Lâu rồi Kỷ Cẩm không chen chúc ở khoang phổ thông. Vì sợ sẽ xảy ra náo loạn, cả quãng đường cậu không hề dám bỏ khẩu trang và kính râm ra, thật sự vô cùng bức bối. Cũng may chuyến bay chỉ kéo dài hai tiếng, vừa nghĩ đến chuyện sắp gặp lại Thẩm Kình Vũ, mọi sự khó chịu trong lòng đều biến mất.
Máy bay hạ cánh, vì cậu đổi lịch trình quá đột ngột nên không hề có fan chầu chực ở đây. Kỷ Cẩm thuận lợi rời khỏi sân bay rồi lên xe, không thể chờ nổi để gọi điện thoại cho Thẩm Kình Vũ.
“Tút… Tút… Tút… Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện tại không liên lạc được…”
Khóe môi Kỷ Cẩm trễ xuống, cúp máy gọi lại lần nữa.
Cậu gọi liên tục năm cuộc điện thoại, Thẩm Kình Vũ vẫn không hề nhận máy, cậu bực đến mức ném di động về phía chiếc ghế trống bên cạnh. Tên này lại không nhìn điện thoại lúc huấn luyện rồi!
Buổi chiều ngoài đường thông thoáng, chưa đến bốn giờ xe đã đến dưới nhà Kỷ Cẩm. Túc An và Tiểu Lục giúp cậu chuyển hành lý vào thang máy: “Bọn chị lên với em nhé?”
“Không cần.” Mặt Kỷ Cẩm cau có, vung tay. “Hai người về nghỉ ngơi đi.”
Túc An nghĩ Thẩm Kình Vũ ở trên nhà sẽ giúp Kỷ Cẩm xếp đồ nên không nói thêm nữa, dẫn Tiểu Lục đi khỏi. Kỷ Cẩm một thân một mình đi lên rồi vào nhà tìm một vòng. Đúng như cậu dự đoán, Thẩm Kình Vũ đã ra ngoài huấn luyện rồi, không hề ở nhà.
Cậu lại lấy điện thoại ra gọi cho anh, gọi vài cuộc liên tục vẫn không có ai nhận máy.
Kỷ Cẩm giận dỗi đi đi lại lại trong nhà: Cậu nhất quyết đòi về trước mấy tiếng mà không tìm được Thẩm Kình Vũ, vậy chẳng phải cậu chen chúc trong khoang phổ thông là vô ích à!
Cậu bỗng nhớ đối phương từng nói địa chỉ phòng tập cho mình, vội lấy điện thoại tìm kiếm.
Chẳng mất bao lâu để cậu đeo lại khẩu trang và kính râm, đi xuống tầng.
***
Nửa tiếng sau, Kỷ Cẩm ăn mặc kín mít đi vào phòng tập. Bên trong vô cùng náo nhiệt với những tiếng hét “hô”, “ha” xen lẫn âm thanh va chạm giữa nắm đấm, bao cát và cơ thể, Kỷ Cẩm nghe mà giật mình thon thót.
Cậu đứng ở cửa ngó đầu nhìn quanh nhằm tìm kiếm bóng hình Thẩm Kình Vũ. Thẩm Tiểu Ngư thì không thấy, song cậu lại chú ý thấy một người đang huấn luyện ở trong góc.
Đó là một người đàn ông ở trần, đưa lưng về phía cậu, hai tai bắt chéo lại giữ sau gáy. Một huấn luyện viên trông vô cùng cường tráng dùng cả hai cẳng chân cơ bắp đá vào xương sườn chàng trai ấy, hết bên này đến bên kia, mỗi cú đá đều phát ra tiếng “bộp” rất trầm. Chỉ nghe âm thanh mà Kỷ Cẩm đã dại cả da đầu, không nhịn được dùng cánh tay ôm lấy hai bên sườn của mình, cảm giác trên người ngâm ngẩm đau. Nhưng người thật sự bị đá lại không hề nhúc nhích.
