Ngài Vệ Sĩ Không Xứng Chức

Chương 42: Chương 42




Ở nhà hai ngày, Thẩm Kình Vũ lại theo Kỷ Cẩm đi Bắc Kinh.

Lần này Kỷ Cẩm có hai lịch trình ở đó, ngày đầu tiên tham gia một sự kiện thời trang, nghỉ ngơi một ngày rồi đi thu tập năm đến tập tám cho “Bí mật nhỏ về tình yêu”.

Buổi chiều, cả đoàn hạ cánh xuống Bắc Kinh rồi đi thẳng về khách sạn, đội trang điểm đã chờ sẵn Kỷ Cẩm ở đó.

Hầu hết các nghệ sĩ nam đều chọn mặc Âu phục để tham dự các sự kiện thời trang. Kỷ Cẩm mới tham gia một buổi phỏng vấn trên đài truyền hình nên mái tóc đủ màu sắc quanh năm đã nhuộm lại về đen láy. Stylist đã chuẩn bị cho cậu một bộ đồ tây, thoạt nhìn có vẻ đen tuyền nhưng đứng gần có thể nhìn thấy những sợi tơ vàng, tơ bạc rất nhỏ được may xen kẽ sợi tổng hợp, khiến bộ đồ có chiều sâu hơn.

Kỷ Cẩm thay đồ rồi ngồi trước gương để thợ trang điểm làm tóc cho mình, cậu chợt thấy khát nước nên bưng cốc cà phê trên bàn lên. Thợ trang điểm sợ cậu đổ cà phê lên người, vừa cười vừa dặn đi dặn lại: “Thầy Kỷ Cẩm cẩn thận một chút nhé ạ, bộ Âu phục này trị giá mấy trăm ngàn đấy, mai tôi còn phải mang đi trả nữa.”

“Ồ.” Kỷ Cẩm đã quen rồi, hai tay bưng cốc cà phê rất vững vàng. “Yên tâm, không làm bẩn đâu.”

Thẩm Kình Vũ ngồi bên cạnh bất giác nhíu mày: Mấy trăm ngàn? Mặc cả cái xe lên người à…

Làm tóc xong là tạo hình của cậu đã gần như hoàn chỉnh. Stylist vốn muốn Kỷ Cẩm đeo thêm nơ, nhưng thử mấy cái mà Kỷ Cẩm đều không hài lòng nên cuối cùng đành lấy một chiếc ghim cài ngực bạc hình bông tuyết gài lên cổ áo cậu. Cuối cùng Kỷ Cẩm cũng gật đầu: Hoàn hảo!

Cậu đứng dậy quay một vòng trước mặt Thẩm Kình Vũ. Tuy đang gấp nhưng cậu vẫn nhàn nhã chỉnh tay áo rồi đút tay vào túi, hất hàm với anh: “Bộ này thế nào?”

Thẩm Kình Vũ nhìn Kỷ Cẩm chăm chú. Lần trước Kỷ Cẩm đến tiệc sinh nhật trong bộ Âu phục màu xanh ngọc như một công tử nhà giàu, bây giờ đổi về bộ tây trang đen, khuôn mặt thanh tú của cậu thêm phần lanh lợi, hơn nữa có chiếc ghim cài bạc khiến cậu trông như một chàng hoàng tử quý tộc.

Thẩm Kình Vũ dựng cả hai ngón tay cái lên để gửi lời khen ngợi cho Kỷ Cẩm.

Kỷ Cẩm cố giữ cho khóe miệng mình không nhếch lên, hồ hởi xuất phát.

Đến nơi tổ chức sự kiện, chiếc xe dừng lại ở một đầu thảm đỏ, Kỷ Cẩm xuống xe rồi đi thẳng trên con đường ấy luôn. Thẩm Kình Vũ không thể đi cùng trên thảm đỏ, anh xuống xe rồi đứng ở một bên nhìn cậu. Hoàng tử bé của anh với khí chất nổi bật và vẻ ngoài ưu tú, vừa bước lên thảm đỏ đã nghe thấy tiếng hét chói tai từ những người hâm mộ xung quanh: “AAAAAA Kỷ Cẩm em yêu anh!”

