Một ngày trong tháng Năm năm 2003, gần nửa đêmNgải Mễ nghe thấy Tiểu Côn gõ cửa phòng cô. Cô sợ anh chàng bị cấm dục lâu như vậy, không nhịn được nữa lại đến gây sự với cô, bèn nói: “Có chuyện gì thì mai tính sau nhé!”
Tiểu Côn đứng ngoài cười hề hề, nói: “Chỉ sợ anh đợi được đến mai, còn em thì không đợi được.” Thấy cô vẫn không mở cửa, Tiểu Côn liền nói: “Hôm nay anh gặp Thành Cương ở nhà hàng đấy.”
Ngải Mễ liền ngồi bật dậy, mở cửa ra, sốt sắng hỏi: “Thật hả? Anh gặp… Jason rồi ư? Sao anh ấy lại có mặt ở đây? Đi họp hả? Anh ấy có nói là sẽ ở đây trong bao lâu không?”
Tiểu Côn cười sặc sụa. “Hai chữ Thành Cương còn mạnh hơn “vừng ơi mở ra” nhỉ, em không sợ anh lừa em để em mở cửa à?”
Ngải Mễ tưởng mình mắc lừa, định sập cửa lại nhưng đã bị Tiểu Côn lấy tay chặn cửa. “Đừng nóng, anh có lừa em đâu, anh nói thật đấy.” Thấy Ngải Mễ nhìn mình với ánh mắt nóng lòng chờ đợi, Tiểu Côn liền vòng vo tam quốc: “Tin tốt lành thế này mà em không chịu ôm anh một cái thì anh không kể đâu.” Ngải Mễ không biết làm thế nào, đành bước lên ôm anh chàng một cái lấy lệ. Mặc dù không hài lòng nhưng Tiểu Côn vẫn kể cho cô biết: “Cậu ta quay lại học… tiến sĩ, về đây từ hồi đầu năm cơ.”
Ngải Mễ thật sự cảm thấy buồn vui lẫn lộn, Jason quay trở lại trường Đại học C, cô lại có cơ hội gặp anh, nhưng anh đã về đây gần nửa năm trời mà không hề liên hệ với cô, chứng tỏ anh đã gạt hẳn cô ra ngoài cuộc sống của anh rồi. Cô hỏi: “Anh… có xin được số điện thoại của anh ấy không?”
“Không, nhưng cậu ấy bảo có số điện thoại của em.”
Cô tức nổ đom đóm mắt. “Sao đến số điện thoại của anh ấy mà anh còn không xin? Anh ấy có số điện thoại của em từ lâu rồi nhưng không chịu cho em số điện thoại của anh ấy…”
Tiểu Côn nói với vẻ xót xa: “Ngải Mễ, tội gì em phải như thế? Cậu ta có số điện thoại của em mà không chịu gọi cho em, chẳng lẽ điều này không nói lên… điều gì ư? Em còn thế này… anh thật sự thấy buồn thay cho em. Bao giờ em mới sáng suốt được hả?”
Cô không quan tâm đến lời Tiểu Côn mà chỉ sốt sắng hỏi: “Anh ấy đến nhà hàng anh làm với ai? Con trai hay con gái?”
Tiểu Côn thở dài, đáp: “Trai có, gái cũng có, hình như là đang cùng làm một project (dự án), đi vào buổi trưa, chắc là ăn trưa xong lại làm việc tiếp.”
Ngải Mễ thở phào rồi hỏi tiếp: “Thế anh… có hỏi anh ấy… kết hôn chưa không? Lấy cô bạn ABC đó ấy?”
“Bọn họ đi cả đoàn, anh lại phải làm việc, làm sao nói chuyện lâu được? Anh chỉ nói được với cậu ấy mấy câu, nhưng cậu ấy bảo sẽ hỏi giúp anh nhà hàng trước đây cậu ấy làm thuê xem có cần người ship đồ ăn không, cậu ấy bảo công việc ship đồ ăn khá nhàn.”
“Anh có nói linh tinh rằng em là bạn gái của anh không?”
Tiểu Côn lắc đầu và đáp rất quả quyết: “Không, làm sao anh nói thế được? Để mà bị xử trảm ra thành tám mảnh à? Nhưng anh có cảm giác là vấn đề hiện tại không phải cậu ấy nghi ngờ hay không nghi ngờ em, mà là cậu ấy… không hỏi gì đến em cả.”
Ngải Mễ chẳng buồn để tâm đến những điều anh chàng nói mà chỉ nghĩ cách xem làm thế nào để tìm được Jason. “Anh ấy có nói đang ở đâu không anh?”
“Không, anh không hỏi.”
Cô liền trách: “Anh chẳng làm được việc gì ra hồn cả, đến địa chỉ và số điện thoại còn không biết hỏi.”
