Tiếng mưa rơi tí tách lọt vào tai mang theo sự buồn tẻ đặc biệt của mùa
thu. Trong sân truyền đến tiếng đàn thanh u, những nốt nhạc thánh thót,
mềm mại truyền tới từ xa làm say lòng người.
Trái tim Lâm Vãn Y
thoáng rung động, theo tiếng đàn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cô gái
cầm chiếc ô màu xanh đang bước đến trong mưa. Hạt mưa rơi vào ô, bắn
những tia nước nho nhỏ ra bốn phía, chiếc váy màu xanh ngọc bích khẽ lay động, dung nhan xinh đẹp của nàng có chút mơ hồ trong màn mưa. Ngược
lại, Nam Cung Tuấn ngồi bên cạnh Lâm Vãn Y lại nhìn thấy rất rõ ràng,
kia không phải vị hôn thê của hắn, tiểu thư Lăng Tự Thủy của Tinh La môn thì còn là ai?
Khi đó Tiêu Lăng Thiên đã hỏi thiếu chủ Mộ Dung gia, Mộ Dung Tư Duệ, một câu không đầu không đuôi:
“Vì sao ngươi lại muốn giết nàng?”
Câu hỏi này có chút đột ngột, nhưng những người ngồi đây lập tức hiểu được, người đứng sau màn ám sát trên sông Lạc Ảnh hôm đó thật sự là thiếu
niên này?
Thiếu niên mặc y phục màu đỏ cười một tiếng, nụ cười có vẻ khát máu.
“Vì sao lại chắc chắn đó là ta?”
Tiêu Lăng Thiên khẽ cười, lắc lắc ngón tay trỏ không đáp. Lúc này, Lăng Tự
Thủy đã đi tới cửa, một tay cầm ô, một tay nhấc váy, dịu dàng nhún gối
chào Tiêu Lăng Thiên. Ngón tay Tiêu Lăng Thiên khẽ nhấc lên, Lăng Tự
Thụy hành lễ rồi đứng dậy thu ô đi vào phòng.
Đôi mắt nàng không nhìn sang bên cạnh, đi thẳng tới trước mặt Tiêu Lăng Thiên, quỳ một chân
xuống, hai tay dâng lên một cuốn sổ mỏng. Tiêu Lăng Thiên đưa tay nhận
lấy, cẩn thận lật xem, Lăng Tự Thủy đứng dậy lùi về phía sau hắn.
Nam Cung Tuấn thấy nàng như vậy, không hiểu sao lại tức giận trong lòng.
Không bàn đến tương lai của bọn họ thế nào, hiện giờ nàng vẫn là con dâu tương lai của Nam Cung thế gia lại không chút do dự quỳ gối trước mặt
Tiêu Lăng Thiên, nàng vứt mặt mũi Nam Cung thế gia ở chỗ nào?
Bên này ánh mắt Nam Cung Tuấn nóng như lửa, bên kia Lăng Tự Thủy làm như không
thấy, sắc mặt bình tĩnh như nước, ánh mắt nhìn thẳng phía trước không
nhúc nhích, Nam Cung Tuấn tức giận trong lòng lại không tiện phát tác,
đành phải siết mạnh cây quạt trong tay.
Ngày mai hắn sẽ thông báo về nhà chuyện từ hôn, hắn không muốn có bất kỳ liên quan nào tới nữ nhân này nữa.
Tiếng đàn không ngừng văng vẳng vang lên trong tiếng mưa rơi, xuyên qua màn
mưa tầng tầng lớp lớp mà bay vào. Tâm trí Lâm Vãn Y không tự chủ được mà bay theo tiếng đàn, thanh âm mỏng manh, xa xôi, vô cùng giống với người con gái kia, từng gia điệu nhè nhẹ làm say lòng người.
Tiêu Lăng
Thiên lười biếng lật xem cuốn sổ mỏng kia, nụ cười bên môi càng rõ ràng, nhưng ánh sáng trong mắt ngày càng lạnh. Một lát sau, hắn bỏ cuốn sổ
xuống, quay đầu nói với Lăng Tự Thủy:
“Ta có việc muốn nói riêng với Mộ Dung công tử, ngươi thay ta đưa mấy vị khác ra ngoài.”
