Khi Tiêu Lăng Thiên trở lại đã gần giờ Tý, hôm nay nghị sự cùng các chư
tướng cả ngày, sắp xếp chặt chẽ chu đáo cho cuộc chiến, hắn đã có chút
mệt mỏi. Vừa định thay y phục đi ngủ đã nghe thị vệ bẩm báo Minh Nguyệt
từ giờ Mẹo đã chờ hắn trở về, đến giờ vẫn còn ở sảnh chờ. Tiêu Lăng
Thiên hoảng hốt, sợ Dạ Nguyệt Sắc xảy ra chuyện gì, vội vàng truyền
kiến.
Khi tiến vào thấy Nguyệt Minh cũng không có gì bối rối, Tiêu
Lăng Thiên thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Tuy hắn đã sắp xếp rất nhiều
người bảo vệ Dạ Nguyệt Sắc, nhưng biên thành vẫn không thể so với hoàng
cung, hắn thật sự rất sợ không bảo vệ nàng chu toàn, làm cho nàng gặp
nguy hiểm.
Kể từ khi xuất cung, Tiêu Lăng Thiên liền phân phó mọi
người ở bên ngoài không cần mỗi lần đều quỳ lễ, vì vậy sau khi đi vào
Nguyệt Minh chỉ vén váy thi lễ với Tiêu Lăng Thiên.
“Cung thỉnh điện hạ kim an.”
“Miễn lễ,” Tiêu Lăng Thiên nhẹ khoát tay, “Đã trễ thế này, xảy ra chuyện gì?”
“Bệ hạ vẫn luôn chờ điện hạ trở lại, ngay cả bữa tối cũng chưa dùng, điện hạ có muốn đi xem hay không?”
“Chưa dùng bữa tối?” Hắn nhíu đôi lông mày thanh tú, đứng lên đi ra ngoài. “Có chuyện gì sao?”
“Thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là hai canh giờ trước đã đuổi nô tỳ ra
ngoài, nói là điện hạ trở lại thì về bẩm báo một tiếng.”
Tiêu Lăng
Thiên gật đầu, bước chân càng nhanh. Phủ tri châu không rộng lớn như
hoàng cung, trong chốc lát đã tới cửa phòng Dạ Nguyệt Sắc. Thương Hải và mấy cung nữ đang chờ trước cửa vội vàng thi lễ, Tiêu Lăng Thiên đưa tay lên, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa gỗ khắc hoa kia ra.
Ngay bên dưới tấm
rèm thạch anh, tấm bình phong hoa văn mây khói khẽ mở ra, hương son phấn rất nhạt. Trong phòng, một vị tiểu giai nhân đang khoanh tay tựa nửa
người trên giường, đắm chìm trong ánh trăng vô biên, thoạt nhìn giống
như một tiên nữ lả lướt, trong sáng lại có chút mù mịt, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể theo gió bay đi, làm người ta không dám chạm tới.
Đến gần mấy bước, thấy nàng không động đậy, lại nhìn kỹ một chút, mái
tóc đen mượt như nước của nàng chảy dài, che đôi mắt đang khép hờ, hẳn
là đã ngủ.
Quay đầu nhìn thức ăn cầu kỳ chưa dùng ở trên bàn, hắn
tiến lên ngồi vào một bên giường, dùng ngón tay vén lên những sợi tóc
trên mặt nàng. Ngón tay chạm tới làn da trắng như sứ của nàng lại không
nhịn được nhẹ nhàng ma xát.
Nàng bị sự đụng chạm tinh tế kia chọc
tỉnh, mở đôi mắt mê man tìm kiếm người làm phiền nàng. Gương mặt hắn ánh vào trong mắt nàng, nhưng nàng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại, chỉ giống
như một con mèo nhỏ làm nũng, hơi dụi hai má trong lòng bàn tay hắn,
phát ra một tiếng thở dài an tâm.
Thật sự là rất đáng yêu, đây là lần đầu tiên Tiêu Lăng Thiên nhìn thấy vẻ mặt mơ màng dễ thương của nàng,
không nhịn được cúi đầu ngậm lấy đôi môi như hai cánh hoa của nàng, cất
chứa toàn bộ sự ngọt ngào của nàng vào trong sự ấm áp của hắn.
Nụ hôn triền miên lưu luyến như vậy, hắn muốn ngừng mà không được, cho đến khi cảm giác được mình sẽ mất khống chế, hắn mới ép mình dừng lại. Ngẩng
đầu nhìn hai mắt đầy hơi nước của nàng, hắn khẽ mỉm cười:
“Không phải vẫn luôn chờ ta sao? Ta đã tới. Có chuyện gì sao?”
Nàng thở dốc một lúc lâu mới bình tĩnh lại, bộ ngực phập phồng dẫn dụ dục
vọng của hắn, hắn phải siết chặt hai nắm tay mới có thể khống chế được
suy nghĩ muốn đè nàng xuống giường.
