Mùng mười tháng năm — Hạ Chí, một trong những ngày lễ trọng đại nhất của Ngâm Phong Quốc, đồng thời cũng là ngày sinh của nữ đế Triêu Húc.
Truyền thuyết kể rằng Phong Thần đã tới Ngâm Phong Quốc trong ngày Hạ Chí này, đồng thời mang tới thời tiết mưa thuận gió hòa cho đất nước, phù hộ con dân Phong Thần hòa thuận vui vẻ. Vì vậy trong ngày Hạ Chí, Ngâm Phong
Quốc đều cử hành những hoạt động chúc mừng long trọng.
Trùng hợp là
nữ đế triều đại Triêu Húc cũng ra đời trong ngày Hạ Chí. Dân gian truyền nhau rằng, Dạ Thị vốn là hậu duệ của Phong Thần, còn nữ đế Triêu Húc ra đời trong ngày Hạ Chí được một số người coi là lễ vật quý giá nhất mà
Phong Thần tặng cho nhân dân, vì thế ngày sinh nhật của nữ đế hàng năm
cũng tổ chức long trọng hơn bình thường.
Bộ phận nghi lễ đã bắt tay
vào chuẩn bị lễ mừng từ rất sớm, trong cung bắt đầu giăng đèn kết hoa.
Lễ vật từ khắp nơi tiến cống không ngừng đưa vào cung, đều là kỳ trân dị bảo thế gian hiếm thấy. Mỗi ngày Dạ Nguyệt Sắc đều bận rộn, căn bản là
không có tâm tình quan tâm những việc lặt vặt đó. Đều là Tiêu Lăng Thiên thường thường cùng quan viên nội đình tới Lễ bộ để ý tình hình chuẩn
bị.
Ngày hôm đó, Dạ Nguyệt Sắc dùng bữa tối xong cuối cùng cũng có
thể nghỉ ngơi một chút. Nàng khoác một tấm áo choàng thêu hoa văn sóng
nước bằng chỉ bạc, mang theo Thương Hải, Nguyệt Minh và mấy thị nữ chậm
rãi đi tới ngự hoa viên.
Nhuyễn tháp vẫn còn để trong Ám Tuyết các, nàng miễn cưỡng ngồi xuống thả lỏng tâm thần.
Hoa đào kia đã quá mùa, dù hoa trên cành còn đang nở rộ nhưng vẫn không
chống lại được làn gió, hóa thành từng trận mưa hoa rơi xuống. Từng cánh màu hồng dập dềnh trên sóng nước hồ xanh càng lộ ra vẻ diễm lệ vô cùng. Hoa Hạnh trắng như phấn lại đang đúng thì, tỏa ra từng làn hương thơm
ngát như sương. Liễu cũng xanh ngát tầm mắt, giống như những dải lụa
khiêu vũ cùng gió. Màu sắc tươi sáng giải tỏa một ngày căng thẳng thần
kinh của Dạ Nguyệt Sắc.
Thật là mệt! Nghị sự cũng mệt, học tập cũng
mệt. Kiếp trước nàng chưa bao giờ bị bắt buộc làm chuyện gì, nhưng bây
giờ một khắc cũng phải không ngừng học tập, nàng đương nhiên không quen. Đã vậy còn phải đoán xem nhiếp chính vương bí hiểm kia có suy tính gì,
ngày ngày lo lắng đề phòng, thần kinh còn mệt hơn cả thân thể.
Nghĩ
đến mấy ngày nay trong cung chuẩn bị thật bận rộn, nàng không khỏi có
chút giật mình. Sinh nhật sao? Từ trước tới giờ chưa có ai tổ chức sinh
nhật cho nàng, không nghĩ tới lần đầu tiên mừng sinh nhật lại long trọng như thế. Chỉ còn bốn ngày nữa là đã sang mười bốn, lại gần tuổi cập kê
thành hôn thêm một bước, cũng chẳng phải chuyện gì đáng mừng.
Nhớ lại trước đó vài hôm nàng từng nói với nhiếp chính vương, hiện giờ đại
chiến sắp tới, sinh nhật cũng tổ chức đơn giản một chút. Nhiếp chính
vương kia cười híp mắt nhìn nàng, không nhanh không chậm nói một câu:
“Bệ hạ không cần phải lo lắng chiến sự, ngày sinh của người là ngày thần mong chờ đã lâu, sao có thể qua loa.”
Nàng mê muội, tại sao hắn lại mong chờ ngày sinh của nàng? Đáng ngờ a, đáng
ngờ a. Nhưng nàng càng không hiểu chính là trong lòng lại nổi lên một
tia ấm áp. Nhất định là vì được người ta quan tâm rồi, mặc kệ nguyên
nhân là gì, cảm giác được quan tâm nàng chưa từng cảm nhận qua, nay có
người quan tâm đến nàng, cho dù là mục đích không trong sáng cũng làm
nàng cảm thấy ấm áp.
