Ngắm Hoa Nở Trong Sương

Chương 44: Chương 44




Ngải Mễ theo Tiểu Côn đến chỗ ở của anh, thấy hình như phòng ốc bừa bộn hơn lần trước rất nhiều, cô phát hiện dưới gối có đôi tất đùi dài của phụ nữ, nghĩ chắc chắn là Tiểu Côn vừa làm chuyện gì mờ ám với cô nàng nào ở đây, nhưng cô không thấy có gì bực mình mà cảm thấy an toàn hơn rất nhiều.

Tiểu Côn hỏi: “Hay là nấu cái gì đó cho em ăn nhé? Hoặc là đến quán thịt dê xiên nướng ăn?”

Ngải Mễ không chịu đi. “Em không đi đâu, nhỡ Allan đến tìm em lại không gặp.”

Tiểu Côn cười, nói: “Hê, em đến đây là để đợi cậu ta đến tìm em hả? Thế thì quá đơn giản, để anh gọi điện cho cậu ta…”

Ngải Mễ vội ngăn. “Đừng gọi, đừng gọi, anh gọi điện thoại bảo anh ấy đến tìm em thì còn ý nghĩa gì nữa. Hiện tại chắc là anh ấy đang ở nhà họ Giản, anh không biết số điện thoại của nhà đó đâu.”

“Cái này hỏi thì có gì là khó, số điện thoại của ai mà anh chẳng biết.” Tiểu Côn cười giả lả, nói: “Anh đoán là bọn em sẽ cãi nhau mà, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.”

“Sao anh lại đoán bọn em sẽ… có mâu thuẫn?”

“Điều bình thường thôi, hai người sống chung một mái nhà, ra chạm vào chạm, bát đũa còn có lúc xô nữa là bọn em. Chậc chậc, một người hiền lành như Thành Cương còn bị em làm cho mất ăn mất ngủ, em bảo em có kinh khủng không?”

Cô nghe ra ý chỉ trích cô trong câu nói của Tiểu Côn, bèn ấm ức nói: “Anh không hiểu gì thì đừng có phát ngôn linh tinh, chuyện này hoàn toàn không phải là lỗi của em, mà là anh ấy… giờ đã… yêu Jane rôi. Đàn ông bọn anh đều cùng một giuộc cả, một cô nàng chết vì bọn anh là bọn anh sẽ đem lòng yêu.”

Tiểu Côn bèn lắc đầu. “Xem ra em không hiểu tâm lý đàn ông cho lắm, đừng nói là… một cô gái đã mất, kể cả vẫn còn sống thì khi ở cự ly xa, bọn anh vẫn thấy cô ta không còn… giá trị thực tế nữa. Đàn ông ai chẳng sống thực dụng, em không nghe người ta thường nói đàn ông đều “chỉ thấy nụ cười của người mới, ai nghe tiếng khóc của người cũ” đó sao? Đàn ông góa vợ, mười người thì đến chín người, mồ vợ chưa xanh cỏ đã tục huyền rồi. Phụ nữ bọn em mới thích hoài niệm đàn ông đã mất, nếu không ở góa cho anh ta thì cũng lấy những anh chàng sau đó làm người đóng thế. Tục ngữ nói “đàn ông yêu vợ mới, đàn bà thương chồng cũ”, thế nên tìm vợ tuyệt đối không bao giờ lấy những cô chồng chết hoặc bị chồng bỏ. Cô nào chủ động ly hôn thì được, vì nếu không căm hận chồng cũ thì cô ta sẽ không ly hôn, nhưng người chồng mất hoặc bị chồng bỏ thì không được, trừ phi anh muốn làm người đóng thế.”

