Thương Hải nhìn nữ đế đang dựa vào long sàng ngẩn người, trong lòng hoài nghi càng thêm sâu. Hắn có thể khẳng định, nữ tử trước mắt tuyệt đối là nữ đế Dạ Nguyệt Sắc hắn vẫn hầu hạ bấy lâu. Nhưng là vì sao? Trước kia
nàng cũng thường hay ngất đi, vì sao lần này tỉnh lại nữ đế dường như
biến thành một người hắn chưa từng quen biết? Nàng không chỉ không nhớ
được bất cứ chuyện gì về thế giới này, ngay cả thói quen tính cách cũng
hoàn toàn thay đổi, còn thường xuyên nhìn bầu trời ngẩn người, thật sự
là rất kỳ quái!
Thương Hải là thái giám nội thị bên cạnh nữ đế, vốn
họ Lâm, trước kia mọi người đều gọi hắn là Tiểu Lâm Tử. Sau khi trở
thành thái giám nội thị của nữ đế, người ngoài đều gọi hắn một tiếng Lâm công công.
Ngay tối hôm qua, khi hắn và nữ quan Minh Hồng hầu hạ nữ đế thay y phục đi ngủ, nữ đế bỗng nhiên mở miệng hỏi hắn:
“Ngươi tên là gì? Ở cạnh ta đã bao lâu?”
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, nô tài Tiểu Lâm Tử, hầu hạ Hoàng Thượng đã bảy năm.”
“Bảy năm sao!” Tô Tái Tình nhìn thiếu niên này. Chắc là đứa nhỏ nhà nghèo
đi, tuấn tú như thế lại làm công công, thật sự đáng tiếc.
“Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, nô tài năm nay mười bảy.”
“Ngươi thì sao?” Nàng quay đầu nhìn thị nữ Minh Hồng.
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, nô tỳ Minh Hồng, năm nay mười sáu, đã hầu hạ Hoàng Thượng năm năm.”
“Vậy sao, đều là người cũ bên cạnh mà.” Tô Tái Tình nhìn nha đầu trước mắt.
Nha đầu kia cũng là một mỹ nhân thanh tú, giơ tay nhấc chân đều rất điềm tĩnh, nhìn ra được là người cẩn thận dè dặt.
Ngẩng đầu lên, xuyên
qua giấy trắng cực mỏng, song cửa sổ khắc rồng khắc mây, nàng mơ hồ có
thể thấy được vầng trăng đang nhô cao bên ngoài khung cửa. Nàng hiểu rõ
trong lòng, mấy cung nhân hầu hạ nữ đế từ lâu kia chỉ sợ đều là tai mắt
của nhiếp chính vương, nàng không có một người tâm phúc … Cũng đúng
thôi, nàng chỉ là một nữ đế nhỏ tuổi lại không có thực quyền, bên trong
không có trưởng bối hoàng tộc chăm sóc, bên ngoài không có đại thần
trong triều trợ giúp, cục diện như thế là tất nhiên.
Nhưng nàng Tô
Tái Tình cũng chẳng quan tâm. Kiếp trước của nàng chỉ là một cô gái suốt ngày nằm trên giường bệnh chờ chết, loại chính trị tăm tối gì đó này
cách nàng quá xa, nàng cũng không thấy là mình có bản lĩnh có thể đấu
tranh chính trị mà thắng được vị nhiếp chính vương kia. Hắn hình như
cũng đã quản lý quốc gia này không tệ lắm, nếu hắn muốn ngôi vị hoàng đế này, nàng cũng rất sung sướng dùng hai tay dâng cho hắn. Giấc mộng của
nàng là đi khắp danh sơn đại xuyên, hiểu rõ sơn thủy chi nhạc, thân phận hoàng đế đối với nàng mà nói chỉ là trói buộc mà thôi. (sông núi nổi
tiếng)
Chính là nếu nhiếp chính vương kia thật sự muốn xưng đế, chỉ
sợ hắn chưa chắc sẽ bỏ qua cho nàng, dù sao cũng phải nghĩ biện pháp bảo toàn tính mạng mới tốt a.
Phục hồi lại tinh thần, ý thức được mình
lại đang ngẩn người, thói quen kiếp trước thật sự là khó đổi. Bên cạnh
Tiểu Lâm Tử và Minh Hồng đã quỳ trên đất thật lâu, không có lời của nàng không dám đứng lên.