Tiểu Côn nói nhỏ: “Sorry, lần sau gặp cậu ấy, nhất định anh sẽ nhớ hỏi.”
Ngải Mễ biết mình hơi quá lời, vội xin lỗi: “Sorry anh, em lại… ngớ ngẩn rồi, em biết việc này không thể trách anh, để em đi tìm địa chỉ và số điện thoại của anh ấy vậy.”
Tiểu Côn bất lực, khuyên: “Ngải Mễ, tội gì em phải như thế? Đáng lẽ anh không nên kể chuyện này với em, giờ em lại như bị bỏ bùa mê, ngày đêm ăn không ngon, ngủ không yên. Có khi cậu ấy đã lấy vợ hoặc làm bố rồi, kể cả là chưa thì cậu ấy cũng không còn nhớ đến em nữa, bao giờ… em mới có thể quên được cậu ấy?”
Ngải Mễ chỉ thẫn thờ đáp: “Em không biết, em tưởng em đã quên anh ấy rồi. Anh biết là… anh ấy không còn nhớ đến em nữa, tại sao… anh lại nói cho em biết… anh ấy đã trở lại thành phố C chứ?”
“Anh cũng không biết tại sao lại nói với em.” Tiểu Côn thở dài rồi nói tiếp: “Anh đấu tranh tư tưởng một ngày, không biết có nên nói cho em biết không, anh… thật sự không muốn nói cho em biết, nhưng anh lại muốn thử xem… em đã quên cậu ấy chưa, ai ngờ… em lại yếu đuối như vậy… Haizz, nhưng nếu không nói cho em biết thì sớm muộn gì em cũng sẽ gặp cậu ấy. Ở cùng trường Đại học C thì kiểu gì chẳng có cơ hội chạm mặt…”
Mấy ngày sau đó, Ngải Mễ đến single housing (khu nhà ở dành cho người đã kết hôn) ngó nghiêng xem có gặp được Jason không, nhưng đều không nhìn thấy anh. Cô còn hỏi khá nhiều người ở mấy khu nhà đó, mọi người đều nói không thấy có Jason Jiang sống ở đây.
Cô lại chạy lên khoa anh nghe ngóng, nhưng khoa nói không được tùy tiện tiết lộ thông tin cá nhân của sinh viên trong khoa. Cô tìm đến giảng đường của khoa anh ngó nhưng cũng không gặp.
Cô bắt đầu nghi ngờ Tiểu Côn đang lừa cô, nhưng Tiểu Côn đã tìm được cho cô địa chỉ của Jason. Anh chàng nói: “Nhưng anh nghĩ em không nên đi tìm cậu ấy, em cứ bám riết lấy cậu ấy thế này sẽ bị người ta coi thường đấy…”
“Em chỉ đi thăm một người bạn thôi, ai dám coi thường chứ?”
Lúc trời sẩm tối, Ngải Mễ liền lái xe đi tìm theo địa chỉ, hiện tại Jason đang ở ngoài trường, cô đến trước khu nhà anh ở nhưng không thấy xe anh đâu, biết có thể anh không ở nhà. Cô lên phòng anh ở tầng hai ngó thử, đúng là không ở nhà thật, sau đó cô lại đi xuống và ngồi trong xe đợi anh. Cô nghĩ, lát nữa nếu anh cùng về với cô nàng ABC đó thì cô sẽ không xuống xe nữa, đợi bọn họ lên lầu rồi lẻn về ngay.
Gần bảy giờ, cô mới nhìn thấy anh lái xe về. Hình như anh vừa đi đánh tennis về, tay cầm vợt tennis, áo khoác vắt trên vai. Cô liền xuống xe gọi nhỏ: “Jason…”
Nhìn thấy cô, anh liền sững lại, chiếc áo vắt trên vai rơi xuống đất nhưng hình như anh không biết mà chỉ đứng ở đó, mắt nhìn cô chằm chằm như đang gặp ma vậy. Cô bước đến nhặt áo lên cho anh, cầm trong tay và nhìn anh chăm chú. Cô cảm thấy mắt mình như nhòe đi, và cũng thấy mắt anh có vẻ nhòe đi.
Anh hỏi: “Em… em… ăn cơm chưa?”
“Em chưa, em đợi anh từ nãy đến giờ…”
“Tìm anh có việc gì không?” Anh nóng lòng hỏi. “Có chuyện gì à?
“Không có chuyện gì thì không được đến tìm anh ư?” Giọng cô pha chút nũng nịu: “Anh đến thành phố C lâu thế rồi mà cũng… không cho em biết, dù gì bọn mình cũng là bạn bè, sao có thể…”
Jason liền thanh minh: “Anh đến là gọi điện cho em ngay…”
“Nói linh tinh, anh gọi điện mà em không biết à…”
Jason liền cười và nói: “”Nói linh tinh” vốn là độc quyền của em mà. Lên phòng ăn gì đã nhé, ăn xong mới có sức hỏi tội.”
