Allan được nhận vào làm việc ở công ty đó hoàn toàn là nhờ công lao của cô giáo Tĩnh Thu dạy anh thời đại học. Hè năm đó, cô Tĩnh Thu tìm hộ Allan một công việc làm thêm trong hè, dạy tiếng Anh cho những người chuẩn bị thi nghiên cứu sinh tại chức vào Học viện Kinh tế Tài chính của trường Đại học L, sếp tương lai của Allan – ông Trương Thử Quang chính là học sinh lớp được Allan phụ trách giảng dạy.
Những thí sinh đó đều là lãnh đạo của một số công ty, có địa vị, chức vụ rồi, chỉ còn thiếu tấm bằng nữa thôi. Vì muốn tăng thêm nguồn thu nên Học viện Kinh tế Tài chính của trường Đại học L đã quyết định tuyển sinh nghiên cứu sinh tại chức, mỗi năm tập trung học mấy môn, ba năm là lấy được bằng thạc sĩ. Dĩ nhiên là công ty phải tài trợ cho trường ít tiền, cụ thể là bao nhiêu, chia chác thế nào thì người ngoài không biết được.
Kỳ thi vào trường cũng phối hợp với chính sách này, đề thi cố gắng ra đơn giản nhất. Nhưng có một môn phải thi chung là tiếng Anh, kết quả môn tiếng Anh đã trở thành yếu tố duy nhất quyết định sự đỗ hay trượt của thí sinh. Để đối phó với môn thi tiếng Anh, Học viện Kinh tế Tài chính đã liên kết với khoa tiếng Anh, tranh thủ kì nghỉ hè mở lớp phụ đạo tiếng Anh ở mấy thành phố, giúp những thí sinh kia thực hiện giấc mơ nghiên cứu sinh của họ.
Tại thành phố J này, khoa tiếng Anh của Đại học L cũng đã tổ chức rất nhiều lớp theo mô hình khác nhau, giảng viên trong khoa không đủ nên khá bận rộn. Mặc dù tiền giảng dạy cho lớp ở Thâm Quyến khá cao nhưng do phải chia phần trăm cho Học viện Kinh tế Tài chính nên cũng chẳng cao hơn được là bao, mọi người đều không muốn dạy xa tận Thâm Quyến, nên cô Tĩnh Thu mới nhận được công việc này cho Allan.
Allan về Thâm Quyến dạy trong hai mùa hè, ngoài việc lấy được thù lao giảng dạy, anh còn quen thêm một số người, trong đó có Trương Thử Quang. Ông Trương là một trong số ít thí sinh có bằng đại học, mấy năm trước đi vào lĩnh vực kinh doanh, hiện tại đã rất thành đạt, xây dựng công ty thành một tập đoàn có danh tiếng. Ông thấy tiếng Anh, tiếng Trung của Allan đều khá ổn, ông muốn phát triển công ty ra nước ngoài, có thể Allan sẽ là trợ thủ đắc lực, thế nên đã chủ động đề nghị Allan vào công ty ông làm việc sau khi tốt nghiệp.
Allan đồng ý nhận công việc này, anh bảo từ lâu đã không muốn nghiên cứu lý luận văn học nữa mà muốn ra thế giới bên ngoài phát triển xem sao. Anh cảm thấy cứ ngồi trong phòng làm việc phê bình tác phẩm văn học của người khác thật chẳng có giá trị gì.
“Anh cứ cảm thấy có lỗi với bố em.” Allan nói. “Anh vào làm việc ở công ty, không những phụ công dạy dỗ của ông mấy năm qua mà ở một khía cạnh nào đó cũng có thể nói là phủ nhận lối sống của ông. Ông rất muốn anh được ở lại trường làm giảng viên và làm tiếp tiến sĩ để ông hướng dẫn luận văn.”
“Anh đã không thích làm về văn học nữa thì quan tâm đến suy nghĩ của bố em làm gì?” Ngải Mễ tỏ vẻ không đồng tình. “Em cũng không muốn anh suốt đời là mọt sách như bố em.”
Ngải Mễ đã quan tâm đến mọi thứ ở Thâm Quyến từ lâu, cô từng đọc một bài báo nói rằng tỉ lệ nam nữ chưa kết hôn ở Thâm Quyến là một trên bảy, điều này khiến cô rất không yên tâm, nhiều con gái chưa chồng như vậy mà chỉ có một dúm đàn ông có thể lựa chọn, Allan về đó, không biết có thể bình an trở về hay không?
Nhưng cô thấy Allan rất thích công việc này và đã tìm rất nhiều tài liệu có liên quan. Những cái mà anh thích thì chẳng có lý do nào để cô không thích cả. Nhưng cô cũng không thể tránh khỏi cảm giác buồn bã, vì nếu tất cả mọi việc thuận lợi thì tháng Năm, Allan sẽ về miền Nam.
