Thẩm Lạc Ngưng đẩy Vương Đình Hi đi dạo TTTM, anh đi đến cửa hàng quần áo nữ nào cũng nằn nặc đòi cô đầy vào.
Tuy nhiên, Vương Đình Hi không lựa đồ cho anh mà cứ lựa cho Thẩm Lạc Ngưng.
Sau khi mua đồ xong, Thẩm Lạc Ngưng cố tình đẩy Vương Đình Hi đi ngang một nơi ở TTTM, đó là một cửa hàng, nơi cô và anh từng ra tay cứu một người phụ nữ mang thai.
Vương Đình Hi được đẩy ngang chổ này thì đôi mài của anh bỗng nhíu chặt.
Thẩm Lạc Ngưng luôn chú ý tới nét mặt và biểu cảm của anh.
“Nơi này....”Vương Đình Hi lắc lắc đầu, hỏi.
“Ừm, trước đó nơi đây đúng là để lại cho anh ấn tượng rất mạnh.”
Vương Đình Hi”?????”
Thẩm Lạc Ngưng vừa đẩy Vương Đình Hi đi xuống tầng hầm lấy xe, vừa kể lại câu chuyện đó cho anh nghe.
“Đúng là gan thật. Anh của lúc đó không giận mới là lạ.” Vương Đình Hi ngẩng đầu nhìn Thẩm Lạc Ngưng.
“Sau đợt đó em còn bị anh hành một trận” Thẩm Lạc Ngưng bất cẩn nói ra lý do khiến anh hết giận.
“Hành một trận?” Vương Đình Hi nhìn Thẩm Lạc Ngưng với anh mắt sâu xa. Anh dường như hiểu được ý nghĩa của từ này.
Thẩm Lạc Ngưng không dám nhắc tới chuyện này nữa.
Suốt cả đường đi, miệng Vương Đình Hi cứ nói không ngừng. Thẩm Lạc Ngưng thỉnh thoảng mới mở miệng ra đáp vài câu.
Cô thấy anh dường như vẫn chơi chưa đủ nên lái xe ra bờ biển.
“Đi đâu vậy?” Vương Đình Hi mở cửa sổ, thò đầu ra ngoài nhìn.
“Bờ biển, nơi anh hay đưa em đến” Thẩm Lạc Ngưng trả lời.
“Ồ”
Vương Đình Hi đánh mắt nhìn xung quanh.
Đến nơi, cô lấy xe lăng ra, đẩy anh đi dạo ngoài bờ biển.
“Em vẫn hy vọng, anh mau lấy lại trí nhớ....” Thẩm Lạc Ngưng vô thức nói lên suy nghĩ trong lòng mình.
Vương Đình Hi nghe vậy thì cả người khựng lại.
“Em không thích anh của hiện tại??”
Thẩm Lạc Ngưng chậm rãi lắc đầu.
Cho dù là anh của hiện tại hay của quá khứ, chỉ cần là anh....đều được.
Nét mặt Vương Đình Hi thoáng chút buồn bã. Quả thực phải mau lấy lại trí nhớ.....
Một tuần thoáng chốc trôi qua, Vương Đình Hi và Thẩm Lạc Ngưng không ở Cầm Viên mà về căn hộ ở toà nhà Đế Đô ở.
Một tuần này, Ady đến rồi đi liên tục, anh đến để giúp Vương Đình Hi kiểm tra đầu và thực hiện một số bài tập cải thiện chân của anh.
Hiện tại, Vương Đình Hi đã có thể đứng lên đi lại nhưng vẫn còn hơi yếu. Về phần đầu thì máu bầm vẫn đang từ từ tan nhưng không có nhiều tiến triển.
“Cảm ơn anh, Ady” Thẩm Lạc Ngưng nhìn Ady.
“Chuyện nên làm cả”
Sau khi Ady đi, Thẩm Lạc Ngưng vào bếp làm đồ ăn cho Vương Đình Hi.
Anh đứng ngoài cửa nhìn vào thấy dáng vẻ dịu dàng của Thẩm Lạc Ngưng thì bất giác cong cong khoé môi.
Anh từ từ tiến vào, từ đằng sau ôm lấy eo của Thẩm Lạc Ngưng.
“Ra ngoài, để anh làm” Vương Đình Hi vừa nói vừa dùng tay xoa xoa phần bụng đã bắt đầu nhô lên của Thẩm Lạc Ngưng.
“Gần xong rồi. Giúp em bưng đồ ăn ra bàn là được” Thẩm Lạc Ngưng không để ý tới hành động của anh, chỉ chăm chú nêm nếm thức ăn.
Vương Đình Hi gục đầu xuống vai nhỏ của Thẩm Lạc Ngưng hít một hơi rồi ngoan ngoãn bưng đồ ăn ra bàn.
