Thẩm Lạc Ngưng đưa đôi mắt vô cảm nhìn về phía sau, cô tiếp tục tăng tốc cho xe đâm xuống biển.
Khoảnh khắc chiếc xe lao với tốc độ như điên nhào xuống lòng biển. Tim Vương Đình Hi như khựng lại môt nhịp.
“THẨM LẠC NGƯNG”
Chiếc xe trong phút chốc chìm xuống lòng biển. Vương Đình Hi mặc kệ tất cả lái xe thẳng xuống theo Anh nhảy khỏi xe, điên cuồng tìm kiếm Thẩm Lạc Ngưng.
“Thẩm Lạc Ngưng, em mau chòi lên cho anh” Vương Đình Hi mất đi lý trí.
Khi Thẩm Gia Hứa tới nơi, chỉ thấy Vương Đình Hi đang như người điên mà tìm kiếm em gái mình.
“Vương Đình Hi. Tiểu Ngưng đâu?” Thẩm Gia Hứa hét lên.
“Cô ấy lái xe đâm thẳng xuống biển rồi”
Vương Đình Hi vô thức, chậm rãi lết thân xác ướt đẫm đi vào bờ. Tới nơi, cả người anh đổ sụp xuống, nằm bất động.
Thẩm Gia Hứa cho người tới tìm kiếm khắp bờ biển, sau đó anh đưa Vương Đình Hi về bệnh viện.
Sở Vân Dung đau lòng đến không chịu được, hiện tại bà chỉ biết khóc.
Thẩm Khiêm biết tin thì liền xin phép rời khỏi quân khu quay về.
Cả nhà họ Thẩm và nhà họ Vương đều chìm trong không khí chết lặng.
Ở bệnh viện, Vương Đình Hi tỉnh dậy liền ngồi trên giường bệnh như người mất hồn.
“Tỉnh rồi?” Thẩm Gia Hứa hiện tại cũng không khác gì Vương Đình Hi.
Một ngày một đêm tìm kiếm vẫn chưa thấy được bóng dáng của Thẩm Lạc Ngưng. Còn Vương Ngọc Thiên thì đã được tìm thấy, cô ta đã chết do đuối nước.
Thẩm Gia Hứa nhìn nhìn, dường như anh nhận ra Vương Đình Hi khác với ngày thường.
“Lấy lại trí nhớ rồi?”
Vương Đình Hi không trả lời, anh chỉ gật đầu một cái.
“Vẫn chưa tìm thấy cô ấy?”
“Chưa”
Vương Đình Hi nhắm mắt lại, anh chợt nhớ đến khoảnh khắc Thẩm Lạc Ngưng vì sợ ảnh hưởng đến người khác mà cho xe đâm thẳng xuống biển. Lòng ngực anh phập phồng, đau đến không chịu được....
Vì nhà đang xảy ra chuyện nên Vương Đình Hi không muốn ở lại bệnh viện, tối hôm đó, anh được trở về nhà.
Hứa Du và Phương Kỳ biết tin, liền đến Đại Viên hỏi thăm. Hứa Du khóc đến sưng cả mắt. Tối đó về, Hàn Vũ nói gì cô cũng chẳng nghe, chỉ thu người trong chăn khóc nức nở.
Phương Kỳ cũng chẳng khá hơn là bao, cô tuy ngoài mặt chỉ thể hiện sự đau lòng nhưng tối đó về nhà cô cũng chẳng ngủ được mà ôm gối khóc.
Ngày hôm đó, tính đến nay là ngày thứ 3 Thẩm Lạc Ngưng mất tích, Vương Đình Hi vẫn đều đặn ngày nào cũng ra bờ biển, hy vọng tìm thấy được cô, nhưng mỗi lần trở về, viền mắt anh lại đỏ hoe.....
“Thẩm Lạc Ngưng, anh nhớ em rồi” Vương Đình Hi vô thức nói ra.
“Mau trở về, được không em?”
....
Thẩm Lạc Ngưng tỉnh dậy, cô nặng nề nâng đôi mắt đã hôn mê ba ngày lên.
“Tỉnh rồi?” Một giọng nói mà đối với Thẩm Lạc Ngưng không thể nào quen thuộc hơn.
