Gần bốn giờ sáng, cuối cùng Kỷ Cẩm đã luyện hát xong để chuẩn bị đi nghỉ.
Trước giờ Thẩm Kình Vũ sinh hoạt rất có quy luật, đến giờ phút này hai mắt đã díp lại với nhau, có thể ngủ gật bất cứ lúc nào.
Hai người trở về khách sạn, Kỷ Cẩm vào phòng trước. Thẩm Kình Vũ theo ngay sau cậu, đang ngáp đến mức chảy cả nước mắt nên không thấy người phía trước đã đứng lại nên đâm thẳng vào đối phương.
Kỷ Cẩm nhẹ hơn Thẩm Kình Vũ khoảng năm cân, hai chân còn lâu mới vững được như Thẩm Kình Vũ, cậu bị đụng như vậy thì lảo đảo, suýt ngã về phía trước. Thẩm Kình Vũ nhanh tay kéo được cậu lại, vậy là Kỷ Cẩm không đụng vào sàn nhà mà va phải lồng ngực rắn chắc của Thẩm Kình Vũ– Nói thật, cảm giác của hai thứ này không khác nhau nhiều lắm, thậm chí trên sàn có thảm nên có thể còn mềm hơn một chút.
Kỷ Cẩm cắn răng để nuốt lại tiếng kêu đau, vừa giương mắt thì nhận ra cậu chỉ cách chóp mũi của Thẩm Kình Vũ hai ngón tay.
Kỷ Cẩm: “…”
Thẩm Kình Vũ: “…”
Hai người kinh ngạc trừng nhau một lúc, Thẩm Kình Vũ là người tỉnh lại trước, lập tức buông tay lùi về phía sau.
“Xin lỗi, tôi không cố ý!” Thẩm Kình Vũ không biết phải đặt mắt ở đâu, tai nóng lên nhanh chóng. Lớn đến tầm này rồi, ngoại trừ đối thủ trên sàn đấu, Thẩm Kình Vũ chưa từng ở gần ai như vậy. Trong khoảnh khắc vừa rồi, anh đột nhiên có xúc động muốn lợi dụng khả năng Nhu đạo để ôm Kỷ Cẩm cùng ngã nhào xuống đất.
Kỷ Cẩm cũng bối rối không biết phải xử lý thế nào, bèn xoay người tiếp tục đi về phía phòng mình, đi vài bước thì nhớ ra vừa rồi mình dừng lại ở bậc cửa để cầm chai nước bên cạnh nên lại quay về. Thẩm Kình Vũ buồn ngủ đến mức não ngừng hoạt động vẫn đang bước tiếp, cho đến khi hai người lại sắp va vào nhau, anh đột nhiên phanh gấp lại như thể vừa mới hoàn hồn, trên mặt là vẻ mờ mịt.
Kỷ Cẩm: “…”
“Anh nghĩ cái gì mà như người mất hồn thế?”
Thẩm Kình Vũ nhịn cái ngáp, đôi mắt díp lại vì buồn ngủ vẫn mang nét cười hiền lành: “Xin lỗi, tôi buồn ngủ quá.”
Kỷ Cẩm thấy anh trông hơi mơ màng, bất giác nhíu mày: “Anh không hay thức đêm à?”
Thẩm Kình Vũ lắc đầu: “Không thường xuyên.” Vận động viên rất chú trọng việc hoạt động và nghỉ ngơi, trước đó anh vẫn duy trì nếp sống mười giờ ngủ sáu giờ dậy, từ khi bắt đầu công việc này anh đã chuyển sang ngủ lúc mười hai giờ rồi nhưng vẫn không thể chịu một đêm dài như vậy được. Thêm hai tiếng nữa là đến giờ bình thường anh dậy rồi.
Kỷ Cẩm im lặng một thoáng, tặc lưỡi: “Được rồi, sau này anh không cần đi cùng ban đêm đâu, về ngủ sớm chút đi.”
Thẩm Kình Vũ lắc đầu: “Không cần, tôi đi với cậu.”
“Theo tôi làm gì? Ở mấy chỗ đấy không có người ngoài, tôi không cần bảo vệ, có việc gì thì cũng có thể nhờ chị họ hoặc các nhân viên khác, anh mệt thì nghỉ sớm đi.”