Ngải Mễ cảm thấy trong câu “mười người thì đến chín người” mà Tiểu Côn nói thì Allan rơi đúng vào trường hợp “một người” kia. Kể cả Allan không yêu Jane, nhưng cũng vì lương tâm cắn rứt nên muốn bù đắp. Cô thấy về điểm này Allan lại hơi giống với người đàn bà mất chồng, sau này chắc chắn anh sẽ luôn nhớ về Jane, cứ nghĩ đến những điều này là cô lại rất lo lắng, buồn phiền, nhưng không biết phải giải quyết thế nào.

Tiểu Côn liền khuyên: “Đừng ghen bóng ghen gió suốt ngày như thế, ghen một, hai lần, đàn ông thấy em dễ thương và chiều chuộng em; ghen ba, bốn lần, đàn ông sẽ nghĩ em coi trọng anh ta nên chịu nhường nhịn em; nhưng ghen nhiều thì anh ta bắt đầu thấy bực mình, tức lên là anh ta sẽ bye bye, lúc đó thì em chỉ biết trơ mắt ếch ra nhìn thôi. Em phải chuyển thế bị động sang thế chủ động, cho anh ta ít cơ hội để anh ta ghen, như thế anh ta chỉ lo em rơi vào tay thằng khác, chẳng còn thời gian để em phải lo lắng nữa.”

“Tiếc là anh ấy không thích ghen”

“Làm gì có anh chàng nào không ghen? Tính thích chiếm hữu của đàn ông rất mạnh mẽ, cô nào của mình đều sợ bị người khác động vào. Kể cả là người yêu cũ đã chia tay, khi nhìn thấy cô ta đi với người đàn ông khác, trong lòng anh ta vẫn cảm thấy khó chịu, huống chi là người yêu hiện tại? Em bảo cậu ta không ghen, thế tại sao cậu ta lại bắt em mang trả lại anh chuỗi ngọc trai?”

Cô nhớ đến hôm trả lại chuỗi ngọc trai cho Tiểu Côn, Allan không chịu lên, bảo là không muốn để Tiểu Côn rơi vào tình huống khó xử, và cũng bảo cô đừng nói những lời khó nghe. Một mình cô lên tìm Tiểu Côn để trả lại chiếc vòng, cô không nói gì nhiều mà chỉ bảo: “Allan mua cho em cái khác rồi, em gửi trả lại cho anh.” Cô tưởng Tiểu Côn sẽ giận dữ mà ném chuỗi ngọc trai vào bồn cầu, nhưng kết quả khiến cô vô cùng thất vọng vì Tiểu Côn đã cất nó vào ngăn kéo.

Cô hỏi Tiêu Côn: “Anh bảo đợi anh ấy được thả, anh sẽ công khai chuyện theo đuổi em, sao chẳng thấy anh theo đuổi em gì cả?”

Tiểu Côn liếc cô một cái rồi đáp: “Em nghĩ anh tiểu nhân như thế hả? Em không nghe người ta nói “anh em như thể tay chân, đàn bà như thể quần áo” à? Đối với đàn ông bọn anh, vì một người đàn bà mà phá hoại tình huynh đệ là không đáng. Anh và Thành Cương tuy không phải là anh em kết nghĩa nhưng về tinh thần cũng rất anh em…”

Câu “đàn bà như thể quần áo” khiến Ngải Mễ cảm thấy hết sức phản cảm, nếu coi phụ nữ là manh áo tấm quần thì có phải thích mặc thì mặc, thích cởi là cởi ư? Đúng là quá coi thường phụ nữ. Cô cảm thấy câu nói này bộc lộ sự khinh miệt của Tiểu Côn đối với phụ nữ, chắc chắn lý thuyết phân biệt “tình dục” và “tình yêu” của anh được xây dựng trên sự khinh miệt này, vì đối với anh, phụ nữ chỉ là tấm áo tấm quần, mặc cái nào, thay cái nào chẳng có gì khác nhau.