“Anh đi rồi thì em làm thế nào?” Cô lo lắng hỏi.
“Em học hành tiếp thôi, đến khi nào tốt nghiệp, nếu em không muốn học nghiên cứu sinh nữa thì em cũng có thể về miền Nam làm, em không thích khí hậu ấm áp, bốn mùa được diện váy à?”
Ngải Mễ vốn tình hơi giống con trai, thích cắt tóc ngắn, mặc quần bò, sau khi yêu Allan, cô dần dần cũng nữ tính hơn, để tóc dài, từ quần bò chuyển sang váy. Lúc đầu là mặc váy bộ, vờ phong cách thục nữ, mặc nhiều rồi thành nghiện, có lúc mùa đông cũng diện váy. Nhưng mùa đông ở thành phố J không đùa được, mỗi lần mặc váy cô đều phải đi tất dày, chân đi bốt, bên ngoài khoác thêm áo khoác dài, và cố gắng hạn chế đi bộ ngoài đường, ra khỏi nhà là bắt taxi.
Allan luôn trêu cô là người “không thích mặc quần”. Cô liền cảnh cáo: “Đừng nói linh tinh, người khác nghe thấy lại tưởng em thích khoe mông.”
“Ở Thâm Quyến nhiệt độ quanh năm chỉ khoảng hơn hai mươi độ thôi.” Anh nói với cô. “Em về đó thì được mặc váy cả bốn mùa luôn, anh sẽ không phải lo cho đôi chân của em nữa.”
Cô liền nói với vẻ lo lắng: “Anh mà về đó thì bọn mình chẳng được gặp nhau mấy đâu.”
“Không sao, em được nghỉ hè, nghỉ đông, anh cũng có cơ hội đi công tác, thời gian bọn mình gặp nhau sẽ chẳng ít hơn so với hiện nay đâu. Sắp đến hè rồi, bọn mình có thể ở đó mấy tháng, từ hoạt động bí mật chuyển sang hoạt động công khai.”
“Nhưng ở Thâm Quyến gái nhiều trai hiếm, lộn xộn lắm, em sợ lành ít dữ nhiều, có khi chỉ mấy ngày anh lại yêu người khác hoặc dính bệnh AIDS gì đó.”
Allan liền cười hơ hơ. “Ngải Mễ, em coi anh là thành phần nào vậy? Cứ như một ngày từ sáng đến tối anh chỉ nghĩ về mỗi chuyện đó vậy.”
“Em muốn chuyển đến trường nào đó ở Thâm Quyến.”
“Đừng có ngốc nữa, ở Thâm Quyến chỉ có trường Đại học Thâm Quyến, khoa tiếng Anh của trường này làm sao sánh với khoa tiếng Anh trường B được?” Rồi Allan gợi ý: “Nếu em thực sự không yên tâm về việc anh đi Thâm Quyến thì anh sẽ ở lại trường J hoặc đi xin việc ở thành phố J thôi.”
Như thế cô cũng không muốn, vì cô mà anh phải từ bỏ công việc mình thích thì sao cô không áy náy chứ? Nhưng việc anh sẵn sàng từ bỏ vẫn khiến cô vô cùng cảm động. Con gái ai chẳng coi trọng tấm lòng, chỉ cần anh có lòng, cuối cùng có làm hay không phụ thuộc vào vấn đề tôi có cho anh làm hay không, sợ nhất là anh không nghĩ đến điều đó, không thể hiện tấm lòng gì cả.
Cô liền đáp rất rộng lượng: “Thôi anh cứ về Thâm Quyến đi. Em chỉ lo cho anh thôi, sợ anh đến thế giới muôn màu đó sẽ quên em. Anh bảo phải làm gì mới có thể chứng minh tình yêu của anh dành cho em sẽ chịu được mọi thử thách nhỉ?”
“Có lẽ chỉ có hai cách thôi, một cách là để lửa thử vàng, cách còn lại là đường xa biết sức ngựa. Đường xa biết sức ngựa là chuyện của cả đời, em là người nóng vội, chắc chắn không đợi được. Vậy cách tốt nhất là để lửa thử vàng.” Allan nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Nhìn tình hình thì chiến tranh thế giới thứ ba chưa thể xảy ra ngay được, không thể trông chờ vào chuyện anh có thể cứu em trên chiến trường. Hay là bọn mình ra biển thuê một cái thuyền và chèo ra thật xa, sau đó bọn mình tìm cách đục cho thuyền thủng và chìm, anh sẽ nhường cơ hội sống cho em, còn mình thì chìm nghỉm luôn. Em thấy cách này thế nào?”
