Gặp lại sau những ngày xa cách, những người yêu nhau thường làm gì?
Dạ Nguyệt Sắc nghĩ nhất định bọn họ sẽ làm chuyện rất ngu ngốc, Tiêu Lăng
Thiên không mặc quần áo bên trong chỉ khoác một tấm áo lụa màu đen. Tóc
dài xõa xuống, cất giấu vẻ quyến rũ một cách lười biếng. Dạ Nguyệt Sắc
bị cánh tay mạnh mẽ của hắn vòng quanh, nàng tựa vào trước ngực hắn, khẽ ngẩng đầu kể về những chuyện sau khi chia tay.
Thật ra, về những
chuyện xảy ra với nàng dọc đường đi, Tiêu Lăng Thiên đã sớm biết rõ như
lòng bàn tay, nhưng khi hắn nghe giọng nói êm tai từ trước lồng ngực
truyền tới lại cảm thấy hết sức ấm áp. Hắn vừa mỉm cười nghe vừa dùng
ngón tay đùa bỡn sợi tóc của nàng, để cho mái tóc trơn bóng như nước
chảy qua các kẽ tay, nàng giống như con mèo nhỏ ỉ ôi ở trong ngực mình,
mang theo mùi hoa sen thơm nhàn nhạt, điềm nhiên an tĩnh, khiến cho tim
hắn trở nên bình tĩnh mà thỏa mãn.
Cho tới nay, hắn vẫn cho rằng mình là người bảo vệ Dạ Nguyệt Sắc, chỉ cần mình giang hai tay là có thể
vững vàng che chở Dạ Nguyệt Sắc trong lòng. Nhưng tối hôm qua, trong một khắc khi nhận được tin tức nàng bị đâm, hắn mới đột nhiên hiểu được,
thì ra nàng mới là người bảo vệ tâm hồn của hắn. Bởi vì tâm hồn trống
vắng, cô đơn của hắn trước kia đã vì nàng đến mà trở nên ấm áp một lần
nữa. Tâm hồn vì chưa từng được yêu thương mà chỉ có thể lựa chọn thù hận đã vì cố gắng trao tình yêu cho nàng mà thật sự sống lại.
Mặc dù
biết được nàng không bị thương, nhưng hắn không đè nén được tâm trạng sợ hãi cùng khát vọng được nhìn thấy nàng, hắn không thể làm ngơ sự trống
rỗng và lo lắng trong lòng mình, cho nên hắn giục ngựa chạy như điên
trong đêm tối, vẫn tiếp tục lên đường trong sương mù dày đặc, thậm chí
không tiếc tiết lộ thân phận, truyền tin cho thủ hạ chỉ vì không muốn có bất kỳ ngăn trở nào, mau chóng được nhìn thấy Dạ Nguyệt Sắc. Cuối cùng, khi nhìn thấy nàng hoàn hảo, không bị bất cứ thương tổn nào, ôm lấy
thân thể xinh xắn của nàng, trái tim đang treo lưng lơ cuối cùng cũng
tìm được chỗ để hạ xuống.
Hôn nhẹ trán nàng, hắn nhẹ giọng hỏi: “Ngày hôm qua, sợ không?”
“Sợ.” Nàng gật đầu, sợi tóc xẹt qua lồng ngực trần trụi của hắn khiến lòng hắn ngứa ngáy.
“Nhớ ta không?” Lần này, hắn hôn nhẹ lên chóp mũi của nàng, nhẹ nhàng, tựa như bướm đậu trên đóa hoa.
“Nhớ.” Nàng gật đầu.
“Khi bị đâm mới nhớ tới?” Môi của hắn dừng lại bên môi nàng nhưng không tiến tới, chỉ nhẹ nhàng ngậm lấy. Hô hấp nóng bỏng phất qua mặt nàng, lông
tơ thật nhỏ cũng có thể thấy được rõ ràng.
“Không phải,” Lần này nàng lắc đầu, trong ánh mắt nhìn về phía hắn ẩn chứa ý cười đầy dịu dàng,
“Mỗi khi ta hít thở đều sẽ nhớ tới chàng.”
Hắn chợt tung mình đem
nàng áp ở dưới thân, hôn lên môi nàng thật sâu, tình cảm nồng nhiệt nào
đó trong lòng không có chỗ bộc phát, chỉ có thể mượn môi lưỡi dây dưa để nhắn nhủ cùng nàng. Sự vui sướng của hắn, sự cảm kích của hắn, sự
thương tiếc của hắn, tình yêu của hắn, chỉ có thể mượn hơi thở quyện vào nhau để nói cho nàng biết.
Người xinh xắn phía dưới bị hắn hôn đến
mức thở hổn hển, nhẹ nhàng giãy dụa thân thể. Hắn giảm bớt sức lực, bắt
đầu dịu dàng hành hạ.
“Nguyệt Sắc, Nguyệt Sắc.” Hắn vừa hôn, vừa nhẹ
giọng gọi tên nàng, bàn tay to lớn đã trượt vào trong quần áo ngủ của
nàng, dọc theo hai chân nàng thẳng tắp hướng về trước.