Ngày mai là tiệc mừng thọ của Vương Lão Gia, tối hôm đó Thẩm Lạc Ngưng vào phòng tranh, tự vẽ cho ông một bức tranh.
“Nằm xuống, em giúp anh thư giản đầu” Thẩm Lạc Ngưng ngoắc tay với Vương Đình Hi, anh vừa mới tắm xong, trên đầu còn vươn vài giọt nước.
“Mau mau, anh ngồi xuống rồi đây, lại đây sấy tóc cho anh nào” Vương Đình Hi không muốn Thẩm Lạc Ngưng bước xuống giường nên anh lết thân mình đến gần cô, nhờ vả.
Thẩm Lạc Ngưng nhận lấy máy sấy, cắm điện rồi chăm chú sấy tóc cho Vương Đình Hi.
“Bụng em bắt đầu to rồi, sau này đừng làm nhiều việc quá” Vương Đình Hi nhắm mắt hưởng thụ nhưng miệng vẫn lải nhải.
“Em nhận ra, dạo này anh nói rất nhiều”
“Được rồi, anh không nói nữa là được chứ gì?” Vương Đình Hi bĩu môi.
Sấy tóc xong, Thẩm Lạc Ngưng xoa bóp chân cho anh rồi giúp anh thư giản đầu óc rồi cả hai ôm nhau ngủ.
Sáng sớm, Vương Đình Hi tỉnh giấc trước liền đi làm bữa sáng cho Thẩm Lạc Ngưng. Dường như là thói quen, anh hâm nóng cho cô một ly sữa bò rồi để đó.
“Sao không ngủ chút nữa?Còn sớm” Vương Đình Hi làm bữa sáng xong liền vào phòng tìm quần áo để chốc nữa thay ra. Vào cửa liền thấy Thẩm Lạc Ngưng ngồi dụi mắt trên giường, cô vừa mới tỉnh.
Vương Đình Hi nhìn thấy dáng vẻ mơ màng, ngơ ngác của Thẩm Lạc Ngưng thì không nhịn được liền tiến lại gần đặt một nụ hôn lên trán cô.
“Hiếm lắm mới thấy được một Thẩm Lạc Ngốc” Vương Đình Hi cất giọng trêu chọc.
Thẩm Lạc Ngưng lườm anh một phát rồi nhanh chóng xuống giường.
Tất cả đã chuẩn bị xong, Thẩm Lạc Ngưng và Vương Đình Hi cùng lên xe đi thẳng về khách sạn Đông An. Một khách sạn rất lớn và nổi tiếng tại Hải Thành, nước T.
Khi Thẩm Lạc Ngưng và Vương Đình Hi đến nơi, có rất nhiều khách khứa đã đến. Người nhà họ Thẩm cũng có mặt, chỉ thiếu Thẩm Gia Hứa đang xử lý công việc nên đến hơi trễ.
Vương Đình Hi xuống xe trước rồi mở cửa, đỡ Thẩm Lạc Ngưng bước ra. Tay anh còn tinh tế để trên nóc xe vì sợ cô đứng dậy sẽ trúng đầu.
Mọi người xung quanh thấy cặp “tiên đồng ngọc nữ” này bước xuống thì không khỏi hô hào.
Hôm nay Thẩm Lạc Ngưng mặc một chiếc váy dài màu trắng, phần bụng hơi rộng để không làm lộ chiếc bụng của mình. Tóc dài hơn nửa lưng được uốn xoăn tự nhiên, hôm nay Thẩm Lạc Ngưng không trang điểm, chỉ tô chút son rồi đi.
Tuy vậy vẫn không làm mất đi dáng vẻ sang trọng và xinh đẹp vốn có của cô.
Sở Vân Dung đứng từ xa ngắm nhìn đứa con gái duy nhất của mình, trong lòng không khỏi tự hào.
Vương Đình Hi hôm nay đã thoát khỏi những bộ quân phục hằng ngày, anh mặc một chiếc quần tây đen và áo sơ mi trắng. Đồ của anh hôm nay là Thẩm Lạc Ngưng cố tình chọn để anh mặc cùng tone màu với mình.
“Đó là cháu trai và cháu dâu của tôi đó” Vương Lão Gia hất cầm đầy tự hào, nói với những người xung quanh.
“Cũng là cháu gái và cháu rể của tôi” Thẩm Lão Gia cũng không chịu thua kém.
“Được được, đều là cháu của hai người” Một vị lão gia không nhịn được cười nói.
Ở một góc nào đó, Vương Ngọc Thiên đang nói chuyện điện thoại.1
“Được, tôi đã lấy được rồi. Bà yên tâm”
“Ừm, hy vọng cô sẽ thành công” Người đàn bà trong điện thoại trả lời.