“Hãy bình thân.” Nàng nhìn hai người bọn họ,
bỗng nhiên mở miệng nói: “Ta không thích tên các ngươi, bắt đầu từ ngày
mai hãy sửa lại đi.”
Ánh mắt nàng khẽ động, một câu thơ nổi lên trong đầu.
” ‘Thương Hải Nguyệt Minh châu hữu lệ’ *, câu thơ này ta rất thích, hôm
nay đưa làm tên các ngươi. Tiểu Lâm Tử gọi Thương Hải, Minh Hồng sửa
thành Nguyệt Minh đi.”
*Câu thơ trong bài thơ’Cầm Sắt’ của Lý Thương Ẩn. Dịch nghĩa: Biển xanh, trăng sáng, hạt trân châu rơi lệ
“Nô tài, nô tỳ tạ ơn Hoàng Thượng ban tên.” Hắn người lại song song quỳ
xuống tạ ơn, nhưng trong lòng lại càng thấy kỳ quái. Hầu hạ Hoanh Thượng đã nhiều năm như vậy, sao nay đột nhiên lại muốn đổi tên? Không khỏi
lại một lần nữa cảm thán Hoàng Thượng trở nên rất khác với trước kia.
Nhưng, tên này thật sự cũng không tệ.
Hầu hạ Hoàng Thượng nằm ngủ
xong, Thương Hải cùng Nguyệt Minh lẳng lặng rời khỏi tẩm cung, cùng mười hai tùy thị chờ chực bên ngoài tẩm cung. Nửa đêm đầu là ca trực đêm của bọn họ, phải ở lại để hầu hạ hoàng đế bất cứ lúc nào.
Lúc này đêm đã sâu, tuy có một vòng Minh Nguyệt treo cao bên trên, trong thâm cung nội viện này vẫn có vẻ u ám khó hiểu.
“Ngươi nói xem bệ hạ thật sự đã quên toàn bộ chuyện trước kia?” Nhịn hồi lâu,
Nguyệt Minh rốt cục nhịn không được thấp giọng hỏi Thương Hải.
Chỗ này mình thấy dúng 2 từ nhịn đọc nó không thoáng lắm ^^
Nàng vốn là người cực kì thận trọng, lời không nên hỏi tuyệt đối không hỏi.
Nhưng mấy ngày nay nữ đế thật sự quá mức quái dị, nếu nữ đế thật sự có
nội tình gì giấu diếm bọn họ, chỉ sợ chủ tử sẽ không tha cho bọn họ.
Thương Hải trầm tư một lát, chậm rãi lắc đầu.
“Ta thật sự không biết, nhìn qua hình như là vậy. Nhưng không có lý nha,
chỉ là bất tỉnh thôi, cũng không đụng vào đâu, sao bỗng nhiên có thể
quên đi toàn bộ như vậy? Hơn nữa nếu chỉ là quên chuyện trước kia thì
không nói, nhưng ngay cả tính tình thói quen của bệ hạ cũng hoàn toàn
thay đổi, chuyện này nói thế nào cũng không thông a.”
“Nếu chủ thượng hỏi, ta cũng không biết phải nói thế nào.” Nguyệt Minh có chút lo lắng.
Thương Hải than nhẹ một tiếng, cảm thấy đầu này ở trên vai sợ là chẳng còn
được mấy ngày. Mặc dù đã sớm giao tính mạng cho vị chủ tử kia, nếu thật
sự phải chết, vẫn có chút buồn bã, có lẽ Nguyệt Minh cũng vậy đi.
Đêm lẳng lặng đi qua, Tô Tái Tình giả vờ ngủ trên long sàng, trong lòng
tinh tế nghĩ tới chuyện cần làm ngày mai, dần dần chìm vào mộng đẹp.
Ngày thứ năm sau khi nữ đế bệ hạ tỉnh lại, lần đầu tiên nàng bước vào
ngự thư phòng. Nơi đây hẳn là nơi thường ngày nàng xử lý triều chính, dĩ nhiên là trên danh nghĩa.
Ngự thư phòng trang trí hoa mỹ tỏa ánh
sáng ngời ngời, không có một chút âm u lạnh lẽo của kiến trúc cổ đại.