Làn da nhẵn
mịn như sứ dường như sắp hoà tan dưới bàn tay hắn, ngón tay của hắn lưu
luyến ở cửa mật huyệt không đi vào, từ từ trêu chọc ham muốn của nàng,
môi một đường hôn xuống dưới, dùng hàm răng cắn mở dây lưng của quần áo
ngủ, điểm đỏ hồng lộ ra ngoài nhanh chóng đứng thẳng. Khuôn mặt ngây thơ ẩn chứa nét dịu dàng, thân thể xinh xắn, đầu ngực nho nhỏ lộ ra, tất cả tạo thành một bức tranh tươi đẹp dâm mỹ, khiêu khích tính tự chủ của
Tiêu Lăng Thiên.
Nhẹ nhàng tách hai chân của nàng ra, ngón tay thon
dài bắt đầu ở trong hoa kính ra vào, nàng vì hắn tiến vào mà kinh ngạc
thở gấp, co rúm lại một chút muốn lui về phía sau.
“Đừng động.” Hắn
dùng một bàn tay khác giữ lại vòng eo của nàng, cũng không quên lần
trước ôm nàng đã để lại vết thâm tím trên người nàng, cho nên động tác
rất nhẹ. Nhưng tay không ngừng chút nào, ngược lại còn tăng thêm một
ngón tay, nàng chặt như xử nữ, hắn nhất định phải cẩn thận.
Vì kiềm
chế không bật ra tiếng rên rỉ, Dạ Nguyệt Sắc cắn thật chặt môi dưới.
Nhưng chuyện này khiến Tiêu Lăng Thiên đau lòng, hắn ngừng liếm cắn đầu
ngực của nàng, một lần nữa đặt nụ hôn lên môi nàng, từng chút một dùng
lưỡi cạy mở hàm răng của nàng.
“Đừng cắn.” Hắn dịu dàng, nửa ra lệnh nửa dụ dỗ, “Kêu ra, ta muốn nghe.”
“Không muốn.” Nàng thở hổn hển từ chối, thật mất mặt.
“Ngoan.” Hắn dụ dỗ nàng, cắn vành tai của nàng thổi hơi. “Gọi ta.”
Vật cực nóng của hắn đã để ở cửa vào của nàng, từ từ cọ sát mà không tiến
vào, khát vọng dần dần biến thành một loại đau đớn. Nàng nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, cuối cùng khát vọng muốn có được hắn đã chiếm lấy thế thượng
phong. Bởi vì cảm thấy thẹn, khóe mắt của nàng nhỏ lệ.
“Ca ca, ôm ta.” Giọng nói của nàng run rẩy.
Dịu dàng, chậm chạp và kiên định tiến vào nàng, hắn cúi đầu hôn lên giọt nước mắt kia.
“Ngoan, đừng khóc, là ta không tốt, đừng sợ, ta sẽ không làm nàng đau.”
“Không phải . . . đau, thật . . rất mất mặt.”
Mặt của nàng giống như trái mật đào ửng hồng, thật đáng yêu, đáng yêu đến
mức khiến cho hắn không nhịn được mà muốn nuốt vào bụng. Cho nên hắn bắt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, hướng dẫn nàng đi tới nơi bọn họ kết hợp,
cầm lấy vật cứng rắn còn chưa hoàn toàn tiến vào của hắn. Độ nóng và độ
cứng đến không ngờ của hắn khiến nàng kinh ngạc sợ hãi, nhanh chóng muốn rút tay về lại bị hắn kiên quyết đè lại.
“Ta cũng vậy, rất mất mặt.” Hắn cười nhẹ, lồng ngực dày rộng chấn động, làm cho nàng cảm thấy thật an toàn.
Nhắm mắt lại, cảm nhận hắn dùng lực tiến vào, hắn chậm chạp dịu dàng luật
động như thế, chậm rãi nghiền nát nơi sâu bên trong nàng. Từ sâu trong
nội tâm truyền đến cảm giác run rẩy, lan tràn ra toàn thân, nàng bắt đầu nức nở.
Mở mắt ra, nhìn thấy da thịt màu đồng của hắn, thân thể
cường tráng đang chậm rãi luật động, mang cho nàng sự hành hạ càng sâu.
Trên vai hắn có một dấu răng rõ ràng, đó là dấu vết lần đầu tiên hoan ái nàng đã để lại trên người hắn, là bằng chứng chứng tỏ nam nhân này
thuộc về nàng.
Hắn vẫn vẫn duy trì tốc độ hành hạ nàng, không nhanh
không chậm, không chịu thỏa mãn nàng. Nàng nhìn cơ ngực cường tráng của
hắn, trên da chảy ra từng giọt mồ hôi hột, sáng bóng mê người. Đầu ngực
hắn vì tình dục mà đứng thẳng, mang theo gợi cảm trí mạng.