Tên kia bị đá ngu luôn rồi à… Kỷ Cẩm nhíu chặt mày, thầm mắng: Trong phòng tập này toàn mấy tên ngốc hay gì? Sao lại có người chi tiền để ăn đánh cơ chứ? Không hiểu nổi, đúng là không hiểu nổi…
Một huấn luyện viên để ý thấy Kỷ Cẩm, bèn bước lên trước với vẻ nghi ngờ: “Xin hỏi cậu là ai?”
Kỷ Cẩm nhấc nhẹ khẩu trang, đè họng hỏi: “Thẩm Kình Vũ có ở đây không?”
“Thẩm Kình Vũ? Có đấy.” Huấn luyện viên đó đánh mắt quanh phòng tập rồi hướng về một góc cất tiếng gọi. “Tiểu Vũ, có người tìm!”
Kỷ Cẩm nhìn theo ánh mắt của ông ta, Thẩm Kình Vũ cũng vừa quay người lại. Hai người nhìn thấy đối phương, cả hai đều sững sờ.
Kỷ Cẩm suýt thì tắt thở– mẹ kiếp, tên ngốc chi tiền để ăn đòn kia chẳng phải Thẩm Tiểu Ngư của cậu à?! Đối phương mới cắt tóc, cậu nhìn không quen nên không nhận ra bóng lưng ấy.
Thẩm Kình Vũ thấy Kỷ Cẩm mặc kín mít cũng ngạc nhiên, vội chạy tới. Anh chào huấn luyện viên rồi dẫn cậu ra hành lang không bóng người, có vẻ vô cùng mừng rỡ: “Sao em lại đến đây? Không phải sáu rưỡi em mới về à?”
Kỷ Cẩm vừa bực vừa ấm ức: “Em muốn gặp anh sớm một chút, thậm chí còn đổi vé sang khoang phổ thông để bay về, em gọi bao nhiêu cuộc điện thoại mà anh không nghe!”
Thẩm Kình Vũ xin lỗi: “Lúc tập không có chỗ để nên anh cất điện thoại trong ngăn tủ phòng thay đồ…” Trong hành lang thiếu sáng, anh không nhìn thấy biểu cảm đằng sau khẩu trang và kính râm của Kỷ Cẩm, chỉ thấy cậu đang nhíu mày thật sâu.
Cậu đưa tay sờ vào bên sườn của Thẩm Kình Vũ: “Vừa nãy người kia đá anh nhiều như thế, anh không đau à?”
Thẩm Kình Vũ bị cậu chạm vào chỉ thấy ngứa, vội rụt về phía sau: “Ổn mà, không đau đến thế. Đấy là huấn luyện chịu lực, ai cũng phải tập.”
Đối với các tay đấm, hai bên sườn, bụng và đùi là những nơi dễ bị tấn công nhất trên võ đài, cũng là những nơi cần chú trọng huấn luyện. Bài tập “chịu đánh” này không chỉ giúp tăng cường sức mạnh của những bó cơ mà còn luyện được khả năng phản ứng của bắp thịt để trong một tích tắc khi chịu lực tác động, cơ bắp sẽ vô thức co lại để đối phó với đòn tấn công ấy. Với những vận động viên ở đỉnh cao, cơ bắp của họ có thể cứng như sắt thép.
Nhưng tất cả những thứ ấy đều không quan trọng đối với Kỷ Cẩm. Cậu chỉ thấy phần da nơi Thẩm Kình bị người kia đá đã đỏ lên, thật sự đau lòng muốn chết: “Anh đừng để mình bị đánh nữa được không?”
Thẩm Kình Vũ thầm nghĩ, nếu dưới võ đài không bị đánh thì khi bước lên sẽ bị hạ đo ván thôi, nhưng anh cũng hiểu Kỷ Cẩm đang xót mình nên chỉ cười: “Em chờ một lúc, anh đi thay quần áo rồi chúng ta về.”
Thời gian huấn luyện của anh đã gần đủ. Anh nhanh chóng thay đồ ra ngoài, hỏi Kỷ Cẩm: “Vừa nãy em đến bằng cách nào?”
