Ngắm Hoa Nở Trong Sương

Chương 15: Chương 15




Một buổi chiều thứ Tư, Ngải Mễ phải về nhà lấy đồ, cô nghĩ, trời cho cơ hội ngàn vàng, mình có thể tranh thủ cho Allan một niềm vui bất ngờ, gặp anh vào ngày trong tuần. Cô đoán chắc là anh đang ở trường, các môn học của anh đều đã xong, chỉ còn viết luận văn nên tám mươi phần trăm là ở phòng.

Cô chưa bao giờ đến phòng anh, mặc dù anh không cấm cô đến nhưng cũng chưa bao giờ mời cô lên chơi. Cô quyết định đến phòng tìm anh, cô nghĩ, nếu mình không nói là con gái của ai thì làm sao người ta biết mình là ai chứ? Chẳng lẽ trên mặt mình có in dòng chữ “con gái thầy Ngải” ư? Có lần cô nghe Allan nói, lão Đinh cùng phòng với anh học khoa Kinh tế, nên chắc là sẽ không biết con gái thầy Ngải khoa Văn học so sánh và cô Tần khoa tiếng Anh.

Như nguyện vọng của cô thì cô muốn làm ầm ĩ lên cho cả thế giới biết từ lâu rồi, có phải là cặp bồ hay ăn trộm, ăn cắp của người ta đâu mà phải lén lút? Nếu mọi người biết họ đang yêu nhau thì các cô nàng khác sẽ không còn mơ tưởng hão huyền gì nữa. Nhưng nếu Allan không muốn cho mọi người biết thì cô cũng sẽ tôn trọng anh. Cô không muốn làm anh nổi cáu, mặc dù chưa bao giờ được chứng kiến cảnh anh nổi cáu, nhưng cô biết một người bình thường rất ít nổi cáu, khi đã nổi cáu thì chắc chắn sẽ rất đáng sợ.

Cô biết Allan ở phòng 405 trong khu nhà số 1 dành cho nghiên cứu sinh, vì có lần anh đã nói, khu nhà số 1 dành cho nghiên cứu sinh là ký túc xá của sinh viên nam, khu nhà số 2 là của sinh viên nữ. Hai khu nhà này đều khá nổi tiếng, chủ yếu là do một điển tích được lưu truyền từ nhiều năm về trưóc. Nghe nói khóa 89, mỗi khi các giảng viên nam trẻ của trường diễu hành qua khu nhà số 2 đều hô lớn: “Tôi yêu học sinh!” để bày tỏ sự ủng hộ đối với phong trào học sinh, sinh viên, trong khi các sinh viên nữ ở khu nhà số 2 lại thò đầu ra ngoài cửa sổ e thẹn hô: “Em yêu thầy cô!”. Và thế là tầng trên tầng dưới, thầy nói yêu trò, trò nói yêu thầy, ầm ĩ cả một góc trường khiến đám sinh viên nam tức tái hết cả mào.

Phòng Allan là phòng 405, mọi người thường lôi con số này ra đùa, bảo là cách đây rất lâu, có một bộ phim tên là Vụ án mưu sát 405, thế nên những người nhát gan đều không dám ở phòng 405. Bình thường phòng nghiên cứu sinh có ba người ở, nhưng phòng 405 chỉ có hai người là Allan và lão Đinh.

Các phòng khác đều có hai dãy giường tầng, tức bốn cái giường, dành cho ba người ở, giường trống còn lại để đồ. Nhưng phòng bọn họ vì chỉ có hai người nên chỉ có một dãy giường tầng, tạo thành một khoảng trống rộng trong phòng, chỗ đó kê một chiếc bàn vuông, vì vậy phòng họ thường là nơi đội nghiện mạt chược tụ tập. Ai cũng biết là trong giới sinh viên học ngành xã hội, số người nghiện mạt chược chiếm đông hơn cả, còn với nhóm sinh viên học ngành tự nhiên thì chỉ nghiện cày ngày cày đêm ôn thi TOEFL.

Cô đi xe đạp đến trường tìm anh. Vừa vào khu nhà số 1 dành cho nghiên cứu sinh đã cảm thấy mất tự nhiên, vì khu này toàn con trai ở, thấy một cô gái là lại nhìn chằm chằm, dường như đang hỏi: “Em này tìm ai vậy?” Ký túc xá của sinh viên nam cũng không được sạch sẽ như ký túc xá của sinh viên nữ, khu bể nước của tầng nào cũng ướt nhèm nhẹp, cửa phòng nào cũng dán giấy tờ linh tinh. Đám sinh viên nam đi lại ngoài hành lang ăn mặc thì lôi thôi, đầu tóc bù xù.

Cô tìm lên phòng 405, thấy cửa đóng chặt, bèn gõ nhẹ. Cô nghe thấy tiếng nói cười bên trong đột nhiên im bặt, lát sau, một anh chàng hé cửa, thò đầu ra hỏi: “Tìm ai vậy?”