Kỷ Cẩm dừng bước trước tấm bảng ký tên, các phóng viên đang chầu chực lập tức cầm máy ảnh lên, ánh đèn chớp bao trùm xung quanh. Thẩm Kình Vũ nhìn chàng hoàng tử được mọi người vây quanh từ phía xa, bỗng thấy hơi thất thần. Trong lòng anh vừa cảm thấy kiêu ngạo, vừa có chút mất mát.

Túc An đang đứng bên cạnh chợt dùng cùi chỏ huých vào người anh: “Tiểu Vũ, chúng ta đi xung quanh ăn gì không?”

Thẩm Kình Vũ tỉnh lại, gật đầu: “Được.”

Kỷ Cẩm chụp ảnh xong rồi vào hội trường, bên trong đã chuẩn bị rượu và đồ ăn nhưng nhân viên công tác không thể theo vào, bọn họ phải tự giải quyết bữa tối của mình trước khi sự kiện của Kỷ Cẩm kết thúc.

Túc An lên mạng tìm các quán ăn lân cận, nhận ra gần đây không có quá nhiều chỗ để lựa chọn. Bọn họ không dám đi quá xa nên quyết định vào một quán mì gia đình để ăn tạm một bữa.

Quán mì được hai vợ chồng mở, ông chủ là người đứng bếp làm đồ ăn, bà chủ ngồi bên quầy thu tiền. Hai người gọi xong đồ ăn ngồi trên bàn chờ, chợt nghe thấy nhạc chuông điện thoại của bà chủ.

“Nghệ sĩ mới xuất sắc nhất năm nay, Tiêu Dịch Kiệt nổi khắp trời nam đất bắc với ca khúc tự sáng tác ‘Quãng đời còn lại’… Sau đây, chúng ta sẽ nghe nốt bài hát ‘Quãng đời còn lại’.”

Thẩm Kình Vũ và Túc An nghe thấy cái tên Tiêu Dịch Kiệt này thì cùng nhíu mày lại, nhưng không tiện xen vào việc của chủ quán nên chỉ có thể nghe nhạc phát ra từ phía quầy hàng.

Khi bài hát đến đoạn cao trào, Thẩm Kình Vũ chợt nhận ra bản thân đã nghe bài hát này rồi. Không phải anh cố tình tìm nghe mà khi đến các phòng tập hay khi mua sắm vẫn thường thấy người ta bật xung quanh, bây giờ anh mới biết đây là nhạc của Tiêu Dịch Kiệt – đúng là bài này nổi thật.

Túc An thở dài đầy hậm hực: “Hầy, bài này là A Cẩm giúp tên họ Tiêu đấy sửa lại đấy… Thế mà cuối cùng lại cho ra một tên vô ơn bạc nghĩa.”

Thẩm Kình Vũ ngạc nhiên: “A Cẩm sửa?”

“Ừ, nhạc tên họ Tiêu đấy viết làm gì hay thế.” Túc An bĩu môi vẻ khinh thường. “Ca sĩ sáng tác dễ làm vậy chắc? Mấy bài hát trong album của tên đó đều nhờ A Cẩm sửa cho, chứ vốn hắn làm gì giỏi đến vậy.”

Thẩm Kình Vũ im lặng một lúc, chợt hỏi: “Chị An, hồi đó sao A Cẩm và Tiêu Dịch Kiệt lại xích mích với nhau?”

Túc An lắc đầu: “Cụ thể thế nào chị cũng không rõ, A Cẩm không thích kể chuyện của mình. Chị chỉ biết tên họ Tiêu làm trợ lý cho A Cẩm hai năm, ban đầu mối quan hệ giữa bọn họ cũng ổn, sau không biết có chuyện gì mà A Cẩm bắt đầu chủ động xa lánh tên đó, còn bảo công ty sắp xếp cho nó một chức vụ khác. Rốt cuộc công ty còn chưa kịp sắp xếp thì đã nổ ra chuyện A Cẩm đánh người…”

Thẩm Kình Vũ nhíu mày. Kỷ Cẩm từng muốn công ty thu xếp một công việc khác cho Tiêu Dịch Kiệt sao? Tiêu Dịch Kiệt là trợ lý riêng của cậu, sắp xếp như vậy rõ ràng là cậu muốn điều hắn đi khỏi sao? Nhưng sao không sa thải thẳng luôn? Vì khi đó mối quan hệ giữa bọn họ chưa đến mức căng thẳng?

Kỷ Cẩm vừa nhắc đến Tiêu Dịch Kiệt là nổi đóa, Thẩm Kình Vũ không muốn kích động cậu nên chưa từng hỏi lại, bây giờ không có manh mối gì.