Từ trên tháp đứng dậy, nàng lững thững đi về
phía trước, đi về phía Chính Kiền cung. Chẳng hiểu sao mỗi lần nàng đi
dạo ngự hoa viên đều bất tri bất giác đi tới đây, đều đứng ngây ngốc ở
đó một lát. Không đi vào, chỉ ngơ ngác nhìn. Nhìn đủ rồi liền về tẩm
cung ngủ, sẽ ngủ cực kỳ yên ổn.
Thương Hải Nguyệt Minh sống cùng nàng đã lâu, mặc dù là người chịu trách nhiệm giám sát nàng nhưng cũng thật
lòng thích nữ đế trầm tĩnh lạnh lùng này. Trong lòng cũng thương xót nữ
hài tử này mười mấy tuổi không cha không mẹ, không nơi nương tựa, mọi
chuyện bị nhiếp chính vương nắm trong tay, vì vậy chăm sóc nàng đặc biệt tỉ mỉ.
Lúc này thấy nàng đang nhìn Chính Kiền cung ngẩn người, Nguyệt Minh tiến lên một bước nhẹ giọng hỏi:
“Bệ hạ muốn đi vào không? Nô tì sai người đi báo một tiếng.”
“Đi vào?” Nàng còn như đang ở chốn thần tiên, vô thức lập lại một tiếng, bỗng nhiên hoàn hồn, quay đầu nhìn Nguyệt Minh.
“Vào làm gì?”
“Trò chuyện cùng điện ha.” Nguyệt Minh suy nghĩ một chút. Nữ đế bệ hạ thật
ra là một đứa bé đáng thương, nếu thân cận cùng nhiếp chính vương một
chút, có lẽ sau này…
“Trò chuyện?” Dạ Nguyệt Sắc là người thông minh, lập tức hiểu ý tứ của Nguyệt Minh. Chỉ là nàng khinh thường dùng cách
này kéo dài hơi tàn. Mặc dù nàng không có sức lực chống đối hắn nhưng
vẫn còn một phần kiêu ngạo trời sinh.
“Không cần.” Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, “Ta và hắn cũng chẳng phải là người có thể nói chuyện. Ngày mai là lễ mừng, về nghỉ ngơi sớm một chút.”
Nhìn thân hình nàng đơn độc
chậm rãi đi vào bóng tối, Thương Hải Nguyệt Minh liếc mắt nhìn nhau,
trong lòng than nhẹ một tiếng rồi cũng đi theo.
Ngày Hạ Chí, giờ sửu
nửa khắc (tầm 1h15’) Dạ Nguyệt Sắc đã bị đánh thức, sau khi rửa mặt dùng bừa liền bắt đầu mặc vào bộ lễ phục dị thường rườm rà hoa lệ…
Vì
chưa cập kê, tóc nàng vẫn chưa vấn lên mà dùng trân châu Bát Bảo buộc
thành một búi phía sau. Đầu đội mũ vàng khảm nhị long tranh châu mỹ lệ,
toàn bộ mũ miện giống như được tạo thành từ những sợ vàng mảnh nhỏ, vàng ngọc trâu báu gắn xung quanh, rực rỡ chói mắt. Trước trán treo một biểu tượng hình giọt nước tượng trưng cho nữ đế làm chủ thiên hạ, tất nhiên
cũng phải sử dụng trân châu kết thành. Cả chiếc mũ vàng giá trị vô giá
ước chừng phải đến hai cân, chỉ có Dạ Nguyệt Sắc là khổ, cổ bị ép đến
sắp gãy.
Lễ phục trên người vẫn lấy màu trắng là chính, nhưng so với
triều phục ngày thường còn phức tạp và nặng nề hơn. Áo trong, áo giữa,
áp kép, áo ngoài, một lớp lại một lớp, dây vàng dây ngọc từng cái một
quàng lên, các loại trang sức châu báu giống như kéo nhau mà tới, cuối
cùng ngay cả đi nàng cũng đi không nổi.
Dạ Nguyệt Sắc cuối cùng cũng
biết vì sao đế vương trên ti vi đi bước nào cũng phải có người đỡ, nàng
bây giờ cũng có hai nữ quan đỡ bên cạnh, phía sau cũng có hai người cẩn
thận nâng váy áo, nếu không nửa bước cũng khó có thể đi được.
Giờ dần nửa khắc (3h15), nàng được hai nữ quan đỡ ngồi xuống kiệu vua hai mươi
bốn người khiêng, một đoàn nghi thức hơn hai trăm người chậm rãi khởi
hành, đi tới miếu tổ thực hiện nghi thức tế lễ.
