Ngắm Hoa Nở Trong Sương

Chương 39: Chương 39




Cuối cùng thì cũng đợi được đến ngày Allan được thả. Hôm đó là thứ Sáu đầu tháng Sáu, mẹ bảo Ngải Mễ mọi thứ đã ổn thỏa, ba giờ chiều thứ Sáu, bố mẹ sẽ đi đón Allan, tối đến con về là được gặp cậu ấy.

Nhưng Ngải Mễ không thể đợi được đến tối, buổi trưa cô đã rời trường. Trên đường về nhà, cô mua rất nhiều đồ ăn và mấy tờ báo, còn mua thêm một bó hoa, định sẽ đi đón Allan với bố mẹ. Cô tưởng tượng lúc Allan từ đồn thu thẩm ra ngoài, chắc chắn sẽ không quen với ánh nắng chói mắt, anh sẽ lấy tay che mắt, sau đó sẽ nhìn thấy cô, cô sẽ lao tới và sà vào lòng anh, mặc kệ bố mẹ sửng sốt thế nào thì sửng sốt.

Cô lên đến cửa nhà liền đặt đồ đạc xuống để mở cửa. Khi đẩy cửa ra, đang chuẩn bị cúi xuống nhặt đồ đạc dưới đất thì liếc thấy có người ngồi trên sofa ngoài phòng khách. Người đó cũng nhìn thấy cô nên đứng dậy, Ngải Mễ nhìn người đó bằng ánh mắt thắc mắc, anh ta đang mỉm cười với cô nhưng trông anh ta rất xa lạ.

“Chắc là … nhìn anh sợ lắm hả?” Anh chàng mỉm cười, nói.

Giọng anh không thay đổi, nụ cười cũng không thay đổi, nhưng cô cứ cảm giác có điểm gì đó hơi khác thường, có lẽ là do khuôn mặt gầy guộc của anh và chiếc mũ anh đội trên đầu, khiến cô không dám khẳng định đó là Allan thật. Cô đứng ngẩn tò te ở đó, tựa như chân mọc rễ. Anh chậm rãi đi ra cửa, xách đồ dưới đất vào nhà cho cô rồi đặt chúng lên bàn uống nước. Cô vẫn đứng ngoài cửa, nhìn anh chằm chằm mà không nói được lời nào.

“Có lẽ anh nên đợi một thời gian hãy đến thì hơn…” Allan nói với vẻ biết lỗi.

“Không, không, tại sao lại phải đợi?” Cô bước vào nhà, luống cuống nói: “Để em mang đồ vào bếp đã.”

Anh đứng ở phòng khách chứ không theo cô vào bếp. Ngải Mễ xách đồ vào bếp rồi đứng trong đó, hít một hơi thật sâu rồi quay ra ngoài phòng khách. Anh vẫn đang đứng ở đó, vẻ khá mất tự nhiên. Ngải Mễ đứng đối diện với anh, hỏi: “Sao anh phải… đội mũ?”

Anh liền cười đáp: “Trọc đầu, sợ… em hoảng.”

“Anh…bỏ mũ ra đi, em…sẽ quen thôi.”

Allan liền ngoan ngoãn bỏ mũ ra, cô rụt rè nhìn anh. Khi nghe cô Tĩnh Thu nói: “Có thể em sẽ không nhận ra cậu ấy đâu”, cô lại tưởng tượng là giống các tù nhân chính trị bị bắt trong phim, tóc dài, râu ria bờm xờm, hai mắt hõm sâu nhưng vẫn có hồn. Cô có thể chấp nhận hình ảnh đó, thậm chí rất…tôn sùng…hình ảnh đó, vì mặc dù trông nó hơi thê lương, nhưng trong vẻ thê lương đó ẩn chứa một vẻ đẹp u buồn.

Cô không nghĩ rằng anh lại như thế này, sắc mặt nhợt nhạt, xanh xao. Đầu anh không trọc hẳn nhưng gần như không còn mấy tóc, râu cũng chẳng còn gì, nhìn như biến thành người khác. Nếu ánh mắt anh không dịu dàng, ấm ấp như thế thì gần như cô không dám nhìn anh nữa.

Allan vẫn thích đút tay vào túi quần như ngày trước, nhưng lưng anh không còn thẳng như trước mà hơi nghiêng về bên trái. Anh mặc chiếc áo may ô len mà cô chưa nhìn thấy bao giờ, loại ba lỗ chỉ dành cho các chú, các ông, khiến anh trông già hơn trước rất nhiều.

Allan cũng ngắm cô một lúc rồi cười, hỏi: “Em gầy đi đấy, em đang giảm béo à?”

“Không, anh ngồi đi, đứng làm gì?” Cô chỉ vào sofa.

Allan liền ngoan ngoãn ngồi xuống, hai tay xoa vào nhau hỏi: “Buổi chiều em…không có môn nào à?”

“Có, em nghỉ, em định… theo bố mẹ đi đón anh, ai ngờ anh đã…về rồi.”

