Thăm Thẩm Lạc Ngưng xong, Thẩm Lão Gia cùng Sở Vân Dung liền ở lại dùng cơm sau đó về lại Đại Viên.
Thẩm Lạc Ngưng ăn xong thì về phòg nghỉ ngơi. Đang ngồi trên giường bỗng nhớ ra cái gì đó liền đi tìm điện thoại.
Bấm một dãy số gọi đi, rất nhanh đầu dây bên kia liền có phản hồi.
“Alo? Ann?” Lục Tiểu Hy cất giọng.
“Chuyện bên đó sao rồi? Ổn thoả chứ?” Thẩm Lạc Ngưng hỏi.
“Mình có cái này cho cậu xem” Lục Tiểu Hy cười khúv khích nói. Cô gửi một video qua email cho Thẩm Lạc Ngưng.
Thẩm Lạc Ngưng nhanh tay nhấn vào cuộc hội thoại xem video đó. Trong video là cảnh Thẩm Ý Thi đang nằm la lết dưới mặt đất để liếm cháo trong chén.
Thẩm Lạc Ngưng thấy vậy thì ánh mắt khẽ động, Thẩm Ý Thi không ngờ cũng có ngày này.
Nói chuyện với Lục Tiểu Hy một lát, cơn buồn ngủ lại kéo đến, Thẩm Lạc Ngưng liền tạm biệt Lục Tiểu Hy lên giường ngủ.
Bên phía Lục Tiểu Hy, sau khi hay tin Thẩm Lạc Ngưng mang thai cô liền chạy đi tìm tất cả thành viên còn lại thông báo tin vui. Trong nhóm ai cũng đều bất ngờ cùnt vui vẻ thay cho Thẩm Lạc Ngưng.
Chiều hôm đó, Lục Tiểu Hy mang đồ ăn cho Thẩm Ý Thi. Vốn định để cô ta nhịn đói thêm mấy ngày nhưng Thẩm Lạc Ngưng kêu giữ mạng cô ta lại.
“Nào, cún cưng, đến ăn thôi” Lục Tiểu Hy bật công tắc đèn lên, đặt cháo xuống nền nhà sau đó réo gọi.
Thẩm Ý Thi hiện tại gầy trơ xương, hai hôm nay cô ta bị dằn vặt đến chết đi sống lại. Cả người cô ta đầy vết cào xé, vì không có thuốc nên cô ta liền tự hành hạ bản thân mình.
“Cô cho gì vào đồ ăn của tôi?” Thẩm Ý Thi ánh mắt đầy thù hận nhìn Lục Tiểu Hy.
“À? Phát huy tác dụng rồi sao? Tôi cho một chút ma tuý vào thôi ah” Lục Tiểu Hy thản nhiên nói.
“Tiện nhân, ác độc” Thẩm Ý Thi nghe đến hai chữ ma tuý liền rùng mình. Không xong rồi, cô ta nghiện ma tuý rồi.
Nhìn Thẩm Ý Thi như vậy, Lục Tiểu Hy liền muốn kích thích cô ta.
“Cô biết tin gì không? Thẩm Lạc Ngưng mang thai rồi đó” Lục Tiểu Hy không muốn để Thẩm Ý Thi biết thân phận của Thẩm Lạc Ngưng nên gọi thẳng tên cô ra thay vì gọi Ann.
“Mang thai? Của anh Hi sao?” Thẩm Ý Thi hỏi một câu vô cùng ngớ ngẫn.
Lục Tiểu Hy nhìn Thẩm Ý Thi.
“Ăn đi” Lục Tiểu Hy đá đá chén cháo.
Thẩm Ý Thi nghe tin Thẩm Lạc Ngưng mang thai thì ngồi ôm gối thẫn thờ. Cô ta suy nghĩ thật lâu, rõ ràng cô ta và Thẩm Lạc Ngưng đều là con cháu nhà họ Thẩm, nhưng tại sao Thẩm Lạc Ngưng hiện tại lại sống trong nhung lụa, được kẻ hầu người hạ. Còn cô ta lại sống giống như một con chuột cống, hiện tại lại còn dính vào chất cấm. Sự bất công này khiến Thẩm Ý Thi càng hận Thẩm Lạc Ngưng hơn.
Ngày hôm sau, Thẩm Lạc Ngưng cùng Sở Vân Dung hẹn nhau đi mua sắm. Đang đi trên đường thì gặp được Vân Dao.
“Bác gái, Lạc Ngưng” Vân Dao thân thiện chào hỏi.
“Là Dao Dao sao? Đã giải quyết xong chuyện ở Lạc Thành rồi?” Sở Vân Dung nhẹ giọng hỏi thăm.
“Vâng, ba cháu đã khoẻ lại nên cháu liền quay về đây làm việc trở lại” Vân Dao cười nói.
“Báo cho cháu một tin vui, Tiểu Ngưng đã có em bé rồi” Sở Vân Dung hận không thể thông báo tin vui này cho cả nước nhưng bà lại sợ nhiều người biết khiến con gái bà bị ảnh hưởng.