Mạc đại tiên sinh nghe vậy thì ngẩn người, đang muốn nghe Mộ Dung Tư Duệ
giải thích, tại sao đột nhiên lại bị hạ lệnh đuổi khách? Lần này ông đến đây còn chưa nói được một câu, chính sự chưa làm, án mạng cũng chưa
khai báo, rốt cuộc thế này là thế nào?
Cơn giận trong lòng bốc lên,
ông ngẩng đầu muốn chất vấn, lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Tiêu
Lăng Thiên. Tiêu Lăng Thiên không nói nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn ông,
Mạc đại tiên sinh đã cảm thấy một áp lực rất lớn thoáng chốc chặn mình
lại. Dưới sự ngang ngược cuồng ngạo đó, ông cảm thấy mồ hôi lạnh ứa ra,
không nói nên lời.
Lúc này, Lăng Tự Thủy đã đi tới trước mặt bọn họ,
mỉm cười nói xin mời, đó chính là ý tiễn khách. Mạc đại tiên sinh bình
ổn lại tâm trí, không nói một lời, xoay người bỏ đi. Nam Cung Tuấn cũng
đứng dậy rời đi, cảm thấy trong mắt Lăng Tự Thủy tràn đầy ý tức châm
chọc, không nhịn được lại nghĩ cách trừng trị nha đầu này.
Chỉ có Lâm Vãn Y đứng dậy rồi lại không rời đi, ngược lại ôm quyền nói với Tiêu Lăng Thiên:
“Tiêu công tử, tại hạ có một lời cầu xin mạo muội, không biết có thể để tại hạ gặp Tô tiểu thư hay không?”
Sắc mặt Tiêu Lăng Thiên trầm xuống, trong lòng vô cùng không vui. Đều là
nam tử, tâm tư của Lâm Vãn Y hắn đã nhận ra từ lâu, mặc dù biết người
này sẽ không có bất cứ ảnh hưởng gì tới Dạ Nguyệt Sắc, nhưng cảm giác cô gái mà mình quý trọng nhất bị người khác ao ước vẫn khiến hắn không
thoải mái.
Đè lại nỗi bực bội trong lòng, Tiêu Lăng Thiên nhìn Lâm
Vãn Y. Người trước mặt là một nam tử dịu dàng như gió xuân, gương mặt
tuấn tú, hơi thở ôn hòa như châu ngọc. Mi thanh mục tú, nho nhã lại
quang minh chính đại, y thật sự là một chính nhân quân tử, đáng tiếc y
nhất định phải là người chịu tổn thương.
“Nàng đang gảy đàn ở Sắt Phong đình, Lâm công tử có thể tự mình tới đó.”
Hắn có thể vì nàng mà che chắn tất cả mưa gió, nhưng chuyện này nàng phải tự mình giải quyết mới tốt.
Lâm Vãn Y chắp tay cúi chào, cầm lấy ô, xoay người đi vào màn mưa bụi.
Trong biển mưa mênh mông, thân ảnh màu xanh lam của hắn vô cùng tĩnh
mịch, cũng mang theo vài phần cô đơn, vắng vẻ, hắn chậm rãi bước về phía kết cục không thể trốn tránh của đoạn tình còn chưa bắt đầu này.
Tiếng đàn thanh nhã đột nhiên vang lên trong đất trời mù mịt, Tiêu Lăng Thiên nhìn Lâm Vãn Y biến mất trong mưa. Nhìn về phía Mộ Dung Tư Duệ, hắn giơ quyển sách nhỏ trong tay lên.
“Ngươi có biết đây là cái gì không?”
“Không biết.” Mộ Dung Tư Duệ cười lắc đầu.
“Thật ra cũng không phải cái gì quan trọng.” Tiêu Lăng Thiên thong thả dựa
người vào ghế, chậm rãi uống một ngụm trà rồi mới nói thêm: “Chỉ là khẩu cung của tử sĩ bị bắt đêm đó và mưu đồ làm phản của ngươi và Bạch Phi
Loan khi đến đây thôi.”
Hắn tiện tay ném quyển sách xuống dưới chân Mộ Dung Tư Duệ: “Ngươi có cần xem thử không?”