“Khách không mời mà đến…thường không được hoan nghênh…”

“Đâu có.” Cô cảm thấy rất ngại, vừa nãy trên đường về nhà nghĩ lát nữa ở cửa đồn thu thẩm, nhìn thấy anh sẽ sà vào lòng anh, nhưng giờ lại gặp anh ở phòng khách, vừa nãy không sà, giờ hình như cũng không có cơ hội nào để sà vào nữa. Anh cũng không chủ động bước đến ôm cô vào lòng, hai người như đôi trai gái được người ta giới thiệu đi xem mắt, ngại ngùng ngồi nói chuyện ở phòng khách.

Cô nghĩ một lát rồi bước đến sofa, ngồi xuống bên anh, cầm một bàn tay anh lên. Cô phát hiện ra bàn tay anh thô ráp hơn trước, lòng bàn tay có rất nhiều vết chai. “Ở đó…anh phải lao động à?”

“Ừ” Nói rồi anh đưa một tay ra vuốt tóc cô như ngày trước, nhưng vì bàn tay không mịn màng nên tóc cô liên tục mắc vào. Anh vội rụt tay lại, giọng tự mỉa mai mình: “Thảo nào người ta vẫn bảo nông dân không được yêu tiểu thư vì…tay thô ráp quá.”

“Tiểu Côn nói với em rằng ở trong đó anh chỉ đọc sách báo…”

“Có lúc cũng đọc sách báo, chủ yếu là đọc Văn tuyển Đặng Tiểu Bình, có lúc cũng được đọc Nhân dân nhật báo.”

“Anh đọc những loại đó hả? Thế thì có gì hay? Anh cũng đọc được à?”

“Cũng còn hơn là không có gì đọc. Đọc không vào thì tự dịch từng câu sang tiếng Anh, tiếng Nga và tiếng Nhật, không có từ điển nên dịch linh tinh…”

Cô cười rồi hỏi tiếp: “Lao động có mệt không anh?”

“Không mệt, thà là đi lao động còn hơn, vì nếu thẩm tra thì bọn họ đều áp dụng chiến thuật bánh xe, thẩm tra từng người một, để anh ngày đêm không ngủ được, cảm giác đó còn mệt hơn cả đi làm, cứ cảmthiếu ngủ. Vừa nãy ngồi trên sofa anh đã ngủ thiếp đi, em mở cửa anh mới giật mình tỉnh dậy.” Rồi Allan chuyển sang chủ đề khác: “Em… sắp thi rồi nhỉ?”

“Vâng.” Cô nhìn anh rồi thẳng thắn nói: “Em tưởng gặp nhau em sẽ bất chấp tất cả mà sà vào lòng anh, không ngờ lại dửng dưng như hai người xa lạ.”

“Chắc là trông anh…sợ quá hả?”

“Ai bảo thế, có gì mà sợ?” Cô bước đến trước mặt anh rồi ôm chặt cổ anh, để đầu anh gục vào ngực cô rất lâu. Sau đó, anh đứng dậy, ôm cô nhưng không chặt. Cô không thể kìm được nữa mà nép sát vào lòng anh, ngửa mặt lên chờ đợi anh hôn cô. Cô nhìn thấy hình như miệng anh hơi nhếch ra, rồi anh cuối xuống và hôn cô bằng nụ hôn nóng bỏng. Một lúc lâu sau, cô buông tay ra và thở hổn hển, chợt cô ngửi thấy mùi thuốc sát trùng. Một linh cảm chẳng lành ập tới. Cô hỏi: “Người anh bị thương à?”

“Đâu có?” Anh buông cô ra và bước sang một bên. “Wow, em còn mua hoa nữa hả? Mình tìm lọ nào để cắm đi?”

Cô liền đuổi theo. “Để em xem thế nào. Anh không thể trốn em mãi được.”

Allan bước vào phòng ngủ của cô rồi nói: “Xem thì phải vào đây xem chứ, đứng ở phòng khách lột quần áo anh ra, ai nhìn thấy lại tưởng em đang có ý đồ gì với anh…”

Cô không thèm đếm xỉa đến câu nói đùa của anh mà theo vào ngay, nhẹ nhàng cởi áo may ô len và cúc áo sơ mi của anh ra. Cô nhìn thấy trước ngực anh có năm, sáu vết thương, có vết đã lành, còn hai vết vẫn đang còn gạc bông. Cô cảm thấy tim mình đau tê tái, chuyện cô lo lắng từ lâu vẫn xảy ra. Nước mắt cô lăn dài, nức nở hỏi: “Bọn họ đánh anh hả?”

Anh liền cài cúc lại, nói: “Hài lòng chưa, kiểm tra xong rồi nhé. Em có đói không, anh nấu gì cho em và anh nhé.”

“Bọn họ lấy cái gì đánh anh vậy?”

“Lấy cái gì thì có gì quan trọng? Đừng hỏi nữa, anh sẽ không trả lời đâu…”

“Vì anh… nói gì ư?”

“Vì anh không nói gì cả?”