Cấm vệ quân mặc giáp
màu tím đi trước mở đường, phía sau có thái giám cung nữ chấp hành nghi
thức đi theo, sau đó là nhiếp chính vương mặc lễ phục màu trắng cưỡi
ngựa dẫn đường. Dạ Nguyệt Sắc hết sức bội phục Tiêu Lăn Thiên mặc lễ
phục dày như vậy mà vẫn có thể cưỡi ngựa được, hơn nữa lại có thể hết
sức tự nhiên. Không giống như nàng, lúc nào cũng muốn giật cái mũ đè
chết người này ném xuống đất.
Phía sau kiệu vua có thái giám cũng nữ
tay nâng đồ tế, sau đó lại là một đội cấm vệ quân. Đội ngũ thật dài đi
trên đường hoàng cung nhưng lại không có một tia tạp âm. Hai bên đường
có rất nhiều văn võ bá quan, cấm vệ quân bảo vệ hoàng cung, đều đồng
loạt cúi đầu quỳ, không một ai dám ngước mắt nhìn thánh nhan.
Đúng
giờ mẹo (5 giờ sáng), nữ đế tới miếu chính lễ bái tổ tiên, quỳ lạy trời
đất. Dạ Nguyệt Sắc được mấy nữ quan đỡ hết ba quỳ chín lạy, quỳ xong lại đọc bài văn Lễ bộ đã viết sẵn cầu thiên địa tổ tiên chúc phúc. Sau đó
lại tới điện Khâm Thiên tế lễ, cuối cùng trở lại Minh Quang điện, thay y phục xong liền mở đại yến chiêu đãi quần thần.
Yến hội bắt đầu từ
giờ Mùi (1 giờ chiều), kéo dài đến giờ Dậu (5 giờ chiều). Trong bữa tiệc ăn uống linh đình, ca múa mừng cảnh thái bình, quần thần vui cười uống
rượu. Không ít quan viên đi lên mời rượu nhiếp chính vương, Tiêu Lăng
Thiên kia vừa mìm cười vừa uống hết từng chén từng chén nhưng sắc mặt
không hề thay đổi, Dạ Nguyệt Sắc nhìn mà thấy rất bội phục.
Trong lúc ăn uống tiệc rượu, bầu trời ngoài hoàng cung pháo hoa không ngừng phóng lên, rất náo nhiệt, nàng hỏi Thương Hải mới biết thì ra là dân chúng
ngoài cung đang ăn mừng lễ Hạ Chí và ngày sinh nữ đế. Hạ Chí có hội hoa
xuân, có truyền thống bắn pháo hoa. Vì cũng là ngày sinh nữ đế nên quan
phủ cũng bắn pháo hoa, lúc này còn náo nhiệt hơn cả trong hoàng thành.
Bận rộn cả một ngày, Dạ Nguyệt Sắc thật sự mệt mỏi, hơn nữa nàng đã uống
vài chén rượu, nàng liền rời khỏi bàn tiệc trước, để lại đủ loại quan
lại tiếp tục chè chén.
Trở lại tẩm cung, mặc dù nàng vô cùng mệt mỏi
lại không thể nào ngủ được.Vì vậy nàng đi vào Phù Dung điện ngâm mình
một lát. Phù Dung điện này phía dưới lát gỗ, bồn tắm bằng Bạch Ngọc,
phía trên khắc rất nhiều hoa Phù Dung. Nước ấm không biết được dẫn tới
từ chỗ nào, chỉ cần ngâm mình một lát là có thể tiêu tan toàn bộ mệt
mỏi.
Nàng cho những cung nhân hầu hạ lui ra, trút xuống xiêm y, tháo
tung búi tóc, bước vào trong hồ ngồi trên bậc thềm ngọc, chỉ để lộ ra bờ vai. Hơi nóng mờ mờ bốc lên nhuộm hồng hai gò má nhợt nhạt của nàng.
Nàng thoải mái nhắm mắt hưởng thụ nước hồ ấm áp. Rượu kia màu sắc xũng thật
là đẹp, nàng nhớ lại chén rượu trên yến hội hôm nay, màu xanh ngọc bích
trong suốt, xanh ngắt sóng sánh, làm cho nàng tuy chưa từng uống rượu
cũng phải nếm thử vài hớp. Lúc này vị rượu bốc lên khiến nàng cảm thấy
toàn thân mềm nhũn.
Bỗng nhiên, lông tơ toàn thân nàng dựng đứng cả
lên, một hơi thở cực độ nguy hiểm thoáng chốc bao phủ nàng. Nàng chợt
quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Lăng Thiên đã đổi một bộ cẩm bào màu trắng
đang đứng bên cạnh hồ cúi đầu nhìn nàng.
