“Quay lại đi” Enly ôm tay dựa vào tường nói.
Lục Tiểu Hy nhanh chóng lấy điện thoại ra quay lại dáng vẻ của Thẩm Ý Thi hiện tại.
“Thẩm Ý Thi, hiện tại cô rất giống một chú cún đáng thương nha” Enly mỉa mai.
Thẩm Ý Thi nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn Enly nhưng không trả lời, sau đó cô ta cúi đầu xuống tiếp tục liếm cháo, hiện tại vô cùng đói nên cô ta không để ý đến bất kì thứ gì nữa.
“Đi thôi” Lục Tiểu Hy kéo tay Enly rời đi.
Trước khi rời đi, Enly kéo cầu dao điện xuống, trả lại cho căn phòng một màu tối đen, không định dạng được xung quanh.
Về phía Thẩm Lão Gia, nhờ sự chăm sóc của mọi người trong nhà nên rất nhanh ông đã khoẻ lại. Hôm nay đã có thể xuất viện về nhà.
Thẩm Lạc Ngưng cùng Thẩm Gia Hứa đến đón ông về. Vì Vương Đình Hi đã quay trở lại quân khu nên không thể đi cùng Thẩm Lạc Ngưng.
“Ông Nội, sau này phải ăn uống đầy đủ, nếu ông lại không lo cho sức khoẻ của mình, cháu sẽ giận ông đó” Thẩm Lạc Ngưng giả vờ trách móc Thẩm Lão Gia.
“Được được, ông biết rồi” Thẩm Lão Gia cười nói.
Thẩm Gia Hứa ngồi đằng trước lái xe nghe hai ông cháu trò chuyện cũng cười theo.
Đưa Thẩm Lão Gia về Đại Viên xong, Thẩm Gia Hứa lái xe đưa Thẩm Lạc Ngưng về Cầm Viên nghỉ ngơi.
“Anh đi làm đây. Tạm biệt nhé” Thẩm Gia Hứa vẫy vẫy tay tạm biệt Thẩm Lạc Ngưng.
“Anh có thời gian thì đưa chị Vân Dao đến chơi cùng mẹ nhé” Trước khi Thẩm Gia Hứa lái xe đi, Thẩm Lạc Ngưng đệm thêm một câu sau đó quay người vào nhà.
Thẩm Gia Hứa nghe em gái nói vậy thì cau mài, anh dừng lại suy nghĩ một chút sau đó mới lái xe rời đi.
Về đến Cầm Viên, Thẩm Lạc Ngưng liền ghé qua xem Vương Lão Gia sau đó lê thân về phòng ngủ. Thời gian gần đây Thẩm Lạc Ngưng dường như rất mê ngủ vì thân thể vô cùng mệt mõi.
Sáng hôm sau thức giấc, như mọi ngày Thẩm Lạc Ngưng xuống lầu dùng bữa sáng với Vương Lão Gia.
“Ông Nội, ông ăn nhiều rau một chút” Thẩm Lạc Ngưng gắp một chút rau cho Vương Lão Gia.
“Ừm ừm, ông ăn rau đây” Vương Lão Gia gật gật đầu.
“Nào, bé Năm, cháu mau mang cá lên đây. Hôm qua ông bạn của ông mới gửi đến rất nhiều cá ở quê lên, nghe nói ăn rất ngon” Vương Lão Gia cười lớn nói.
Dì Năm nhanh chóng bê món cá thơm ngon lên bàn ăn.
Vương Từ Lan vừa mới từ bên ngoài về cũng nhanh chân tiến vào.
“Ba, Lạc Ngưng, con mới về” Vương Từ Lan cất áo khoác cùng túi sách rồi nhanh chóng lên bàn ăn dùng cơm.
Vương Từ Lan lúc trước thường làm việc ở nước ngoài nhưng thời gian gần đây chuyển công tác về Lạc Thành.
