Ngai Vàng Của Hoàng Đế

Chương 46: Chương 46: Điều Khiển Từ Xa




- Hắn làm cái quái gì vậy nhỉ, cứ đứng yên từ nãy tới giờ là sao ?

Trái ngược với màn chiến đấu hoành tráng của tên Lãng khách, Hoàng lúc này nằm ườn ra đất, một tay gãi lưng một tay nâng ống nhòm quan sát từ xa. Từ lúc Hasa dùng lưới đao gió cắt nát người Zato, hắn đột nhiên đứng yên đó không động đậy, hai tay buông thõng theo người, cứ như đang ngủ gật vậy. Hoàng đoán đây là trò của lão Nguyền sư, chắc chắn Hasa đã bị trúng nguyền rủa, thôi miên hay cái gì đó tương tự.

Nếu không có gì đặc biệt thì tên Lãng khách toi đời chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, sau đó hẳn sẽ đến lượt mình. Hoàng tính toán một lúc, kiểm tra lại dụng cụ trên người, lười biếng vươn vai đứng dậy, lẩm bẩm :

- “Cũng đến lúc phản công rồi.”

Hắn cẩn thận tiến tới chỗ Hasa, đứng từ xa ném một bọc nhỏ trùm lên người hắn. Sau đó chậm rãi cất tiếng nói :

- Ra đi, chỉ còn mình ta với lão thôi, không cần thiết phải giả thần giả quỷ đâu.

Hoàng vừa dứt lời, những dòng máu khô cứng xung quanh liền rùng rùng chuyển động, tập hợp với nhau thành một khối hộp đỏ thẫm, từ trong đó Zato lừ lừ tiến ra. Lão biết Hasa đã không còn khả năng chiến đấu, liếc nhìn kẻ trước mặt đầy khinh bỉ, nói :

- Ta thực sự không biết ngươi là ngu ngốc hay dũng cảm nữa, một kẻ yếu ớt nguyên lực chưa đạt nổi cấp bốn mà cũng dám ở lại. Chả lẽ ngươi không sợ chết?

- À thực ra thì kể cả tôi có chạy lão cũng sẽ không tha mà, chi bằng cứ ở lại đây cho nhanh.

Zato lúc này rất khó hiểu, nếu tên thành chủ kia đã có ý muốn liều, ít ra cũng phải cử tới những thuộc hạ giỏi nhất mới phải. Tên Lãng khách kia thì không nói, hắn đích xác là có thực lực, nếu được phát triển đúng cách, tương lai hẳn còn tiến xa. Nhưng kẻ đeo mặt nạ này lại quá vô dụng, nguyên lực của hắn còn chưa đạt nổi cấp bốn, không thể phát ra bên ngoài. Nói cho chính xác là yếu tới mức không thể điều khiển từ xa được, tuy Nguyền sư không giỏi lắm về các phép thuật tấn công, nhưng vẫn thừa sức bóp chết hắn như một con kiến. Zato cũng chẳng có hứng thú dây dưa tiếp, phẩy phẩy tay nói :

- Nhà ngươi có thể chọn tự sát nếu muốn, để ta phải ra tay thì không tốt lành cho lắm đâu.

Hoàng nghe xong thì im lặng cúi đầu không đáp, đứng trước sức mạnh tuyệt đối, tất cả những thứ khác chỉ là trò trẻ con. Zato chả thèm quan tâm tới hắn nữa, quyết định đi xem tình trạng của Hasa, thuận tiện thì thu hoạch luôn, dù sao nguyên lực của một Kiếm sư điều khiển gió cũng là của hiếm. Nhưng đúng lúc lão vừa nhấc chân tính bước đi thì lại có một giọng nói vang lên :

- Này lão già, tốt nhất là đừng làm thêm trò gì nữa. Tôi thích chúng ta giải quyết chuyện này nhẹ nhàng thì hơn.

Zato ngạc nhiên quay lại, chẳng lẽ trên đời này có người thực sự khôngsợ chết sao. Lão nhìn thẳng vào tên đeo mặt nạ trước mặt rồi trả lời đầy khiêu khích :

- Ồ, ngươi quả là một kẻ thú vị đấy và nếu như ta cứ thích làm những gì mình muốn, ngươi có thể cản được sao ?

Hoàng nghe vậy thì hơi ngẩn ra một lúc, sau đó ngại ngùng gãi đầu nói :

- À thì, nếu lão thân lừa ưa nặng thì tôi cũng đành chịu, tí nữa ăn đòn đau cũng đừng kêu khóc đấy nhé.