Rốt cuộc Dạ Nguyệt Sắc cũng hoàn
toàn tỉnh táo lại, nam nhân này không phải người hai mặt đấy chứ? Trước
kia còn lạnh như băng, giờ lại nhiệt tình như lửa, nụ hôn vừa rồi suýt
nữa làm nàng hít thở không thông.
“Ngươi đã về? Lúc này là giờ nào rồi?”
“Sắp giờ Tý. Ruốt cuộc có chuyện gì quan trọng như vậy, làm cho nàng ngay cả cơm cũng không ăn mà chờ ta?” Hắn ôm nàng vào lòng, dịu dàng hỏi.
“Không có chuyện gì lớn.” Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, vừa rồi nàng nhìn thấy vẻ
mệt mỏi chợt lóe lên rồi biến mất trên gương mặt hắn, “Mệt chết rồi? Vốn chỉ muốn chờ ngươi cùng dùng bữa, thuận tiện thương lượng chút chuyện,
ai ngờ lại ngủ quên mất. Bây giờ quá muộn rồi, ngươi đã mệt mỏi cả một
ngày, nghỉ ngơi cho thoải mái trước đi, chúng ta bàn bạc sau.”
“Nàng
ăn một chút trước, ta cũng vừa lúc đói bụng, cùng nhau ăn đi.” Hắn buông nàng ra, kéo tay nàng tới trước bàn, gọi người vào dọn dẹp thức ăn đã
lạnh, để bọn họ đưa mấy món ăn nhẹ lên.
Nữ đế chưa dùng bữa tối, lửa
trong phòng bếp cũng chưa dám ngừng, những thứ cần chuẩn bị chỉ chốc lát đã được đưa lên. Nguyệt Minh thắp sáng đèn, Tiêu Lăng Thiên và Dạ
Nguyệt Sắc ngồi đối diện nhau bắt đầu chậm rãi ăn.
Dạ Nguyệt Sắc vẫn
không ăn nhiều lắm, Tiêu Lăng Thiên cũng không có thói quen ăn khuya,
đây chỉ vì theo nàng, bữa ăn này rất nhanh đã kết thúc. Để bát đũa
xuống, Tiêu Lăng Thiên xúc miệng, dùng khăn lụa trắng lau khóe miệng.
“Đại chiến sắp tới, bắt đầu từ ngay mai ta sẽ bề bộn rất nhiều việc, sẽ trở
về rất muộn, cũng có thể sẽ ở lại trong quân trại, nàng đừng đợi ta dùng cơm. Lúc ta không ở đây phải chăm sóc mình cho tốt, có biết không?”
“Sẽ phải khai chiến sao? Ngươi muốn cầm binh ra trận?” Nàng cảm thấy hai
chân như đang dẫm trên mây, mềm mại không đạp tới được mặt đất, khủng
hoảng trào lên trong lòng.
“Ừ!” Hắn gật đầu, “Ta nhận được tin Lâm
Thủy quốc lệnh cho Hoắc Thiên Uy trước tháng chín phải hạ được thành
Chiến Vân, sau tháng chín sẽ không tiếp lương thực nữa. Nếu không ngoài ý muốn, ngày mai Hoắc Thiên Uy sẽ nhận được lệnh này, thành Chiến Vân
cũng không dễ đánh, hắn không còn thời gian.”
“Ngày mai hắn mới nhận được lệnh mà hôm nay ngươi đã biết?” Nàng rất nghi ngờ.
Tiêu Lăng Thiên khẽ mỉm cười, trong đó có chút ngạo nghễ, “Không phải hôm
nay, là đêm qua. Bởi vì lệnh đó là ta đưa tới cho hắn.”
“Ngươi giả truyền thánh chỉ của Lâm Thủy quốc?” Dạ Nguyệt Sắc cảm thấy không thể tin được, điều này có thể sao?
“Làm sao có thể?” Tiêu Lăng Thiên bật cười, đưa tay xoa xoa đầu nàng, “Sao
có thể dễ dàng như vậy. Ta chỉ thông qua người đang nằm vùng ở Lâm Thủy
quốc góp chút lời mà thôi.”
Nàng bắt tay của hắn xuống, lại coi nàng như trẻ con, mặc dù quả thật nàng có nhỏ hơn hắn mười một tuổi.
“Ta vẫn cảm thấy kỳ quái, tại sao Lâm Thủy quốc lại chọn khai chiến với
chúng ta vào lúc này? Bây giờ là mùa hè, lương thực của chúng ta còn
chưa thu hoạch, thực lực của bọn họ cũng không mạnh hơn chúng ta, thậm
chí còn yếu hơn một chút, có lý do gì để khai chiến đâu?” Đây là chuyện
Dạ Nguyệt Sắc nghĩ mãi vẫn không hiểu.