“Nhưng chị An và mọi người cũng mệt mà…” Ánh mắt Thẩm Kình Vũ dịu dàng. “Cậu còn mệt hơn… Tôi không sao, làm quen là được.”
Kỷ Cẩm ngưng thở, cảm tưởng như nơi nào đó trong tim bị đánh trúng, thêm cả cảm giác tê dại như điện giật lan khắp người.
Cậu đã quen với cường độ công việc như vậy từ lâu rồi, nhóm của cậu hay nhân viên công tác cũng sẽ hỏi cậu có mệt không, nói rằng cậu vất vả rồi, nhưng phía sau những lời đó không phải sự quan tâm mà là sự cổ vũ kiểu “tiếp tục cố gắng đi”, “cố chịu đựng”, “cậu có thể làm được tốt hơn nữa”. Bọn họ muốn lấy được những tác phẩm hay hơn, cần kiếm được nhiều tiền hơn.
Chỉ có câu nói này của Thẩm Kình Vũ không pha lẫn bất kỳ mục đích gì, Kỷ Cẩm thậm chí có cảm giác lờ mờ rằng Thẩm Kình Vũ đang thương xót cho cậu…
Quạt điều hòa chạy nhẹ nhàng, tiếng động nhỏ xíu ấy lại khiến căn phòng trở nên càng yên tĩnh. Ngay khi Thẩm Kình Vũ không chịu được nữa sắp nhắm mắt lại, anh nghe thấy Kỷ Cẩm khẽ nói cảm ơn.
Cậu chạy đến trước cửa phòng vệ sinh, đang định tẩy trang thì nhận ra phòng hôm nay chỉ có một nhà tắm. Cậu khựng lại, vào trong rửa tay qua loa rồi bước ra ngoài.
“Tôi phải sắp xếp ý tưởng đã.” Kỷ Cẩm ngồi vào bàn làm việc. “Anh tắm trước rồi đi ngủ đi, đừng quấy rầy tôi.”
***
Dù hơn bốn giờ mới ngủ, chưa đến bảy giờ sáng hôm sau Kỷ Cẩm đã rời giường.
Ban ngày bọn họ diễn tập với ban nhạc, tập từ sáng đến chiều mới luyện được một chút sự ăn ý, thời gian đã đuổi rất sát rồi.
Dưới sự thúc giục của tổ chương trình, Kỷ Cẩm và Trương Vũ Hào về phòng hóa trang, bắt đầu trang điểm để buổi tối biểu diễn chính thức.
***. ngôn tình hài
Hơn tám giờ tối, khán đài đã đầy ắp người, tất cả máy quay phim vào vị trí, chương trình bắt đầu chính thức ghi hình.
Sau màn giới thiệu mở đầu, sắp đến lúc Kỷ Cẩm và Trương Vũ Hào lên sân khấu, Túc An ở phía sau giơ nắm tay với Kỷ Cẩm: “Cố lên!”
Thẩm Kình Vũ không nói gì, chỉ dùng ánh mắt để cổ vũ Kỷ Cẩm.
Hai người nhìn nhau vài giây, Kỷ Cẩm vứt lại câu “Chờ tôi trở lại” đầy tự tin rồi cùng Trương Vũ Hào bước ra ngoài.
Ngay khi cả hai vừa bước ra, khắp khán đài vang lên tiếng hoan hô.
Vì khán giả có quyền bỏ phiếu trực tiếp nên lúc tổ chương trình mời người đã chọn lọc kỹ lưỡng nhằm đảm bảo phần lớn người xem không phải fan cứng của bất kỳ ngôi sao ca nhạc nào. Chẳng qua khách mời đặc biệt Kỷ Cẩm vừa xuất hiện, tiếng hò hét tên của cậu còn cao hơn cả tên Trương Vũ Hào, có thể thấy cậu rất được lòng người qua đường.
Màn biểu diễn đến phần cao trào, Trương Vũ Hào và Kỷ Cẩm nhìn nhau, cùng cất tiếng hát.
“Thôi xong!” Túc An đang theo dõi màn hình bỗng trợn mắt. “Trương Vũ Hào hát sai từ rồi!”
