Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng
Tiện thắng khước nhân gian vô sổ.
*Hai câu thơ trong bài thơ “Thước Kiều Tiên” của Tần Quan. Dịch nghĩa:
Gió vàng sương ngọc một khi gặp nhau
Hơn hẳn bao lần ở cõi nhân gian
2 câu tiếp theo là “Nhu tình tự thủy, giai kỳ như mộng” (Tình mềm như
nước, hẹn đẹp như mơ) chủ đề của câu chuyện “Hẹn đẹp như mơ” của Phỉ Ngã Tư Tồn đã được xuất bản ở Việt Nam. (Đang đọc cái này :X~)
Không
biết từ lúc nào, mưa đêm đã tí tách rơi trên cây ngô đồng, lại càng khắc sâu sự yên tĩnh trong phòng, đèn cung đình im lặng lẻ loi, sâu kín
chiếu lên một đôi tình nhân đầy tình ý. Bờ môi ấm áp của nàng đặt nhẹ
lên môi hắn, mang theo một tia run rẩy làm cho lòng người bồi hồi, đột
nhiên khiến cho cơ thể hắn như bốc lên từng ngọn lửa.
Nàng nhỏ như
vậy, chỉ mới mười lăm tuổi, vóc người chỉ tới ngực hắn, ôm nàng vào lòng giống như ôm một đứa trẻ, giống như chỉ cần dùng sức một chút nàng sẽ
nát vỡ. Hắn nên quý trọng nàng, nên dịu dàng buông nàng ra, nói với nàng rằng hắn sẽ đợi nàng lớn lên, nhưng hắn không làm được. Hắn muốn thô
bạo đè nàng bên dưới, tiến vào trong nàng, xé rách nàng, bóp nát nàng
trong lòng mình, đến chết cũng không buông ra. Hắn biết hắn phải cố gắng khống chế mình, nhưng thiếu nữ cao quý nhất Ngâm Phong quốc này, thiếu
nữ mà hắn đã nhìn nàng lớn lên này, đang dùng một đôi mắt mang theo chút hơi nước nhìn hắn, cái lưỡi phấn hồng mềm mại vẽ một đường tinh tế dưới viền môi hắn, mang theo một chút phóng túng đắc ý làm hắn phát điên.
Muốn! Hắn muốn! Vì sao hắn không thể muốn nàng! Thân thể hắn đang điên cuồng kêu gào.
Không được! Nàng còn quá nhỏ, giữa bọn họ còn nhiều bí mật chưa nói ra, nếu
nàng biết tất cả, có lẽ nàng sẽ khóc lóc hối hận, có thể sẽ vì tối nay
mà hận hắn, hắn không thể muốn nàng dưới tình hình như thế này!
Tiêu
Lăng Thiên dùng hết sức lực toàn thân đẩy Dạ Nguyệt Sắc ra, cắn môi mình thật mạnh cho tới khi máu đỏ rỉ ra. Đau đớn mang lý trí của hắn trở về, hắn gần như tức giận nhìn Dạ Nguyệt Sắc, đôi mắt thường ngày luôn sâu
thẳm tĩnh lặng như giếng cổ nay đã vì ham muốn nồng đậm và nỗi thống khổ bị mạnh mẽ đè nén mà trở nên cuồng loạn.
“Nàng có biết mình đang làm gì không?” Giọng nói của hắn vì dục vọng mà khàn khàn, “Đừng khiêu
chiến với tính nhẫn nại của ta, từ trước tới giờ ta không phải chính
nhân quân tử.”
Hắn muốn đứng lên để xuống giường, không ngờ thân hình khẽ nhúc nhích đã bị Dạ Nguyệt Sắc giữ lại. Đầu tiên, nàng vươn một
cánh tay ra hơi dùng sức đè lại, sau đó thừa dịp hắn đang kinh ngạc,
nàng lật người giang chân đè lên người hắn.
“Đừng đi!” Nàng lẩm bẩm.
Nàng đang làm gì? Dạ Nguyệt Sắc đương nhiên biết mình đang làm gì. Nàng đang sợ, sợ một ngày nào đó nàng đột nhiên biến mất, sợ nam nhân này sẽ từ
từ quên mất nàng, giống như nàng chưa từng tồn tại trên thế giới này.
