Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!

Chương 115: Chương 115: Gặp người quen




ĐÀO ĐÀO: ĐÁNG LẼ HÔM NAY HONG CÓ RA CHAP NHƯNG MÀ TUI HONG MUỐN ĐỂ MỌI NGƯỜI ĐỢI AHH. SẴN TIỆN THÔNG BÁO CHO MỌI NGƯỜI SẮP TỚI SẼ CÓ BÃO LỚN NẾU ĐỦ 100 VOTE NHA!!!!

Vân Dao ở trong lòng Tư Thiên bỗng nhiên động đậy, đôi mắt đang nhắm bỗng nhiên cử động rồi mở ra, nhìn xung quanh sau đó liền nhận ra điều bất thường.

Cô quay đầu lại nhìn thấy gương mặt của Tư Thiên đang gần mình trong gang tấc thì trong lòng vô cùng kích động.

Cô cúi đầu xuống thì thấy mình đang đứng trên lan can tầng thượng.

Ở đây cmn mà bước hụt một phát là thịt nát xương tan....

“Tư Thiên, thả tôi xuống”

Vân Dao ngẩng đầu nhìn Tư Thiên.

“Anh đã nói với em rồi, người em cùng kết hôn chỉ có thể là anh. Nếu hôm nay em còn kết hôn với hắn, anh liền cùng em chôn xác tại đây”

Tư Thiên trầm giọng.

“Trời ơi”

Ông bà Vân lên tới nơi thì đập vào mặt là cảnh tượng kinh khủng này.

Bà Vân không nhịn được mà hét lên.

“Tư Thiên, con thả con bé xuống đi”

Thẩm Lạc Ngưng tiến lên kéo tay bà Vân ra hiệu bà đừng nóng lòng, đừng kích động đến hắn nữa.

“A Thiên, để em xuống rồi chúng ta cùng kết hôn, được không anh?”

Vân Dao bỗng nhiên đổi giọng, cô cố ý muốn dỗ ngọt hắn ta.

“Em định lừa anh sao?”

Tư Thiên dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Vân Dao.

“Thẩm Gia Hứa hắn ta ngoài cái có tiền và đẹp trai ra thì có gì chứ? Em định lừa hết tiền của hắn ta rồi cùng anh cao chạy xa bay nhưng chưa gì hết anh đã thế này rồi”

Giọng nói Vân Dao mang theo chút nũng nịu, hờn dỗi nhưng ánh mắt cô nhìn về phía Thẩm Gia Hứa mang theo vài phần hy vọng....

Tư Thiên bị lời nói của Vân Dao chọc cười.

“Mày nghe rõ chưa? Người cô ấy yêu cũng chỉ có tao”

Tư Thiên hướng tới Thẩm Gia Hứa mà cao giọng.

“Không cưới là được chứ gì? Tao chẳng cần, mày cùng cô ấy bước xuống đây. Tao liền....rút lui.”

Tuy lời nói này chỉ dùng để phối hợp diễn kịch với Vân Dao nhưng khi nói ra lòng Thẩm Gia Hứa lại đau như cắt.....

Vân Dao cùng Tư Thiên trò chuyện to nhỏ một chút, Thẩm Gia Hứa cũng nhanh chân tiến đến gần bọn họ.

Đợi khi Tư Thiên chưa kịp phát hiện, Thẩm Gia Hứa đã một tay kéo Vân Dao rời khỏi hắn, đẩy cô vào trong.

Thẩm Lạc Ngưng phát hiện ra hành động này đầu tiên liền kéo áo Vương Đình Hi một cái, anh nhanh tay tiến ra đem Vân Dao kéo vào trong, giao cô cho ông bà Vân.

Tư Thiên sau khi thấy Vân Dao bị đoạt mất thì hoá điên, khi Thẩm Gia Hứa chưa kịp trở tay thì hắn kéo anh một phát cả hai cùng ngã ra sau.

Vương Đình Hi chụp lấy tay Thẩm Gia Hứa kịp thời.

Thẩm Gia Hứa bên dưới cũng không buông tay, anh dùng sức kéo lấy tay Tư Thiên không hề buông hắn ra.