Nói xong, hắn từ từ tiến lại gần chỗ Hasa, bỏ mặc Zato vẫn còn đang chưa hiểu thằng này có bị điên hay không. Tên Lãng khách vẫn còn đang mê man, Hoàng thử chọc chọc vài cái trên người hắn, nhưng không có phản ứng, đành phải quay sao hỏi Zato :

- Trò này cũng hay đấy, tôi thực ra chưa hiểu hết làm sao mà một Lãng khách cấp bảy có thể đứng yên như tượng thế này. Nhưng chắc là lão đã phá phách nguyên lực trong người hắn, khiến cơ thể mất khả năng tự bảo vệ, sau đó là tới màn thôi miên hoặc tạo ảo giác gì gì đó đúng không ?

Hoàng vừa đi vừa nói cứ như một học giả đang nghiên cứu mẫu vật, hoàn toàn không có một chút sợ sệt nào. Zata đột nhiên cảm thấy hiếu kì, muốn xem thủ đến tột cùng tên này tính chơi trò gì, nên cũng hồi đáp lại :

- Thônh minh đấy, lý thuyết là như vậy, trên thực tế Nguyền sư bọn ta có rất nhiều cách để hành hạ một sinh vật. Tất nhiên đối với những mẫu vật cấp cao, mọi việc sẽ khó hơn đôi chút, nhưng xui cho ngươi là tên Lãng khách kia chưa đủ tầm.

- Ồ, vậy sao, nói như thế, chả phải nếu như hắn không có nguyên lực, mấy trò mèo của lão sẽ là vô dụng à ?

Hoàng nói xong thì lấy ra trong người một chiếc vòng màu xanh lục, tách nó ra rồi tống thẳng lên cổ Hasa. Chiếc vòng ngay lập tức phát ra ánh sáng nhàn nhạt, tự động tách chân cắm thẳng vào da tên Lãng khách, đồng thời bơm một thứ chất lỏng gì đó vào người hắn. Vài phút sau, Hasa mở mắt tỉnh lại, ho sù sụ vài cái rồi ngơ ngác quay đầu nhìn xung quanh. Hoàng thấy vậy thì vỗ vai hắn vài cái rồi nói :

- Yên tâm đi, ngươi không sao rồi. Thế nào lão già, tôi nói đúng chứ, chỉ cần cắt đứt nguồn cung nguyên lực trong cơ thể mục tiêu, coi như bọn Nguyền sư các người ăn cám cả lũ.

Thứ mà Hoàng vừa sử dụng là trang bị chuyên trách cho lực lượng bảo an tại thế giới này, nó có tác dụng khóa toàn bộ nguyên lực trong cơ thể, biến kẻ bị đeo trở nên vô hại. Công dụng cũng gần giống như còng số tám hoặc cùm xích ở Trái Đất, thường dùng để áp giải hoặc trấn áp tội phạm, đôi khi kiêm luôn công cụ tra tấn nữa.

Bất kỳ kẻ nào dưới cấp mười bị thứ này bám lên cổ, nguyên lực trong cơ thể liền bị ức chế không thể hoạt động được, thậm chí nó còn bơm vào người một loại dung dịch độc, nếu không có chìa khóa mà cứ tự tiện tìm cách mở, mạch máu sẽ vỡ tung mà chết. Vòng cổ này vốn là kiệt tác của mấy tên biến thái bệnh hoạn, về sau bị chính phủ các nước thu lại rồi cải tiến thành công cụ như hiện nay. Zato đương nhiên là biết thứ đồ chơi này, nhưng lão không bao giờ nghĩ tới có người lại dùng cách này để hóa giải năng lực của mình, do đó mắt cứ trố ra mà nhìn :

- Sao hả, có phải tôi là thiên tài không, đừng ngại ngùng cứ khen thoải mái đi.

Cả Hasa lẫn Zato đều trân trối nhìn Hoàng như một thằng thần kinh, nghẹn lời tới mức chả biết nói câu nào cho đúng. Đồng ý là chiếc vòng cổ này có thể áp chế nguyên lực, biến mục tiêu thành cái vỏ rỗng vô dụng, mất đi đường dẫn thì đương nhiên Nguyền sư không thể điều khiển nạn nhân được. Nhưng nếu một người đột nhiên cạn sạch nguyên lực khi đang chiến đấu, chẳng phải cũng tương đương toi đời rồi hay sao, cách này của Hoàng giống như nhịn thở cho khỏi bị chết đuối vậy, căn bản là vô dụng hoàn toàn.

Zato lắc đầu vài cái cho tình táo, thực sự hơi bị chóng mặt với màn múa may nãy giờ của Hoàng. Lão nắm chặt lấy chiếc gậy phép, lẩm bẩn :

- Tại sao ta lại có thể phí thời gian với một thằng điên cơ chứ. Cả hai ngươi đều đi chết hết đi.