Cô mỉm cười. “Em đến đây không phải hỏi tội mà đến thăm anh thôi.”
Hai người lên tầng, Jason mở cửa rồi mở tủ lạnh lấy ra đĩa dâu tây, nói: “Chắc em đói rồi, ăn lót dạ mấy thứ này đi để anh đi nấu cơm.”
Đúng là Ngải Mễ đói rồi, cô nhón một quả dâu tây cho vào miệng. Jason hỏi: “Chua lắm đấy, có chấm đường ăn không?
“Không cần, ngon lắm.” Cô hỏi: “Sao anh lại nảy ra ý quay lại học tiến sĩ?”
“Bị công ty lay off (sa thải) rồi nên đành phải quay lại học tiến sĩ thôi.”
Cô liền an ủi: “Nghe nói hiện nay rất nhiều người học ngành máy tính bị lay off, tranh thủ cơ hội học thêm cũng tốt mà.”
Anh không nói gì mà hỏi thêm: “Em… chuyển ngành rồi hả?”
“Em chưa, em định học kỳ sau sẽ học các môn của khoa thống kê, cố gắng lấy được bằng thạc sĩ thống kê.”
“Hay đó nhỉ! Trước đây anh có học mấy môn của khoa thống kê, còn vở ghi, bài tập gì đó, lát nữa anh tìm cho em xem, biết đâu lại dùng được.”
“Thật hả? Tuyệt quá!” Ngải Mễ hào hứng nói. “Anh học những môn nào rồi? Sau này có vấn đề gì khó em có chỗ hỏi rồi.”
“Dạo này anh khá bận, chắc là không có thời gian giúp em, nhưng anh có quen một cô bạn học tiến sĩ khoa thống kê tên là Phương Hưng, để anh xem hôm nào có thời gian giới thiệu cho bọn em quen nhau, sau này có vấn đề gì em cứ hỏi cô ấy, cô ấy giỏi hơn anh nhiều, cô ấy từng dạy anh một môn, có thể coi là cô giáo của anh.”
Ngải Mễ thấy Jason chuẩn bị bắt tay vào nấu nướng bèn nói: “Anh vừa chơi tennis về, người đầy mồ hôi, anh đi tắm đi, để em nấu.”
Jason nhìn cô một lượt từ đầu đến chân rồi nói: “Wow, đúng là xa nhau vài năm, không thể coi thường, từ đầu đến chân đều toát lên ánh hào quang của người vợ hiền mẹ đảm, cộng thêm vẻ… ngang ngạnh của chủ tịch hội phụ nữ. Có phải em định nấu cơm thật không? Nếu thật thì anh… đi tắm nhé?”
“Anh đi đi, chuyện nấu cơm cứ để em lo.”
Anh nói cho cô biết đồ đạc để ở đâu rồi đi tắm. Dường như chỉ trong chớp mắt, anh đã tắm gội xong xuôi, tóc còn ướt sũng nhưng vẫn ra ngoài giúp cô. Cô liền đùa: “Sao mà nhanh vậy? Các bộ phận đều được tắm sạch rồi chứ?”
Anh không nói gì mà chỉ đứng bên cạnh nhìn cô thái rau. Thấy được chiêm ngưỡng, cô lại càng nhiệt tình thể hiện tay nghề hơn, thái nhanh thoăn thoắt, suýt thái cả vào tay, mới thái chậm lại. Anh liền giằng lấy con dao, nói: “Thôi, thôi, nhìn em thái mà chân anh mỏi nhừ, thôi để anh thái còn hơn, đỡ phải căng thẳng thần kinh.”
Cơm đã nấu xong, hai người ngồi vào bàn và bắt đầu ăn. Có thể là vì được gặp anh, cũng có thể là do ăn cơm muộn nên cô ăn rất ngon, hết một bát rồi mà vẫn muốn ăn thêm. Nồi cơm ở phía bên anh, anh đón lấy bát của cô, xới cơm cho cô. Xới xong, lúc đưa bát cho cô, anh nhìn cô với vẻ rất hào hứng và hỏi: “Một người ăn cho hai người hả?”
“Em ăn nhiều quá hả? Hết cơm rồi à?” Cô bảo anh nghiêng nồi cơm điện cho cô xem, thấy còn khá nhiều cơm mới yên tâm hơn. “Không, còn nhiều mà.”
Ăn cơm xong, Jason đi rửa bát. Ngải Mễ liền thăm dò: “Cuộc sống của anh có vẻ sung túc quá nhỉ? Anh không ở chung với ai nữa à. Em tham quan phòng của anh được không?”
