Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!

Chương 37: Chương 37: Bạch Ưng




“Alo? Phương Kỳ”Ngô Dật gọi điện thoại cho Phương Kỳ.

“Cậu đến gặp mình một chút được không?”

Phương Kỳ bên kia đang xem sổ sách của công ty thì nhận được điện thoại của Ngô Dật.

“Được. Cậu đưa mình địa chỉ. Mình đến ngay”

Ngô Dật đọc địa chỉ cho Phương Kỳ sao đó cúp máy. Trong mắt cô ta hiện giờ toàn là lửa giận.

Rất nhanh Phương Kỳ đã lái xe đến. Chổ hẹn là một quán cafe nhỏ, rất vắng người.

Phương Kỳ bước vào nhìn xung quanh. Hiện giờ trong quán chỉ có một mình Ngô Dật ngồi nên rất dễ tìm được.

“Cậu đến rồi” Ngô Dật giả vờ cười nói.

“Cậu tìm mình có chuyện gì không?” Phương Kỳ nhìn Ngô Dật cười cười nói.

“Cậu có biết nhà của Thẩm Lạc Ngưng không? Hiện giờ cô ta ở đâu?” Ngô Dật lớn giọng chất vấn.

Phương Kỳ là người rất nhạy bén. Cô nhìn một chút liền thấy có gì không đúng liền giả vờ không biết.

“Mình không biết. Cậu có chuyện tìm cậu ấy sao?” Phương Kỳ hỏi.

“ Cậu chơi thân với Thẩm Lạc Ngưng như vậy mà không biết sao?” Ngô Dật hung hăng nói.

“Cậu làm sao vậy?” Thấy Ngô Dật có chút đáng sợ. Phương Kỳ liền định mở điện thoại ra cầu cứu người khác.

Ngô Dật hung hăng cướp lấy điện thoại Phương Kỳ bấm số Thẩm Lạc Ngưng gọi đi.

“Alo?” Thẩm Lạc Ngưng bắt máy hơi chậm chút.

“Đồ đàn bà độc ác. Vốn dĩ hôm qua mày có thể đưa tao đi” Ngô Dật nghe được giọng của Thẩm Lạc Ngưng thì máu chó nổi lên.

“Tôi đã có lòng tốt nhắc nhở cậu. Là do cậu không nghe” Thẩm Lạc Ngưng nghe giọng của Ngô Dật thì có chút thấy phiền.

“Mày là đồ độc ác. Sau này mày sẽ gặp quả báo.” Ngô Dật hét vào điện thoại.

“Tôi cũng đang đợi quả báo của mình đến đây” Thẩm Lạc Ngưng lạnh giọng trả lời.

“Thẩm Lạc Ngưng. Tao sẽ không tha cho....” Ngô Dật điên cuồng hét lên. Hiện giờ cô ta đã mất hết bình tĩnh, cứ như một người điên.

Phương Kỳ đứng bên cạnh có chút không tin nổi. Đây là Ngô Dật hiền lành, hoà nhã bình thường hay sao?

Thẩm Lạc Ngưng nhíu mài cúp điện thoại, không đợi cô ta nói hết.

“Đồ độc ác” Ngô Dật tức giận đến đỏ mắt. Cô ta tự lầm bầm.

“Đồ điên” Phương Kỳ giật lại điện thoại quay người bỏ đi.

Ngô Dật nhìn theo bóng dáng Phương Kỳ rời đi. Cô ta thẩn thờ ngồi xuống ghế.

Phương Kỳ lái xe rời đi. Trên đường đi, cô gọi cho Thẩm Lạc Ngưng vài cuộc nhưng Thẩm Lạc Ngưng không bắt máy.

Phương Kỳ có chút lo lắng cùng chột dạ. Vì cô sơ sót mà để Ngô Dật cướp được điện thoại. Lúc nảy lời Ngô Dật thốt ra vô cùng nặng nề. Cô sợ Thẩm Lạc Ngưng sẽ khó chịu.

Phương Kỳ quyết định lái xe đến Đại Viên tìm Thẩm Lạc Ngưng.

Đại Viên

Phương Kỳ dừng xe trước cửa, người làm vào nhà báo có người tìm Cô Hai.

Rất nhanh, Phương Kỳ liền được mời vào trong nhà.