Hắn không giương lên nụ cười quen thuộc, chỉ nhìn nàng thật sâu, ánh mắt giống như thú dữ nhìn con
mồi. Trong đáy mắt nồng đậm bóng tối lại hiện lên một tia sáng xanh quỷ
dị.
Nàng bị ánh mắt kia hù dọa, một cử động cũng không dám, chỉ có
thể nhìn hắn. Đêm hôm khuya khoắt hắn xông vào nơi nữ đế tắm làm gì?
“Đi lên!” Hắn vươn tay ra với nàng, chậm rãi ra lệnh cho nàng.
Hắn điên rồi sao? Nàng còn chưa mặc quần áo, làm sao đi lên được. Co rúm
người lại, nàng nhanh chóng xoay người đi vào trong chỗ sâu hơn.
Trong mắt hắn đột nhiên tuôn ra ánh lửa tức giận, lập tức nhảy vào trong hồ bắt được cánh tay nàng trong nước.
“Buông tay!” Nàng sợ hãi giãy dụa, hai tay không ngừng đánh lên người hắn, cố gắng đẩy hắn ra.
“Ngươi muốn làm gì? Người đâu mau tới!”
Sức của nàng đâu thể là đối thủ của hắn, Tiêu Lăng Thiên dùng một tay giật
dây buộc tóc màu đen xuống, dễ dàng trói hai tay của nàng lại sau đó ôm
lấy nàng, từng bước đi lên thềm ngọc rời khỏi hồ, ném nàng đang không
mảnh vải che thân lên chiếc giường gấm cạnh hồ.
Nàng không còn đường
thối lui, chỉ có thể cố gắng che dấu thân thể của mình, Hắn làm sao vậy? Hắn chưa bao giờ dùng bạo lực đối xử với nàng, hôm nay sao lại như vậy?
“Sẽ không có ai đến, nàng biết rõ như vây.” Khóe miệng hắn kéo lên một nụ
cười lạnh lùng, trong nụ cười còn có sự tàn khốc khát máu. “Cả hoàng
cung đều nằm trong ban tay ta, không có ai đến cứu nàng!”
Nàng biết,
ngay từ đầu đã biết. Nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, nàng không cố
gắng giãy dụa nữa, nàng sẽ không tăng thêm khoái cảm thắng lợi của hắn.
Cho dù hắn làm gì với nàng, nàng cũng không quan tâm nữa!
Nhắm mắt lại, thả lỏng thân thể, không nhìn nữa, mặc kệ hắn đi.
Sự thô bạo không xuất hiện như dự tính, nàng cảm thấy hắn nhẹ nhàng tháo
bỏ dây buộc trên cổ tay nàng, đầu ngón tay nóng rực xoa nhẹ cổ tay phải
của nàng, ngón tay hắn liên tục ma sát phía trong cổ tay nàng. Hắn rất
gần nàng, gần đến mức mái tóc hắn lướt qua mặt nàng, gần đến mức nàng có thể ngửi được mùi mộc hương nhàn nhạt trên người hắn. Không có mùi
rượu, hắn không say rượu.
Bỗng nhiên cổ tay nhói đau, nàng mở mắt
nhìn thấy đầu ngón tay của hắn hiện lên một vệt sáng, cắt trên cổ tay
nàng một vết thương.
Việc càng làm cho nàng giật mình là Tiêu Lăng Thiên vừa lạnh lùng nhìn nàng, vừa đưa cổ tay bị thương của nàng tới bên miệng.
Hắn! Hắn đang uống máu nàng!
Trong đầu Dạ Nguyệt Sắc ầm ầm vang lên, không thể hiểu được tình huống lúc
này. Tiêu Lăng Thiên đang hút máu nàng, chẳng lẽ hắn là ma cà rồng? Điều này thật khó tin!
Nàng khiếp sợ nhìn hắn nuốt máu của nàng xuống,
sau đó dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm vết thương của nàng. Khi rời khỏi cổ tay nàng, trên môi hắn còn có một vệt máu đỏ chót, diễm lệ như không
phải người phàm trần.
Nàng không biết phải làm gì, chỉ ngơ ngác nhìn
hắn lau vết máu trên môi đi, rồi lại lấy một chiếc hộp bạc tinh xảo từ
trong ngực ra, lấy chút thuốc mỡ bên trong bôi lên vết thương của nàng,
sau đó sải bước rời đi không nói một lời.
Cho đến khi Nguyệt Minh đi vào giúp nàng thay quần áo, nàng vẫn còn chưa tỉnh lại từ trong khiếp sợ.