Trong phòng đốt một loại hương nhàn nhạt không biết tên, hết sức im
lặng. Phía trên có một chiếc long ỷ quang hoa nội uẩn khắc từ bạch ngọc, đó hẳn là ngai vàng của hoàng đế.
(quang hoa nội ẩn: ánh sáng từ bên trong, bạch ngọc: ngọc màu trắng, long ỷ: ghế vua, long án: bàn của vua)
Trước long ỷ có một chiếc long án bạch ngọc, một cái ngọc tỷ lẳng lặng đặt
bên trên. Tất cả tấu chương phải qua ngọc tỷ này đóng dấu mới có hiệu
lực, nó cũng chính là biểu tượng tối cao của hoàng quyền.
Phía dưới
ngai vàng hoàng đế đặt một bộ bàn ghế thoạt nhìn giống long ỷ và long
án. Chất liệu gỗ chạm trổ, so với ngai vàng của hoàng đế không kém chút
nào, đây chính là nơi nhiếp chính vương thường ngày phê duyệt tấu
chương, cùng đại thần trong triều nghị sự.
Lúc này đã là xế chiều,
sau khi kết thúc buổi triều sớm, nhiếp chính vương đang phê duyệt tấu
chương, năm sáu thái giám đứng yên một bên hầu hạ. Nhiếp chính vương đã
sớm nghe được tiếng thông báo Hoàng Thượng giá lâm, nhưng cho đến khi nữ đế đi vào mới buông bút son xuống đứng dậy nghênh đón.
“Vi thần tham kiến Hoàng Thượng.” Hắn nhẹ chắp tay xem như hành lễ.
Nhiếp chính vương trong lòng có chút kinh ngạc. Hắn còn chưa đi tìm nàng, nữ đế này lại đã tự động đưa tới cửa.
Tô Tái Tình nhìn nhìn bày biện trong ngự thư phòng, rồi lại nhìn nam nhân
trước mắt, trong lòng không khỏi bật cười. Nam nhân này thật đúng là
lòng dạ Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết* a, lại phạm thượng lộ
liễu trắng trợn như thế, không để nữ đế là nàng đây vào mắt. Thật không
rõ vì sao hắn không dứt khoát giết nàng, trực tiếp lên ngôi hoàng đế đi.
(*một câu nói trong “Tam quốc chí” ý nói ý đồ đã quá trắng trợn, không ai không biết)
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng bỗng nhiên khẽ động. Không đúng! Mình chiếm cứ thân thể này, vậy nữ đế thật sự chạy đi đâu rồi? Xem tình hình hiện
tại, chỉ sợ đã chết rồi, hơn nữa, vị nhiếp chính vương này có thể đã
xuống tay thật sự là cao đến mức người ta không thể xem thường a!
Nhiếp chính vương thấy nàng nhìn chằm chằm mình rồi ngẩn người, liền ho một tiếng hỏi:
“Bệ hạ, vi thần có gì không đúng sao?”
Chú ý tới ánh mắt nàng đánh giá ngự thư phòng, không phải muốn khởi binh
hỏi tội chứ? Nàng sẽ không ngu ngốc xuất chiêu sớm như vậy chứ?
Tô Tái Tình tạm thời vứt bỏ lòng nghi ngờ, chậm rãi lắc đầu, vẫn là làm chính sự trước đi.
“Điện hạ đương nhiên không có gì không đúng.” Nàng nhẹ nhàng mỉm cười.
“Vậy bệ hạ tới là vì?” Hắn cũng mỉm cười nhìn nàng, giống như đang nhìn một tiểu cô nương đáng yêu.
Nam nhân này hiện tại nhìn qua thật đúng là vô hại a! Nhìn hắn hành động
giấu diếm như thế, đây là loại nam nhân cực kỳ kiêu ngạo và có dã tâm
đây.
“Hôm nay trẫm tới là có việc muốn thỉnh giáo điện hạ, mong điện hạ vui lòng chỉ giáo.”
“A?” Hắn nghi ngờ trong lòng, “Bệ hạ xin mời nói, thần nhất định tri vô bất ngôn.” (ý là có gì nói nấy)
“Như thế rất tốt.” Tô Tái Tình trong lòng yên lặng thở dài một hơi, nói chuyện ở cổ đại thật là mệt.