“Thành Cương.”

“Cậu ấy không có nhà.” Nói xong liền rụt đầu và đóng cửa lại.

Ngải Mễ thắc mắc lắm, sao cứ lén lút kiểu gì ấy nhỉ? Không kìm được cô lại gõ cửa lần nữa, vẫn là cái đầu đó thò ra. “Cậu ấy không có ở phòng thật mà.”

“Anh có biết anh ấy đi đâu không ạ?”

“Chắc là lên thư viện.”

Ngải Mễ nhìn qua khe cửa liền hiểu tại sao người này không chịu mở cửa, hóa ra là cả phòng đang chơi mạt chược. Cô nghĩ đám nghiên cứu sinh này nhàn tản thật, bọn sinh viên đại học các cô còn đang bận mờ mắt, còn bọn họ thì nhàn nhã chơi mạt chược giữa ban ngày ban mặt.

Cô nghĩ bụng, biết sớm thế này thì vừa nãy tiện đường đã lên thẳng thư viện. Cô đạp xe đến thư viện và tìm từng tầng một mà không thấy Allan đâu. Cô bắt đầu sinh nghi, chắc chắn Allan đang trốn trong phòng chơi mạt chược nên chẳng muốn ra tiếp cô, mới bảo người ra đối phó đẩy cô đi. Cô từng nghe nói anh biết chơi mạt chược, có thời gian còn nghiện, nhưng biết chơi rồi thì lại bỏ.

Cô nghe nói chơi mạt chược cũng như hút thuốc phiện, sẽ thành nghiện, làm gì có chuyện biết chơi rồi lại bỏ? Cô hậm hực nghĩ, giỏi thật, miệng thì một điều viết luận văn, hai điều viết luận văn, tỏ vẻ như chẳng có thời gian gặp mình vậy, hóa ra là đang chơi mạt chược.

Cô ôm một bụng tức, đạp xe về khu nhà số 1 rồi lên gõ cửa phòng 405. Vẫn là cái đầu đó thò ra tiếp đón cô. “Không tìm thấy à?” Anh chàng đó cười hềnh hệch, nói: “Thế thì đây cũng chẳng biết hắn đang ở đâu cả.”

“Chắc chắn là anh ấy đang ở trong đó.” Cô hậm hực nói. “Anh cho em ngó một lát.”

“Không được, không được, bọn này ăn mặc luộm thuộm lắm, em đừng có vào.”

Bất ngờ Ngải Mễ đẩy cửa ra được một nửa, trong phạm vi tầm nhìn của mình, cô không thấy Allan, nhưng nếu anh ngồi ở khu vực bị cửa che mất thì cô không thể nhìn thấy. Cô đang định đẩy thì nghe thấy anh chàng ngồi gần cửa nói: “Hình như là con gái ông Ngải, lão Đinh, để em ấy vào.”

Hóa ra người mở cửa chính là “lão Đinh”, nhìn trông cò trẻ, người cũng nhỏ thó, ấn tượng “vĩ đại” vốn vẫn tồn tại trong đầu khi bình thường được nghe Allan nói về “lão Đinh” lập tức bay mất tiêu.

Lão Đinh đang đứng chặn ở cửa liền tránh sang một bên, Ngải Mễ chui vào, phòng ngập khói thuốc lá, đúng là mấy anh chàng ăn mặc rất luộm thuộm nhưng cũng chưa đến mức không dám nhìn. Ngải Mễ nhìn quanh, không thấy Allan ở đó. Phòng không rộng, không còn chỗ nào có thể trốn nhưng có một ban công, cô không biết liệu Allan có trốn ra ngoài ban công không.

Cô không hỏi han gì mà lao thẳng tới cánh cửa thông ra ngoài ban công và đẩy cửa ra, ngó quanh thì thấy ban công không có ai. Cô quay vào phòng và nói với vẻ biết lỗi: “Xin lỗi đã làm phiền các anh, các anh có biết anh Thành Cương đi đâu không?”

Anh chàng nhận ra cô là “con gái ông Ngải” nói: “Ai mà biết được, chắc là đang đi tán gái rồi. Em đừng có mách với cô Tần chuyện tụi này chơi mạt chược nhé.”

“Em đâu phải là sinh viên trường anh, quản làm gì cho mệt?” Ngải Mễ hậm hực nói, đoán chắc anh chàng là sinh viên khoa tiếng Anh. “Anh có biết anh ấy đi tán gái ở đâu không?”

Mấy anh chàng liền cười ha ha, nói Thành Cương đi tán gái mà còn báo cáo địa điểm với bọn anh ư? Bọn anh đều đẹp trai ngời ngời thế này, nếu biết được địa điểm rồi lao đến thì làm gì còn suất của hắn nữa? Từ trước đến nay, mỗi lần đi tán gái, cha Thành Cương này đều hành động một mình, xuất quỷ nhập thần.