“Không cần, khả năng của nhiếp chính vương điện hạ ta đã được chứng kiến trong đêm tế Phong Thần đó, nếu ta biết trước thân phận của tiểu thư kia, ta
tuyệt đối sẽ không tìm phiền phức cho mình mà động vào nàng. Buồn cười
là nữ nhân Bạch Phi Loan ngu ngốc kia, bây giờ vẫn còn chưa tỉnh giấc
mộng mượn hơi ngươi đâu.” Mộ Dung Tư Duệ bĩu môi, vẻ mặt khinh thường,
nhưng không chút sợ hãi.
“Nói vậy khi các ngươi ra tay thì không biết thân phận của nàng. Đã không biết, vì sao lại muốn ám sát nàng?”
“Ban đầu vì Bạch Phi Loan sợ nàng cản trở kế hoạch dụ dỗ Lâm Vãn Y, đúng lúc ta cũng cảm thấy lai lịch của nàng không đơn giản. Thật ra đêm hôm đó
ta chỉ muốn kiểm tra chút hư thực, không ngờ lại dẫn ra ám vệ. Ta ở chỗ
tối nhìn thấy thân thủ của ám vệ cũng biết nàng là nhân vật tuyệt đối
không thể khinh thường, định phái toàn bộ tử sĩ ra giết nàng, ai ngờ lại kéo ra tất cả thế lực ngầm của ngươi ở đây.”
“Không còn cách nào
khác.” Y chìa hai tay ra, cảm giác như y là một đứa trẻ không ngoan: “Ta biết mình không phải đối thủ của ngươi, rơi vào tay ngươi coi như ta
không may, muốn làm gì tùy ngươi.”
“So với chuyện này, ta càng hứng thú hơn về chuyện vì sao ngươi biết thân phận của ta?”
“Cả gia tộc họ Thẩm đều bị chôn vùi dưới tay ngươi, ta cũng coi như một con cá lọt lưới, cũng nên biết hình dáng của kẻ muốn giết mình ra sao chứ.”
“Vậy ngươi giúp Bạch Phi Loan phục quốc là để báo thù ta? Mộ Dung, hay nên
gọi ngươi là Thẩm công tử?” Tiêu Lăng Thiên dường như rất hứng thú mà
hỏi y.
“Báo thù?” Mộ Dung Tư Duệ nghe vậy cười lớn: “Báo thù cho ai?
Vì một gia tộc không chút do dự vứt bỏ ta khi ta mới chào chỉ đời vì
điềm báo không cát lành, không có giá trị lợi dụng với bọn chúng?”
“Trong một đại gia tộc mà lại có một đôi thừa kế song sinh quả thật có chút
phiền toái, nhưng chỉ vì vậy mà vứt bỏ cốt nhục của mình, Thẩm Phục
Nghiêm cũng có chút đáng chết.”
“Hừ!” Mộ Dung Tư Duệ hừ lạnh một
tiếng, xiêm y màu đỏ khiến cho màu thù hận đỏ rực trong ánh mắt y càng
nồng đậm: “Lão già ngu dốt kia, vì đạo sĩ nói sinh ra đôi con trai song
sinh là vô cùng không an lành nên mới vứt bỏ người sinh ra sau là ta. Ta mạng lớn không chết, lão vì dã tâm làm hoàng đế mà tìm lại ta, đưa ta
đến Mộ Dung gia làm con nuôi. Lão muốn ta lấy được chức vị chủ nhân của
Mộ Dung gia để giúp lão lung lay thế lực giang hồ. Ta ở Mộ Dung gia chịu bao nhiêu hành hạ, lão chưa bao giờ hỏi đến. Huynh đệ sinh đôi của ta ở kinh thành ăn sung mặc sướng, an nhàn làm quý công tử, còn ta lại ở Mộ
Dung thế gia, giống như một nam kỹ, bị lão già Mộ Dung đùa bỡn. Báo thù? Nếu muốn báo thù, ta sẽ báo thù lão già đần độn kia trước!”
“Nếu không phải vì báo thù, vậy vì cái gì? Chẳng lẽ ngươi muốn tự mình làm hoàng đế?”
Mộ Dung Tư Duệ dường như thoát ra khỏi cơn giận rất nhanh, y cười một
tiếng không đàng hoàng, đứng dậy chậm rãi đi đến gần Tiêu Lăng Thiên,
đôi mắt phượng nhìn Tiêu Lăng Thiên có ý tứ quyến rũ tươi đẹp. Thị vệ
trong nhà khẽ động như muốn ngăn cản lại bị Tiêu Lăng Thiên khoát tay
chặn lại.