Vừa rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ánh trăng khôn cùng, một đêm khó ngủ.
Gặp lại sau ngày Hạ Chí, hắn
cười như trời quang mây sáng, nàng cũng gió thổi mây trôi. Thuốc mỡ kia
không biết có thành phần gì mà chỉ một ngày vết thương trên cổ tay nàng
đã không còn chút dấu vết, giống như chuyện quỷ dị ngày hôm qua chưa bao giờ xảy ra. Trong lòng Dạ Nguyệt sắc vẫn hoang mang nghi ngờ nhưng
không biểu hiện ra, vẫn bình tĩnh to nhỏ bệ hạ điện hạ cùng Tiêu Lăng
Thiên sống qua ngày.
Chỉ là, trong lòng dường như có chút gì đó mơ hồ.
Dù sao hành động kia cũng quá mức quỷ dị,mới đầu, nàng lập tức liên tưởng
đến ma cà rồng. Nhưng nàng cũng rất nhanh phủ nhận suy nghĩ này, chuyện
ma cà rồng nàng không tin là có thật. Nếu hắn là như vậy thì cũng không
thiếu gì người làm thức ăn cho hắn, không nhất thiết phải trong ngày đó
tới hút máu nàng. Hắn chọn ngày đó để làm như vậy nhất định là có lý do
gì đặc biệt, có lẽ —–
Dừng những suy nghĩ lung tung của mình lại,
nàng tin một ngày nào đó mình sẽ biết lý do, chỉ là không cần phải biết
tất cả trong một ngày mới là tốt.
Trong cung cũng gió êm sóng lặng,
không một gợn sóng, không một lời đồn đại truyền ra ngoài lại một lần
nữa cho nàng thấy năng lực khống chế hoàng cung này của Tiêu Lặng Thiên.
Khi Thương Hải Nguyệt Minh nhìn nàng, trong mắt họ có áy náy, nàng lại
không trách bọn họ. Dù bọn họ xưa này thân cận với mình nhưng rốt cuộc
cũng chỉ là người nhận lệnh, không thể ngăn cản nhiếp chính vương cũng
không phải lỗi của họ, huống hồ thật ra Tiêu Lăng Thiên cũng không tổn
thương đến nàng.
Mỗi ngày Dạ Nguyệt Sắc đều theo nhiếp chính vương
lên triều nghị sự cùng triều thân, mặc dù không có quyền lên tiếng nhưng vẫn chú ý lắng nghe. Điều khiển cả một quốc gia, chuyện mỗi ngày cần xử lý nhiều không kể xiết, cũng thật khó cho nhiếp chính vương kia mỗi
ngày cả vạn việc, làm cho Ngâm Phong Quốc này ngày càng lớn mạnh. Trước
đó vài ngày đã chuẩn bị xong cho đại chiến nhưng Lâm Thủy Quốc đột nhiên có nội loạn tranh giảnh vương vị. Thất Hoàng tử nắm giữ binh quyền đột
nhiên động binh giết Thái tử, ép Hoàng đế thoái vị, Tứ Hoàng tử đang vây hãm Chiến Vân thành cũng vội vàng dẫn quân về tranh đoạt ngôi vị Hoàng
đế.
Một hồi khó lửa đại chiến đột nhiên tan thành mây khói, từ trong
lời của Tiêu Lăng Thiên nói với triều thần có thể hiểu ra sự thay đổi
bất ngờ của Lâm Thủy Quốc này chính là kết quả gây sóng gió của mật thám đang nằm vùng của hắn. Dạ Nguyệt Sắc không khỏi bội phục thủ đoạn của
Tiêu Lăng Thiên, lại có thể bày mưu tính kế cách xa ngàn dặm, hóa một
cuộc chiến tranh thành vô hình, đồng thời nàng cũng càng thêm khẳng định mình tuyệt đối không phải đối thủ của hắn. Kế sách duy nhất bây giờ là
chỉ có thể tìm cơ hội xuất cung, rời xa nơi thị phi này mới tốt.
Nói
đến xuất cung, Dạ Nguyệt Sắc đương nhiên đã chuẩn bị rất tốt, bước đầu
tiên chính là tính đường chạy trốn. Tiếc rằng Hoàng thành quá rộng, tới
bây giờ nàng vẫn chưa đi bộ hết, hơn nữa bất kể nàng tới chỗ nào luôn
luôn có một đám cung nữ thái giám theo sau, hành động không được tự do.
Đến bây giờ ngay cả cổng Hoàng thành nàng cũng chưa bước chân ra, muốn
chạy trốn nghe vẻ nói dễ hơn làm.