Về phía Thẩm Lạc Ngưng, khi cá vừa đặt lên bàn ăn, mùi cá tanh sộc thẳng vào mũi khiến cô không nhịn được mà nôn khan một tiếng.
“Oẹ...”Thẩm Lạc Ngưng che miệng khó chịu.
“Con xin phép” Dường như nhận ra bản thân không nhịn được nữa, Thẩm Lạc Ngưng nhanh chóng che miệng chạy thẳng vào nhà vệ sinh mà nôn lấy nôn để.
Vương Từ Lan thấy vậy thì lo lắng chạy theo sau.
“Lạc Ngưng, cháu không sao chứ?” Vương Từ Lan lo lắng hỏi thăm.
Mười phút sau, Thẩm Lạc Ngưng nôn xong thì đã ổn hơn, cô mở cửa ra thì thấy Vương Từ Lan vẫn đứng đợi.
“Cô, cháu không sao” Thẩm Lạc Ngưng lắc lắc đầu nói.
“Con bé này, nôn đến nỗi mặt mày xanh mét. Mau, cô dẫn cháu đến bệnh viện” Vương Từ Lan cau mài nói, lúc Thẩm Lạc Ngưng vừa mở cửa ra, bà nhìn thấy nét mặt của cô thì vô cùng hoảng sợ.
“Cháu không sao mà” Thẩm Lạc Ngưng thấy có chút làm quá nên nói lại lần nữa tình hình của mình.
“Nôn khi ngửi thấy mùi cá, cháu có biết là dấu hiệu của bệnh gì không?” Vương Từ Lan nâng mắt nhìn Thẩm Lạc Ngưng.
Thẩm Lạc Ngưng bây giờ mới ngộ ra, bình thường món gì cô cũng ăn được, đặc biệt là cá lại là món ăn quen thuộc của cô, không có lý nào lại nôn khi ngửi được, trừ khi.....
Thẩm Lạc Ngưng cùng Vương Từ Lan nhanh chóng ra khỏi nhà vệ sinh.
Vương Lão Gia thấy Thẩm Lạc Ngưng ra thì vội vàng đứng dậy.
“Lạc Ngưng, cháu không sao chứ?”
“Con đem Lạc Ngưng đến viện kiểm tra đã, ba ở nhà đợi nhé” Vương Từ Lan nhìn Vương Lão Gia nói.
“Không được, ba đi cùng hai đứa” Vương Lão Gia cong môi nói, ông sợ Cháu Dâu cưng lại xảy ra chuyện gì.
Vương Từ Lan biết tánh ba mình nên không cãi cọ, cả ba cùng lên xe đi thẳng đến bệnh viện Quân Khu.
“Khoa Phụ Sản?” Vương Lão Gia nhìn thấy dòng chữ của nơi mình đang tiến đến thì có chút bất ngờ.
“Lúc nảy con bé nôn khi nghe mùi cá tanh, con nghĩ rằng Lạc Ngưng đã có thai nên mới mang nó đến đây kiểm tra” Vương Từ Lan giải thích với Vương Lão Gia.
Vương Lão Gia nghe đến đây thì trong lòng như mở hội, hai mắt ông ánh lên tia vui mừng.
Trong thời gian Thẩm Lạc Ngưng vào trong siêu âm, kiểm tra thì Vương Lão Gia cùng Vương Từ Lan ngồi đợi bên ngoài.
Một lát sau, Thẩm Lạc Ngưng tiến ra với một sắp giấy kết quả kiểm tra trong tay.
Vương Lão Gia cùng Vương Từ Lan nhanh chân tiến tới.
“Sao rồi? Cháu không sao chứ?” Vương Lão Gia hỏi thăm tình hình Thẩm Lạc Ngưng.
“Ông Nội, Cô, cháu có em bé rồi” Thẩm Lạc Ngưng dịu dàng xoa xoa bụng nhỏ cười nói.