Cô nghĩ, chắc chắn Allan sẽ không bao giờ ăn nói như vậy, và cũng không có suy nghĩ đó, anh rất tôn trọng phụ nữ, nhưng hình như Allan lại quá tôn trọng họ, lúc nào cũng sợ làm tổn thương đến cô A, cô B. Hai người này hoàn toàn trái ngược nhau, một người coi tất cả phụ nữ đều không ra gì, một người lại coi trọng tất cả phụ nữ, chẳng lẽ không có người đàn ông nào chỉ coi trọng một cô gái thôi ư?

Nói đi nói lại, người đàn ông mà phụ nữ cần có khuôn mẫu như sau: Trong mắt anh ta chỉ có một người phụ nữ, anh ta chỉ vui buồn hờn giận vì cô gái này. Anh ta không sợ làm tổn thương bất kỳ cô gái nào, nhưng lại sợ làm tổn thương cô gái này. Anh ta không có hứng thú với bất kỳ ai mà chỉ có hứng thú với một mình cô gái này thôi. Anh ta không quan tâm đến bất kỳ cô nàng nào mà chỉ quan tâm đến cô nàng của anh ta mà thôi. Chẳng lẽ yêu cầu này quá cao xa ư?

Từ cổ chí kim, tất cả phụ nữ, bất luận cao thấp hay sang hèn, đều chỉ mong được “chuyên sủng”. Hoàng hậu đấu với phi tử, con gái bình dân đấu với tình địch, thậm chí đấu với em chồng, mẹ chồng, chẳng phải tất cả đều vì muốn giành được vị trí chuyên sủng là gì? Đây là kết luận mà Ngải Mễ rút ra được sau khi đọc rất nhiều sách, trước đây cô rất coi thường những người đàn bà suốt đời chỉ tập trung công sứcho việc tranh giành vị trí chuyên sủng. Thiên hạ thiếu gì đàn ông, cuộc sống thiếu gì niềm vui, tội gì phải hao tâm tổn trí, bụng dạ hẹp hòi, rắp tâm hãm hại nhau vì tình yêu của một gã đàn ông? Không ngờ khi đã rơi vào lưới tình, bản thân mình cũng chẳng thua gì họ.

Thấy cô không nói gì, Tiểu Côn liền phân tích với vẻ rất sành sỏi sự đời: “Thực ra phụ nữ bọn em giận… chủ yếu là do… không được thỏa mãn trong chuyện đó, nên mới sinh sự trong chuyện khác…” Thấy Ngải Mễ định phản bác, Tiểu Côn liền làm động tác ngăn lại. “Em đừng vội phản bác, có lúc bọn em không biết nguyên nhân khiến mình bực dọc, hê hê, đây là cái nằm trong tiềm thức, không phải anh nói đâu mà là sách nói như thế. Có phải thời gian này cậu ấy không được… phong độ lắm phải không?”

Thấy Ngải Mễ không nói gì, Tiểu Côn tưởng mình đã nói trúng tim đen của cô, bèn quả quyết hơn. “Chắc chắn là cậu ấy… tàn phế năm mươi phần trăm rồi, anh biết là cậu ấy bị đá vào thắt lưng nhiều. Thắt lưng của đàn ông rất quan trọng. Em đừng tưởng đàn ông làm chuyện đó là do vũ khí phát huy tác dụng, thực ra thắt lưng vẫn có vai trò quan trọng nhất. Thắt lưng mà hết sức… thì vũ khí phát huy kiểu gì cũng không ăn thua. Không phải tự khen mình đâu nhưng cô nào đến với anh chẳng bao giờ gây chuyện với anh cả, vì trên giường anh phục vụ bọn họ đâu vào đấy, cảm ơn còn chưa kịp, làm gì còn đầu óc nào để gây chuyện? Cô nào cũng gọi là đến, bảo là về.”