Thẩm Lạc Ngưng đưa mắt qua nhìn Justin. Chỉ nhìn hắn ta chứ không trả lời.
“Nói chuyện” Justin thấy Thẩm Lạc Ngưng nhìn mình mà không trả lời thì liền ra lệnh.
Thẩm Lạc Ngưng cố gắng nâng người ngồi dậy, tựa vào thành giường, vẫn không thèm để ý đến Justin.
“Uống chút nước đi”
Justin bất lực đưa ly nước qua cho Thẩm Lạc Ngưng.
Thẩm Lạc Ngưng nhìn xuống bụng mình, tay vẫn đưa ra nhận lấy ly nước.
“Tiểu quỷ đó chưa chết, mạng lớn gớm nhỉ?”
Thẩm Lạc Ngưng nghe đến đây thì mới ngẩn đầu lên nhìn lấy Justin một cái, cổ họng khô khan, cố gắng phát ra tiếng.
“Cảm ơn”
“Haha....”
Justin bật cười, hắn ta không ngờ lời đầu tiên Thẩm Lạc Ngưng nói ra lại là cảm ơn hắn.
“Trở về căn cứ đi” Justin bỏ một tay vào túi quần, tay còn lại kẹp điếu thuốc có ý định hút thuốc.
Bỗng nhiên hắn lia mắt qua nhìn cái bụng hơi nhô nhô của Thẩm Lạc Ngưng sau đó quyết định quẳng luôn điếu thuốc vào sọt rác.
“Đó là chuyện sẽ xảy ra khi tôi chết” Thẩm Lạc Ngưng cười khẩy. Muốn cô quay về cái nơi chết tiệt đó, đúng là điên rồi.
Justin thấy cô như vậy thì cười cười rồi quay người rời khỏi phòng.
Một lát sau, Allain tiến vào kiểm tra cho Thẩm Lạc Ngưng.
“Tôi hôn mê bao lâu rồi?” Thẩm Lạc Ngưng nhìn nhìn Allain, hỏi.
“Ba ngày, ngủ như một con heo” Allain nhếch môi trả lời.1
Thẩm Lạc Ngưng nghe tới đây thì hơi sốt ruột, ba ngày nay chắc chắn cả nhà họ Thẩm và nhà họ Vương đều nháo cả lên.
“Xong xong, đứa bé không có vấn đề gì cả, cô cũng vậy, nếu thấy mệt mõi thì nằm nghỉ ngơi là được” Allain kiểm tra xong thì dặn dò.
Thẩm Lạc Ngưng kiểm tra sức khoẻ xong thì được gọi xuống lầu dùng cơm.
Cô ngồi ăn cùng bàn với Justin và Allain.
Trong lúc cô đang ăn, bỗng nhiên từ ngoài cửa có một người phụ nữ tiến vào.
Bà ta thấy Thẩm Lạc Ngưng thì có chút bất ngờ, liền quay người đi thẳng lên lầu với tốc độ cực kì nhanh.
Thẩm Lạc Ngưng nhìn thấy bà ta thì dường như nhớ lại chút gì đó nhưng nhớ mãi không ra.
“Đừng quan tâm bà ta” Justin cất giọng.
“Sau khi ăn xong, tôi liền quay về” Thẩm Lạc Ngưng đặt đũa xuống, nhìn thẳng vào mắt Justin.
“Em nghĩ em có thể ra khỏi đây?” Justin nghiêng đầu cười.
“Anh sẽ không giữ tôi lại” Thẩm Lạc Ngưng khẳng định chắc nịch một câu.
“Lần này tôi nợ anh, sau này sẽ báo đáp” Nói xong cô đứng dậy, đi thẳng ra ngoài, rời khỏi khu biệt thự của Justin.
Justin im lặng nhìn theo bóng dáng của Thẩm Lạc Ngưng rời đi.
“Ũa? Không giữ lại thật hả?” Allain có chút mơ hồ nhìn nhìn Justin.
“Người muốn đi, có giữ cũng không được” Ánh mắt Justin thoáng chút đau lòng.
“Haizz, chàng trai thâm tình” Allain lắc đầu cảm thán.
“Cút”