“Nàng không biết,” Hắn lại kéo nàng tới bên giường, giữ nguyên quần áo, nằm xuống, không để ý đến
những chuyện kiêng kỵ. Tìm một vị trí thoải mái, để nàng nằm trong lòng
mình, nhẹ giọng nói với nàng. “Lâm Thủy quốc khai chiến lúc này là có
hai mục đích, một là cướp đoạt đá Vân Tinh trong mùa hè thu của thành
Chiến Vân. Loại đá Vân Tinh này chỉ có trong hồ Vân Tinh trong thành
Chiến Vân, cũng chỉ trong mùa hè thu mới lấy được, giá trị ngàn vàng,
quý giá vô cùng. Một mục đích khác là vì đương kim hoàng đế của Lâm Thủy quốc đã giết Thái tử soái vị, dẫn đến chính trị gặp sóng gió, hắn cần
một cuộc chiến tranh để dời đi sự chú ý, hai điểm này mới là mục đích
thực sự của cuộc chiến tranh.”
“Thì ra là như vậy, nhưng vì sao ngươi muốn ép Hoắc Thiên Uy sớm tấn công chúng ta?”
“Bởi vì hắn khó đối phó, cho hắn thời gian từ từ suy nghĩ sẽ gặp rất nhiều
phiền toái. Chúng ta cũng không thể rời đế đô quá lâu, cho nên ta không
có thời gian hao tốn cho hắn. Làm cho hắn vội vàng sẽ phạm sai lầm, một
khi phạm sai lầm, ta lập tức tuyết đối không bỏ qua. Trận đánh này ta
muốn làm cho Lâm Thủy quốc trăm năm không trở mình được.”
Nàng ngẩng
đầu lên, nhìn gương mặt tuy mệt mỏi nhưng vẫn lộ vẻ hào hùng của hắn,
“Ngươi chưa từng nghĩ sẽ nhét Lâm Thủy quốc vào bản đồ Ngâm Phong sao?
Thống nhất đông tây đại lục, sau đó xưng vương, thống trị thiên cổ, chưa từng nghĩ tới sao?”
Hắn hơi giật mình nhìn nàng, giống như chưa từng nghĩ nàng sẽ có cách nghĩ này: “Đây là ham muốn của nàng? Nàng muốn
thống nhất đông tây đại lục?”
“Đương nhiên không phải, ta chỉ thấy kỳ quái, ngươi chưa từng nghĩ như vậy?”
“Không có.” Hắn chậm rãi lắc đầu. “Từ khi sinh ra cho tới trước khi thích
nàng, ta chỉ sống vì một suy nghĩ báo thù, những chuyện khác ta không
muốn nghĩ tới, hơn nữa bây giờ cũng không phải thời cơ tốt để làm như
vậy.”
Nàng trầm mặc, một lúc lâu sau mới sâu kín nói: “Ngươi nói báo thù, là hướng về phía ta sao?”
Hắn ôm nàng thật chặt đồng thời hôn nhẹ lên trán nàng, đôi mội cọ sát làn da mịn màng của nàng.
“Đứa ngốc, đã qua rồi, đừng để trong lòng.”
“Có thể nói cho ta biết vì sao không?” Nàng vẫn rất tò mò, thái độ trước
kia của hắn với nàng, ràng buộc máu giữa bọn họ, tất cả đều chỉ ra trong đó có ẩn tình rất sâu, nhưng hết lần này tới lần khác Tiêu Lăng Thiên
thủ khẩu như bình, một chút cũng không chịu tiết lộ.
(thủ khẩu như bình: miệng như miệng bình, ý nói rất kín miệng, biết giữ bí mật)
Nhìn thẳng vào đôi mắt như nước của nàng, cuối cùng hắn cùng gật đầu như
quyết định: “Được rồi, đợi trận chiến này kết thúc, ta sẽ nói tất cả cho nàng biết. Nhưng, chuyện nàng muốn nói với ta là chuyện gì?”
Nhận
được lời hứa của hắn, nàng cũng không dây dưa với chuyện này nữa, ngược
lại nói đến kế hoạch của nàng: “Hôm nay, ta quan sát trên đường một
chút, quyết định tổ chức lại những nữ nhân đã đi tị nạn, để họ đặc biệt
chịu trách nhiệm hậu cần, ví dụ như nấu cơm, chăm sóc người bị thương,
chế luyện một số binh khí đơn giản. Nữ nhân không phải chỉ có thể đi
trốn, chúng ta cũng có nhiều chuyện có thể làm. Còn một số việc khác,
hôm nay nhất định là ngươi đã mệt mỏi, ngày mai ta tới doanh trại tìm
ngươi rồi nói sau.”
“Ý tưởng rất tốt, nhưng nàng tới doanh trại làm gì?”
“Dù sao ta cũng là ngự giá thân chinh, sao có thể không lộ mặt?”
“Đừng náo loạn, nơi quân doanh lộn xộn, cận thận đụng phải nàng. Ngày mai
biết điều một chút, ở lại trong phủ, biết chưa?” Ngữ khí của hắn rất
kiên quyết, không có chút thương lượng. Nhưng đáng tiếc, chiêu này vô
dụng với Dạ Nguyệt Sắc.
Nhìn hắn nhắm mắt lại ngủ thật say, nàng len lén làm mặt quỷ trong lòng hắn.
Ngươi không để ta đi thì ta sẽ không đi sao? Tiêu Lăng Thiên ơi Tiêu Lăng Thiên, có phải ngươi thật sự không hiểu ta hay không?