Cô không bao giờ nhất trí với quan điểm của Tiểu Côn, rằng “phụ nữ giận là do không được thỏa mãn trong chuyện đó”. Chuyện đó chỉ là một phần trong đời sống tình yêu. Cô cảm thấy cô và Allan mâu thuẫn với nhau không phải vì vấn đề tình dục, mà là vấn đề tình cảm. Cái mà cô cần chỉ là anh yêu cô, yêu một mình cô, việc anh tàn phế hay không chẳng liên quan gì cả.

Cô hậm hực nói: “Gọi là đến, bảo là về thì còn gọi gì là tình yêu nữa? Anh chẳng hiểu gì về tình yêu và phụ nữ cả, ít nhất là trường hợp của em. Vì anh không đặt phụ nữ ở một vị trí bình đẳng để đánh giá. Đối với anh, đàn bà chỉ là tấm áo tấm quần, còn nói gì đến tình yêu nữa? Đối với em, nếu hai người có tình cảm bền vững, kể cả mãi mãi không đến được với nhau cũng không có gì ảnh hưởng cả.”

“Anh không tranh cãi với em nữa.” Tiểu Côn giơ tay giả bộ đầu hàng. “Có thể anh không hiểu gì về phụ nữ, nhưng yêu phụ nữ không cần thiết phải hiểu họ. Tình yêu rất mù quáng, không có đạo lý nào để nói cả, yêu thì cứ yêu, không thể nói tại sao lại yêu, càng hiểu nhiều thì càng không biết phải yêu thế nào…”

Dường như câu này cũng có lý, Ngải Mễ vẫn đang ngẫm nghĩ thì Tiểu Côn lại nói tiếp: “Anh biết e không thích câu nói ban nãy “đàn bà như thể quần áo” của anh, đó là anh cũng chỉ trích lời người khác thôi chứ nó không đại diện cho ý kiến của anh. Trên thực tế anh không theo đuổi em vì không muốn đóng thế. Hiện tại trong lòng em chỉ có cậu ta, dù anh có theo đuổi thì cũng uổng công vô ích. Đằng nào thì sớm muộn em và Thành Cương cũng sẽ chia tay, thà đợi đến khi bọn em bye bye rồi mới theo đuổi còn hơn.”

“Tại sao sớm muộn gì bọn em cũng chia tay?” Ngải Mễ sửng sốt hỏi, Tiểu Côn không phải là người đầu tiên đưa ra lời dự đoán này, trong nhật ký Jane cũng đã viết như thế.

Tiểu Côn cười, đáp: “Chẳng sao cả, chỉ vì anh dự đoán như thế thôi, nếu ngày nào anh cũng đưa ra lời dự đoán như thế thì sớm muộn bọn em cũng sẽ chia tay nhau. Con người ai cũng thế cả, nhiều lúc sống theo ý nguyện của người khác mà không hề hay biết. Mọi người bảo em sắp ra nước ngoài, dần dần em cũng cảm thấy mình nên ra nước ngoài. Mọi người đều nói hai đứa em không đẹp đôi, sớm muộn gì em cũng sẽ thấy bọn em không đẹp đôi. Người ta nói cậu ta không yêu em, sớm muộn gì em cũng sẽ nghĩ là cậu ta không yêu em. Hơn nữa, lời dự đoán hai người sẽ chia tay nhau chắc chắn sẽ trở thành hiện thực, thế gian này có bữa tiệc nào không đến hồi tàn đâu, bất luận là hai người nào rồi cũng phải tan thôi. Có thể là về hình thức thì không tan, nhưng tinh thần thì tan. Kể cả lúc sống chưa tan thì chết cũng phải tan chứ?”

Thấy Ngải Mễ không nói gì, Tiểu Côn lại cười vui vẻ, nói: “Hai người cứ tan từ từ, anh không vội. Đây chính là cái lợi của việc phân biệt “tình dục” và “tình yêu”. Nếu anh không phân biệt được hai cái này, chỉ vì “tình dục” mà cuống lên đi tìm vợ, đến lúc đó thì đời anh tàn, tự trói mình và người khác vào cột. Tại sao người tình vĩ đại trên thế gian này đều là đàn ông? Vì họ phân biệt được “tình dục” và “tình yêu”. Xa xôi đâu không nói, chỉ riêng Rhett Butler…”

Ngải Mễ liền ngắt lời anh chàng. “Đừng nhắc đến Rhett Butler… Anh làm sao sánh nổi với người ta…” Cô liếc đôi tất đùi dưới gối và không nói gì thêm.

