Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!

Chương 60: Chương 60: Em Yêu Anh




Thẩm Lạc Ngưng nói xong thì ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Vương Đình Hi.

“Nếu anh...”Thẩm Lạc Ngưng dường như thấy được sự thất vọng trong mắt Vương Đình Hi.

Vương Đình Hi kéo tay Thẩm Lạc Ngưng, ôm cô vào lòng.

“Có phải đã chịu khổ rất nhiều không?” Vương Đình Hi xoa xoa tấm lưng nhỏ của Thẩm Lạc Ngưng.

Thẩm Lạc Ngưng nghe Vương Đình Hi nói vậy thì mở to hai mắt, anh không bài xích cô sao?

“Đây là lý do khiến em trở nên sắt đá như vậy?” Vương Đình Hi tựa đầu vào vai Thẩm Lạc Ngưng.

“Anh không tức giận?” Thẩm Lạc Ngưng vỗ vỗ vai Vương Đình Hi hỏi.

“Hà cớ gì phải tức giận? Em là người rất lương thiện”Vương Đình Hi vỗ vỗ nhẹ vào tay Thẩm Lạc Ngưng.

Sau khi nghe cô nói, mình là sát thủ. Vương Đình Hi thật sự rất đau lòng, anh đau lòng vì biết, một khi vào căn cứ huấn luyện đó thân thể, tinh thần đều bị thương tổn....mà đau lòng thay, năm đó Thẩm Lạc Ngưng chỉ mới là cô bé 14,15 tuổi....

Khoảnh khắc này làm Thẩm Lạc Ngưng thật sự rung động. Hiện tại cô biết, mình đã chọn đúng người rồi...

“Vương Đình Hi...” Thẩm Lạc Ngưng khẽ gọi.

“Anh nghe...”Vương Đình Hi ôn nhu trả lời.

“Em yêu anh” Thẩm Lạc Ngưng lần này thật sự rung động rồi.

“Anh cũng yêu em” Vương Đình Hi bỗng dưng được tỏ tình thì cô cùng vui vẻ.

“Bà Xã. Tặng quà sinh nhật cho anh đi” Vương Đình Hi dụi mặt vào hõm cổ của Thẩm Lạc Ngưng.

“Chẳng phải đã có người tổ chức cùng tặng quà sinh nhật cho anh sao?” Thẩm Lạc Ngưng bỗng dưng nhớ đến lúc nảy Thẩm Ý Thi lôi kéo Vương Đình Hi trước mặt cô.

“Anh không cần người khác tặng, chỉ cần em” Thẩm Lạc Ngưng ngã người, đè Thẩm Lạc Ngưng xuống giường.

“Muốn em...” Vương Đình Hi nhỏ giọng thều thào.

Một đêm đầy hương sắc diễn ra....

Sáng hôm sau thức dậy, Vương Đình Hi vẫn còn ở nhà. Thẩm Lạc Ngưng vác cái lưng đau nhức của mình xuống giường đi tìm quần áo...

“Đau chết đi được...”Thẩm Lạc Ngưng nhỏ giọng oán trách.

“Đau lắm sao?” Vương Đình Hi từ đằng sau tiến tới, xoa xoa nhẹ lưng Thẩm Lạc Ngưng.

Thẩm Lạc Ngưng nghe giọng Vương Đình Hi thì cứng người. Đêm qua cô đã tặng mình cho anh làm quà sinh nhật...

Cái con sói đói này, lần trước quả thực chưa được thoã mãn nên lần này mới khiến cô xuống giường không nỗi.

“Đều tại anh” Thẩm Lạc Ngưng oán trách, lườm Vương Đình Hi một cái.

“Xin lỗi. Hôm qua có hơi phấn khích, lần sau...sẽ nhẹ nhàng hơn” Vương Đình Hi lơ đễnh nói, tay bế ngang người Thẩm Lạc Ngưng lên tiến thẳng vào phòng tắm.

Thẩm Lạc Ngưng nghe anh nói tới hai chữ “lần sau” thì đỏ cả mặt. Cô không thèm đáp lời anh nữa.

Ăn sáng xong, cả hai cùng làm tổ trong nhà.

Công Ty Hứa Ngưng.....

“Xin chào Giám Đốc Thẩm. Tôi là Vân Dao. Đến đây để đàm phán về khu đất phía Tây” Vân Dao lễ phép đưa tay ra chào hỏi.

“Xin chào. Mời ngồi” Thẩm Gia Hứa đưa tay ra chào hỏi.

Sau vài tiếng đồng hồ đàm phán thì Vân Dao cùng Thẩm Gia Hứa đã đồng ý hợp tác với nhau phát triển khu đất phía Tây.

Đó là một vùng ngoại thành, vẫn giữ được nét miền quê, người dân ở đó họ trồng lúa, chăn các loại gia súc để kiếm sống....cảnh vật yên bình, tràn đầy hương vị quê hương.

“Nếu Giám Đốc Vân không bận thì để tôi mời một bữa cơm” Thẩm Gia Hứa lịch sự mời cơm.

Đây là phép lịch sự tối thiểu sau khi hợp tác thành công. Là một thói quen của Thẩm Gia Hứa.

“Được. Vậy làm phiền Giám Đốc Thẩm rồi” Vân Dao cười nói.

Nhà Hàng Pháp.

“Mời dùng cơm” Nhân viên phục vụ lễ phép nói.

“Cảm ơn” Vân Dao gật đầu nói.

“Lần này. Hợp tác vui vẻ” Thẩm Gia Hứa nâng ly chúc mừng.

“Hợp tác vui vẻ” Vân Dao cũng làm tương tự.

Trong lúc đang dùng cơm thì có một người phụ nữ xinh đẹp tiến tới.

“Gia Hứa. Đây là ai vậy? Bạn gái anh sao?” Lạc Ánh õng ẹo hỏi.

Thẩm Gia Hứa ngẩng đầu nhìn cô ta nhưng khokng trả lời, tiếp tục ăn cơm.

Vân Dao nhìn vào liền biết chuyện nên cũng im lặng theo.

“Gia Hứa. Em về rồi, anh có nhớ em không?” Lạc Ánh kéo tay Thẩm Gia Hứa.

“Buông tay. Tôi và cô chẳng có quan hệ gì cả” Thẩm Gia Hứa lạnh giọng.

“Anh...”Lạc Ánh cứng họng.

Quả thực cả hai chẳng có quan hệ gì hết. Chỉ là khi còn đi học, bọn họ chung trường, là Lạc Ánh một bên đơn phương Thẩm Gia Hứa. Anh không có bất kì tình cảm nào với cô ta. Sau này, cô ta bỏ đi nước ngoài, Thẩm Gia Hứa cũng chẳng bận tâm đến nữa.

“Cô là ai?” Lạc Ánh chuyển đối tượng sang Vân Dao.

“Cô ấy là...” Thẩm Gia Hứa định trả lời nhưng bị Vân Dao cướp.

“Tôi là vợ sắp cưới của anh ấy. Phiền cô tự trọng” Vân Dao chóng cằm nhìn Lạc Ánh.

“Cô. Không thể nào....” Lạc Ánh bất giác lùi về sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.