Jason liền cười hơ hơ. “ừng khách sáo, muốn khảo sát hiện trường xin mời cứ tự nhiên.”
Cô không làm khách mà đi khảo sát ngay. Cô phát hiện ra căn hộ anh ở không giống với nơi ở của sinh viên bình thường, anh có rất nhiều đồ đạc, đồ điện gia dụng, phòng ở mang không khí ấm cúng của gia đình. Cô liền chạy vào phòng ngủ của anh ngó. Thấy một chiếc giường lớn đặt trong đó, chắc là cỡ đại, đầu giường có khá nhiều gối, khiến cô có cảm giác rằng không những anh đã kết hôn, mà còn có cả đàn con. Lòng cô nặng trĩu, hỏi: “Anh… kết hôn… ở bang D rồi hả?”
“Em chưa kết hôn thì làm sao anh dám?”
Cô hỏi: “Cô bạn ABC đó của anh… theo anh về đây hả?”
Jason liền bật cười. “Một cô gái tự lập như em mà sao lại dùng từ “theo”? Chỉ là về cùng thôi, không phải “theo”.”
“Thế bây giờ… cô ấy đang ở đâu?
Anh không nói gì, hình như có điều khó nói.
“Bọn anh đang trục trặc hả?” Tự nhiên cô thấy mừng lắm, nhưng rồi lại cảm thấy mình thật ích kỷ, ích kỷ đến mức tàn nhẫn, thế là cô liền an ủi anh: “Cô ấy là người Hoa sinh ra ở Mỹ, chắc chắn vẫn có sự khác biệt về văn hóa, anh là… người rất chín chắn, cũng nên rộng lượng với cô ấy hơn.”
Anh nói: “Nghe cứ như là chuyên gia trong lĩnh vực quan hệ công chúng ấy nhỉ, em có viết bài cho tờ nhật báo thành phố C hay gì gì không? Share (chia sẻ) kinh nghiệm với mọi người, cũng coi như là giúp ích cho người dân ở thành phố này.”
Cô phát hiện ra lần này quay lại anh có vẻ bẻm mép hơn trước nhiều, không biết có phải vì đi làm một năm hay do sống chung một năm với cô nàng ABC đó mà được như thế hay không. Cô không đếm xỉa đến câu đùa của anh mà vẫn tiếp tục thăm dò: “Hôm nào đó, anh cho em gặp nói chuyện với cô bạn ABC của anh, có khi em lại khuyên giải được cô ấy đấy.”
“Ờ, ý kiến hay đó nhỉ, có thể anh nói cô ấy không chịu nghe, nhưng em mà nói chắc chắn sẽ chịu nghe.”
Cô nghe mà cảm thấy chua xót vô cùng, nhưng vẫn gắng gượng nói tiếp: “Có thể có một đứa con sẽ tốt hơn, tính ổn định của kiềng ba chân mà. Có con rồi thì cô ấy sẽ chín chắn hơn, thiên chức của người phụ nữ sẽ được phát huy. Tại sao anh không muốn có con?”
“Lại bắt đầu suy luận linh tinh rồi đấy? Sao anh không muốn chứ? Sắp “tam thập” đến nơi rồi mà chưa được “nhi lập”, buồn chết đi được…”
Cô nghĩ, chắc là do cô nàng ABC kia có vấn đề gì đó, anh yêu trẻ con như thế, nếu kiếp này không có con thì thà bảo anh chết đi còn hơn. Cô hỏi: “Có phải cô ấy còn trẻ, sợ có con rồi người lại sồ sề nên không muốn sinh con đúng không?”
Jason có vẻ sực hiểu ra vấn đề. “Anh chưa nghĩ đến điều này.” Rồi anh liếc cô một lượt từ đầu đến chân. “Đến tuổi nào con gái bọn em mới không còn sợ người bị sồ sề nữa?”
Ngải Mễ buồn buồn đáp: “Việc này thì phải xem mình lấy ai, nếu là người mình yêu, bất luận trẻ thế nào cũng không sợ bị sồ sề, chỉ muốn sinh thật nhiều con cho anh ấy. Nhưng nếu là người mình không yêu, thì e rằng chẳng muốn có con với anh ta…”
Cô thấy nét mặt anh rất lạ, không biết có phải vì chạm đúng vào chỗ đau của anh hay không nên vội an ủi: “Đây chỉ là suy nghĩ của cá nhân em thôi, anh đừng nghĩ là thật, có thể cô ấy chỉ ham chơi, tạm thời chưa muốn có con, một, hai năm nữa cô ấy sẽ đòi sinh thôi. Bọn anh còn đang trẻ, còn nhiều thời gian mà…”