Đúng lúc ấy, ông chủ tiệm mì bưng mì lên, hai người bèn vùi đầu vào ăn.

Xong bữa tối, Thẩm Kình Vũ và Túc An tiếp tục nói chuyện về việc bàn giao công tác, đến khi Kỷ Cẩm nhắn tin báo sự kiện sắp kết thúc thì bọn họ mới trở về đón cậu.

Hơn mười giờ đêm, mọi người trở lại khách sạn. Túc An theo Kỷ Cẩm và Thẩm Kình Vũ về phòng để nói cho bọn họ lịch trình những ngày tiếp theo rồi về lại phòng mình.

Thẩm Kình Vũ tiễn cô về, vừa đóng cửa lại, xoay người đã bị Kỷ Cẩm ôm chầm lấy.

Anh nhìn người trong ngực mình, khẽ run.

Kỷ Cẩm vòng tay quanh hông Thẩm Kình Vũ, chôn mặt trong hõm vai anh, có ý làm nũng: “Nghe người ta nói cả tối phiền chết mất, anh để tôi ôm một lúc đi.”

Trước kia cậu không hề trắng trợn như vậy, nhưng nghĩ đến việc Thẩm Kình Vũ sắp nghỉ việc, sau này chẳng còn cơ hội để ôm anh nữa thì cậu chẳng thể kiềm chế được.

Thẩm Kình Vũ không lên tiếng. Anh đứng đực ra như một cây cột đồng, hai tay giơ lên trời, muốn ôm lại nhưng không hề làm.

Kỷ Cẩm ôm lấy cơ thể ấm áp của Thẩm Kình Vũ, càng ôm càng thích, trong lòng bắt đầu dao động: Hay là cậu thử bày tỏ tấm lòng mình cho đối phương xem? Có lẽ Thẩm Kình Vũ không ghét mình đâu? Nếu bây giờ không nói, về sau bọn họ cách xa nhau đến vậy, đến một cơ hội nhỏ nhoi cũng không có…

Kỷ Cẩm chờ hồi lâu mà không thấy Thẩm Kình Vũ ôm lại mình, trái tim trong lồng ngực rơi “thịch” một tiếng, vội ngẩng đầu xem phản ứng của anh. Đối phương đang làm một động tác như thể hạ vũ khí đầu hàng.

Kỷ Cẩm chẳng hiểu ra sao: “Anh làm gì đấy?”

Thẩm Kình Vũ lúng túng nhìn sang chỗ khác: “Hay là cậu cho tôi đi rửa tay trước… tay tôi bẩn.” Anh vẫn còn nhớ bộ Âu phục trên người Kỷ Cẩm có giá cả trăm ngàn đấy!

“Hả?” Kỷ Cẩm vẫn không hiểu. “Không phải trước khi lên xe anh đã rửa tay rồi à?”

“Chưa… Vòi nước trong phòng vệ sinh ngoài hội trường hỏng rồi.”

Kỷ Cẩm: “…”

“Nên tôi đi vệ sinh xong chưa rửa tay…”

Kỷ Cẩm: “…”

Cậu tái mặt, đẩy Thẩm Kình Vũ ra: “Đi nhanh đi!”

***

Kỷ Cẩm nghỉ trong khách sạn một ngày rồi đi thu “Bí mật nhỏ về tình yêu”.

Lần này mọi người đã tương đối quen với quy trình rồi, các nghệ sĩ đã xong việc tạo mẫu và khớp kịch bản thì vào trường quay để ghi hình chính thức.

Vì Thẩm Kình Vũ ở lại chờ Kỷ Cẩm còn Túc An không chơi chung được với nhóm trợ lý trẻ nên cô về khách sạn trước, bao giờ Kỷ Cẩm quay xong cô sẽ trở lại đón.

Sau khi các nghệ sĩ rời khỏi, nhóm trợ lý trong phòng nghỉ trở nên yên tĩnh.

“Anh Thẩm.” Trợ lý Tiểu Ninh của Chu Triết Xuyên đến gần Thẩm Kình Vũ, nói vẻ hóng hớt. “Kỷ Cẩm nhà anh đang hẹn hò à?”

Thẩm Kình Vũ không biết vì sao cậu hỏi vậy, mờ mịt lắc đầu: “Không.”

