Trong cơn mưa phùn vô tận, Nam Cung Tuấn bị mời ra khỏi Tùng Lam viện
một cách rất mất thể diện, mặc dù bên cạnh còn có Mạc đại tiên sinh cũng mất thể diện không kém, nhưng con mắt tinh tường của Nam Cung Tuấn cho
rằng Lăng Tự Thủy nhất định đang cười nhạo hắn trong lòng. Dĩ nhiên,
không thể không thừa nhận trực giác của hắn vô cùng chính xác.
Lăng
Tự Thủy đúng là đang vô cùng hả hê cười nhạo hắn, hắn là một con công
đực tinh tướng, cho rằng mình tốt đẹp lắm sao? Trước kia, khi nàng cẩn
thận che dấu thân phận đã bị hắn hoàn toàn không nhìn vào mắt, mặc dù
nàng là một mật thám được huấn luyện hoàn hảo, nhưng bản thân là một cô
gái kiêu ngạo, nàng vẫn có chút tức giận đối với sự khinh thường như
vậy. Hôm nay Tiêu Lăng Thiên hoàn toàn không nể mặt Nam Cung Tuấn không
khỏi khiến cho nàng âm thầm vui sướng một cách ác độc. Được rồi, nàng
thừa nhận lòng dạ nàng có chút hẹp hòi, nhưng nữ nhân mà, vốn đã là như
vậy, nàng tin là chuyện này có thể hiểu được, đúng không?
Được lắm,
được lắm! Nữ nhân này đúng là vừa đắc ý vừa vênh váo. Nhìn Lăng Tự Thủy
không giấu được nụ cười bên khóe môi, Nam Cung Tuấn oán hận nghĩ thầm,
thuận tiện bắn qua mấy ánh mắt hình mũi tên, không có chút phong độ.
Mạc đại tiên sinh vẫn đi phía trước, dường như không để ý tới sóng ngầm
mãnh liệt giữa hai người, sau khi Lăng Tự Thủy ném cho Nam Cung Tuấn một ánh mắt khiêu chiến, ông đột nhiên dừng bước, mở miệng hỏi:
“Lăng thiểu thư, cô có biết vì sao công tử nhà cô giữ Mộ Dung thiếu chủ lại không?”
Lăng Tự Thủy ngây người ra một lúc, thật sự không ngờ ông sẽ hỏi vấn đề như
thế. Chẳng lẽ ông thật sự cho rằng chỉ cần ông hỏi, nàng sẽ trả lời sao?
“Tự Thủy không dám tự mình đoán bừa ý định của công tử, xin Mạc đại tiên sinh thứ tội.”
Bỏ đi, đã biết có hỏi cũng không hỏi ra được gì, Mạc đại tiên sinh khẽ lắc đầu, lại đột nhiên nhìn thấy trên con đường mòn phía trước có một bóng
người đang hấp tấp chạy tới.
Áo ngắn màu xanh, hai búi tóc bằng vải,
chính là trang phục tiểu chuẩn của nha hoàn, thì ra là nha hoàn Tiểu Đào mà Tụ Nghĩa sơn trang phái tới hầu hạ Dạ Nguyệt Sắc. Từ sau khi Tiêu
Lăng Thiên đem theo Hộ Tinh thị vệ vào trong Tùng Lam viện đã không cần
nàng hầu hạ nữa, lúc này thấy nàng vội vàng chạy về hướng Tụ Nghĩa sảnh
như thế, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
“Tiên sinh, tiên sinh, có
người tới.” Tiểu Đào chạy thẳng tới trước mặt Mạc đại tiên sinh, không
cầm ô, vừa thở hổn hển vừa vội vàng nói.
“Đừng nóng vội, từ từ nói.” Mạc đại tiên sinh nhăn mày, là ai tới khiến cho nha đầu này vội vàng như vậy?
Lăng Tự Thủy cũng dừng bước, ngày thường Tiểu Đào là một cô nương thông
minh, chín chắn, cho nên mới được phái tới Tùng Lam viện. Làm cho nàng
sợ thành thế này, chẳng lẽ đã có chuyện lớn?