“Aaa?” Vân Dao lộ ra biểu cảm bất ngờ cùng có chử vui mừng. Cô đưa tay sờ nhẹ vào bụng của Thẩm Lạc Ngưng.
“Chúc mừng em” Vân Dao lộ ra một nụ cười vui vet hiếm thấy.
“Cảm ơn chị” Thẩm Lạc Ngưng gật đầu nói, cô dùng ánh mắt ôn nhụ nhìn xuống bụng nhỏ của mình.
Không biết khi nào Đình Hi mới trở về, cô muốn tự chính mình báo cho anh tin vui này....
“Cùng đi dùng cơm thôi, mẹ đói rồi” Sở Vân Dung nắm tay Thẩm Lạc Ngưng và Vân Dao đi.
Vân Dao bị sự nhiệt tình của Sở Vân Dung làm cô có chút bất ngờ nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo.
Cả bà cùng đến nhà hàng Vogar dùng cơm. Sở Vân Dung tinh ranh gọi Thẩm Gia Hứa đến dùng cơm chung.
Trong lòng bà dường như có chút thích thú cô gái Vân Dao này, nói thẳng ra bà muốn cô cùng Thẩm Gia Hứa thành một đôi.
Thẩm Gia Hứa rất nghe lời mẹ mình, ngoài ra còn có em gái Thẩm Lạc Ngưng ở đó, tất nhiên anh phải đến.
Đến nơi thấy sự có mặt của Vân Dao ánh mắt anh khẽ động, sau nhiều lần gặp mặt, anh dường như đã vô cùng thân thiết, quen với sự có mặt của Vân Dao.
“Xin chào, Giám đốc Vân” Thẩm Gia Hứa lịch sự chào hỏi.
“Chào giám đốc Thẩm” Vân Dao gật đầu nói.
“Tiểu Ngưng, trong người có mệt mõi nhiều không em?” Thẩm Gia Hứa đánh mắt sang nhìn Thẩm Lạc Ngưng.
“Em rất khoẻ, không sao hết” Thẩm Lạc Ngưng nhìn anh nói.
“Tốt rồi, em đã nói với Đình Hi chưa?” Thẩm Gia Hứa lại hỏi.
“Em đợi anh ấy về sẽ tự mình nói” Thẩm Lạc Ngưng ôn nhu cười nhìn anh hai mình.
Thẩm Gia Hứa thấy em gái dịu dàng như vậy thì xoa xoa đầu nhỏ của cô.
Suốt buổi ăn, Sở Vân Dung liền bắt chuyện với Vân Dao miết, hỏi thăm về tính cách, về gia đình của cô. Sau đó luôn miệng khen ngợi cô tài giỏi, mong muốn có một người con dâu giống như cô.
Thẩm Gia Hứa ngồi bên cạnh lâu lâu chọt vào vài câu liền bị Sở Vân Dung mắng.
Ăn cơm xong, Sở Vân Dung bảo Thẩm Gia Hứa lái xe đưa Vân Dao về.
Bà cùng Thẩm Lạc Ngưng thì tự mình về.
Khi đang đứng trên lề đường đợi xe từ Đại Viên đến đón thì có một chiếc xe lao về chổ hai người với tốc độ kinh hãi.
Sở Vân Dung nhanh mắt phát hiện ra, chỉ còn một chút khi chiếc xe lao đến, bà kéo Thẩm Lạc Ngưng cùng nhào sang một bên, chiếc xe liền đâm thẳng vào hàng cây bên đường.
“Tiểu Ngưng? Con không sao chứ?” Sở Vân Dung cùng Thẩm Lạc Ngưng nhanh chóng thoát khỏi vòng vây của tử thần, nhưng Thẩm Lạc Ngưng lại mang thai, sau cứ nhào người đó bà sợ cô xảy ra chuyện.
Thẩm Lạc Ngưng ôm bụng nhỏ xoa xoa, tay chân trầy sướt không nhẹ nhưng cô không quan tâm chỉ lo bảo vệ bụng mình.
“Con không sao. Mẹ có bị thương không?” Thẩm Lạc Ngưng nâng mắt nhìn mẹ mình.
Nếu lúc nảy bà không nhanh tay thì coi như xong rồi....
Sở Vân Dung sợ hãi ôm Thẩm Lạc Ngưng vào lòng.
“Không sao rồi, chúng ta không sao rồi” Bà vừa nói vừa khẽ vỗ nhẹ vào lưng Thẩm Lạc Ngưng an ủi.
Mọi người xung quanh nhanh chóng vây quanh mẹ con Sở Vân Dung hỏi thăm. Có người còn đòi gọi cấp cứu.
Thẩm Lạc Ngưng lắc đầu từ chối nhưng Sở Vân Dung một mực hối thúc người đó gọi.
Tuy không tổn thương về phần bụng nhưng vẫn nên đến kiểm tra thì hơn.