Nhìn cuộc sống cứ từng ngày từng
ngày trôi qua, nháy mắt đã qua giữa hè, khi mùa thu tới, Ngâm Phong Quốc nghênh đón một ngày lễ trọng đại nhất —- Tế Phong Thần.
Truyền
thuyết nói rằng ngày tế Phong Thần này chính là ngày sinh của Phong
Thần, cũng là ngày Phong Thần đính ước cùng Nguyệt Thần. Vì vậy hàng năm ngày tế Phong Thần cũng sẽ tổ chức hội hoa xuân và lễ mừng long trọng,
quy mô còn vượt xa cả ngày lễ Hạ Chí.
Quả nhiên ông trời phù hộ, rốt cuộc cũng để cho Dạ Nguyệt Sắc tìm được cơ hội xuất cung.
Ngày tế Phong Thần, Dạ Nguyệt Sắc và Tiêu Lăng Thiên làm theo nghi lễ, dẫn
theo văn võ bá quan đi tế Phong Thần, đương nhiên lại là một quang cảnh
long trọng. Tiệc mừng thiết đãi quần thần cũng không cần thiết, theo như thông lệ, ngày này, tất cả mọi người đều tham gia hội hoa xuân, cầu
Phong Thần phúc lành, điều này là một lý do tốt để Dạ Nguyệt Sắc xuất
cung.
Thực hiện xong nghi thức tế lễ, Dạ Nguyệt Sắc trở về tẩm cung
thay xiêm y, dùng cơm trưa. Nếu là ngày thường, xế chiều sẽ phải nghe
nhiếp chính vương giảng bài, nhưng vì hôm này là lễ tế nên Tiêu Lăng
Thiên cho phép nàng nghỉ một ngày. Nàng ngủ một lúc, sau đó thức dậy suy nghĩ một lát rồi gọi Thương Hải Nguyệt Minh đi tới ngự thư phòng.
Chiều nào Tiêu Lăng Thiên cũng ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, lúc này, hắn đã thay một chiếc áo bào màu đen, phía trên thêu hoa văn rồng như
đang mơ hồ phát sáng. Tóc hắn dùng một sợi tơ màu đen buộc lên, treo một miếng ngọc bích thượng hạng. Ngâm Phong Quốc thích màu trắng, vì vậy
hắn thường mặc y phục màu trắng, có cảm giác như cây ngọc đón gió, nhưng không thể nghi ngờ là hắn hợp với màu đen hơn, có thể thể hiện ra khí
phách ưu nhã hoàn mĩ của hắn, cũng phù hợp với khí chất nguy hiểm của
hắn.
“Vì sao bệ hạ không nghỉ ngơi? Tới đây có chuyện gì?” Nhìn thấy
nàng, Tiêu Lăng Thiên cảm thấy chút kỳ quái, nha đầu này bình thường đều chủ động chạy trốn, vì sao hôm nay lại tự động tới cửa?
“Điện ha,”
trong lòng nàng có chút thấp thỏm, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí nói
ra miệng, “Trẫm muốn xuất cung tham gia hội hoa xuân, không biết điện hạ nghĩ thế nào?”
“Xuất cung?” Trong mắt hắn thật nhanh xuất hiện một
tia kiên quyết, “Nếu muốn xuất cung, cũng không phải không thể. Nhưng
phải sớm báo cho bộ lễ để bộ lễ chuẩn bị. Vội vàng như thế sao có thể
hợp với lễ nghi?”
“Không phải, ý của trẫm là cải trang xuất cung.” Nàng vội vàng giải thích, nàng không muốn sắp đặt nghi lễ gì đấy để xuất cung.
“Chuyện này vạn lần không được!” Hắn quả quyết từ chối. Hừ, đừng tưởng hắn
không hiểu tâm tư của nàng, muốn chạy trốn khỏi lòng bàn tay hắn, nàng
còn non lắm.
“Thân thể bệ hạ ngàn vàng, tùy tiện cải trang xuất cung
mà có gì sơ xuất, vi thần sao có thể ăn nói với những quân vương đời
trước, với dân chúng thiên hạ?”
“Cho nên trẫm mong điện hạ đi cùng
trâm a.” Nàng cũng không đần đến mức chạy trốn ngay lúc này. Lần này
xuất cung nàng chỉ muốn tìm hiểu đường đi thôi.
“Thần đi cùng bệ hạ?”
“Đúng vậy. Bình thường chẳng phải điện hạ vẫn dạy trẫm phải quan tâm đến
những khó khăn của dân chúng sao? Dù trẫm là vua một nước lại không biết gì về cuộc sống dân chúng, thận chí ngay cả cửa cung cũng chưa ra khỏi
bao giờ thì làm thế nào quan tâm đến cuộc sống nhân dân?” Lý do của nàng cũng rất đàng hoàng.