“Một cô nương tới, mang
theo rất nhiều người, nói mình là công chúa, là Thương Hải Di Châu, muốn tới Tùng Lam viện gặp Tiêu công tử. Tiêu cung chủ Bích Thủy cung sắp
đánh nhau với bọn họ ở trước sảnh rồi, Bạch đại thiếu gia bảo nô tỳ khẩn cấp đi mời tiên sinh tới.”
Thương Hải Di Châu tới? Thú vị đây, Ti Vân cũng không phải người dễ trêu chọc như vậy, đi xem đã rồi nói sau.
Sai Tiểu Đào tới báo với Thương Hải một tiếng, Lăng Tự Thủy thay đổi dự
định ban đầu, miễn cưỡng cầm ô, không nhanh không chậm cùng Nam Cung
Tuấn và Mạc đại tiên sinh hướng về phía Tụ Nghĩa sảnh. Còn cách một
khoảng sân bọn họ đã nhìn thấy có hơn hai mươi vị thiếu nữ trẻ tuổi che
mặt xếp thành hai hàng đứng trước cửa Tụ Nghĩa sảnh. Áo xanh nhạt, cùng
màu với khăn che mặt, trong tay cầm một dải lụa trắng, có chút khí thế.
Đương nhiên, vẫn không sánh được với vẻ nghiêm nghị trong hoàng cung nội uyển.
Dần đến gần, bên trong đã có tiếng gió mưa sấm dậy âm thầm. Mạc đại tiên
sinh thầm rùng mình một cái, chẳng lẽ đã đánh nhau thật?
Nhanh chân
bước vào, quả nhiên nhìn thấy Tiêu Ti Vân mặc trang phục màu xanh ngọc
bích đang đấu đá với một thân ảnh màu trắng. Trường kiếm của Tiêu Ti Vẫn đang vẽ những đường cong rất uyển chuyển trong không trung, còn bóng
người màu trắng kia dù đang nhanh chóng né trái tránh phải, nhưng rõ
ràng đã rơi xuống thế hạ phong, chỉ có thể thủ, không thể công.
Cô
gái đánh nhau cùng Tiêu Ti Vân mặc áo ngắn màu hồng, váy màu trắng, trên mặt che một miếng lụa trắng, hẳn là Thương Hải Di Châu. Dù lúc này nàng đã rơi xuống thế hạ phong nhưng thân hình bay lượn trong gió vẫn vô
cùng yểu điệu, bất cứ lúc nào cũng xinh đẹp dị thường.
Chỉ là, dưới
tình huống này còn phải chú ý bước chân đẹp đẽ cũng không phải một
chuyện dễ dàng, chỉ thấy Tiêu Ti Vân cười lạnh một tiếng, ánh kiếm chợt
tăng tốc độ, ánh sáng chớp lên hướng thẳng về phía khăn che mặt của
người kia.
Trong khoảnh khắc chiếc khăn che mặt rơi xuống, một gương
mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ đập vào mi mắt mọi người. Dù có chút
rối loạn, dung nhan Bạch Phi Loan vẫn xinh đẹp như đóa hoa xuân, nhưng
không còn điềm đạm đáng yêu nữa, mà trong đáy mắt lóe lên một tia sát
khí, toàn thân nhất thời hiện ra vẻ quyến rũ sắc lạnh.
Thật sự là
nàng! Mặc dù Lâm Vãn Y từ lâu đã muốn bọn họ đặt trọng tâm điều tra lên
nàng trong khi nàng còn không hay biết, vì vậy bọn họ cũng có chút hiểu
biết về thân phận thật của nàng, lúc này gương mặt kia thật sự đã nằm
trong dự tính, một cô gái xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành cũng có
một mặt tối tăm không muốn người ta biết, Nam Cung Tuấn cảm thấy thật
đáng tiếc.
Vốn là người đẹp, cần gì làm giặc! Đáng tiếc, đáng tiếc nha!