Không! Có lẽ nàng của hiện tại, hắn ở ngay trước mắt, và cả thế giới bọn họ đang ở này nữa, căn bản đều không tồn tại, tất cả tất cả có lẽ chỉ
là ảo giác trước khi chết của nàng, cuối cùng tất cả đều sẽ biến mất.
Nàng sợ, nàng cần thứ gì đó để chứng minh nàng thật sự hiện hữu. Đau đớn,
vui vẻ và tất cả những thứ nàng sở hữu, người thật sự đang phát điên
chính là nàng.
Tiêu Lăng Thiên không thể tin được mà nhìn Dạ Nguyệt
Sắc đang ngồi trên người hắn, nàng mặc một bộ áo ngủ bằng lụa Vân Châu
màu đen mềm mại, dưới ánh đèn chiếu rọi, gần như trong suốt. Đường cong
dịu dàng, thân thể mảnh khảnh, ánh sáng nhàn nhạt ánh ra những tia sáng
lay động trước mắt hắn, thuần khiết như vậy, hấp dẫn như vậy.
Bảo hắn làm sao có thể không điên cuồng!
Dạ Nguyệt Sắc nhẹ nhàng cúi người xuống, Tiêu Lăng Thiên thậm chí có thể
nhìn thấy bầu ngực đã nhẹ trổ mã trong vạt áo hơi mở ra của nàng. Nàng
chống nhẹ lên hai vai hắn, cúi đầu xuống liếm nhẹ lên yết hầu hắn.
Chỉ là một sự trêu chọc rất nhẹ.
Dục hỏa rốt cuộc không khống chế được nữa mà bốc cháy, hoàn toàn thiêu hủy
lý trí của Tiêu Lăng Thiên, hiện giờ, hắn không nghĩ tới bất cứ thứ gì
khác, hắn chỉ muốn thuận theo bản năng của cơ thể, hung hăng, hung hăng
muốn nàng.
Mạnh mẽ lật người, hắn áp chặt nàng dưới thân mình, nhưng
lại không có động tác lập tức nào, hắn chỉ nhìn thật sâu vào đôi mắt
nàng.
“Nàng không thể trốn thoát được nữa!” Đây là lời thề của hắn.
Còn nàng chỉ khẽ mỉm cười, vươn hai cánh tay về phía hắn.
“Ôm ta!” Nàng nói vô cùng rõ ràng.
Gần như khàn khàn gào lên, hắn cúi người xuống hôn lên môi nàng, tùy ý cọ
sát, cướp đoạt. Khác với nụ hôn lần trước, lần này hắn không có bất cứ
cố kỵ nào, không cần phải khống chế mình nữa, cho nên hắn cũng không còn kiêng sợ. Lưỡi hắn xâm nhập vào trong miệng nàng, tình tứ mút vào cái
lưỡi đinh hương của nàng, thậm chí dừng lại trên hàm răng ngọc bên trên
của nàng, lưu luyến không đi. Công thành đoạt đất, không buông tha bất
cứ chỗ nào, cùng với một tia nước miếng thanh mảnh làm tăng thêm vẻ dâm
mỹ.
Răng môi dây dưa, tay cũng không nhàn hạ. Ngay cả sự nhẫn nại để
cởi quần áo ngủ xuống cũng không có, hắn trực tiếp xé rách lớp y phục
mỏng manh, vì vậy một thân thể trần trụi như bạch ngọc hiển hiện trước
mắt hắn.
Tiêu Lăng Thiên ngồi dậy, gần như mê muội nhìn cô gái nhỏ
trước mắt. Dạ Nguyệt Sắc cũng không phải là mỹ nữ tuyệt thế, nếu chỉ so
về tướng mạo có lẽ còn kém hơn nhiều mấy nữ nhân hắn thường thị tẩm.
Nhưng làn da của nàng được ông trời ưu ái, trắng nõn nà, hơn sương thắng tuyết, ở dưới ánh đèn giống như một loại ngọc thạch dịu dàng tỏa ra ánh sáng man mác.