Tiểu Côn nhìn về phía đôi tất theo cô rồi hỏi: “Sao anh lại không sánh nổi? Chẳng phải Rhett Butler cũng cặp kè với gái bán hoa còn gì? Còn của anh không phải là gái bán hoa mà chỉ là một người bạn, sạch sẽ hơn nhiều. Nói thật là đàn ông làm chuyện đó với phụ nữ cũng chẳng có gì, thường là đối phó với tình huống khẩn cấp thôi, em cứ coi như là anh ta đi… vệ sinh một lần. Điều đáng lo nhất là trái tim anh ta bay mất. Nếu trái tim bay mất rồi thì khó níu kéo lắm, kể cả anh ta vẫn ở bên em nhưng trong lòng lại nghĩ đến người khác, em sẽ biến thành… toilet đấy.”

Ngải Mễ nghe mà lòng rối như tơ vò, lợm giọng vô cùng, vội khua tay. “Anh đừng nói nữa, toàn những thứ ba lăng nhăng mà anh cũng nói ra được…”

Hai người ngồi không một lát, Tiểu Côn lại nói: “Ngồi không thế này chán chết đi được. Thôi em ở đây ngủ một lát đi, anh sang phòng sinh hoạt tập thể xem ti vi.”

Sau khi Tiểu Côn đi ra, Ngải Mễ định nằm một lát nhưng cô cứ cảm thấy cái giường đó bẩn bẩn thế nào, hơn nữa cô cũng sợ mắc mưu Tiểu Côn. Cô nằm sấp xuống bàn nghĩ lan man một lúc rồi ngủ thiếp đi.

Đang lúc mơ màng thì cô nghe thấy tiếng Allan gọi cô, lúc đầu cô tưởng là mơ, đến khi mở mắt ra, phát hiện đúng là Allan đang đứng bên cạnh thật, nước mắt của cô liền trào ra, cứ như phải chịu nỗi ấm ức gì lớn lắm. Cô nép trong lòng anh khóc tu tu, đột nhiên nghe thấy tiếng Tiểu Côn: “Ha ha, mong đỏ cả mắt, cuối cùng vị cứu tinh cũng đến mà còn khóc nữa kìa. Thôi nín đi em, nếu không cậu ấy lại tưởng anh bắt nạt em đấy.”

Cô ngẩng lên mới nhìn thấy Tiểu Côn đang đứng sau Allan. Cô ngượng ngùng mỉm cười, hỏi Tiểu Côn: “Anh gọi điện thoại bảo anh ấy đến à?”

Tiểu Côn nói: “Không phải anh gọi cậu ấy mà là cậu ấy gọi anh. Cậu ấy bảo anh đón em đến đây…”

Ngải Mễ không hiểu đầu đuôi thế nào, chỉ trân trân nhìn Allan, Allan thì không nói gì, chỉ nhìn cô cười, sau đó dắt tay cô ra ngoài. Cô ngơ ngác theo anh lên xe của Tiểu Côn, không biết có phải mình đang nằm mơ không. Đến trường Đại học B, Tiểu Côn dừng xe, ba người xuống xe. Allan nói với Tiểu Côn: “Cảm ơn anh nhé, anh về nghỉ sớm đi, em đưa Ngải Mễ lên phòng, lát nữa em tự bắt taxi về.”