Hôm nay, Thẩm Lạc Ngưng về thăm Thẩm Lão Gia nên cô có mặt ở Đại Viên.

Phương Kỳ vào nhà thấy Thẩm Lạc Ngưng đang trên lầu xuống thì nhanh chân tới.

“Lạc Ngưng. Cậu có sao không?” Sợ Thẩm Lạc Ngưng bị kinh hãi vì lời của Ngô Dật nên Phương Kỳ rất lo lắng.

“Mình làm sao được chứ? Bằng lời nói của cậu ta?”Thẩm Lạc Ngưng cười khinh.

“Mình xin lỗi. Lúc nảy mình sơ suất nên để cậu ta cướp được điện thoại” Phương Kỳ cúi đầu xin lỗi.

“Không phải lỗi của cậu. Đừng như vậy” Thẩm Lạc Ngưng rót trà ra cho Phương Kỳ.

“Cậu có biết Ngô Dật bị gì không?” Phương Kỳ nhận trà của Thẩm Lạc Ngưng.

“Không biết” Thẩm Lạc Ngưng lắc đầu.

Phương Kỳ thấy Thẩm Lạc Ngưng không nói liền à ừm cho qua.

Thẩm Lão Gia hay tin Phương Kỳ đến thì đòi giữ cô lại dùng cơm nhưng Phương Kỳ có việc nên đã từ chối. Mục đích cô đến là xem Thẩm Lạc Ngưng có bị kinh hãi không, đến để an ủi cô.

Sau khi Phương Kỳ đi. Cả nhà họ Thẩm vào bàn ăn cơm.

“Ba, con nghe nói sắp tới Bạch Ưng sẽ đem tranh đến từ thiện đấu giá. Ba có muốn đến không?” Sở Vân Dung cũng rất thích tranh của Bạch Ưng nên nhắc đến.

“Ừm. Sẽ đến” Thẩm Lão Gia gật đầu. Thời gian gần đây ông đang sưu tầm tranh vẽ của Bạch Ưng nên tất nhiên ông sẽ đến.

Thẩm Lạc Ngưng nghe đến hai chữ “Bạch Ưng” thì ánh mắt khẽ động.

“Ông Nội, Mẹ. Con có quen biết Bạch Ưng” Thẩm Ý Thi nhanh mồm nhanh miệng nói.

Thẩm Lạc Ngưng nghe vậy thì dừng đũa nghe cô ta nói tiếp.

“Con và Bạch Ưng có quen biết một chút” Thẩm Ý Thi ra vẻ tự hào vì quen biết Bạch Ưng.

“Thật sao? Bạch Ưng là bạn con?” Sở Vân Dung hai mắt sáng lên nhìn Thẩm Ý Thi.

Thẩm Lão Gia cũng dừng đũa khi nghe Thẩm Ý Thi quen biết Bạch Ưng.

“Hôm nào dẫn Bạch Ưng về nhà chúng ta chơi” Sở Vân Dung cười tươi.

Thẩm Lạc Ngưng có chút buồn cười nhưng cô không nói gì.

Thẩm Ý Thi có chút lên mặt, cô ta đánh mắt sang nhìn Thẩm Lạc Ngưng.

“Nghe nói em định tặng tranh của Bạch Ưng cho Ông Nội vào dịp sinh thần này?” Thẩm Ý Thi nghênh mặt nói.

“Cho nên?” Thẩm Lạc Ngưng nhìn Thẩm Ý Thi lạnh giọng.

“Chị không có ý gì nhưng mà không biết tranh đó của em có phải là chính tay Bạch Ưng vẽ không? Chị sợ nếu là tranh giả, treo trong Đại Viên sẽ bị người người chê cười” Thẩm Ý Thi ra vẻ người tốt nhắc nhở.

“Ý chị là nói quà tôi định tặng Ông Nội là hàng giả?” Thẩm Lạc Ngưng chống cằm nhìn Thẩm Ý Thi.

“Hay ngày mai chị hẹn Bạch Ưng đến kiểm nghiệm xem có phải hàng thật không nhé?” Thẩm Ý Thi nhếch môi nói.

“Được. Chị mời cô ta đến đây kiểm nghiệm đi” Thẩm Lạc Ngưng cười lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.