Dưới khán đài cũng có vài tiếng xôn xao.
Cái miệng xui xẻo của Túc An hiển linh, tối qua cô nói với Thẩm Kình Vũ rằng trên sân khấu chuyện gì cũng có thể xảy ra, thế mà hôm nay máy nhắc lời thật sự gặp trục trặc. Lời của Trương Vũ Hào tương đối liền mạch, nếu gã hát đơn ca chưa chắc người khác đã phát hiện ra, nhưng lần nào gã quên lời cũng là đoạn song ca với Kỷ Cẩm. Hai người cùng mở miệng mà lại hát ra hai từ khác biệt, âm thanh không hòa hợp đập vào nhau khiến sai lầm này chẳng có chỗ giấu.
Trương Vũ Hào hoảng hốt, Kỷ Cẩm cũng không kém phần kinh ngạc, may mà hai người đều là ca sĩ chuyên nghiệp nên vẫn tỏ ra vững vàng trên sân khấu. Kỷ Cẩm hát tiếp, Trương Vũ Hào nhầm lẫn vài từ nữa, cuối cùng cũng nhớ ra lời chính xác rồi hòa giọng với đối phương.
Màn biểu diễn rất nhanh đã đi đến hồi kết.
Theo thể lệ cuộc thi, Trương Vũ Hào là ca sĩ đang có nguy cơ bị loại, phải thi đấu trực tiếp với một thí sinh khác, cả hai bên đều mời bạn bè đến trợ giúp. Ngoại trừ người xem bên ngoài, chương trình còn mời các nhà phê bình âm nhạc chuyên nghiệp và các nghệ sĩ có thâm niên trong giới đến để đưa ra một vài nhận xét.
“Tôi có thể hỏi một câu không, ai là người đã cải biên bài hát này?” Một nhà phê bình âm nhạc dưới khán đài đặt câu hỏi. Vẻ mặt ông ta rất nghiêm trọng, dường như không hài lòng với màn biểu diễn này.
Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Kỷ Cẩm nhận microphone MC đưa tới, không chút sợ sệt nhìn về phía đối phương: “Là tôi.”
Tầm mắt của hai người giao nhau giữa không trung, một lát sau, nhà phê bình âm nhạc ấy nở nụ cười: “Nói cái này sợ sẽ làm mất lòng… Tôi cực kì, cực kì thích phiên bản này của cậu, thậm chỉ thấy còn hay hơn bản gốc, thật đấy! Vốn bài này hơi “nhạt”, mà qua tay của cậu nó mới được thêm vị. Mặc dù màn biểu diễn của hai người có tì vết nhỏ, nhưng tôi nhất định phải tặng hai chữ– chấn động! Nếu là người xem, tôi nhất định sẽ bỏ phiếu cho các cậu.”
Lời nhận xét này đã thay đổi bầu không khí, khiến tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, mọi thứ dễ thở hơn nhiều.
Một người khác trong ban giám khảo, cũng là ca sĩ có thâm niên trong giới âm nhạc nhìn về phía sân khấu, cười hòa nhã: “Tiểu Cẩm, tôi rất yêu mến tài năng của cậu. Nếu cậu có thời gian thì viết cho tôi một bài được không?”
Khán giả bên dưới lập tức thét chói tai.
Kỷ Cẩm cầm mic, cười: “Tất nhiên không thành vấn đề.”
Sau đó là màn nói chuyện, gây hài của chương trình. Kết quả trận đấu này được quyết định hoàn toàn bởi người xem trực tiếp, vừa thống kê kết quả xong, MC trên sân khấu mở tấm thẻ mà đạo diễn vừa đưa, công bố kết quả: “Người tiếp tục ở lại trên sân khấu này là– Trương Vũ Hào! Chúc mừng Trương Vũ Hào!”
Đội của Kỷ Cẩm và Trương Vũ Hào đứng phía sau xem màn hình, nghe vậy thì tất cả đều yên tâm, bắt đầu nói lời chúc mừng, tâng bốc nhau.
“Chúc mừng, chúc mừng!”
“Kỷ Cẩm nhà bên đó giỏi quá.”
“Trương Vũ Hào cũng rất giỏi mà, cậu ấy hát mà làm tôi suýt khóc.”