Kỷ Cẩm móc chìa khóa xe ra từ trong túi, Thẩm Kình Vũ ngạc nhiên: không phải cậu nói mình không lái xe à?
“Em gọi người lái hộ.” Kỷ Cẩm ném chìa khóa lại cho anh. “Giờ anh lái về đi.”
Xe đang đỗ ở bãi ngoài phòng tập. Trên đường đi qua bãi đỗ xe, Thẩm Kình Vũ nhỏ giọng hỏi: “Em không lái xe vì bệnh à?”
“Ừm…” Bây giờ Kỷ Cẩm không còn gì để giấu giếm anh nữa, bèn giải thích. “Hồi trước có lần em đang lái xe trên cao tốc thì đột nhiên cảm thấy cực kì khó chịu, cảm thấy giẫm thẳng chân ga đâm về phía hàng rào là có thể được giải thoát rồi…”
Thẩm Kình Vũ giật mình. Bỗng nhiên lên cơn bệnh khi đang lái xe đúng là vô cùng nguy hiểm!
Kỷ Cẩm kể tiếp: “Em đạp ga xong xe đột nhiên tăng tốc làm em sợ hết hồn, bật tỉnh lại… Sau đó em lại phanh gấp… Mấy xe đang lái trên cao tốc đi với tốc độ rất nhanh, em phanh gấp như vậy nên bị người ta đâm vào đuôi xe.”
Thẩm Kình Vũ nghe mà kinh hồn bạt vía. Hóa ra câu chuyện Kỷ Cẩm bị đâm vào đuôi xe là như vậy… May mà khi ấy cậu đột nhiên tỉnh lại, nếu không anh còn chẳng còn cơ hội được nhìn thấy cậu nữa.
Đã đến bãi đỗ, hai người ngồi vào trong xe. Rốt cuộc Thẩm Kình Vũ không thể kiềm chế nổi sự sợ hãi của mình, nắm chặt tay Kỷ Cẩm rồi đặt lên đó mấy nụ hôn. Đồng thời, sự vui sướng khi gặp lại người yêu cũng tràn ra khỏi trái tim. Anh nghiêng người, ôm cổ Kỷ Cẩm, hai người trao nhau cái hôn thật lâu.
Khi nụ hôn ấy kết thúc, trên mặt Kỷ Cẩm cuối cùng cũng xuất hiện một nụ cười.
Thẩm Kình Vũ nhìn cậu mà vui lây: Tiểu Cẩm của anh thật sự đã rất cố gắng để chống lại căn bệnh trong người. Biết lái xe nguy hiểm nên không đụng đến nữa, trong lòng khó chịu cũng đã nói ra… Bệnh của em ấy sẽ ổn thôi. Ít nhất là sẽ ngày càng tốt lên.
Thẩm Kình Vũ vuốt ve khuôn mặt của Kỷ Cẩm, lái xe về phía nhà bọn họ.
Sau khi về nhà, hai người tự tắm rửa sạch sẽ, Thẩm Kình Vũ vào bếp để nấu bữa tối.
Nấu cho Kỷ Cẩm tất nhiên phải chu đáo hơn nấu cho bản thân, chẳng qua hai người đều có chế độ ăn nên anh không làm những món quá phức tạp.
Anh nấu súp lơ xào tỏi, cá hồi sốt măng tây, thêm món canh tôm đậu và cơm diêm mạch làm món chính. Xong xuôi tất cả, anh dọn lên bàn rồi gọi Kỷ Cẩm đến ăn.
Kỷ Cẩm nhìn bàn ăn đầy đủ hương sắc mùi vị, không khỏi thèm nhỏ dãi. Cậu và Thẩm Kình Vũ vì hục ăn sạch toàn bộ thức ăn, không để lại dù một giọt canh.
Ăn xong, cậu buông bát sờ bụng, thỏa mãn thở dài một tiếng: no quá xá~~~
No bụng muốn làm, Thẩm Kình Vũ còn định dọn bát đĩa thì Kỷ Cẩm đã kéo anh ngồi xuống sofa. Hai người như thể chỉ còn biết hôn, ôm chặt lấy nhau không buông.