“Bệ hạ tuổi còn quá nhỏ, cải trang xuất cung vi hành còn quá sớm. chuyện này không cần bàn nữa.” Hắn cười lạnh trong
lòng, không phải là quá sớm mà căn bản là không cần thiết. Nàng sẽ không có cơ hội quan tâm đến dân sinh, hắn sẽ không cho nàng cơ hội này.
Sớm đã biết sẽ không đơn giản như vậy! Nàng tức giận trong lòng, trên mặt
mỉm cười, nhìn thẳng vào nhiếp chính vương, ánh mắt không chút lùi bước, nụ cười trên mặt lại không chút nhuộm tới đôi mắt.
“Điện hạ đã từng nhìn thấy mèo bắt chuột chưa?” Khẩu khí của nàng có chút đắc ý và khiêu chiến.
Mèo bắt chuột? Hắn đương nhiên hiểu ý tứ của nàng, bên môi hiện lên một tia cười, nàng rất rõ tình cảnh của mình.
“Đương nhiên đã gặp, vậy thì sao?”
“Ngươi nói xem chuột có khả năng chạy trốn từ vuốt mèo hay không?”
“Trốn không thoát.” Hắn cười càng tươi hơn.
“Ai biết được? Chưa thử thì cũng không ai biết kết quả thế nào.” Ánh mắt nàng sáng ngời, nàng đang khiêu chiến hắn.
Phép khích tướng? Hắn mỉm cười đưa tay sờ sờ cằm, hình như rất hữu dụng. Xem con chuột nhỏ giãy dụa thế nào vốn là phần thú vị nhất, nếu thật sự để
cho chuột nhỏ chạy thoát rồi lại bắt trở lại cũng rất có tính khiêu
chiến nha.
“Vi thần đột nhiên cảm thấy chủ ý xuất cung này của bệ hạ thật không tệ, xin bệ hạ sớm chuẩn bị.” Hắn đổi ý cũng thật là nhanh.
“Thật sự?” Ngày cả gương mặt của nàng cũng sáng lên, lúc này chỉ như một đứa
bé đạt được mong muốn. “Ta đi thay y phục, lập tức quay lại tìm ngươi.”
Lời còn chưa dứt đã xoay người chạy ra ngoài, nàng thật vui vẻ, thậm chí quên cả dùng tôn xưng.
Thương Hải và Nguyệt Minh bị nàng quên mất thì đứng tại chỗ nhìn nhiếp chính vương.
“Điện hạ, chúng thần cũng…”
“Không cần, các ngươi không cần đi theo, bổn vương sẽ xử lý. Các ngươi đi đi.”
Hắn vẫy cho bọn họ lui, trở lại long ỷ tiếp tục phê duyệt tấu chương. Chỉ
là gương mặt sáng ngời của Dạ Nguyệt Sắc cứ bất chợt hiện lên trong đầu
hắn, làm cho hắn ngẩn người một lúc lâu.
Dạ Nguyệt Sắc trở lại tẩm
cung bắt đầu tự mình lục tung tìm quần áo. Y phục của nàng phần lớn là
màu trắng, hơn nữa lại quá hoa lệ, mặc vào chẳng khác nào thông báo với
thiên hạ thân phận của nàng. Cung nữ hầu hạ nàng cũng lớn tuổi hơn nàng
rất nhiều, không có y phục thích hợp cho nàng mượn. Lục lọi một lúc lâu
rốt cuộc nàng cũng tìm được dưới sự giúp đỡ của Nguyệt Minh.
Đó là
một chiếc váy mỏng màu vàng nhạt bằng tơ tằm, phía trên dùng chỉ bạc
thêu rất nhiều hoa mai, vừa xinh đẹp lại không rườm rà. Mặc dù vẫn rất
đắt tiền nhưng cũng là thứ các cô gái trong gia đình lớn có thể mặc.
Nguyệt Minh chia tóc nàng thành hai bó rủ trước ngực, dùng sợi tơ trân châu
buộc lại. Dạ Nguyệt Sắc ôm gương soi, một gương mặt linh động, nụ cười
khẽ của tiểu thư nhà đại gia. Cảm thấy hài lòng, nàng liền vội vàng tới
ngự thư phòng tìm Tiêu Lăng Thiên.
Nàng nhảy nhót trong lòng, bước
chân nhẹ nhàng cảm thấy như đang nằm mơ. Kiếp trước từ lúc nàng chào đời cho đến lúc chết đều ở trong bệnh viện, đến nơi này cũng bị giam trong
hoàng cung, cho tới giờ vẫn chưa tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Nàng
bây giờ giống như một con chim nhỏ bị giam trong lồng đã lâu, thấy cửa
lồng có một khe hở nên vội vàng vỗ cánh muốn bay cao.