Mười lăm tuổi, thật ra nàng chỉ vừa mới trổ mã mà
thôi, nhưng thân thể đã có đường cong uyển chuyển. Ánh mắt hắn chậm rãi
đảo quanh, không tiếng động trêu chọc. Mắt cá chân mảnh khảnh, chân thon dài thẳng tắp, mông mượt mà khéo léo, vòng eo thon nhỏ mịn màng, sau đó là bộ ngực sữa hơi nảy nở. Hai điểm đỏ hồng vì ánh mắt chăm chú của hắn mà hơi run rẩy, sau đó đứng thẳng.
“Nàng thật đẹp!” Hắn tán thưởng
từ đáy lòng, sau đó cúi người xuống, bắt đầu hôn từ gáy ngọc trắng như
tuyết của nàng, những nụ hôn dày đặc.
Hắn không ngừng liếm hôn trên
cổ nàng, mút vào, để lại vô số những ấn ký màu đỏ. Hắn cảm giác được
thân thể của nàng nóng lên, nhẹ nhàng run rẩy. Một đường xuống phía
dưới, rốt cuộc hắn cũng đi tới trước ngực nàng, dừng lại. Vừa mới phát
dục, bầu ngực nho nhỏ của nàng vô cùng sắc tình, làm cho thân thể hắn
căng thẳng đến mức đau đớn.
“Nhìn ta!” Hắn ra lệnh cho nàng. Trong
khi nhìn vào mắt nàng, một tay hắn đặt nhẹ lên ngực phải của nàng, nhẹ
nhàng vuốt ve đầu ngực phấn hồng, sau đó tà tà mỉm cười, vừa nhìn nàng,
vừa ngậm ngực trái vào trong miệng, nhẹ nhàng cắn.
“A!” Dạ Nguyệt Sắc chưa từng trải qua sự khiêu khích như vậy, nàng phát ra một tiếng rên
rỉ, khoái cảm mãnh liệt khiến nàng cong người lên, nhưng không ngờ lại
càng đưa hai bầu ngực đến môi hắn.
Tiêu Lăng Thiên dùng một tay ôm eo nhỏ của nàng, ngăn cản nàng lùi về sau, một tay khác càng không kiêng
dè phối hợp với môi giày xéo bầu ngực nàng. Nhẹ nhàng cắn, mạnh mẽ mút
vào, ngón tay vỗ về chơi đùa, không thể không khiến cho Dạ Nguyệt Sắc
điên cuồng.
“Không muốn… không muốn…” Nàng dùng một tay bịt miệng,
nhưng vẫn không cách nào ngăn cản tiếng rên rỉ của mình. Nàng cảm thấy
thần trí dần dần rời bỏ mình, thân thể nóng giống như sắp bốc cháy, máu
dường như đang sôi trào.
Thật khó chịu, nàng muốn hắn dừng lại, nhưng cũng giống như rất trống rỗng, cần hắn tới bù lấp. Nàng không biết nên
làm thế nào, trong vô tình đã nhẹ nhàng bật khóc.
Hắn nghe thấy nàng khóc, vì vậy lại hôn lên môi nàng, nhưng bày tay đang chọc ghẹo nàng vẫn không hề dừng lại.
“Hối hận rồi?” Hắn khẽ cắn vành tai nàng, thuận tiếp liếm cắn, trong giọng
nói khàn khàn tràn đầy dục vọng.” Quá muộn rồi, ta sẽ không dừng lại.”
“Đừng, đừng ngừng…” Tiếng trả lời của nàng bật ra, đổi lấy tiếng cười hài lòng của hắn.
“Rất ngoan.”
Môi hắn lại chuyển về chiến đấu trước bộ ngực sữa của nàng, bộ ngực không
tính là đầy đặn lại ngọt dị thường, làm cho hắn muốn ngừng cũng không
được, thậm chí hắn bắt đầu hoài nghi có phải mình có ham mê đặc biệt gì
đó hay không, vì vậy mới say mê thân thể cô bé này như vậy.