“Các ngươi đi xuống trước đi, trẫm muốn cùng nhiếp chính vương nói chuyện riêng.” Nàng thản nhiên phân phó xuống.
Thái giám trong phòng cùng nữ quan theo nàng đến đồng loạt nhìn về phía
nhiếp chính vương, thấy nhiếp chính vương gật đầu, lúc này mới cúi chào
lui xuống, để lại hai người bọn họ trong thư phòng.
Nữ đế đi đến ngồi lên long ỷ. Long ỷ này mặc dù đẹp đẽ quý giá, cũng trải đệm gấm thật
dày, nhưng ngồi lên vẫn có chút cứng rắn, làm cho nàng rất không thoải
mái.
“Điện hạ” nàng do dự một chút “Trẫm muốn biết về quốc gia này, về trẫm, về chuyện của điện hạ ngươi.”
“Cái này,” hắn có chút giật mình, không nghĩ tới nàng sẽ hỏi việc này, có ý nghĩa gì đặc biệt sao?
“Không biết bệ hạ muốn biết về phương diện nào?”
“Tất cả! Ví dụ như tên trẫm.”
“Tên?” Vẻ mặt nhiếp chính vương có chút kỳ quái, “Ngay cả tên mình bệ hạ cũng không nhớ rõ sao?”
“Đúng vậy, mong điện hạ nói cho biết.”
“Thật ra bệ hạ có thể hỏi những người khác, vì sao nhất định phải hỏi vi thần?” Hắn đối với vấn đề này càng cảm thấy hứng thú.
“Bởi vì ta chỉ muốn hỏi ngươi! Chỉ muốn nghe ngươi nói với ta!” Nàng không
hề tự xưng trẫm, không hề dùng thân phận nữ đế hỏi hắn, mà dùng thân
phận Tô Tái Tình tới hỏi hắn. Thời điểm tất cả những người bên cạnh đều
không thể tin, nàng tình nguyện nghe lời hắn nói. Nam nhân này quá kiêu
ngạo, làm cho nàng cảm thấy hắn thậm chí kiêu ngạo đến mức khinh thường
không thèm lừa nàng.
Đôi mắt phượng ẩn sau tóc mai của hắn hơi nheo
lại, bỗng nhiên phát hiện mình không cách nào hiểu rõ nữ hài tử này. Chỉ muốn nghe lời hắn nói sao?
“Vương triều Ngâm Phong ta phụng Dạ Thị
là quốc chủ, tôn húy của bệ hạ là Nguyệt Sắc, năm nay mười ba tuổi. Ba
tuổi lên ngôi, niên hiệu Triêu Húc, ý lấy triêu dương vĩnh húc, năm nay
là Triêu Húc thứ mười năm.” (ý là ‘ánh mặt trời không bao giờ tắt’)
“Ba tuổi lên ngôi?” Thật sự là nhỏ, “Phụ thân và mẫu thân trẫm đâu?”
“Tiên hoàng cùng tiên hoàng hậu mười năm trước đã tấn thiên.” (~die)
“Cùng nhau?” Có mùi vị âm mưu.
“Không sai.”
“Vì sao?” Nàng hỏi tới cùng.
“Tiên hoàng vì bệnh mà băng hà, tiên hoàng hậu bi thương quá độ, cũng cùng
đi.” Hắn đáp rất trôi chảy, đây cũng là một phần tình hình thực tế a.
“Thật không?” Nàng vẫn chưa tin hoàn toàn, hoàng gia cũng có chân tình sao? Tuyệt đối có âm mưu!
“Quốc chủ trước là nam đế? Vì sao chọn một nữ hài tử ta làm hoàng đế? Ta không có huynh đệ tỷ muội khác sao?”
“Triều ta vẫn chưa có quy định nữ tử không thể làm đế, huống chi bệ hạ là con
nối dòng duy nhất của tiên hoàng, đương nhiên là bệ hạ kế vị.”
“Trẫm
có một chuyện cảm thấy kỳ quái, vì sao trẫm lại không có một người thân? Cho dù con nối dõi của hoàng tộc Dạ Thị ít ỏi, cũng không có lý nào
không có một huynh đệ tỷ muội chứ? Tiên hoàng không nạp phi sao?” Dường
như rất không có khả năng đi? Chẳng lẽ nơi này là chế độ một vợ một
chồng?