Dứt lời, chiếc gậy trong tay Zato sáng rực lên, hai luồng sáng trắng xóa bay ra từ viên ngọc đính trên đỉnh, nhắm thẳng vào đối thủ. Nhưng trái ngược với vẻ mặt bất lực của tên Lãng khách, Hoàng lại rất bình thản, hắn khẽ nhếch môi rồi hét lớn :

- “Kirie Elodon”

Một tấm lưới màu bạc ngay lập tức xuất hiện chắn cho hai người, tuy không thể hoàn toàn cản được đòn tấn công, nhưng ít nhất nó cũng câu đủ thời gian cho Hoàng xách Hasa lỉnh mất. Zato thấy vậy thì hơi chưng hửng, tên này biết phép thuật phòng thủ à, có vẻ không đúng lắm thì phải.

- Ê, đánh thế chẳng ăn thua gì đâu lão khọm già.

Mặc dù phải quắn đít lên mà chạy nhưng Hoàng vẫn có thể ngoác mồm ra mà chửi được. Zato bị chọc tức giận tím mặt, một lần nữa huy động nguyên lực rót vào cây gậy phép, gọi ra liền một lúc mười mấy cái xúc tu ầm ầm lao tới muốn đập thằng mất dạy này ra cám.

Lần này Hoàng không dám dùng “Kirie Elodon” nữa, hắn nhảy lại gần vỗ mạnh lên vai Hasa, đột nhiên tên Lãng khách nhảy dựng lên như bị điện giật. Sau đó không tự chủ được mà lao thẳng vào đám xúc tu kia, múa may tít mù, tuy không hề có nguyên lực nhưng thanh kiếm của Hasa tung hoành trong đống này, bổ rau thái dưa như không hề có chuyện gì xảy ra. Trong vòng vài chục giây, toàn bộ đống xúc tu đã bị chém tung tóe, bò lổm ngổm dưới đất. Hoàng đứng đằng xa tiện tay thảy thẳng mấy quả bom giả kim vào thiêu chúng ra tro, đồng thời tiếp tục lên giọng :

- Yếu quá, thứ khác đi, cái đống tentacle hentai này không ăn thua gì đâu.

Hasa nhảy ra từ đám lửa, cả người bị khói ám đen sì, trên ngực lõm vào một khúc do bị mấy cái xúc tu quất phải. Hắn chỉ mặc giáp nhẹ, chủ yếu dựa vào nguyên lực để phòng thủ, thành ra khi chiến đấu trúng đòn chả phải nhẹ nhàng gì, lồng ngực đã gãy mất vài cái xương, đau tới mức không thở nổi. Hoàng thấy vậy liền phẩy tay, một luồng sáng trùm lên người tên Lãng khách, ngay tức khắc dùng “Sia” chữa trị vết thương này.

Hasa cảm nhận được lồng ngực của mình đang từ từ lành lại, kinh ngạc quay sang tên Dược sư. Quả thực lúc náy hắn đang rất lùng bùng trong đầu, vốn dĩ hắn đang chiến đấu với con thằn lằn đất, sắp sửa bị nó nuốt sống tới nơi thì đột nhiên ngất đi. Lúc mở mắt ra thì thấy trên người mình có cái gì đó khác lạ, chưa kể còn bị đeo chiếc vòng cổ kia. Vốn Hasa đã tưởng Hoàng bị điên, hôm nay kiểu gì cũng phải chết, nhưng màn chiến đấu vừa rồi quả thực khó mà tin được. Cứ như có ai đó điều khiển cơ thể hắn vậy, bản thân chắc chắn không thể nào chém những cái xúc tu đó dễ dàng như vậy được. Trong khi Hasa còn đang phân vân khó hiểu thì một giọng nói vang lên :

- Nghe đây, ta sẽ thử điều khiển ngươi chiến đấu với lão già đó, cứ thả lỏng người và đừng làm gì cả. Nếu đồng ý thì gật đầu là được.

Đây là giọng nói của tên Dược sư đeo mặt nạ kia, tuy Hasa không biết hắn đã làm gì với mình nhưng do đã hứa với Khadas sẽ tuân lệnh tuyệt đối, vì vậy liền gật đầu chẳng cần suy nghĩ. Ngay lập tức, một bộ khung sắt không biết từ đâu đột ngột mọc ra bám vào người tên Lãng khách. Hasa cảm thấy cơ thể đã không còn do mình làm chủ nữa, Hoàng nhảy ra đằng sau, vỗ vãi hắn một cái rồi nói :

- Yên tâm, chúng ta sẽ cùng nhau đánh cho lão già đó ra bã.

Dứt lời, Hoàng ngồi bệt xuống xoay tay vài vòng, lấy từ trong người ra vài lọ thuốc nước xanh biếc, mở nắp nốc ồng ộc vào bụng. Sau đó nghiến răng nói thầm :

- Chơi thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.