Trong sương mù dày đặc, nặng nề, Phong trì xuyên qua bóng đêm như một âm hồn màu đen. Cưỡi ngựa trong đêm sương mù là một chuyện rất nguy hiểm,
nhưng được Tiêu Lăng Thiên ôm chặt trong lòng nên Dạ Nguyệt Sắc không có một chút lo lắng. Tiêu Lăng Thiên mở rộng áo choàng, vững vàng che chở
Dạ Nguyệt Sắc trong ngực, thay nàng ngăn trở gió lạnh đêm thu. Đầu nàng
vùi sâu vào trong lồng ngực hắn, cảm thấy ấm áp mà an toàn.
Tiêu Lăng Thiên nắm dây cương điều khiển Phong Trì đi đúng hướng, ra khỏi cửa lớn của Tụ Nghĩa sơn trang, đi theo hướng phía Bắc. Chỉ sau một lát, Tiêu
Lăng Thiên hãm lại tốc độ, Phong Trì không chạy gấp nữa mà đi lững
thững, Tiêu Lăng Thiên vỗ nhẹ Dạ Nguyệt Sắc trong lòng nói:
“Nguyệt Sắc, tới rồi, nhìn một chút đi.”
Dạ Nguyệt Sắc từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên nhìn. Lúc này sương mù đã
hoàn toàn tan biến, một vầng trăng sáng chiếu rọi cả vùng đất một màu
sáng bạc. Mấy ngôi sao lạnh lùng đứng làm bạn bên cạnh ánh trăng, khiến
cho bầu trời đêm như lụa nhung đen sáng ngời.
Hình dáng dãy núi phía
xa ẩn hiện trong bóng tối, thật giống như dã thú ngủ đông lẳng lặng nằm
đó. Bên cạnh còn có mấy hồ nước nhỏ giống như trân châu phản chiếu ánh
trăng trong vắt, khắp nơi từ bầu trời tới mặt đất đều yên tĩnh không
tiếng động, sự yên lặng của màn đêm lạnh lẽo.
Tiêu Lăng Thiên nhảy
xuống ngựa, sau đó đưa tay ôm Dạ Nguyệt Sắc xuống, hắn không để nàng
xuống, mà là ôm ngang nàng vào trước ngực đi thẳng về phía trước.
“Nàng có biết đây là nơi nào không?” Tiêu Lăng Thiên vừa đi vừa hỏi nàng.
Tay vòng quanh cổ hắn, Dạ Nguyệt Sắc lắc đầu. Phong cảnh ban đêm ở nơi này
xinh đẹp tuyệt trần như thế, nói vậy ban ngày lại càng tráng lệ. Nhưng
hiện tại, con đường bọn họ đi qua cỏ dại mọc khắp nơi, hai bên thỉnh
thoảng có những bàn đá xanh gãy lìa cùng với di tích kiến trúc đổ nát,
hoang vu giống như một lâm viên bị bỏ hoang.
Đi tới trước một hồ nước nhỏ, cuối cùng Tiêu Lăng Thiên cũng để Dạ Nguyệt Sắc xuống. Dưới ánh
trăng, hắn bắt đầu chậm rãi cởi y phục của mình xuống.
Bắt đầu từ áo
khoác, ngón tay hắn linh hoạt cởi bỏ từng dây lưng, áo ngoài, áo trong,
quần ngoài, quần lót cho đến khi trần như nhộng. Động tác của hắn tự
nhiên ưu nhã như thế, lộ ra trước mặt Dạ Nguyệt Sắc một thân thể nam
tính rắn rỏi, mang theo sức hấp dẫn tà ác. Thân thể nam tử ngang tàng,
hàm chứa sức mạnh vô tận, bả vai rộng, lồng ngực cường tráng, lưng thon
bụng gọn, hai chân thon dài có lực, da thịt nhẵn mịn, tỷ lệ vóc người
hoàn mỹ, không chỉ khuôn mặt, mà toàn thân cao thấp đều là kiệt tác.
