Sau khi Thẩm Gia Hứa lôi Vương Đình Hi ra ngoài, anh liền rút một điếu thuốc đưa cho Vương Đình Hi.
Vương Đình Hi thất thần, tay vẫn nhận lấy điếu thuốc, mồi lửa rồi hút.
“Em ấy đã được tiêm thuốc, máu cũng đã ngừng chảy”
Thẩm Gia Hứa thông báo với Vương Đình Hi về tin tức hiện tại của Thẩm Lạc Ngưng.
Vương Đình Hi vẫn im lặng, bộ dạng hiện tại của anh vô cùng nhếch nhác.
Điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.
Vương Đình Hi cho tay vào túi lấy điện thoại ra, ấn nghe.
“Là tôi, Lục Tiểu Hy.....”
......
“Đi trước”
Sau khi nghe xong cuộc điện thoại, sắc mặt Vương Đình Hi như muốn giết người, anh quay người rời đi trước mặt Thẩm Gia Hứa.
“Anh đã nói với em là không được ra tay, em sao không nghe lời hả?”
Trong một phòng nhỏ, một giọng bác sĩ nam vang lên.
“Em sợ con mình....con mình đang ở trong tay họ....”
Giọng nữ bên kia đáp lại vô cùng run rẩy, dường như đang khóc.
“Nếu để cho Vương Đình Hi biết chuyện này...anh ấy”
“Tôi làm sao?”
Lời nói của nam bác sĩ chưa kịp dứt thì cửa phòng đã bị Vương Đình Hi đạp một phát mở toang ra.
Anh đi thẳng một mạch tới vị trí cái ghế ở giữa mà ngồi xuống.
“Ngài Vương, chúng tôi biết lỗi rồi, xin ngài tha cho vợ chồng tôi”
Nam bác sĩ quỳ xuống xin tha....
“Vậy, các người có từng suy nghĩ lại, tha cho vợ tôi?”
Vương Đình Hi lạnh giọng, anh móc trong túi ra một khẩu súng đặt lên trên bàn.
“Kể lại toàn bộ”
Bốn chữ lạnh như băng được phun ra.
“Ngày hôm đó, con tôi khi đang đi học....”
Nữ y tá bắt đầu kể lại.
“Trọng tâm. Tôi không rảnh ở đây nghe kịch dài của các người”
“Có người bắt cóc con của tôi sau đó đe doạ nếu không làm Thẩm Lạc Ngưng băng huyết sau sinh thì sẽ giết con của tôi....”
Nam bác sĩ gào lên nói.
“Người đó là ai?”
Vương Đình Hi đưa mắt nhìn về người bác sĩ nam hỏi.
“Đó là một người phụ nữ, còn cô ta là ai thì tôi không biết, nhưng tôi có số điện thoại của cô ta đây”
Nam bác sĩ vô cùng thức thời, chân thành hối lối.
Vương Đình Hi lấy số điện thoại đó lưu về máy mình.
“Con của các người đã được thả về chưa?”
“Thằng bé được thả rồi, trả về bên nội nó rồi”
Nữ y tá trả lời.
“Nếu các người tin tưởng tôi, báo trước với tôi chuyện này thì có lẽ mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng hơn, nhưng các người lại không làm thế”
“Chuyện hôm nay, làm thế nào tôi cũng sẽ không bỏ qua. Các người chờ đợi ngồi tù đi”
Vương Đình Hi nói xong thì cất súng lại vào túi, anh quay người đi ra khỏi cửa.
“Các người thấy may mắn vì hôm nay vợ tôi không có chuyện gì, nếu cô ấy có chuyện tôi sẽ bắt vợ chồng các người chôn cùng”
Trước khi đi Vương Đình Hi để lại một câu nói thật dài, chuyện ngày hôm nay đã chạm đến giới hạn cuối cùng của anh....không ai có thể làm tổn hại đến Thẩm Lạc Ngưng.
Ngày hôm nay, Vương Đình Hi giống như diêm vương đến để đòi mạng....
Sau khi Vương Đình Hi đi, vợ chồng vị bác sĩ quỳ rạp xuống đất ôm nhau khóc....
Bên phía Justin hay tin Thẩm Lạc Ngưng băng huyết sau sinh thì hoảng lên.
“Đưa thuốc rồi?”
Justin thấy Allain về thì cau mài hỏi.
“Ừm, đưa rồi, đã ổn”
Allain thở như sắp thăng thiên đến nơi.
Cách đây không lâu, Justin nhận được tin báo Thẩm Lạc Ngưng băng huyết thì liền sai người tìm Allain về để nhanh chóng đem thuốc cho cô.
Rất may vì đem thuốc đến kịp thời, nếu không chắc giờ này Allain liền bị Justin băm thành vạn mảnh.
....
Vương Đình Hi gọi đến cho Lục Tiểu Hy, đưa số điện thoại bảo cô điều tra giúp mình.
Lục Tiểu Hy nhanh chóng tra ra....
“Là số từ Mỹ?
Nghe được kết quả Lục Tiểu Hy tra ra, Vương Đình Hi hỏi lại.
“Ừm, từ Mỹ. Nhưng mà Ann trước giờ vẫn chưa qua lại với ai bên Mỹ nhỉ?”
Lục Tiểu Hy có chút thắc mắc.
“Monica”
Vương Đình Hi suy nghĩ một lúc rồi nói ra một cái tên cho Lục Tiểu Hy.
“Còn nữa, cô biết số của Justin chứ?”
.....
Sau khi trò chuyện xong, Vương Đình Hi quay trở về ngồi lại trên hành lang đợi Thẩm Lạc Ngưng.
Hiện tại Thẩm Lạc Ngưng vẫn còn ở phòng hồi sức, không ai được vào thăm.
Vương Đình Hi nhìn xuyên qua khe cửa còn hở, nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Lạc Ngưng nằm trên giường, hô hấp yếu ớt, môi nhỏ trắng bệt.
Anh chưa từng thấy dáng vẻ yếu đuối như vậy của vợ mình....
“Lạc Ngưng, mau tỉnh lại đi em”
Thẩm Lạc Ngưng hôn mê mấy ngày, Vương Đình Hi vẫn ngồi đợi ở đó mấy ngày.
Vì không ăn uống nên cơ thể suy yếu, hôm nay Vương Đình Hi liền ngất xĩu.
Thẩm Gia Hứa không nhìn được dáng vẻ này của Vương Đình Hi nữa liền kêu bác sĩ cho anh một mũi thuốc an thần vào trong bình truyền nước biển để anh nghỉ ngơi lâu thêm một chút.
Khi anh tỉnh dậy liền biết trong bình dịch mình truyền có vấn đề.
Anh xoa xoa mi tâm của mình, đầu có chút đau.
“Tiểu Ngưng tỉnh rồi”
Thẩm Gia Hứa thấy Vương Đình Hi tỉnh dậy thì thông báo với anh một tiếng.
“Này, mau đi sửa soạn lại, định dùng dáng vẻ này hù chết em gái tôi sao?”
Thẩm Gia Hứa thấy Vương Đình Hi muốn xuống giường đi thăm Thẩm Lạc Ngưng thì nhỏ giọng can ngăn.
Bộ dáng của Vương Đình Hi quả thực hơi doạ người.....