“Hoàng đế? Ta không có hứng thú với vị trí kia.” Lúc này,
Mộ Dung Tư Duệ đã đi tới bên cạnh Tiêu Lăng Thiên, thân thể thiếu niên
gầy gò mang theo vẻ lẳng lơ hấp dẫn, hai đầu gối khẽ khụy xuống, bò dưới chân Tiêu Lăng Thiên.
“Kể từ lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi ở kinh
thành, ta lập tức biết không ai có thể cướp được thiên hạ từ tay ngươi.
Ta giúp ả Bạch Phi Loan này cũng chỉ vì biết ả ta nhất định sẽ thất bại, còn ta lại thật vui vẻ có thể chôn Mộ Dung thế gia cùng với ả.”
Y
nhẹ giọng nói, đôi tay đã quấn lấy hai chân Tiêu Lăng Thiên nhẹ nhàng ma sát. Động tác của y vô cùng thuần thục, hiển nhiên là có kinh nghiệm.
Mộ Dung Tư Duệ hơi ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Lăng Thiên, đôi môi ẩm
ướt.
“Còn ngươi, có vì chuyện này mà nghiêm túc nhìn ta một lần hay không?”
Tiêu Lăng Thiên cong môi cười một tiếng hấp dẫn dị thường, một tay từ từ
tượt xuống như muốn vuốt ve mái tóc đen của Mộ Dung Tư Duệ. Lúc này, Mộ
Dung Tư Duệ đột nhiên trở mặt, hai tay vốn đang quấn trên đùi Tiêu Lăng
Thiên đột nhiên phóng ra điểm hai huyệt Túc Tam Lý và Tam Âm Giao của
hắn. Nắm đấm của Tiêu Lăng Thiên yên lặng xông thẳng tới, Mộ Dung Tư Duệ công kích không trúng liền mượn lực bật người lên, lao ra ngoài cửa sổ
như một mũi tên.
Thì ra từ khi y đi vào căn phòng này, nhìn thấy Tiêu Lăng Thiên, y đã biết hôm nay mình không dễ dàng ra khỏi cánh cửa này.
Tuy y rất điên cuồng nhưng vẫn cần mạng sống, đành phải giả vờ dụ dỗ
Tiêu Lăng Thiên để tìm đường thoát thân. Thời điểm bàn tay Tiêu Lăng
Thiên trượt xuống, y đột nhiên cảm thấy cực kỳ nguy hiểm, vì vậy đành
mạo hiểm ra tay, muốn cướp cơ hội chạy trước.
Mộ Dung thế gia vốn có
sở trường về khinh công, y một lòng muốn chạy lấy mạng nên lúc nhảy ra
đã dùng tất cả sức lực, tất nhiên sẽ nhanh như sao rơi. Y tin rằng ngoại trừ Tiêu Lăng Thiên, bốn Hộ Tinh thị vệ trong phòng không ai có thể
theo kịp tốc độ của y, chỉ cần y có thể ra khỏi cánh cửa này là y sẽ có
một đường sống. Về phần Tiêu Lăng Thiên, y chỉ hy vọng sự trở mặt của
mình có thể ngăn hắn một lúc.
Nhưng hiển nhiên chuyện này không được
như y mong muốn, y vừa nhảy lên đã cảm thấy cái gáy nhói đau. Thì ra
Tiêu Lăng Thiên đã thuận tay nắm được túm tóc của Mộ Dung Tư Duệ khi y
nhảy lên. Đương nhiên Tiêu Lăng Thiên cũng chẳng có lòng thương hương
tiếc ngọc với y, vung tay ném toàn thân y lên tường.
Lần này, Mộ Dung Tư Duệ bị ném đến mức đầu óc quay cuồng, gục dưới đất một lúc lâu không động đậy được. Trong lúc mơ màng cảm giác có người đi đến bên cạnh, y
cố hết sức ngẩng đầu lên, từ đôi giày đen tinh xảo nhìn lên, là Tiêu
Lăng Thiên đang cười quỷ quái.
Hai hàng lông mày của Tiêu Lăng Thiên nhướng cao, cười như không cười hỏi:
“Mộ Dung công tử, sao lại vội vã bỏ đi như vậy?”
Gương mặt tuấn tú như thế, lúc này ở trong mắt Mộ Dung Tư Duệ lại khiến người ta sợ hãi hơn cả ma quỷ.