Có câu tiểu biệt thắng tân hôn, dù bọn họ chỉ chia xa hai ngày nhưng đối với cặp đôi đang trong thời kỳ cuồng nhiệt, hai ngày này cũng đủ để bọn họ cảm thấy khó chịu.
Thẩm Kình Vũ hôn bờ môi Kỷ Cẩm rồi chuyển sang gò má. Da đối phương vừa trắng vừa mềm, ngon miệng hơn cả đậu phụ trong món canh tối nay. Môi anh lướt qua một đường rồi dừng lại ở vành tai Kỷ Cẩm, dùng răng khẽ miết lấy. Tai vốn là bộ phận mẫn cảm của cậu, cả người run rẩy, đôi tai đỏ bừng. Cậu không muốn tỏ ra yếu thế nên lập tức đoạt lại quyền chủ động, cũng ngậm lấy tai Thẩm Kình Vũ rồi chuyển xuống mút mát vùng cổ. Chỉ trong chốc lát, tiếng hít thở trong phòng khách càng trở nên gấp gáp.
Con người đúng là không hề biết đủ. Khi mới xác định quan hệ, chỉ một nụ hôn đã khiến bọn họ thỏa mãn cả đêm, nhưng hiện tại hôn không còn bày tỏ được tất cả cảm xúc, tâm trạng của bọn họ nữa.
Đôi tay Kỷ Cẩm lướt qua phần cơ bụng rắn chắc của Thẩm Kình Vũ để đi xuống phía dưới, nhỏ giọng nỉ non bên tai anh: “Chúng ta cùng đến…”
Nhưng tại cậu còn chưa thăm dò đến phần eo đã bị giữ lại bởi Thẩm Kình Vũ, một cách vô cùng sốt sắng.
Kỷ Cẩm ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa mơ màng vừa khó hiểu. Cả hai đều là đàn ông, có gì phải căng thẳng à? Sao Thẩm Kình Vũ lại ngăn cậu lại?
Mặt Thẩm Kình Vũ đỏ bừng, anh nhắm mặt lại dựa vào sofa để điều hòa lại hơi thở. Một lát sau, anh đưa tay Kỷ Cẩm đến bên môi, đặt lên đó một nụ hôn rồi lắc đầu: “Không được. Ngày hai tháng bảy anh phải thi đấu rồi, trước khi đi thi không được hoạt động tình dục.”
“Hả?” Kỷ Cẩm không ngờ có chuyện như vậy, ngẩn người. “Không phải còn mười ngày nữa gì à? Anh phải cấm dục lâu thế á?”
“Ừ…” Thẩm Kình Vũ đáp. “Trước kia huấn luyện viên yêu cầu bọn anh phải cấm dục sáu đến tám tuần trước các giải đấu lớn, với các trận đấu nhỏ thì một tháng.”
Kỷ Cẩm: “…”
Kỷ Cẩm: “……”
“Chờ chút đã.” Cậu khó thể nào tin nổi, giơ tay lên. “Một năm anh đấu bao nhiêu trận?”
“Cái này thì, mới bắt đầu đánh tranh hạng phải đánh khá nhiều, chắc một năm mười mấy trận. Sau khi có danh tiếng chỉ cần hai, ba trận mỗi năm là giữ được xếp hạng của mình.”
Kỷ Cẩm chỉ thấy trước mắt tốt sầm, phun ra ba ngụm máu.
Trước kia cậu đã cảm thấy Thẩm Kình Vũ tập võ như được giác ngộ Phật, sống kiểu không tranh với đời, giờ anh trở về làm vận động viên mà như trở thành hòa thượng thật! Đánh trận lớn cấm dục hai tháng, đánh trận nhỏ cấm dục một tháng, chỉ cần mỗi năm có bảy, tám trận thôi… là có thể thành Phật rồi còn gì!
— Không, không phải, hòa thượng có người còn ăn vụng, Thẩm Tiểu Ngư còn không bằng hòa thượng nữa!