Trên sân khấu, Trương Vũ Hào vẫn còn đang phát biểu cảm tưởng. Trong mắt gã là giọt nước mắt vui mừng, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Thật ra hôm nay với tôi, có thể ở lại hay không không phải chuyện quan trọng nhất. Tôi thật sự muốn cảm ơn Kỷ Cẩm, người anh em tốt của tôi, em ấy không chỉ nhận lời mời của tôi mà thậm chí còn hủy kế hoạch để đến biểu diễn trận đấu này, giúp tôi được bỏ phiếu. Tối hôm qua em ấy còn giúp tôi luyện hát đến tận bình minh, gần như không ngủ, sáng sớm lại tiếp tục tập dượt, thật sự em ấy vất vả vì tôi quá, tình bạn này còn quan trọng hơn chiến thắng trong bất kỳ màn tranh tài nào khác.”
Đoạn phát biểu của gã được phát ở sau hậu trường, Thẩm Kình Vũ nghĩ thầm: Chẳng trách A Cẩm coi Trương Vũ Hào là bạn, xem ra tình cảm của bọn họ đúng là không tệ.
Túc An thì không nhịn được phải lườm nguýt. Cô không thích Trương Vũ Hào cứ bô bô về chuyện gã và Kỷ Cẩm thân thiết đến mức nào như vậy. Nói thật, bây giờ hai người không đứng ở vị thế ngang hàng, phát biểu thế này cứ như đang ké danh.
Thẩm Kình Vũ và Túc An theo Kỷ Cẩm về phòng nghỉ. Cửa vừa đóng lại, Kỷ Cẩm ngã xuống sô pha như đã mất hết sức lực, thở một hơi thật dài: “Mệt chết đi được!”
Mặc dù không phải sân khấu của mình nhưng hai ngày nay cậu cũng đã dồn hết trí lực và thể lực, làm lượng công việc ngang với mấy ngày liền.
Thẩm Kình Vũ thấy vậy bèn chủ động bước lên xoa bóp để giúp cậu thả lỏng.
Anh mới bóp vài cái, Kỷ Cẩm kinh ngạc quay đầu: “Anh giỏi phết đấy, từng học rồi à?”
Thẩm Kình Vũ ấn xong phần lưng, chuyển đến cái cổ cứng ngắc của cậu: “Xoa bóp để giúp cơ bắp thư giãn, dân thể thao ai cũng biết.” Vận động viên hiểu rõ cấu tạo cơ thể con người hơn những người làm nghề đấm bóp, mà có lẽ còn rành rẽ hơn cả người chuyên nghiệp.
Kỷ Cẩm thoải mái quá, bật ra vài tiếng rên: “Vậy về sau anh xoa bóp hàng ngày cho tôi đi, tôi hay mỏi cổ lắm.”
Tiếng rên của cậu khẽ khàng và mềm nhũn như mèo con, Thẩm Kình Vũ nắm gáy đối phương, chợt nhớ lại cảnh Kỷ Cẩm đụng vào ngực mình tối qua. Một cảm xúc không tên từ tim theo dòng máu chảy đến đầu ngón tay, khiến tay anh bất giác rụt lại. Kỷ Cẩm cho rằng đó là phương pháp xoa bóp của anh, không hề để ý.
Túc An mở điện thoại nhìn giờ: “Nghỉ mấy phút rồi về khách sạn đi. Tối nay ngủ sớm một chút, mai còn phải chụp ảnh tạp chí đấy.”
Kỷ Cẩm xoay người lại, đứng lên cử động chân tay, sau khi được Thẩm Kình Vũ xoa bóp cậu thấy khoan khoái hơn nhiều. Cậu hếch cằm: “Em đi chào Trương Vũ Hào rồi về.”
Túc An còn muốn nói mấy câu mới đội trang điểm nên để Thẩm Kình Vũ theo Kỷ Cẩm ra ngoài.