Tiểu Ninh chỉ hỏi bừa như vậy thôi, cậu biết dù chuyện này có thật thì Thẩm Kình Vũ đã ký thỏa thuận bảo mật cũng sẽ không thừa nhận. Cậu cười hì hì: “Em xem tập đầu tiên của chương trình rồi, Kỷ Cẩm nhà anh lãng mạn thế.” Nhóm trợ lý không vào trường quay nên chỉ có thể thấy chương trình sau khi biên tập.

Thẩm Kình Vũ chưa xem tập đầu, trong thời gian chờ đợi Kỷ Cẩm, anh không chạy đến phòng tập thì cũng tự luyện, bèn thuận miệng hỏi: “Thật à?”

“Không phải ạ? Em xem tập đầu tiên rồi, anh ấy nói nếu anh ấy thích người khác thì sẽ sáng tác nhạc cho đối phương… Là sáng tác nhạc đấy!” Tiểu Ninh không kiềm chế được câu cảm thán. “Thiên tài âm nhạc đúng là đỉnh thật, ra đòn sát thủ như vậy thì ai đỡ được cơ chứ?”

Thẩm Kình Vũ khẽ giật mình. Sáng tác cho đối phương? Anh bất giác nhớ lại câu chuyện Túc An kể ở quán mì.

Tiểu Ninh thấy anh không nói gì nên tưởng rằng anh không thích chủ đề này. Trong nghề của bọn họ có người rất thích buôn chuyện mà cũng có người miệng kín như bưng, cũng liên quan một chút đến phong cách đội ngũ của mỗi nghệ sĩ.

Tiểu Ninh muốn phá vỡ sự im lặng, bèn móc hai bộ bài tây ra: “Sao nào, hôm nay anh đánh bài tiếp không?”

Thẩm Kình Vũ hồi hồn, gật đầu: “Đánh.”

Mấy trợ lý ngồi vây lại một chỗ. Lần trước mọi người vẫn còn tương đối khách sáo, không có chủ đề chung nên chỉ có thể đánh bài để rút ngắn khoảng cách. Nhưng đây đã là ngày ghi hình cho tập thứ năm rồi, thêm một tập đã được chiếu nên có càng nhiều thứ để nói, bọn họ vừa đánh bài vừa rả rích nói chuyện phiếm.

Thẩm Kình Vũ khá kiệm lời, hôm nay anh cũng không quá may mắn, đánh năm, sáu ván mà chỉ thắng một.

Mọi người xào bài, đang chuẩn bị bắt đầu ván mới thì có người đẩy cửa phòng nghỉ. Một nhân viên công tác của chương trình ló đầu vào: “Tiểu Thẩm, ra đây một lúc đi.”

Thẩm Kình Vũ chỉ vào mình: “Tôi à?”

“Ừ, có người tìm cậu.”

Thẩm Kình Vũ tưởng Kỷ Cẩm gọi mình, bèn buông bài xuống ra ngoài.

Nhân viên công tác kia không đưa anh đến trường quay mà dẫn anh ra ngoài, cười: “Xem ra quan hệ giữa Tiêu Dịch Kiệt và Kỷ Cẩm nhà cậu tốt thật nhỉ.”

Thẩm Kình Vũ không biết vì sao tự nhiên cô lại nhắc tới Tiêu Dịch Kiệt: “Sao lại nói vậy?”

“Cậu ấy nói mình vừa tham gia một sự kiện gần đây, nghe nói thầy Kỷ đang ghi hình ở đây nên chạy qua xem, nhưng bây giờ mọi người đang quay chương trình bên trong nên không thể gián đoạn được. Thế là cậu ấy bảo tôi gọi cậu ra để nói chuyện trước…”

Thẩm Kình Vũ nghe mà lơ mơ: “Cậu ấy là Tiêu Dịch Kiệt à?”

Cô nhân viên công tác dẫn đường dừng lại trước cửa phòng hóa trang: “Đúng rồi… Đây, cậu ấy đang ở trong.”

Thẩm Kình Vũ nhìn về phía cô hất cằm thì thấy một chàng trai đội mũ lưỡi trai đang ngồi trong phòng. Đối phương vốn đang quay lưng lại phía bọn họ, nghe thấy tiếng bước chân thì lập tức quay lại, gật đầu với Thẩm Kình Vũ.

— Đúng thật là Tiêu Dịch Kiệt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.