Dạ Nguyệt
Sắc đột nhiên hiểu tại sao Thánh Văn Đế Dạ Thâm Hàn liều lĩnh chấp nhất
như thế đối với nam tử Tiêu Trường Không, nếu tổ tiên của Tiêu Lăng
Thiên khi hoan ái cũng khiêu gợi như hắn thì chuyện đó cũng là đương
nhiên thôi.
Trong mắt nàng lóe lên ý xấu, hai tay quàng lên cổ hắn
kéo xuống, dũng khí nổi lên khẽ cắn đầu ngực bên phải của hắn một chút.
Động tác của hắn đột nhiên dừng lại, Dạ Nguyệt Sắc bỗng có cảm giác mình vừa châm ngòi thuốc nổ. Tiêu Lăng Thiên ghé xuống bên tai của nàng,
trong giọng nói khàn khàn không giấu được cơn lốc sắc dục.
“Nha đầu to gan, đây là tự nàng gây chuyện, dù nàng bất tỉnh ta cũng sẽ không dừng.”
Dạ Nguyệt Sắc còn chưa kịp nói lời nào đã phải nghênh đón cuồng phong mưa
bão, khi hắn cuồng dã gần như điên cuồng đụng chạm, nàng bị cảm giác vui thích đưa lên đến đỉnh.
Hai người bọn họ chìm đắm trong phương trời
bé nhỏ này, nhưng những người bên ngoài thế giới ấy lại không quên bọn
họ. Quan binh tiến vào chiếm giữ Tụ Nghĩa sơn trang không nói một lời đã rời đi, những người thân phận không rõ ràng bảo vệ Dạ Nguyệt Sắc đêm đó cũng tự nhiên biến mất, đệ tử của Tinh La môn cùng Bích Lạc cung đều
lặng lẽ rút về viện mình đang ở, nhưng Lăng Tự Thủy cùng Tiêu Ti Vân vẫn ở hậu viện của Tùng Lam viện, sau khi bị phát hiện ra thân phận là ám
vệ của Dạ Nguyệt Sắc cũng không còn che dấu hành tung, hơn nữa Tiêu Lăng Thiên thần bí mang theo mười hai Hộ Tinh thị vệ đi cùng hắn, Tùng Lam
viện lúc này là nơi cao thủ tập trung, mọi người chú ý.
Sáng sơm ngày Tiêu lăng Thiên tới, chủ nhà Bạch Tử Lam đã mời đám người Mạc đại tiên
sinh và Lâm Vãn Y cùng tới chào hỏi vị khách quý này, nhưng khi đó đã bị Thương Hại chặn ở ngoài, lý do là chủ tử của hắn mệt mỏi, còn đang nghỉ ngơi, mọi người đành bất đắc dĩ quay về bàn bạc lại.
“Lâm thiếu
hiệp, ngươi và vị Tô tiểu thư kia tương đối quen thuộc, vậy có biết
người tới rạng sáng hôm nay rốt cuộc là ai không?”
Mạc đại tiên sinh
nói những lời này coi như là hỏi đúng người rồi, sáng nay, khi người kia tới, Lâm Vãn Y đã nhận ra được, hắn chính là người anh trai mà Dạ
Nguyệt Sắc tìm trong lễ tế Phong Thần năm ngoái, gương mặt xuất chúng
như vậy muốn người khác quên cũng khó.
” Người này thật ra tại hạ đã
gặp một lần, hẳn là huynh trưởng của Tô tiểu thư.” Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Chắc là hắn biết chuyện Tô tiểu thư bị tập kích cho nên đến
xem.”
Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến chuyện phát sinh tối hôm qua, mọi người càng cảm thấy kỳ dị. Vị tiểu thư kia là ai? Tại sao có người
phái ra nhiều người như vậy muốn đẩy nàng vào chỗ chết? Người bảo vệ
nàng là ai? Tại sao ngay cả tam tiểu thư của Tinh La môn cùng cung chủ
Bích Lạc cung cũng không tiếc mạng sống bảo vệ nàng? Nếu người đứng ở
phía sau nàng thật sự là nam nhân tới ngày hôm qua, vậy thân phận thật
của hắn là gì?
Quá nhiều nghi hoặc xoay quanh vị tiểu thư kia, mọi
người bàn luận một hồi lâu cũng không tìm được đáp án. Qua thời gian ăn
cơm trưa, bọn họ đi tới Tùng Lam viện chào hỏi một lần nữa, kết quả vẫn
bị Thương Hải ngăn cản ở ngoài, lý do là các chủ tử ngủ trưa không tiếp
khách. Mọi người có chút tức giận, nhưng không thể tùy tiện bộc lộ, chỉ
có thể cố gắng tự nhịn xuống. Cuối cùng, vào xế chiều, khi mặt trời
xuống núi, Tùng Lam viện phái người tới truyền lời, nói là công tử nhà
mình muốn mời các vị nghĩa hiệp gặp mặt, cho nên chỉ trong phút chốc,
mọi người đã tề tụ đông đủ ở chính sảnh bên trong Tùng Lam viện.