A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai…
Thẩm Kình Vũ thấy Kỷ Cẩm trợn trắng mắt ngả người lại về phía sofa, cười đến run người. Anh kéo Kỷ Cẩm vào trong lồng ngực của mình, cố nhịn cười để nói tiếp: “Anh chưa nói hết mà. Anh mới kể lại yêu cầu của huấn luyện viên hồi còn ở trường thể thao, nhưng thật ra không có ai nghe theo cả.”
“Ồ?” Tròng đen của Kỷ Cẩm trở lại.
“Sáu đến tám tuần thì cường điệu quá, lúc đấy huấn luyện viên yêu cầu như vậy chắc vì không muốn mọi người hẹn hò. Mấy chuyện này tùy vào mỗi người, theo kinh nghiệm của anh thì không cần lâu thế.”
Sau khi đàn ông phát tiết, hormone trong cơ thể có sự biến đổi nên trong một thời gian nhất định, cả sức chịu đựng và thể lực đều đi xuống, vậy mới cần quy định cấm dục trước khi thi đấu. Nhưng với những thanh niên to xác tinh lực có thừa, cấm dục quá mức có lợi nhiều hơn hại hay hại nhiều hơn lợi cũng khó nói. Các huấn luyện viên trong nước thường rất nghiêm khắc, huấn luyện viên Âu Mỹ thì thả lỏng hơn nhiều. Cuối cùng thật ra vẫn tùy theo từng người.
Kỷ Cẩm vội hỏi: “Thế anh cần bao lâu?”
“Trước các trận đấu quan trọng thì cần nửa tháng… thanh tâm quả dục.” Thẩm Kình Vũ mím môi, cười vừa mờ ám vừa xấu hổ. “Với các giải đấu nhỏ thì giữ tay ba ngày là được.”
Thời gian cấm dục giảm nhiều như vậy làm Kỷ Cẩm không còn phải hộc máu nữa, nhưng vẫn có phần bất mãn. Cậu lẩm bẩm: “Không phải thể lực của anh tốt lắm à? Sao phải dừng trước cả nửa tháng thế?”
Thẩm Kình Vũ xoa đầu cậu vô cùng dịu dàng: “Thật ra ảnh hưởng đến mức nào anh cũng không chắc được, nhưng nếu là trận đấu cực kỳ quan trọng thì anh mong mình có thể ở trạng thái tốt nhất. Giống như khi em đi diễn ấy… Anh nói như vậy em hiểu không?”
Kỷ Cẩm ngẩn người, mím môi không nói gì.
Thật ra với thể lực của Thẩm Kình Vũ, chẳng khó để anh ra ngoài chạy năm vòng hai mươi cây số trong một tối. Nhưng trên võ đài, hai người đối đầu chỉ xem ai có thể chịu đựng được hơn hai, ba giây, hay thậm chí là tốc độ phản ứng của người nào nhanh hơn 0,01 giây.”
Mà mấy phút ngắn ngủi trên võ đài lại là mấy năm, thậm chí mười mấy năm cố gắng của một vận động viên, cũng là tương lai cả chục năm sau của bọn họ. Vì trách nhiệm đối với bản thân, không thể vì vui vẻ nhất thời mà đánh mất tương lai.
Nhìn khóe miệng đang trễ xuống của Kỷ Cẩm, Thẩm Kình Vũ ghé sát cái khẽ cắn vào tai cậu, nói đùa: “Thất vọng vậy à? Chỉ mình anh phải cấm dục thôi, anh vẫn có thể giúp em…”
Bàn tay anh đặt lên đùi Kỷ Cẩm, chỉ di chuyển vài phân đã bị cậu gạt đi.
Kỷ Cẩm lăn qua đầu kia của ghế sofa: “Không chơi! Bao giờ anh đánh xong thì nói.”
Thẩm Kình Vũ ngạc nhiên.
Kỷ Cẩm nghẹn giọng một lúc, cũng không giải thích gì, cuối cùng chỉ “hừ” một tiếng, nhảy khỏi sofa chạy đi.
Thẩm Kình Vũ nhìn theo bóng lưng cậu, bật cười.