“Tiên hoàng anh niên tảo thệ, chưa nạp phi.” (còn trẻ mà đã chết)
Anh niên tảo thệ? Sớm thế nào?
“Chẳng lẽ toàn bộ gia tộc Dạ Thị đều anh niên tảo thệ hay sao? Ngay cả Vương
thúc, Hoàng cô cô đều không có để lại?” Sẽ không thảm như vậy chứ.
A, hỏi ngay điểm mấu chốt, đứa nhỏ này còn rất sâu sắc. Nói cho nàng cũng không sao, để trò chơi càng thú vị một chút đi.
“Ngâm Phong dựng nước đã hơn hai trăm năm, đã trải qua mười một vị quân
vương. Trời ghen ghét Dạ Thị, không để quân vương ta trường thọ.”
Trời ghen ghét? Trời ghen ghét hay là người ghen ghét? Hai trăm năm mười một người, vậy chẳng phải chia đều cứ chưa đến hai mươi tuổi đã chết một
người? Sao có chuyện trùng hợp như vậy? Chỉ sợ ấu chủ lại càng bị cưỡng
ép đây! (ấu chủ ~ vua còn nhỏ tuổi)
Tô Tái Tình áp chế oán thầm trong lòng, bỗng nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười. Khi nhìn lại nhiếp chính vương,
đúng là một dáng vẻ nữ nhi gia cười khẽ.
“Lại nói tiếp, trẫm còn chưa biết tục danh của nhiếp chính vương đâu.”
“Gia tộc Tiêu Thị từ đời quốc quân thứ hai bắt đầu nhiếp chính, thần tiện danh Lăng Thiên.”
Lăng Thiên? Xâm phạm trời cao sao? Cái này cũng gọi là tiện danh?
“Tên rất hay, tên rất hay,” nàng cười đến bí hiểm, “Điện hạ có tự chứ?”
“Tự?” Là cái gì? Hắn nghi hoặc.
Có vẻ nơi này không quá giống cổ đại mà nàng biết. Văn nhân sĩ tử cổ đại
Trung Quốc phần lớn có danh lại có tự, người nơi này xem ra chỉ có danh
mà không có tự.
” ‘Tự’ chính là giải thích của tên, cũng chính là một cái tên khác. Như vậy đi, trẫm đưa cho nhiếp chính vương một cái tự
được không?”
“Như vậy, thần tạ chủ long ân,” Quy củ kì quái gì đây? Nàng từ nơi nào nghe được?
“Không bằng” con mắt nàng xoay tròn rồi lại xoay tròn, cho hắn một chút ám chỉ đi, “gọi là ‘Trục Nguyệt’ được không?”
Ám chỉ này đủ rõ ràng chứ, Trục Nguyệt Trục Nguyệt, trục xuất ánh trăng,
cũng chính là trục xuất nàng. Cái này chứng tỏ nàng không ngần ngại đem
ngôi vị hoàng đế tặng cho hắn, hắn thông minh như vậy, không thể nào
không rõ chứ.
“Trục Nguyệt?” Hắn cười đến mức đầy tà khí, ẩn một tia âm độc bên trong, “Thật sự là tên rất hay, thần thụ sủng nhược kinh.”
Hắn đương nhiên hiểu ý tứ của nàng, chỉ là, chỉ cần thoái vị là có thể chấm dứt ân oán hai trăm năm? Nàng đã nghĩ quá đơn giản rồi. Hắn sẽ làm cho
nàng ngồi trên ngai vàng này, cho tới khi ——
Nàng chết!
“Không cần tạ ơn, hay là điện hạ tiếp tục nói cho trẫm một chút về Ngâm Phong quốc đi.”
Nhìn hắn cười, Tô Tái Tình biết sự tình chỉ sợ không chỉ đơn giản là thoái
vị như vậy, trong lòng dâng lên một trận ủ rũ nhàn nhạt. Nàng lại không
có hứng thú tiến hành đấu tranh chính trị với hắn, vẫn là nghĩ biện pháp chạy ra khỏi hoàng cung đi.