Trở lại ngự thư phòng, Tiêu Lăng Thiên vẫn đang ở đó phê duyệt tấu chương. Dạ Nguyệt
Sắc vừa nhìn thấy đã nóng nảy, cũng bất chấp luôn thân phận của nhau,
lập tức cầm tay áo hắn nói:
“Điện hạ sao còn chưa thay y phuc? Trời sắp tối rồi!”
“Thay y phục?” Hắn nhướng lông mày, “Y phục của thần không được sao?”
“Ngươi muốn mặc như thế này đi hội hoa xuân?” Nàng chán nản, “Vừa có long lại
vừa có phượng, không bằng dứt khoát viết tấm bảng ‘Ta là nhiếp chính
vương’ đeo trên người ngươi là được.”
Hắn cố tình chọc giận nàng,
nhìn thấy nàng như vậy hắn cười rất vui vẻ nhưng rốt cuộc vẫn sai người
tìm một bộ y phục mộc mạc nhất để thay. Tuy nói là mộc mạc nhưng vẫn là
một bộ màu xanh da trời đắt tiền, dùng chỉ bạc thêu hoa văn mây, nhìn
hắn giống như trăng sáng dưới nước, phong thái nhanh nhẹn.
Lúc này
trời đã tối, trong tiếng thúc giục luôn mồm của Dạ Nguyệt Sắc, hai người cuối cùng cũng đi tới cửa ngoài cùng phía nam hoàng cung. Khi cửa cung
màu đỏ son khổng lồ từ từ mở ra, Dạ Nguyệt Sắc bị cảnh tượng tráng lệ
trước mắt làm ch kinh hoàng.
Đế đô Phong Ca!
Hùng vĩ tráng lệ như thế làm cho người ta hoa mắt chóng mặt!
Đế đô Phong Ca là một tòa thành rất lớn hình vuông, mà Hoàng thành lại
được xây dựng trên một nền đất lớn nằm ngay trung tâm. Nói là nền thì
không bằng nói là núi còn thích hợp hơn, bởi vì Hoàng thành chiếm diện
tích rất lớn, kích thước cực kì rộng. Hoàng thành cũng hình tứ phương, ở bốn phía đông tây nam bắc có bốn cánh cổng lớn, chia ra là Chu Tước,
Huyền Vũ, Thanh Long, Bạch Hổ. Mỗi một cánh cổng đều có gần một nghìn
bậc thang bằng Bạch ngọc, nối với bốn phố chính của thành Phong Ca. Bốn
dãy phố chính này là bốn con đường lớn nhất thành Phong Ca, mỗi dãy phố
lại chia thành chín chín tám mốt phường. Khắp thành Phong Ca bố cục
chỉnh tề, kích thước vô cùng dọa người.
Bây giờ, bọn họ đang đứng ở
cửa Chu Tước ở phía nam, mắt nhìn xuống thành Phong Ca dưới chân. Vì
đang là lễ tế Phong thần nên trong hoàng cung đương nhiên đèn đuốc sáng
trưng, dân gian cũng nhà nhà thắp lên những ngọn đèn hoa sáng ngời,
những ngọn đèn hoa nhỏ sáng lung linh như ánh trăng, rực rỡ như dải ngân hà, mơ hồ có thể thấy được quỳnh lâu ngọc vũ san sát trong đó, cả tòa
thành giống như đang ở trong một biển sao, tràn đầy ảo mộng.
Trên mỗi bậc thềm ngọc Chu Tước đều có hai tên cấm vệ quân đứng hai bên, ngọn
đèn đồng bên cạnh bọn họ cũng đã được thắp lên, dọc theo bậc thềm đến
tận đường lớn, giống như những dây xích bằng trân châu lấp lánh, nối nơi này với nơi thiên thượng nhân gian.
Dạ Nguyệt Sắc kinh ngạc không nói thành lời, nàng không nghĩ rắng thành Phong Ca lại là một tòa thành đẹp đẽ như thế.
“Rất đẹp sao?” Tiêu Lăng Thiên cười hỏi nàng, trong nụ cười có sự tự hào
không cách nào che dấu. Đô thành mỹ lệ này, cảnh tượng phồn vinh này có
thể nói là thần thoại một tay gia tộc Tiêu Thị dựng nên.
“Thật là đẹp!” Nàng gật đầu cảm thán, cuối cũng cũng hồi phục lại từ trong xúc động.
Quay đầu nhìn hắn, nàng cười khẽ, một tay nắm lấy tay hắn.
“Ca ca, còn chờ gì nữa, chúng ta nhanh đi đi!”