Sau khi sương mù tan đi, bầu trời bao la của thành Lam hết sức quang
đãng, trăng sáng phủ xuống ánh sáng bạc, chiếu sáng đường trở về Tụ
Nghĩa sơn trang cho Tiêu Lăng Thiên. Gió mạnh phất qua hai má, Tiêu Lăng Thiên khép chặt Dạ Nguyệt Sắc trong tấm áo choàng, trực tiếp thúc ngựa
vào Tùng Lam viện trong sự yên lặng và kính sợ của thủ vệ Tụ Nghĩa sơn
trang.
“Vì sao nãy giờ không nói gì?” Khi ôm Dạ Nguyệt Sắc xuống
ngựa, Tiêu lăng Thiên hỏi nàng, thuận tay giao Phong Trì cho Thương Hải
chăm sóc.
“Bởi vì chàng đang ở đây.” Dạ Nguyệt Sắc nắm lấy tay hắn, đôi tay này đã vì nàng tạo nên một thế giới sóng yên biển lặng.
Tiêu Lăng Thiên khẽ hôn lên môi nàng:
“Nha đầu ngốc.”
Kể từ sau cuộc chiến ở thành Chiến Vân, mỗi tối Tiêu Lăng Thiên đều ở lại
phòng ngủ của Dạ Nguyệt Sắc một cách rất tự nhiên, không chút quan tâm
tới những lời đồn đại có thể xuất hiện vì bọn họ chưa thành thân, dĩ
nhiên, sẽ không có ai đủ to gan để đồn đại ra ngoài. Bọn họ luôn ngủ
cùng giường, có khi triền miên trắng đêm, có khi chỉ ôm nhau ngủ, giống
như một đôi vợ chồng thật sự.
Tối nay, Tiêu Lăng Thiên ôm nàng chặt
một cách lạ thường, cánh tay vòng quanh eo nàng hận không thể hòa tan
nàng vào trong thân thể. Dưới bức màn lụa Yên La mỏng manh, Tiêu Lăng
Thiên yên lặng thật lâu.
“Năm nay nàng đã mười lăm, vốn phải chờ tới
mười tám mới có thể đại hôn, nhưng sớm hơn một chút cũng được.” Sau một
lúc lâu yên lặng, Tiêu Lăng Thiên đột nhiên mở miệng, hắn biết Dạ Nguyệt Sắc cũng chưa ngủ, tối nay chỉ sợ bọn họ khó có thể ngủ được.
Dạ Nguyệt Sắc nhẹ nhàng cầm tay hắn, không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
“Trước khi đi ta đã hạ lệnh chuẩn bị hôn lễ, qua Hạ Chí sẽ lập tức tổ chức.”
Dạ Nguyệt Sắc lại gật đầu, vì vậy Tiêu Lăng Thiên nói tiếp: “Sợ rằng
chúng ta không thể có con, nhưng không sao, ta đã sai người tìm một số
đứa trẻ tư chất tốt, chúng ta sẽ dạy dỗ bọn chúng thừa kế sự nghiệp
thống nhất đất nước, chờ khi trở về ta sẽ để nàng gặp bọn chúng.”
“Nhất định là những đứa trẻ rất tốt.”Dạ Nguyệt Sắc mỉm cười trong bóng tối,
nhưng đôi mắt lại ngập nước, trong lòng vừa chua xót vừa hạnh phúc.
“Đúng vậy, đều là những đứa trẻ rất tốt, vì vậy, chúng ta sẽ cùng nhau nuôi dạy chúng, được không?”
“Vâng.”
“Sang năm sẽ là kỳ thi khai xuân, lần này trở về để nàng ra đề mục, được không?”
“Vâng.”
“Và cả hội săn bắn mùa thu, năm nay không tổ chức được, sang năm nhất định
phải làm một lần, đến lúc đó ta sẽ huấn luyện một con diều hâu cho nàng, được không?”
“Vâng.”
“Vì vậy.” Giọng nói Tiêu Lăng Thiên đột
nhiên nhỏ đi rất nhiều, hắn cúi đầu hôn lên mái tóc nàng, nỉ non nói:
“Nhớ là nàng đã hứa với ta, phải luôn ở cạnh ta, không được rời đi.
Chúng ta còn rất nhiều chuyện phải làm cùng nhau, có rất nhiều năm tháng phải trải qua cùng nhau, nếu có một ngày có điều gì đó khiến nàng phải
rời khỏi ta, nhất định nàng phải nhỡ kỹ lời hứa với ta hôm nay.”