Ngậm bầu
ngực nàng trong miệng, mút vào, hai tay hắn tiếp tục thăm dò xuống dưới. Sau một lúc vuốt ve trên eo nhỏ của nàng, một tay hắn rốt cuộc cũng
chạm tới u cốc mà hắn muốn chạm tới nhất.
Ngón tay nhẹ nhàng nhập vào giữa hai chân nàng, dịu dàng nhưng kiên quyết tách hai chân nàng ra,
làm cho mảnh đất thần bí ẩn sâu nhất kia hiển lộ ra. Bàn tay nhẹ nhàng
phủ lên, từ từ xoa nắn.
Tay hắn rất lớn, trên tay có những vết chai
nhỏ của nhiều năm tập võ, bàn tay có chút thô ráp nhẹ nhàng vỗ về chơi
đùa trên nhụy hoa vô cùng kích thích cảm giác của Dạ Nguyệt Sắc. Nàng
cảm giác được chính mình đang ẩm ướt, cảm giác xa lạ làm cho nàng không
tự chủ được mà nhẹ nhàng uốn thân mình.
Tiêu Lăng Thiên cũng cảm thấy nàng mềm mại và ẩm ướt hơn, dục vọng của hắn đã sớm đứng thẳng, vội
vàng cần bộc phát. Nhưng hắn cũng biết nàng còn quá nhỏ, chưa chắc có
thể thừa nhận sự cực đại của hắn, hắn quý trọng cô bé này, hắn muốn nàng hoàn toàn chuẩn bị vì hắn để tránh làm nàng bị thương.
Lại trải qua
một lúc lâu khiêu khích, hắn xác định nàng đã chuẩn bị xong, vì vậy hắn
nhẹ nhàng tiến một ngón giữa vào trong cơ thể nàng.
“A!” Dạ Nguyệt
Sắc nhẹ kêu một tiếng, giật mình vì dị vật đột nhiên tiến vào. Nàng là
người của thế kỷ hai mươi mốt, mặc dù chưa có kinh nghiệm nhưng nàng
biết rất rõ quá trình. Nhưng biết là một chuyện, nàng chưa từng nghĩ
thân thể mình sẽ thể nghiệm cảm giác đặc biệt này.
Ngón tay của hắn
thon dài và có lực, khớp xương hơi lồi ra, theo con đường ẩm ướt trơn
nhẵn xâm nhập vào da thịt mềm mại của nàng. Cảm giác như vậy thật kỳ
quái, không nói rõ được là thoải mái hay khó chịu, nàng bắt đầu vô thức
lui về sau, muốn trốn tránh cảm giác kỳ lạ này, nhưng chỉ trong một giây đã bị Tiêu Lăng Thiên giữ chặt vòng eo.
“Đừng trốn.” Hắn lại bắt đầu hôn nàng, những nụ hôn dày đặc rơi xuống trên môi và hai bên má nàng,
giống như đang trấn an một con nai con hoảng sợ, “Ta sẽ không để nàng
trốn.”
Ngón tay trong u cốc của nàng dừng lại, hắn rút tay ra, mỉm
cười tà mị, đưa ngón tay tới trước mặt nàng, dùng đầu lưỡi liếm sạch
chất lỏng phía trên.
“Là của nàng.” Hắn cười xấu xa, cũng rất — sắc tình!
Dạ Nguyệt Sắc bị hành động của hắn dọa cho sợ tới mức đầu óc trống rỗng,
không dám suy nghĩ xem hắn đang làm cái gì, nhưng sau đó, Tiêu Lăng
Thiên lại bắt đầu làm chuyện khiến nàng càng xấu hổ hơn.
Tiêu Lăng Thiên bắt đầu cởi quần áo.
Dạ Nguyệt Sắc muốn quay đầu đi lại bị hắn giữ cằm.
“Nhìn ta! Nhìn thật kỹ!” Hắn mỉm cười nói với nàng.
Vì vậy, Dạ Nguyệt Sắc cứ như vậy nhìn hắn chậm rãi bắt đầu cởi từng chiếc, từng chiếc quần áo.
(@Sâu: *cuồng phun máu mũi* *nằm đường* Thiên ca, huynh thật sự quá biến thái)