“Những chỗ khác có bị gì không? Để em xem nào…” Cô nhẹ nhàng cởi áo sơ mi cho Allan rồi quay ra sau lưng, trên lưng còn nhiều hơn, không kìm được cô bèn nói lớn: “Tại sao sau lưng cũng có?”

“Chắc là để cho cân thôi mà.”

“Giờ này mà anh còn đùa được à?” Cô hậm hực chạy đi lấy máy ảnh và bắt đầu chụp, vừa chụp vừa phẫn nộ nói: “Em sẽ tố cáo bọn họ, nhất định phải tố cáo?”

Allan không ngăn cô chụp ảnh mà chỉ lặng lẽ đứng đó, nói: “Thôi, em không biết bọn họ thế nào mà gây chuyện lộn xộn, có thể không những không đem lại tác dụng, mà còn gây rắc rồi cho bản thân. Động vào họ là dễ rút dây động rừng lắm, không ai biết sau lưng bọn họ có những ai. Bọn họ đã bảo anh đến bệnh viện mà họ chỉ định để khám bệnh, nói là khám ở đó, lấy thuốc được miễn phí, sang bệnh viện khác không những mất tiền, nếu để ra vấn đề gì họ sẽ không chịu trách nhiệm.”

“Thế ý anh là đành nhắm mắt cho qua ư ?”

“Anh không nói như thế…” Anh nhìn cô và không nói tiếp nữa.

“Anh có đau không?”

“Không đau.”

“Anh nói dối em hả?”

“Anh nói dối gì em, em cũng biết đấy, làn da của người chỉ có lớp ngoài cùng có cảm giác đau, phần dưới thì không biết. Hơn nữa mấy vết này cũng từ lâu rồi, chỉ vì không kịp thời xử lý nên có chỗ… bị viêm, mãi không khỏi…”

Cô nhìn chằm chằm vào mặt anh rồi hỏi: “Bọn họ không đánh vào mặt anh chứ?”

“Ừ, sợ phá hoại dung nhan của anh thì em không chịu yêu nữa.”

“Không đúng, là do sợ để lộ ra hành vi dã man của bọn họ. Bọn họ có đá vào…điểm chí mạng của anh không?”

“Không, nếu đá thì sao anh còn đứng ở đây được nữa?” Allan cười rồi nói tiếp: “Nhưng mấy lần bọn họ định đá anh rồi, bảo “cho nó tàn đời đi, xem nó còn hại người ta nữa không”. Nghe những câu này, em có bao giờ nghĩ sẽ cho anh tàn đời không?”

Ngải Mễ thật thà đáp: “Không nghĩ sẽ cho anh tàn đời nhưng rất đau lòng, chỉ muốn chết mà thôi.”

“Thỉnh thoảng thấy mệt mỏi trước chiến thuật bánh xe của họ, nghĩ thôi nhận quách đi cho xong, ít nhất bọn họ còn cho anh ngủ một lát. Nhưng cứ nghĩ đến việc nếu thừa nhận, em sẽ… đau khổ biết bao, anh lại mong mọi thứ được làm rõ, trả lại sự trong sạch cho anh. Khi ở trong đó, điều anh lo nhất là em sẽ tin vào những lời đồn đại và làm chuyện gì dại dột. Nhưng thực tế đã chứng minh được rằng em là một cô gái thông minh, không dễ dàng tin vào những điều đó.”

Ngải Mễ nghĩ đến việc mình đã từng dấy lên nhưng mối nghi ngờ đó, cảm thấy rất xấu hổ, vội lảng sang chuyện khác: “Bọn họ cũng đá lão Đinh mấy cái.”

“Chuyện này làm liên lụy đến rất nhiều người. Em gặp lão Đinh rồi hả?”

“Em có đến ký túc xá tìm anh ấy.” Ngải Mễ liền kể lại chuyện gẰ lão Đinh cho Allan nghe.

“Wow, em có thể làm nữ thám tử đó nhỉ. Nhưng gan em lớn quá, thích mạo hiểm quá, không yên tâm chút nào.” Allan nói. “Đội lão Đinh đã giúp anh rất nhiều việc. Bố mẹ em cũng giúp anh rất nhiều việc, rồi cả cô Tĩnh Thu và mọi người bên trường L nữa, anh Tiểu Côn kia cũng giúp anh rất nhiều việc.”

“Tiểu Côn bảo ở trong đó anh thường nghĩ về câu hỏi mà bà nội em thường hỏi, anh còn bảo anh có câu trả lời rồi, đợi được ra ngoài anh sẽ trực tiếp nói với em, sao mãi chưa thấy anh nói?”

“Vì em không hỏi anh vấn đề đó.”

Không hiểu tại sao, cô không thể tinh nghịch hỏi Allan được như trước, vẻ như rất khó thốt ra mấy từ đó. Ngẫm nghĩ hồi lâu, cô hỏi nhỏ:

“Did you miss me?” (Anh có nhớ em không?)

“Which part…of you?” (Nhớ chỗ nào…của em?)

“Every part of me, baby, every inch of me…” (Chỗ nào cũng nhớ, baby, tất cả…)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.