đưa món ăn lên, bày sẵn tất cả mọi thứ, sau đó rất tâm lý lui ra để hai người có không gian riêng. Hoàng và Milenia vừa ăn vừa tán chuyện rất vui vẻ, sau vài tuần rượu vào người, hai má Milenia cũng bắt đầu ửng hồng, cặp mắt long lanh ướt át, đôi môi đỏ mọng lên trông cực kỳ quyến rũ. Hoàng vừa thưởng thức món ăn vừa nhìn Milenia, bỗng chợt cảm thấy cái này khá giống một cuộc hẹn hò thông thường, đáng tiếc là bản thân lúc này không có hứng thú với mấy chuyện tình cảm. Trong lúc không khí đang vui vẻ thì bỗng có mấy tiếng đổ vỡ vang lên, một giọng nam hét lên sang sảng:

- Con khốn này, thứ nô lệ hạ đẳng lại dám cãi ta à.

Cách chỗ Hoàng ngồi vài dãy bàn, một cô gái gầy yếu đang quỳ dưới đất, trên khuôn mặt gầy guộc hằn lên cả bàn tay to tướng đỏ ké. Kẻ gây nên chuyện này là một tên to con mặc quần áo rất diêm dúa, đi cùng gã là mấy tên khác ăn mặc tương tự, chúng cũng nắm tóc, đạp lên đầu một cô bé khác đang giương đôi mắt sưng vù cầu cứu mọi người. Nhưng những thực khách cũng như nhân viên chỉ hơi ngó sang xem, sau đó tự nhiên như không ai về việc nấy, cứ như đây là chuyện bình thường ở thủ đô vậy.

Hoàng ngồi gần mấy người này nhất, theo quan sát thì có lẽ đây cũng là kiểu chủ nhân ngược đãi nô lệ điển hình, hắn cũng chi hơi nhún vai vài cái rồi cho qua, dù sao mình mới lên thủ đô còn lạ nước lạ cái, không nên đưa đầu ra làm anh hùng rơm kẻo lại kéo phiền phức vào người. Tuy vậy Milenia lại rất phản cảm với hành động này, có lẽ do bản thân đã từng là nô lệ nên thấy đồng cảm. Milenia định đứng dậy can thiệp nhưng ngay lập tức đã bị Hoàng cản lại, hắn nói:

- Đừng bao đồng chuyện không liên quan tới mình.

Quan điểm của Hoàng rất rõ ràng, chuyện không dính dáng tới bản thân hoặc người thân bên cạnh thì sẽ không ra tay. Hắn thừa biết khả năng của mình ra sao, đánh đấm thì dở, chỗ dựa lại không có, lỡ chẳng may lại chọc vào cái tổ kiến lửa nào thì đúng là vỡ mồm. Vả lại có nhiều việc mình cũng chẳng thể làm gì được, thí dụ như ở đế quốc này không cấm nô lệ, kể cả có giúp hai cô bé kia được lần này thì đến cùng số phận của họ cũng chẳng thay đổi, chỉ tổ phí công.

Milenia bị Hoàng cản lại đành phải ngồi im, tuy cô ta vẫn tuyệt đối tôn trọng và nghe lời hắn nhưng vẫn hơi không cam lòng, bữa ăn tối vui vẻ của hai người vì thế mà mất cả thú vị, Hoàng thở dài quyết định thanh toán rồi kéo Milenia đi chỗ khác cho thay đổi không khí. Đúng lúc Hoàng muốn kêu nhân viên thì một chuyện bất ngờ xảy ra, cô gái đang quỳ dưới đất bị một gã trong bọn kia tung chân đá thẳng vào bụng khiến cả người lăn lông lốc dưới sàn như một trái bóng, cô ta đập thẳng vào chiếc ghế Milenia đang ngồi, khuôn mặt đầm đìa máu thở đứt quãng không ra hơi.

Đến nước này thì Milenia không cầm lòng được, vội vàng cúi xuống đỡ nữ nô lệ này ngồi dựa lưng vào ghế, sau đó lấy khăn lau bớt máu cho cô ta. Hoàng hơi nhíu mày nhưng cũng không cản, mấy nhân viên phục vụ gần đó thấy vậy vội vàng chạy lại rồi rối rít xin lỗi:

- Xin lỗi, mong hai vị thứ lỗi, chúng tôi sẽ giải quyết ngay ạ.

Người này nói xong thì xắn tay áo muốn kéo nữ nô lệ đi chỗ khác, nhưng Milenia đã lên tiếng ngăn lại:

- Cứ để cô bé này ở đây.

- Chuyện này...

Mấy nhân viên hơi khó xử, cuối cùng đành quay sang Hoàng xin ý kiến, thấy hắn gật đầu đồng ý thì cũng không nói thêm gì nữa, dù sao cũng chỉ là một nô lệ mà thôi, chả ảnh hưởng được mấy. Lúc này thì gã to con lúc nãy đã dẫn đầu đám bạn hắn đi qua, một tên vẫn còn đang nắm đầu cô bé còn lại lôi đi xềnh xệch, hắn chỉ thẳng vào mặt nữ nô lệ dưới đất cất giọng ồ ồ ra lệnh:

- Con điếm này, đứng dậy ngay, hay mày lại muốn ăn đòn tiếp.

Tên này ăn nói không thèm kiêng nể ai, hoàn toàn không xem hai người đang ngồi kia ra gì. Milenia khinh bỉ không thèm quan tâm tới hắn, vẫn điềm nhiên tiếp tục công việc đang làm. Tên to con thấy chẳng ai đáp lời mình thì rất bực mình, hắn xăm xăm bước thẳng tới chỗ Milenia, thò tay xuống nắm đầu nữ nô lệ, lè nhè:

- Có vẻ tao dạy dỗ mày còn chưa đủ thì phải....

Tên này có vẻ đang say rượu, do đó mặt hắn đỏ gay và hơi thở ngập tràn mùi khó ngửi, Milenia cảm thấy ghê tởm vội vàng bịt mũi tránh xa khỏi hắn như dịch bệnh. Vốn chẳng coi ai ra gì lại đang sẵn rượu trong người, hắn liền nhân cơ hội bắt nô lệ mà tiến lại dịnh dở trò sàm sỡ với Milenia. Nhưng khi bàn tay to bè của gã còn chưa kịp chạm vào người nữ Dược sư thì đã có chuyện xảy ra, hắn bỗng thấy trời đất quay cuồng rồi văng thẳng ra ngoài, ngã chổng vó lên mấy bộ bàn ghế gần đó, trong miệng cảm thấy gờn gợn rồi bất thần phụt ra bốn năm cái răng gãy.

Đám đi cùng thấy bạn mình bất thần tự nhiên học bay thì vội vàng chạy lại đỡ lấy, giương đôi mắt tức tối về phía kẻ vừa làm chuyện này. Cách đó không xa, Hoàng đang đỡ lấy Milenia, trên tay phải phát ra một ánh sáng bạc rất mờ, làm vài động tác khiêu khích vào đám người đối diện rồi nói:

- Kẻ nào muốn đánh nhau thì lao lên đây cả đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.