Lăng Tự Thủy vô tình liếc mắt nhìn vẻ mặt nuối tiếc của Nam Cung Tuấn, trong lòng không nhịn được mà cười lạnh một tiếng. Đóa hoa đẹp không có độc
thì cũng có gai, loại đăng đồ tử suốt ngày thích lưu luyến trong bụi hoa như Nam Cung Tuấn sớm muộn gì cũng có ngày chết trên gối của nữ nhân.
Dĩ nhiên, đây cũng chẳng phải chuyện của nàng, nàng vô cùng hy vọng hôn
ước kia của nàng và hắn được giải trừ ngay lập tức, không bao giờ có bất kỳ liên quan nào tới tên đăng đồ tử này nữa!
Bên này một đôi phu thê chưa cưới chưa gả đều tự nghĩ thầm trong lòng, bên kia sau khi hất khăn che mặt của Bạch Phi Loan ra, Tiêu Ti Vân thu kiếm, không ra tay nữa.
Vừa rồi, khi đấu cùng Bạch Phi Loan, đường kiếm của nàng nhanh nhẹn,
mạnh mẽ như gió giông không ngừng, lúc này, khi đã thu kiếm, nàng lại
đứng yên lặng như trên công đường, như hoa soi bóng nước, không chút
động tĩnh. Kiếm thuật của nàng vô cùng tốt, lại học được khí khái của
Tiêu Lăng Thiên, thật sự là khí thế “Hoắc như nghệ xạ cửu nhật lạc, kiểu như quần đế tham long tường. Lai như lôi đình thu chấn nộ, bãi như
giang hải ngưng thanh quang*”.
* Nhanh như Hậu Nghệ bắn rơi mặt trời, oai phong như Quần Đế cưỡi rồng bay lượn. Tới như sấm giật đùng đùng,
ngừng như sông lớn tĩnh lặng.
Lúc này, Tiêu Ti Vân mặc một bộ đồ màu
ngọc bích, lẳng lặng đứng nghiêm trang, viên ngọc trâm cài đầu còn vì
động tác của nàng mà đong đưa, phát ra những tiếng leng keng giòn tan.
Nhan sắc quyến rũ tột cùng đối diện với dung mạo tuyệt thế của Bạch Phi
Loan, thật sự là mỹ nhân tuyệt sắc, cả sảnh đường đều bừng sáng.
“Ta
còn tưởng là ai, thì ra là Bạch cô nương.” Khi những người trong phòng
còn chìm đắm trong sắc đẹp của hai cô gái, Lăng Tự Thủy mở miệng phá vỡ
sự im lặng. Nàng khẽ nhíu mắt hạnh, nở một nụ cười giảo hoạt, chậm rãi
đi về phía Bạch Phi Loan.
“Khí thế của Bạch cô nương thật lớn, mang
theo nhiều người tới đây như vậy không biết có gì chỉ giáo?” Khẽ dùng
lực, đoản kiếm vẫn quấn trên cánh tay đã lặng lẽ trượt xuống. Lòng bàn
tay thầm nắm chặt chuôi kiếm, nụ cười trên mặt nàng chưa tắt, trong lòng đã hoàn toàn bước vào trạng thái chuẩn bị.
Trong lòng Bạch Phi Loan
vừa sợ lại vừa giận, nhưng không dám bộc phát. Từ trước đến giờ nàng
luôn tự phụ về võ công của nàng, cho rằng bằng thân thủ của mình, là một trong mười người đứng đầu võ lâm cũng không vấn đề gì, để mượn hơi Lâm
Vãn Y, nàng vẫn phải tỏ ra yếu thế hơn hắn, nhưng nàng tự nhận rằng nếu
nàng cùng Lâm Vãn Y đánh một trận, chưa chắc ai sẽ ở thế hạ phong. Nhưng không ngờ mãnh tướng trong tay Tiêu Lăng Thiên lại nhiều như mây trên
trời, vừa rồi Tiêu Ti Vân ép nàng không cách nào tiến công, chỉ có thể
dùng thân pháp nhẹ nhàng né tránh, trong lòng đường nhiên rất giận.
Nhưng hiện giờ nàng đang cầu cạnh Tiêu Lăng Thiên, đương nhiên không thể trở mắt với đại tướng dưới tay hắn, cho nên chỉ có thể nén giận trong
lòng, cố gắng nặn ra một nụ cười.