***
Vài phút sau, Thẩm Kình Vũ ra khỏi phòng bếp sau khi thu dọn bàn thì thấy Kỷ Cẩm đang đứng trước ngăn tủ. Anh đến gần, nhận ra cậu đang nhìn hai tấm vé vào cửa của Đỉnh Phong Quyết.
“Em định thế nào?” Thẩm Kình Vũ hỏi. “Em muốn xem anh thi đấu không?”
Trước đó anh cũng từng hỏi qua vài lần nhưng Kỷ Cẩm vẫn dùng lý do không chắc về lịch trình công việc, không đồng ý cũng chẳng từ chối.
Kỷ Cẩm “à” một tiếng qua loa, vẫn đáp lại một câu không chắc chắn: “Nói sau đi.”
Thẩm Kình Vũ vòng tay qua eo cậu từ phía sau: “Anh mong em tới. Nếu em có thể cổ vũ anh thì anh sẽ rất vui.”
Mắt Kỷ Cẩm bỗng lóe lên, nghiêng đầu nhìn anh: “Nếu em đến xem, anh không căng thẳng à?”
Thẩm Kình Vũ nghĩ một lúc, lắc đầu: “Anh nghĩ mình sẽ rất vui, có thêm động lực nữa.”
Kỷ Cẩm im lặng, thu mắt lại lẩm bẩm: “Nói sau, nói sau đi… Ai biết lúc đấy em có thể ra khỏi cửa hay không?”
Thẩm Kình Vũ cũng hiểu nỗi lo của cậu nên không nói thêm nữa, chỉ hôn một cái vào tai cậu rồi quay người về phòng.
Anh vừa đi, Kỷ Cẩm bèn tiếp tục “thi triển pháp thuật” – cậu đang dùng lửa giận hừng hực của mình để nguyền rủa tấm vé vào cửa và cả giải đấu. Nếu ánh mắt có thực thể, hẳn tấm vé này đã bị cậu xé nát mất chục lần!
Chỉ vì giải đấu chết tiệt mà Thẩm Kình Vũ không làm vệ sĩ của cậu nữa, suốt ngày chạy đi phòng tập, còn mẹ nó muốn cấm dục! Giải đấu này rõ ràng chỉ muốn làm cậu ấm ức thôi mà! Aaaaaaaaaa!
Sau khi dùng suy nghĩ để nguyền rủa giải đấu phá đám ấy mười mấy lần, Kỷ Cẩm giận đùng đùng đi vào phòng tập đàn.
***
Ngày hôm sau, Kỷ Cẩm không có việc phải ra ngoài. Hôm nay có một việc quan trọng, ca khúc mới của cậu là “Thanh xuân” và MV sẽ được công chiếu trong ngày. Cậu chỉ cần ở trong phòng, xem đánh giá và bình luận của cư dân mạng đối với bài hát này.
Chín giờ sáng, ca khúc được phát hành ở một số nền tảng. Kỷ Cẩm đã biết trước nên bật máy chiếu lên, đóng rèm cửa lại để chiếu MV lên màn hình lớn.
Theo nốt nhạc dạo đầu tiên, hình ảnh xuất hiện. Trên con đường rộng lớn trong sân trường, hai cậu thiếu niên anh tuấn mặc đồng phục, đeo cặp sách đang cưỡi xe đạp đi tới từ phía xa. Gió nhảy múa với vạt áo hai người, ánh nắng chiếu lên nụ cười trên khuôn mặt bọn họ, những khuôn mặt tràn đầy sức sống. Đọc tiếp
Editor đang đói meo nhưng mà hôm nay chơi trò dán ảnh đồ ăn đi haCá hồi sốt măng tây
Canh tôm đậu
Cơm diêm mạch: cơm trộn với diêm mạch (quinoa) là một loại “giả ngũ cốc” có lớp vỏ bên ngoài chứa saponin chứa vị đắng, có nhiều dinh dưỡng, không chứa gluten nên dễ tiêu hóa, được lựa chọn là cây trồng thử nghiệm trong Hệ thống hỗ trợ kiểm soát cuộc sống sinh thái của NASA cho các chuyến bay không gian trong thời gian dài (trích lọc từ anh wiki)