Ngải Mễ tức phát khóc, bèn bước đến trước bàn, đưa tay gạt các quân mạt chược bay xuống đất.

“Làm cái trò gì vậy?” Một gã râu dài, tuổi có vẻ khá cao quát. “Đây thấy nóng mắt rồi đây. Cô tưởng cô là ai? Con gái ông Ngải thì ghê gớm lắm sao? Không nể mặt thằng Thành thì tôi đã đuổi cô ra ngoài từ lâu rồi.”

Lão Đinh bèn xoa dịu tình hình. “Thôi, ông Lưu, em ấy đang tức vì ông Thành Cương đi tán gái chứ không phải bực vì bọn mình chơi mạt chược.” Nói xong bèn an ủi Ngải Mễ: “Bọn họ đùa với em thôi, chắc chắn là Thành Cương về nhà dùng máy tính rồi. Máy tính của cậu ta để ở đây bị bọn anh chiếm lấy chơi game nên mang về nhà rồi, chắc là đang viết luận văn thôi.”

Ngải Mễ cảm ơn anh chàng rồi ra khỏi căn phòng nghi ngút khói thuốc đó. Cô nghe thấy bọn họ xì xào: “Thành Cương đang cặp với con gái ông Ngải hả? Thế lần trước cô nàng ngồi ở đây đợi mấy tiếng đồng hồ là ai vậy?”

Nghe thấy vậy, cô bực vô cùng, một là vì họ dùng một từ rất khó nghe là “cặp” để nói về mối quan hệ giữa cô và Allan, hai là vì bị họ nhận ra là “con gái ông Ngải”, ba là vì cô nàng bí ẩn “lần trước ngồi ở đây đợi mấy tiếng đồng hồ”. Nêu bây giờ Allan xuất hiện trước mặt cô, chắc chắn cô sẽ tính sổ ngay lập tức.

Cô tức tốc đạp xe ra cổng trường, gọi một chiếc taxi đi thẳng nhà Giản Huệ. Cô thầm nghĩ, nếu Allan không ở nhà họ Giản thì chắc chắn là đang đi tán gái, như thế cô sẽ không bao giờ đếm xỉa đến anh nữa.

Đến nhà Giản Huệ, cô gõ cửa một lúc mới thấy Giản Huệ ra mở cửa, sửng sốt hỏi: “Ngải Mễ? Hôm nay bạn không đi học à?”

“Anh Thành Cương có nhà không chị?”

“Anh ấy đâu có ở nhà? Cuối tuần anh ấy mới về mà.”

Ngải Mễ không tin, cô có linh cảm rằng chắc chắn Allan đang trốn ở trong phòng, thậm chí còn đang “vật nhau” với ai đó, có khi lại là Giản Huệ chứ chẳng chơi. Cô hỏi: “Sao hôm nay chị lại ở nhà? Chị không phải đi làm à?”

“Bọn mình không phải trực, không có giờ thì về nhà.” Giản Huệ hỏi: “Sao lại đến tận đây tìm Thành Cưong? Sao không đến trường tìm anh ấy?”

Ngải Mễ hậm hực nói: “Em đến trường tìm rồi, chẳng thấy đâu cả, chắc chắn là anh ấy đang ở nhà.”

Cô thấy nét mặt Giản Huệ lộ rõ vẻ lo lắng. “Bạn tìm khắp nơi rồi hả? Không biết anh ấy đi đâu nhỉ? Liệu có xảy ra chuyện gì không?”

Ngải Mễ hậm hực đáp: “Làm gì có chuyện gì xảy ra? Người trong phòng anh ấy nói đang đi tán gái rồi. Chị cho em ngó xem anh ấy có ở trong phòng anh ấy không.”

Giản Huệ không nói gì mà để cô vào ngó. Phòng nào cô cũng kiểm tra, đúng là Allan không có ở nhà thật, lúc này cô mới thấy mình mò đến nhà người ta tra xét thế này thật bất lịch sự, liền xin lỗi Giản Huệ: “Em xin lỗi, em không nên làm thế này, em…”

Giản Huệ đáp: “Không sao, có cần mình đi tìm cùng không? Mình sợ có chuyện gì xảy ra với anh ấy.”

“Đi đâu tìm chứ? Thành phố J rộng thế này, anh ấy nấp ở xó xỉnh nào thì làm sao mình tìm được.” Ngải Mễ chán chường nói. “Em về đây, nếu anh ấy quay về thì chị gọi điện cho em nhé!”

“Mình không có số điện thoại nhà bạn.”

Ngải Mễ và Giản Huệ trao đổi số điện thoại xong, Giản Huệ dặn dò: “Nếu tìm được anh ấy thì bạn cũng gọi điện cho mình đỡ lo.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.