“Lăng tiểu thư nói đùa, lần này Phi Loan đến đây là đặc biệt tới chào hỏi Tiêu công tử, mong Lăng tiểu thư
giúp đỡ, thông báo một tiếng.”
“Xin chỉ giáo cho?” Lăng Tự Thủy cố ý
làm ra vẻ ngạc nhiên: “Không phải Bạch cô nương vẫn ở trong Tụ Nghĩa sơn trang sao? Ta nhớ hình như Bạch cô nương là nô tỳ của Lâm công tử thì
phải, chẳng lẽ Lâm công tử có chuyện gì hay sao?”
Gương mặt Bạch Phi
Loam khẽ biến sắc, Lăng Tự Thủy rõ ràng đang châm chọc chuyện nàng che
giấu thân phận tiếp cận Lâm Vãn Y. Nàng luôn luôn coi mình là huyết
thống cao quý, đối với chuyện phải làm nô tỳ lần này có chút để ý, lúc
này lại bị Lăng Tự Thủy nói thẳng vào mặt, cảm thấy không còn chút mặt
mũi với đám hạ nhân ở đây, trong lòng dâng lên một cơn giận.
Đè nén
lửa giận, Bạch Phi Loan ép mình phải tỉnh táo lại, đợi sau này nàng lọt
được vào mắt Tiêu Lăng Thiên rồi, nàng tuyệt đối sẽ không để hai nữ nhân này yên thân.
“Là Phi Loan có việc muốn nhờ Tiêu công tử, xin Lăng tiểu thư dàn xếp.”
Giọng nói vẫn dịu dàng như trước, phối hợp với ánh mắt điềm đạm đáng yêu,
đúng là làm người ta đau lòng. Từ lý luận “tất cả sai lầm của người đẹp
đều có thể tha thứ”, Nam Cung Tuấn cảm thấy Lăng Tự Thủy cố ý gây khó dễ như vậy quả thật hơi quá đáng.
Nhưng bản thân cũng là nữ tử, Lăng Tự Thủy sẽ không vì sắc đẹp của Bạch Phi Loan mà xiêu lòng, ý cười vẫn tràn đầy như trước.
“Muốn gặp công tử nhà ta thật ra cũng không phải không được, chỉ là…” Nàng
ngừng lại, ánh sáng lạnh lẽo trong mắt đột nhiên hiện lên, nụ cười cũng
lạnh như băng: “Còn phải xin Bạch cô nương cởi bộ đồ trắng này ra
trước.”
Thật sự muốn chết rồi, màu trắng là màu chuyên dụng của hoàng gia, bất cứ kẻ nào tự ý mặc màu trắng đều là tội chết, hơn nữa hiện nay hoàng đế và nhiếp chính vương đều đang ở đây, sao có thể để Bạch Phi
Loan làm càn ở đây, đây cũng chính là nguyên nhân vừa rồi Tiêu Ti Vân
động thủ với Bạch Phi Loan.
Bạch Phi Loan nghe vậy đương nhiên nổi
giận. Nàng mặc váy trắng, Lăng Tự Thủy muốn nàng không mặc màu trắng,
đây chẳng phải muốn nàng cởi váy hay sao? Đây rõ ràng là lăng nhục nàng! Nàng cũng không nén được cơn giận nữa, bất chấp có mạo phạm tới Tiêu
Lăng Thiên hay không, phất tay lập tức vung ra một loạt châm độc.
Lăng Tự Thủy đã có đề phòng từ trước, chỉ còn chờ giây phút này. Lúc này
thấy nàng ta ra tay, đoản kiếm trong tay cũng giơ lên, đang định quét
châm độc sang một bên thì đột nhiên xuất hiện một tình huống mà nằm mơ
nàng cũng không nghĩ tới.