Hôm nay là hôn lễ của anh và Vân Dao, anh không muốn cô để lại ấn tượng xấu cho ngày hôm nay nên mới không để Tư Thiên chết.

“Mày cứu tao làm gì?”

Tư Thiên cau mài nhìn Thẩm Gia Hứa đang nắm lấy tay mình.

Bên kia Vân Dao thấy Thẩm Gia Hứa ngã xuống thì hét lên một tiếng, cô giãy tay ra chạy đến bên cạnh Vương Đình Hi nhìn xuống.

“Ồ? Dao Dao?”

Tư Thiên nhìn lấy Vân Dao một cái, sau đó hắn vùng tay ra khỏi tay Thẩm Gia Hứa, cơ thể nhanh chóng rơi xuống.

“Quà tặng này dành cho em. Tân hôn vui vẻ”

Tư Thiên dùng cái chết của mình để làm quà tặng cho tân hôn của Vân Dao. Hắn muốn cô cứ mỗi năm lại nhớ tới hắn vào ngày kỉ niệm này.

Thẩm Gia Hứa nhìn xuống bàn tay trống rỗng của mình, thở dài một hơi.

Thẩm Gia Hứa được kéo lên an toàn, Vân Dao nhào vào lòng anh khóc nức nở.

“Ngoan, kết thúc rồi”

Thẩm Lạc Ngưng thấy mọi chuyện đã được giải quyết thì tim cũng được thả lỏng, Vương Đình Hi tới đỡ cô, cùng xuống lầu.

Bên dưới, Sở Vân Dung và Thẩm Khiêm đang câu giờ kéo dài thời gian.

Thấy Thẩm Lạc Ngưng xuống thì biết mọi chuyện đều đã ổn thoả.

Sau đó, hôn lễ vẫn được diễn ra một cách bình thường và trọn vẹn nhất.

Về Tư Thiên, hắn ta rơi vào cái đệm phòng hộ được bày ra bên dưới nên chỉ bị thương, không tới nỗi mất mạng nhưng hành vi mà hắn gây ra, ít nhất sau khi khỏi bệnh cũng sẽ bị giam giữ thật lâu.

Sau một ngày đầy gian khổ, cuối cùng mọi thứ cũng trôi qua.

Thẩm Gia Hứa và Vân Dao nhanh chóng đi hưởng tuần trăng mật của riêng mình.

Ông bà Vân ở lại Đại Viên chơi một thời gian cũnh nhanh chóng về lại Dung Thành của mình.

Thẩm Lạc Ngưng thời gian này liền bị Sở Vân Dung ép ăn thật nhiều, không tới một tháng nữa liền tới ngày dự đoán sẽ sinh của cô.

Vương Đình Hi gấp rút quay về Quân Khu hoàn thành hết thảy những nhiệm vụ của mình.

Hôm đó, Vương Đình Hi được cấp trên trong Quân Khu điều đi sang Mỹ ký một thoả thuận về Quân Sự giữa hai nước.

Anh điện về nhà thông báo với Thẩm Lạc Ngưng một tiếng sau đó liền bay thẳng sang Mỹ.

“Hợp tác lần này hy vọng sẽ giữ được hoà bình giữa hai nước chúng ta. Ngài Vương đây chắc là ứng cử viên sáng chói của Quân Đội nước T nhỉ”

Một vị sĩ quan cấp cao cất giọng khen ngợi.

Vương Đình Hi lắc đầu cười.

“Nào, chúng ta cùng đến nhà hàng dùng cơm, cũng không còn sớm nữa”

Vị sĩ quan dẫn đầu, nhấc chân đi trước.

Vương Đình Hi cũng không thể không nể mặt mà không đi cùng, anh liền theo chân đi sau.

Một đoàn xe cùng nối đuôi đi đến nhà hàng Plaza.

Trong lúc đang dùng cơm, bỗng nhiên có một dáng người đi đến gần bàn Vương Đình Hi.

“Ồ, đây chẳng phải là anh Vương sao?”

Một giọng nữ cất lên, kéo theo ánh mắt của nhiều người trên bàn ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.