“Ta
nhất định sẽ nhớ kỹ.” Nàng nâng hai tay đang quấn quanh eo mình lên môi, khẽ hôn: “Bất kể ta là ai, hay ta gặp phải chuyện gì, ta vĩnh viễn sẽ
không bao giờ quên có chàng đang chờ ta ở đây. Vĩnh viễn!”
Trái tim
vẫn thấp thỏm từ bên hồ đến giờ của Tiêu Lăng Thiên cuối cùng cũng hơi
bình tĩnh lại, trời cao đã đưa nàng tới bên cạnh mình, vậy cũng sẽ không cướp nàng đi, đúng không?
Khi Tiêu Lăng Thiên đang cố gắng khiến cho trái tim mình yên ổn lại, Lăng Tự Thủy ở Phi Hoa lâm cũng đang không
ngừng trêu chọc Nam Cung Tuấn, nhìn hắn bị ép đến mức á khẩu thật sự làm cho tâm tình của nàng rất tốt.
Dưới ánh trăng như nước, Nam Cung
Tuấn nở nụ cười được công nhận là mê người nhưng ở trong mắt Lăng Tự
Thủy lại là nụ cười cực độ vô sỉ, hắn miễn cưỡng đứng trước mặt nàng, gõ gõ chiếc quạt vào lòng bàn tay. Nhìn có vẻ lười biếng nhưng thật ra
toàn thân đang ở trong giai đoạn chuẩn bị chiến đấu.
Thật sự không
hẹn mà gặp, tuy giang hồ gần đây có chút hỗn loạn nhưng vẫn không ảnh
hưởng tới hứng thú ngắm mỹ nhân của Nam Cung công tử. Hôm nay, sau khi
gặp Tiêu công tử, đám người Mạc đại tiên sinh, Lâm Vãn Y thương lượng
với nhau, quyết định làm theo ý vị công tử kia, trước hết giải tán khách khứa từ các môn phái, chuyện đuổi bắt hung thủ cứ giao cho Tiêu công tử là được. Chuyện này vừa quyết định, Nam Cung Tuấn lập tức nhàn rỗi hơn, cuối cùng cũng có thời gian tới gặp mỹ nhân thanh lâu nổi tiếng nhất
thành Lam, Lục Miểu.
Mỹ nhân, đúng là mỹ nhân. Ca ngọt, múa dẻo, mặc
dù diện mạo hơi kém so với Bạch Phi Loan và Tiêu Ti Vân, nhưng khá hơn
nhiều so với vị hôn thê Lăng Tự Thủy của hắn.
Dựa người trên chiếc
giường bằng trúc tinh xảo, thoải mái, trong lòng ôm lấy mỹ nhân mềm mại
như không xương, hưởng thụ rượu ngon nguyên chất do mỹ nhân dâng lên,
Nam Cung Tuấn lại nhớ tới gương mặt Lăng Tự Thủy.
Trí tuệ, không sai, từ vầng trán của nàng có thể thấy được sự trí tuệ đó, trí thông minh
của nàng và danh tiếng của Tinh La môn là hai điều kiện để nàng được
chọn vào Nam Cung thế gia, nhưng sau sự kiện ở Lăng Ba hiên, tất cả
những đánh giá về nàng đều phải được xem xét lại.
Nàng chẳng những
trí tuệ, hơn nữa võ công lại cao cường, giỏi ngụy trang, làm việc cho
nhân vật Tiêu Trục Nguyệt thần bí kia, mục đích bước vào Nam Cung thế
gia chưa rõ, là một nhân vật cần phải cẩn thận.
Nam Cung Tuấn thừa
nhận mình là một nam nhân coi trọng sắc đẹp, trong mắt hắn, một nữ nhân
có đẹp hay không là một tiêu chí quan trọng, vì vậy, sau khi hắn đánh
giá Lăng Tự Thủy không đủ đẹp, hắn cũng chẳng thèm liếc nhìn nàng mấy
lần nữa, hơn nữa hắn còn quyết định sau khi lấy nàng làm vợ chính thức
sẽ nạp thêm mấy phòng tiểu thiếp để bồi thường chính mình. Nhưng bây giờ xem ra, gương mặt không đủ đẹp kia lại luôn lúc ẩn lúc hiện trong đầu
hắn, ảnh hưởng rất lớn tới tâm trạng hưởng thụ quãng thời gian tốt đẹp
với mỹ nhân.