Thì ra Nam Cung Tuấn ở bên cạnh đã cảm thấy có chuyện không ổn, nhìn thấy Bạch Phi Loan tung ám khí, một loạt kim
châm màu xanh biếc chứng tỏ mang theo kịch độc. Mặc dù hắn không có tình cảm gì với Lăng Tự Thủy, nhưng nàng vẫn là vị hôn thê trên danh nghĩa
của hắn, hắn chưa máu lạnh đến mức nhìn Lăng Tự Thủy chết trước mặt
mình, vì vậy quyết định anh hùng cứu mỹ nhân.
Chỉ tiếc cứu rất không đúng lúc.
Cây quạt gỗ của hắn vốn là khắc tinh của ám khí, lúc này hắn phất mở quạt
ra, phi thân nhảy vào giữa hai người con gái, đỡ lấy toàn bộ châm độc.
Cùng lúc đó, hắn đột nhiên cảm thấy bả vai đau nhức, chân khí hoàn toàn
tiêu tan, ngã trên mặt đất.
Khi ngửa mặt nằm trên mặt đất, Nam Cung
Tuấn nhìn thấy vẻ mặt không biết là kinh ngạc hay tức giận của Lăng Tự
Thủy, thanh đoản kiếm trong tay đang nhỏ máu tươi. Hắn không nhịn được
mà cười khổ, hắn anh hùng cứu mỹ nhân, lại bị mỹ nhân đâm cho một dao,
đây là chuyện gì!
Lăng Tự Thủy rất tức giận, thật sự rất tức giận.
Tên Nam Cung Tuấn này là đồ ngốc sao? Lại chen vào ngay trong thời điểm
nàng dùng toàn lực phản kích, nếu không phải nàng nhanh tay nhanh mắt
lệch kiếm về bên phải một chút thì một dao kia đã đâm vào tim hắn rồi.
Nhìn Nam Cung Tuấn ngã trên mặt đất sắp ngất đi, Lăng Tự Thủy hận không thể
dẫm một cước lên mặt hắn, thế này đúng là tốt quá rồi, vô duyên vô cớ
lại thiếu người ta một cái nhân tình.
Bạch Phi Loan tức giận cực điểm định giơ tay tấn công lần nữa, lại không ngờ bị hai thanh kiếm một phải một trái gác trên cổ. Hai thanh kiếm này lao tới nhanh như chớp, lại từ hai phương hướng khác nhau, trong lúc xúc động, nàng không có cách nào
né tránh, thoáng một cái đã bị ép ở giữa, không dám động đậy.
Quay
đầu nhìn lại, thì ra là Tiêu Ti Vân và Lâm Vãn Y vừa mới đến. Vẻ mặt
Tiêu Ti Vân lạnh băng, mũi kiếm kề rất sát cổ nàng, hiển nhiên sẽ cắt
đứt cổ nàng không chút do dự khi nàng có bất cứ hành động bất thường
nào. Còn Lâm Vãn Y bên kia vẻ mặt bình tĩnh, trong mắt không có chút
khiếp sợ, vào giờ khắc này, Bạch Phi Loan chợt hiểu ra, thì ra từ trước
đến nay nàng chưa bao giờ thật sự giấu giếm được cặp mắt người này.
Khi Thương Hải nhận được tin báo của Tiểu Đào mà chạy đến thì nơi đây đang
diễn ra một cảnh tượng kỳ quái như vậy. Bên ngoài Tụ Nghĩa sảnh, đệ tử
Tinh La môn và Bích Thủy cung không biết từ lúc nào đã bao vây xunh
quanh những thiếu nữ mà Bạch Phi Loan mang đến, Bạch Phi Loan đứng trong sảnh, bị Tiêu Ti Vân và Lâm Vãn Y dùng kiếm kề cổ, Nam Cung Tuấn toàn
thân đẫm máu nằm bất tỉnh trên mặt đất, Lăng Tự Thủy ở bên cạnh vẻ mặt
bực tức.
Cảnh tượng này đúng là hỗn loạn, Thương Hải nhíu mày nói với Bạch Phi Loan:
“Ngươi chính là Thương Hải Di Châu?”
“Đúng vậy.”
“Nghe nói ngươi muốn gặp công tử nhà ta?”
“Đúng.”
“Vậy đổi y phục trước đi.” Thương Hải thản nhiên nói.