“Tiểu Lạc Ngưng. Bà chị đáng ghét của cậu bị đuổi khỏi nhà rồi sao? Ha ha ha...” Hứa Du biết được tin thì vô cùng vui vẻ.
“Nào, bớt cười lại, ảnh hưởng tới em bé bây giờ” Phương Kỳ cất giọng.
Thẩm Lạc Ngưng mỉm cười nhìn Hứa Du đang cười ha hả trong màn hình điện thoại.
Cả ba cùng gọi video nên liền thấy mặt nhau.
“Ây dô, Phương Kỳ, cậu béo lên à?” Hứa Du trêu chọc.
“Người béo mới là cậu, mình sang đây một ngày chỉ ăn có 2 cử” Phương Kỳ nhíu mài nói.
“Mình không có, nhưng béo lên mới tốt, tốt cho Thiên Thần Nhỏ” Hứa Du lập tức bao biện.
“Đúng đúng. Rất tốt” Phương Kỳ vỗ tay nói.
“Công việc bên đó vẫn ổn chứ?” Thẩm Lạc Ngưng hỏi thăm Phương Kỳ.
“Rất tốt nhưng mà không có thời gian nghỉ ngơi” Phương Kỳ trả lời.
“Chú ý sức khoẻ một chút” Thẩm Lạc Ngưng gật đầu nói.
Sau khi nói chuyện cùng hai người bạn của mình, Thẩm Lạc Ngưng lái xe đến siêu thị mua một ít thức ăn về dự trữ.
Vừa xuống xe, có một người phụ nữ đến vỗ vai Thẩm Lạc Ngưng.
“Em là Lạc Ngưng sao?” Người phụ nữ nghiêng đầu hỏi.
“Đúng vậy. Chị là?” Thẩm Lạc Ngưng nhìn gương mặt này có chút quen mắt nhưng lại mãi không nhớ ra tên.
“Chị là học tỷ của em- Vân Dao.” Vân Dao cười nói.
“Học tỷ. Lâu rồi không gặp” nghe Vân Dao nói xong, Thẩm Lạc Ngưng mới nhận ra.
“Có rảnh không? Đi uống một cốc cafe nào” Vân Dao nhìn nhìn Thẩm Lạc Ngưng hỏi ý.
“Được. Đi thôi” Thẩm Lạc Ngưng liền vui vẻ đáp ứng.
Cả hai cùng đi bộ đến một quán trà yên tĩnh để trò chuyện.
“Nghe nói em đã kết hôn rồi?” Vân Dao nhấp một ngụm trà nóng hổi.
“Đúng vậy. Được gần nửa năm rồi” Thẩm Lạc Ngưng gật đầu trả lời.
“Khi nào tổ chức hôn lễ phải mời chị đó” Vân Dao vui vẻ cười nói.
“Nhất định”
“Đúng rồi, chị vừa về nước sao?” Thẩm Lạc Ngưng hỏi han.
“Ừm. Công ty ở Dung Thành gặp chút chuyện nên chị trở về giải quyết” Vân Dao trả lời.
“Anh em cũng có mở một công ty, nếu chị cần giúp đỡ cứ đến tập đoàn Hứa Ngưng. Anh ấy sẽ giúp chị”
“Được. Chị biết rồi” Vân Dao gật đầu.
Sau khi trò chuyện cùng Vân Dao, Thẩm Lạc Ngưng về Đại Viên.
“Lạc Ngưng. Tối nay con cùng mẹ tham gia một nuổi tiệc, sẵn tiện đó mẹ giới thiệu con với những phu nhân quyền quý khác” Sở Vân Dung gắp đồ ăn cho Thẩm Lạc Ngưng.
“Vâng” Thẩm Lạc Ngưng định từ chối vì cô không thích chốn đông người nhưng cô lại sợ Sở Vân Dung sẽ buồn.
“Được. Một lát...”Sở Vân Dung chưa nói hết câu thì bên ngoài có người tiến vào.
“Mẹ” Thẩm Ý Thi bước vào cửa Đại Viên nói.
“Thi Thi? Về đây thăm mẹ sao?” Sở Vân Dung nghiêng đầu hỏi.
“Vâng. Con nhớ mẹ” Thẩm Ý Thi lao vào ôm Sở Vân Dung.
“Con gái ngoan, ba mẹ ruột có đối xử tốt với con không?” Sở Vân Dung xoa đầu Thẩm Ý Thi.
“Rất...Rất tốt ạ” Thẩm Ý Thi nghe Sở Vân Dung nhắc đến ba mẹ ruột thì hơi cứng giọng.
Ngày cô chuyển về căn biệt thư kia ở, hai người họ đều rất nhanh đã trở mặt.
Thẩm Ý Thi thật sự không ngờ rằng, cô lại có một người em trai ruột nữa.
“Nhà họ Thẩm cho mày bao nhiêu tiền? Mau móc ra đây?” Trần Lý hằn giọng.
“Ông....Tôi không có tiền” Thẩm Ý Thi trả lời.
“Chị ta nói dối đó. Làm sao lại không có tiền được” Trần An cất giọng.
“Mẹ. Mau kêu chị ta đưa tiền. Tiểu Mỹ muốn đi mua sắm” Hắn lại hối thúc.
“Ý Thi. Con mau cho em trai con chút tiền đi” Nguyễn Mai nhìn Thẩm Ý Thi nói.
“Các người đừng mong có một đồng nào” Thẩm Ý Thi tức giận rời khỏi nhà, đi đến Đại Viên.
“Đứng lại” Trần Lý nhào tới túm tóc Thẩm Ý Thi kéo cô ta lại.
“Đauu...”Thẩm Ý Thi bị kéo tóc thì khẽ kêu.
“Đưa tiền đây” Trần An cũng nhanh chân nhào tới.
“Tôi đưa là được chứ gì? Mau buông ra” Thẩm Ý Thi lục tiền trong túi quăng xuống đất.
“Như vậy chẳng phải tốt hơn sao?” Trần An ngồi xuống nhặt tiền.
Thẩm Ý Thi nhanh chóng chạy khỏi nhà.