Hai người đến trước phòng nghỉ của Trương Vũ Hào. Cửa đang đóng, Kỷ Cẩm bước lên toan gõ cửa thì đôi tai thính của cậu nghe được giọng của Trương Vũ Hào bên trong:
“Cô cũng thấy nó quá đáng đúng không?” Trương Vũ Hào nâng giọng như gặp chuyện oan ức lắm. “Tôi mẹ nó chả biết nói gì! Rốt cuộc là tôi thi hay nó thi? Nó chạy đến chỗ này để chơi tôi chắc! Chỉ còn một ngày nữa là lên sân khấu mà nó còn khăng khăng muốn cải biên, sợ người khác không biết nó là ca sĩ sáng tác à?”
Bên cạnh có một giọng nữ tiếp lời: “Đúng, cậu ta hám danh quá thể, nhưng cậu đừng giận nữa, dù sao chúng ta cũng thắng rồi.”
“Sao tôi lại không giận được? Hôm qua nó cố tình bắt tôi thức đến bốn giờ sáng, làm cả ngày hôm nay tôi mơ ngủ, lúc nãy còn hát sai lời, điên mất! Cô sang tổ chương trình nói chuyện đi, nhất định phải cắt đoạn tôi hát sai, nếu không để bị truyền ra ngoài thì tôi thành cái gì nữa?”
“Được, được, chút nữa tôi đi ngay.”
Bàn tay định gõ cửa của Kỷ Cẩm khựng lại giữa không trung, mặt tái mét.
Tai Thẩm Kình Vũ không thính như cậu, chỉ có thể nghe được vài từ vụn vặt từ bên trong nhưng cũng chắp vá ra được nội dung câu chuyện. Anh lập tức nhìn Kỷ Cẩm đầy lo lắng.
Cuộc đối thoại trong phòng vẫn tiếp tục.
“Nói thật, cậu vẫn phải duy trì mối quan hệ với Kỷ Cẩm, cậu ta nhiều fan lắm.” Cô gái kia nói. “Chờ đến khi tiết mục kỳ này phát sóng, chúng ta bàn bạc với chương trình để mua hotsearch về mối quan hệ giữa cậu và Kỷ Cẩm rồi tìm mấy tài khoản marketing lên bài thật giả lẫn lộn, nhất định có thể gây được sự chú ý. Con gái bây giờ thích kiểu này lắm.”
Trương Vũ Hào “hừ” một tiếng như có điều không phục, nói giọng quái gở: “Đúng vậy, nó nổi tiếng như thế, còn biết dỗ dành phụ nữ. Người lớn hơn hai chục tuổi cũng không tha, không phải giám đốc Đan dành hết tài nguyên của công ty để nâng đỡ nó hay sao?”
Trước khi nghe thấy những lời này, lồng ngực Kỷ Cẩm đã bắt đầu phập phồng, bả vai cũng khẽ run, đang cố gắng hết sức để đấu tranh với bản thân. Song câu sau cùng của Trương Vũ Hào như châm ngòi dây pháo nổ trong đầu, bùm bùm, đốt cháy tất cả lý trí của cậu!
Thẩm Kình Vũ đã chuẩn bị để ngăn Kỷ Cẩm lại từ khi cậu đưa tay lên, nhưng không ngờ cậu còn nhanh hơn cả phản ứng của anh. “Rầm” một tiếng, cửa phòng nghỉ bị đẩy vào tường, cậu nhanh chân vọt vào.
Mọi người trong phòng bối rối, đến tận khi Kỷ Cẩm hùng hục đến chỗ sô pha, Trương Vũ Hào vẫn chưa kịp đứng lên. Gã thấy Kỷ Cẩm giơ nắm đấm với mình, lập tức sợ sệt ôm đầu rụt cổ lại, cô gái bên cạnh hét ầm lên theo bản năng.
“Anh vừa nói cái gì? Lặp lại lần nữa xem nào?”
Nắm đấm của Kỷ Cẩm chưa kịp rơi xuống đã được bao lại bởi bàn tay của Thẩm Kình Vũ.
Kỷ Cẩm quay phắt lại, vẻ mặt Thẩm Kình Vũ lo lắng, ghé vào tai cậu nói nh: “A Cẩm, bình tĩnh đi, không đánh nhau được.”