Tiểu Côn đáp “ok” rồi lại nói với Ngải Mễ rằng: “Chửi cậu ấy chưa đã thì cứ việc đánh vào vết thương nhé”, nói xong liền lên xe và lái đi thẳng. Ngải Mễ liền thắc mắc: “Anh bảo anh ấy đến trường đón em hả?”

“Em muốn đến đó thì anh có cách nào đâu? Thà nhờ anh ấy đến đón em luôn cho xong, đề phòng em không tìm được anh ấy lại đi tìm đại một nhân vật đóng thế nào đó ở ngoài.”

Ngải Mễ biết Allan vẫn lo lắng cho cô nên vui lắm. “Anh to gan thật đấy, không sợ anh ta thừa cơ phỗng tay trên à?”

“Anh đã tin tưởng anh ấy như thế rồi thì làm sao anh ấy làm thế được? Tiểu Côn không phải là loại người như thế, anh cũng khá biết nhìn người đấy.” Rồi Allan trách cô: “Cũng chỉ vì bị em ép mà thôi, nếu không anh cũng chẳng đưa ra hạ sách đó.”

Vì quá phấn khích nên cô sà vào lòng anh, liến thoắng: “Love you, love you, love you…”, sau đó lại cố thoát ra. “Em xin lỗi, em xin lỗi, em lại quên vết thương của anh.”

Allan không cho cô thoát. “Em toàn nói love suông thôi, nếu love thật thì từ sau đừng có lấy mấy trò này ra chỉnh anh…”

Cô cười, nói: “Giảo hoạt như anh thì làm sao em chỉnh nổi? Toàn là anh chỉnh em, chỉnh đến nỗi khiến tim em tan nát hết cả.”

“Nếu nói về chỉnh thì chẳng ai xứng đáng là đối thủ của em cả. Thôi em về phòng rồi ngủ sớm đi, mai còn đi học.”

Cô không muốn lên mà muốn gần anh một lát nữa. “Hôm nay… anh về đó… họ nói những chuyện gì với anh?”

“Cũng chẳng có gì cả, chỉ kể một số chuyện… của Jane hồi còn nhỏ.” Allan buồn rầu. “Trông họ… già đi rất nhiều, thật sự không biết sau này họ… sẽ sống thế nào. Anh… đang nghĩ, hay là anh không đi miền Nam nữa, ở lại thành phố J, tiện thể chăm sóc họ luôn…”

Ngải Mễ mong Allan không đi miền Nam, nhưng cô không muốn anh vì bố mẹ Jane mới ở lại. Cô cố gắng giữ trong lòng để không gây chuyện nữa.

Allan chỉ tay vào một vật đeo trên vai trông giống ba lô, nói: “Họ cũng cho anh xem nhật ký của Jane…”

Ngải Mễ lo lắng hỏi: “Nhật ký nộp cho bên công an rồi cơ mà?”

“Công an trả lại rồi.” Allan liền thắc mắc: “Sao em lại biết là nhật ký nộp cho công an rồi?”

Ngải Mễ đành phải kể lại sơ qua chuyện nhật ký, rồi nói: “Chắc chắn là cô Tĩnh Thu đã dặn bố mẹ Jane không nên đưa nhật ký cho anh xem, thế nên họ cho anh đọc nhất định là có ý khác.”

“Em đừng nghĩ xấu về người ta như thế, họ chỉ muốn hoàn thành di nguyện của con gái mà thôi. Tại sao cô Tĩnh Thu không muốn họ cho anh xem nhật ký?”

Ngải Mễ lại nói những lo lắng của cô Tĩnh Thu rồi khuyên: “Anh đừng đọc những cuốn nhật ký này nữa…”

“Em đừng lo, anh và cô Tĩnh Thu cũng cùng một cấp bậc, những điều cô ấy hiểu thì anh cũng hiểu. Người đã mất rồi không thể sống lại, anh tự trách mình thì giải quyết được điều gì? Thà là chịu khó chăm sóc bố mẹ cô ấy cũng còn gọi là có chút giá trị


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.