Được rồi, dù thế nào hắn cũng là thiếu chủ của Nam Cung
thế gia, không thể ngồi không nhìn giang hồ hỗn loạn, cũng không thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra với Lăng Tự Thủy. Vì vậy, hắn rời
khỏi động bàn tơ của mỹ nhân, trở lại Tụ Nghĩa sơn trang dự định đi nghỉ sớm một chút để nghĩ đối sách, đúng lúc này, trong Phi Hoa lâm, hắn
chạm mặt Lăng Tự Thủy đang từ trong Tùng Lam viện đi ra.
Khi chạm
mặt, Lăng Tự Thủy hơi cúi người chào, không nói gì. Chỉ là gặp thoáng
qua nên vốn chẳng có chuyện gì để nói, nhưng Nam Cung Tuấn lại cố tình
cho rằng mình bị nữ nhân, nhất là vị hôn thê trên danh nghĩa của mình
không nhìn đến là một chuyện vô cùng mất thể diện, vì vậy hắn mè nheo
gọi nàng một tiếng:
“Nương tử, dừng bước.”
Bước chân Lăng Tự Thủy
thoáng ngừng lại, sau đó tiếp tục đi thẳng về phía trước. Vì vậy Nam
Cung Tuấn lại làm một chuyện vô cùng khiêu khích, hắn phi thân lướt qua
đỉnh đầu Lăng Tự Thủy, hạ xuống trước mặt nàng không xa, chặn đường
nàng.
Lăng Tự Thủy mỉm cười, dung nhan vốn đã xinh đẹp, nay lại vì nụ cười này mà thêm vài phần rực rỡ. Nam Cung Tuấn đột nhiên phát hiện
dường như nàng đẹp hơn trong trí nhớ của hắn, đang định tinh tế thưởng
thức lại bị lời nói của nàng dọa đến.
“Phu quân.”
Nam Cung Tuấn
nhất thời không biết nói gì, phải biết rằng Ngâm Phong quốc là một quốc
gia lễ giáo rất nghiêm, danh tiết của cô gái là vô cùng quan trọng. Vừa
rồi hắn gọi Lăng Tự Thủy là nương tử đã vô cùng thất lễ, có lẽ trong
tiềm thức hắn muốn chọc giận Lăng Tự Thủy, ai ngờ nàng không giận mà còn cười tươi như hoa, đáp trả một câu như vậy.
“Phu quân gọi Tự Thủy
lại không biết có chuyện gì?” Nàng vừa cười hỏi, vừa bước từng bước tới
gần Nam Cung Tuấn. Nam Cung Tuấn cảm thấy một áp lực nặng nề ngày càng
tiến tới gần, làm cho hắn phải vận công chống đỡ, còn Lăng Tự Thủy vẫn
mỉm cười bước tới gần.
“Nương tử rất nhớ vi phu chăng.” Hắn vẫn cười
vô sỉ như trước, bàn tay lại nắm thật chặt cây quạt, đó là vũ khí của
hắn: “Không biết vị Tiêu công tử kia có thể cho nương tử bước vào cửa
nhà vi phu hay không?”
“Tự Thủy ngày đêm chờ phu quân tới rước, không biết khi nào kiệu hoa của phu quân mới tới cửa Tinh La môn?”
Ngươi dám cưới chẳng nhẽ ta không dám gả? Lúc này, Lăng Tự Thủy đã tiến tới
rất gần, gần đến mức Nam Cung Tuấn có thể ngửi thấy mùi thơm trên người
nàng. Không giống với những mỹ nhân hắn thường ôm vào lòng, mùi thơm
trên người nàng rất thuần khiết, trong lành, phảng phất mùi thơm cơ thể
thiếu nữ. Ánh trăng lóng lánh, hoa rơi nhẹ nhàng, cô gái trước mặt có
một đôi mắt trong sáng hút hồn, trong nháy mắt, Nam Cung Tuấn có chút sợ sệt.
Vốn đã là cao thủ, lại đang vận công chống đỡ, Nam Cung Tuấn
vẫn đột nhiên rơi xuống thế hạ phong. Lăng Tự Thủy mỉm cười, đẩy một
cái, hắn lập tức nhường đường cho nàng đi qua. Đến khi Nam Cung Tuấn
hoàn hồn lại, Lăng Tự Thủy đã nhàn nhã đi qua, còn không quên ném lại
một câu:
“Phu quân, đừng để Tự Thủy chờ lâu nhé.”
Lời trêu đùa này khiến cho trong lòng Nam Cung Tuấn vô cùng khó chịu. Chẳng trách người
ta nói nàng thông minh, cái miệng cũng nhanh nhảu thông minh, với nam
nhân khác nàng cũng vậy sao?
Rất tốt, rất tốt. Ánh trăng trên trời cũng đang cười, tất cả đều rất tốt.