“Không được, không được, như thế thì mặc dù em biết tình yêu của anh là chân thành nhưng em đã mất anh rồi còn làm gì được nữa?”
“Hay là bọn mình ra sa mạc, mang ít nước thôi, anh sẽ nhường chai nước cuối cùng cho em uống, còn mình thì chết khát luôn?”
“Thế thì khác gì cách cho thuyền chìm?”
“Khác nhiều chứ, một cái là nước quá nhiều, một cái là nước quá ít. Tìm một phép thử khác liên quan tới nước nhé, em đi tìm mấy cô bạn hồng nhan rồi cho bọn họ dụ dỗ anh, xem anh có chung thủy với em hay không.”
Ngải Mễ bèn lắc đầu quầy quậy. “Không được, cách này không ổn, nếu anh không đủ cứng rắn thì sao? Khác gì em tự đưa mỡ vào miệng mèo?”
“Thực ra em không phải lo việc anh không đủ cứng rắn đâu. Nếu một cô gái chỉ có ý định diễn chuyện tình một đêm với anh, ngày hôm sau phủi mông đường ai nấy đi thì anh sẽ thấy chẳng có gì thú vị cả. Còn nếu không phải cô ta tìm chuyện tình một đêm thì anh lại sợ bị cô ta quấy rầy. Thế nên cách thông minh nhất là không nên đi chệch quỹ đạo.”
Cô không kìm được bèn nhìn vào chỗ đó của anh và hỏi: “Nhưng nếu mấy tháng không được make love thì anh… có chịu được không?”
“Thế thì có sao? Bao nhiêu năm qua vẫn sống sờ sờ đó thôi. Một chàng trai từ lúc hơn mười tuổi đã bị đánh thức rồi, đến khi kết hôn, giữa chừng phải có từ bảy đến hơn chục năm ở trong tình trạng thất nghiệp tình dục, nhưng rồi ai cũng đều ngon lành đó thôi?”
“Nhưng anh… anh tham lam vô độ lắm mà.”
Allan cười với vẻ ngượng nghịu, véo mũi cô và nói: “Khi phân tích về tâm lý tình dục của anh, em vận dụng các lý thuyết rất phức tạp. Lúc anh còn đang ấp ủ suy nghĩ, chưa dám động thủ thì em cho là do em chưa đủ quyến rũ. Lúc anh động thủ rồi, tại sao em không nghĩ theo hướng sự quyến rũ mà lại quy kết cho anh tội tham lam? Thực tế là hai cơ sở lý thuyết của em bị áp dụng ngược. Ấp ủ nhưng không động thủ không phải vì em không quyến rũ, trước đây là vì muốn giữ gìn cho em, thấy em còn nhỏ, hiện tại là vì sợ em không có hứng, hoặc không có cơ hội. Còn ham muốn và nhiệt tình tấn công, một là do em quyến rũ, hai là vì biết có khả năng đó, có thể đem lại niềm vui cho mình và người khác, tại sao không cho mình được buông thả chứ?” Đột nhiên Allan dừng lại rồi nói: “Thôi đừng nói nữa, nói nữa là thành có vấn đề đấy.”
“Vậy em hỏi anh một câu: “Liệu một ngày nào đó anh có bỏ em không?”
Allan nghĩ một lát rồi nói: “Nếu một ngày nào đó, ở bên anh mà em không thấy vui thì anh sẽ rời xa em, để em đi tìm hạnh phúc mới của em.”
“Đừng nói linh tinh, ở bên anh, làm sao em không vui được?”
“Everything is possible (Mọi chuyện đều có khả năng). Em còn trẻ, về cơ bản chưa được trải nghiệm thế giới bên ngoài, em lại là cô gái thích những cái mới lạ, ở bên anh một thời gian dài là em sẽ thấy chán, cũng muốn ra ngoài ngắm thế giới.”
“Lúc đó anh sẽ cho em ra ngoài ngắm thế giới ư?”
Allan liền gật đầu.
“Nếu trong lúc ngắm thế giới mà em lại yêu người khác thì sao?”
“Biết làm thế nào được? Chỉ còn cách là chúc mừng hạnh phúc cho em thôi.”
“Nhưng nếu một thời gian nữa em lại thấy anh ta không ổn, lại quay về với anh thì anh có chấp nhận em không?”
“Đầu óc em lúc nào cũng có thể nghĩ ra những giả thiết quỷ quái nhỉ, làm anh trở tay không kịp. Anh chưa bao giờ nghĩ đến giả thiết này, để anh nghĩ đã.”
Cô liền giục anh: “Anh nghĩ đi, nghĩ đi, em đợi để được nghe câu trả lời đây.”
Allan nghĩ một lát rồi đáp: “Anh không biết, chuyện chưa xảy ra thì anh không thể tưởng tượng mình sẽ có phản ứng thế nào.”