Khi Kỷ Cẩm phát hỏa ghét nhất bị người khác nói tỉnh táo lại đi. Vì sao cậu phải tỉnh táo? Chẳng lẽ Thẩm Kình Vũ không nghe thấy những lời vừa rồi của Trương Vũ Hào kinh khủng đến mức nào sao? Cậu chưa từng làm những chuyện ấy! Dựa vào cái gì mà cậu phải nhẫn nhịn?!
Kỷ Cẩm đẩy Thẩm Kình Vũ ra, nắm cổ áo Trương Vũ Hào: “Anh nói đi! Lặp lại những lời vừa rồi xem nào! Tôi coi anh là bạn, còn anh ở phía sau giội nước bẩn vào người tôi như thế à??”
Nhưng cậu vẫn không thể đụng vào Trương Vũ Hào, Thẩm Kình Vũ lại bắt được tay cậu. Đôi tay anh như chiếc còng cứng cáp, cậu dùng hết sức bình sinh để giãy dụa mà chẳng thể thoát ra được.
Trương Vũ Hào không dám nói lại một chữ nào, thậm chí còn không nhìn Kỷ Cẩm lấy một lần.
Gã càng im lặng, Kỷ Cẩm càng nổi đóa, lửa giận ngút trời thiêu đốt nội tạng bên trong làm cậu đau đớn. Cậu quay đầu, rống về phía Thẩm Kình Vũ: “Anh buông tay! Thả tôi ra!”
Thẩm Kình Vũ kinh hãi trong lòng. Sức Kỷ Cẩm quá lớn, anh phải dùng hết sức mới miễn cưỡng giữ được cậu. Hơn nữa đôi mắt Kỷ Cẩm đỏ quạch, hai bên thái dương nổi gân xanh, đây rõ ràng không phải trạng thái bình thường, càng không phải tình trạng của người sẽ nghe khuyên nhủ.
Ở đây là hậu trường, có rất nhiều nhân viên công tác, nếu Kỷ Cẩm đánh nghệ sĩ khác ở đây thì rất khó để đè tin tức lại. Hơn nữa ở trong phòng có Trương Vũ Hào và quản lý của gã, cả hai đều không đáng tin, không thể để bọn họ bắt được nhược điểm của Kỷ Cẩm.
Thẩm Kình Vũ quyết tâm dùng tay giữ chặt Kỷ Cẩm, kéo cậu ra ngoài.
Kỷ Cẩm chỉ thẳng vào mặt Trương Vũ Hào, hét: “Trương Vũ Hào! Tên khốn khiếp! Đồ nói láo! Uổng cho tao còn bận bịu vì mày, đồ xấu xa!!”
Trương Vũ Hào vừa chột dạ vừa sợ Kỷ Cẩm sẽ xông lên đánh mình, vẫn co rúc trên ghế sô pha. Quản lý của gã cũng run lẩy bẩy, đưa tay che mặt.
Thẩm Kình Vũ kéo Kỷ Cẩm ra khỏi đó, xông vào căn phòng ở chếch phía đối diện – phòng nghỉ của bọn họ – nhanh nhất có thể. Túc An vẫn chưa trở lại, chỉ có hai người trong phòng, Thẩm Kình Vũ ra sức đóng cửa lại.
Suốt đường Kỷ Cẩm vẫn liều mạng giãy dụa, lửa giận của cậu không thể phát tiết trên người Trương Vũ Hào nên chuyển họng pháo sang Thẩm Kình Vũ: “Thẩm Kình Vũ, anh bị điên à?! Anh ngăn tôi làm gì? Rốt cuộc anh đang giúp ai?!”
Kỷ Cẩm vẫn đang giận, Thẩm Kình Vũ chỉ sợ anh vừa buông tay thì cậu sẽ lao ra ngoài đánh người, hơn nữa ở đây cách âm không tốt, Kỷ Cẩm hét như vậy có thể sẽ bị người ngoài nghe thấy hết. Vì thế, anh áp cậu sát vào tường, dùng cả người mình để ngăn đối phương lại. Anh không biết làm thế nào để Kỷ Cẩm yên tĩnh lại nên lấy tay che miệng Kỷ Cẩm một cách vụng về, muốn cậu nghe mình nói vài câu đã. Anh sợ sẽ làm cậu bị thương nên không dám dùng sức, song lại bị con người đang phát hỏa ấy cắn phập vào tay.
Oan ức, đau khổ, cảm xúc phẫn nộ lấp đầy mọi tế bào trong người Kỷ Cẩm khiến cậu đau đớn. Cậu ghét bị người khác đổ lên đầu những chuyện mình chưa từng làm, ghét bị người mình coi là bạn bè lừa gạt, càng căm hận hơn vì người bên cạnh mà lại không đứng về phía cậu!
“A…” Kỷ Cẩm cắn một cái, Thẩm Kình Vũ đau đến hít hà, cố nhịn không rút tay ra. Vậy cũng được, ít nhất Kỷ Cẩm yên lặng.
“A Cẩm, nghe tôi nói này, chúng ta không thể đánh nhau được, bạo lực chỉ khiến mọi thứ đổ vỡ thôi… Cậu tin tôi đi, sẽ có biện pháp tốt hơn để giải quyết chuyện này, chờ cậu tỉnh táo lại chúng ta từ từ nghĩ cách được không?”
Ngón tay nối thẳng đến tim, mặt Thẩm Kình Vũ dần trắng bệch. Anh cúi đầu, cụng trán với Kỷ Cẩm, nhìn thẳng vào đôi mắt đã mất đi lý trí của cậu.
Anh thấy hơi khó chịu, không chỉ vì cơn đau ở tay, mà còn vì trạng thái bây giờ của Kỷ Cẩm.
Một lát sau, Kỷ Cẩm thấy có giọt nước đang chảy trên mặt. Cậu sững sờ, dường như có một cơn gió vừa thổi hết khói đen bao quanh cậu, cậu bỗng thoát khỏi vực sâu, quên mất mình đang ở nơi nào.
Thẩm Kình Vũ cảm thấy lực cắn của Kỷ Cẩm nơi lỏng, từ từ rút tay mình ra. Nơi ấy đã đầm đìa máu.
Đôi mắt hỗn loạn của Kỷ Cẩm dần khôi phục ánh sáng, cậu nhìn thấy tay Thẩm Kình Vũ, hình ảnh máu me ấy kích thích vào thị giác khiến cảm xúc phẫn nộ biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là hoang mang, kinh ngạc, và thậm chí là sợ hãi.
Thẩm Kình Vũ giấu bàn tay bị thương ra sau lưng, tay còn lại kéo Kỷ Cẩm vào trong lồng ngực của mình. Xác định được đối phương không hề có ý định giãy dụa trốn đi, anh thở phào nhẹ nhõm, vẫn giữ chặt lấy gáy Kỷ Cẩm.
“A Cẩm.” Giọng anh trầm ấm, dịu dàng, không có ý trách cứ nào. “Có phải cậu bị bệnh không?”
Kỷ Cẩm không trả lời.
Nửa phút, hay có lẽ một phút sau, Thẩm Kình Vũ thấy bờ vai mình thấm ướt. Anh muốn buông ra để nhìn thử, Kỷ Cẩm chợt hoảng hốt ôm lấy anh.
Dường như trên vai Thẩm Kình Vũ, cậu đang im lặng khóc thất thanh.
Đọc tiếp
Lời của tác giả:
Giải thích một chút, rối loạn lưỡng cực, trầm cảm và rối loạn lo âu đều là bệnh thể chất, khiến người bệnh không thể khống chế được cảm xúc của bản thân. Thật ra đừng nói đến người bị bệnh, ngay cả người bình thường mà cáu lên cũng có lúc mất kiểm soát, đến khi bình tĩnh ngồi suy nghĩ lại về những chuyện mình làm lúc tức giận cũng sẽ thấy bản thân rất vô lý, song sẽ vượt qua rất nhanh. Còn người bệnh thì bị vây hãm, mắc kẹt trong cảm xúc ấy chẳng vì lý do gì cả, hoặc sẽ rất khó để bình tĩnh lại sau khi bị kích động.
Người bị bệnh không phải người điên, cũng không phải không biết mình đã hay đang làm gì, chỉ tạm thời bị mất khả năng khống chế cảm xúc thôi.
Tất nhiên, đây là một câu chuyện chữa lành, A Cẩm rồi sẽ tốt lên, mọi chuyện sẽ đến HE mà.