Dạ Nguyệt Sắc mê muội nhìn hắn, dưới ánh trăng, hắn hoàn mỹ giống như một
pho tượng, mạnh mẽ như thế, tao nhã như thế, không mang theo một chút
dục vọng. Hắn đi từng bước tới, vươn tay cởi dây lưng áo choàng của Dạ
Nguyệt Sắc.
Dạ Nguyệt Sắc lẳng lặng đứng đấy, mặc cho hắn cởi từng
phần y phục của nàng xuống. Có sự khác biệt so với sự hoàn mỹ nam tính
của Tiêu Lăng Thiên, thân thể của nàng mềm mại tinh tế, da thịt bóng
loáng yểu điệu dưới ánh trăng. Thân thể chưa phát triển đầy đủ nhưng
cũng đã có nét uyển chuyển của thiếu nữ, khí chất của nàng cao quý trong trẻo lạnh lùng, nhưng đường cong lại dịu dàng ngoài dự đoán, luôn khơi
dậy dục vọng ngang ngược trong lòng Tiêu Lăng Thiên. Nàng đứng dưới ánh
trăng như là một tiên nữ trong mộng ảo, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể mọc ra đôi cánh, theo gió bay mất trong ánh trăng, cho nên Tiêu
Lăng Thiên luôn muốn bắt được nàng, hung hăng ép nàng dưới thân, không
chút lưu tình xâm chiếm nàng, phá tan nàng thành từng mảnh, khiến nàng
không cách nào bay đi được nữa.
Nếu ngày đó thật sự xảy ra, Tiêu Lăng Thiên không chút nghi ngờ rằng mình có thể làm như vậy, nhưng hôm nay
hắn chỉ muốn nàng nghỉ ngơi thật tốt. Tiêu Lăng Thiên đi xuống hồ trước, sau đó vươn tay về phía Dạ Nguyệt Sắc.
Dạ Nguyệt Sắc nắm lấy tay
hắn, đi từng bước xuống nước. Không ngoài dự tính, nơi này quả nhiên là
suối nước nóng, nhưng nhiệt độ không quá cao, cũng không có mùi lưu
huỳnh, ấm áp thoải mái vô cùng, Tiêu Lăng Thiên dẫn nàng đi sang bên
cạnh vài bước, sau đó ngồi xuống, thuận tiện cũng ôm nàng vào trong
lòng.
Dạ Nguyệt Sắc ngồi xuống mới phát hiện nơi này vốn là những bậc đá, Tiêu Lăng Thiên ngồi xuống nước chưa quá ngực, nhưng Dạ Nguyệt Sắc
dù ngồi ở trên bậc đá nước cũng đã đến cổ. Áp lực dội vào tim khiến cho
nàng cảm thấy sợ hãi, giống như thứ vẫn quấy nhiễu kiếp trước của nàng
vừa trở lại. Cho nên nàng chỉ thích ngồi trên đùi Tiêu Lăng Thiên, khiến cho bộ ngực của mình lộ một nửa trên mặt nước.
Hai tay ở dưới nước
ôm eo Tiêu Lăng Thiên, Dạ Nguyệt Sắc tựa đầu vào ngực hắn, khẽ nhắm mắt
hưởng thụ sự ấm áp của dòng nước nóng. Tay Tiêu Lăng Thiên đặt trên sống lưng bóng loáng của nàng, cảm thụ da thịt như tơ lụa ấm áp.
“Nơi này gọi là Kính Hồ, sở dĩ thành Lam quanh năm sương mù, cũng là vì nơi đây
nhiều suối nước nóng. Mà nước nơi này trong lành, độ ấm vừa phải, rất
tốt để xua đi mệt nhọc, cho nên hoàng triều Cảnh Dung trước đây vẫn coi
nơi này là bãi tắm hoàng gia, sau đó, hoàng triều Cảnh Dung bị diệt, lúc ấy rất nhiều hoàng thân quốc thích bị giết ở đây, vì vậy thời đại này
đồn đại nhiều chuyện ma quái, dần dần chỗ này cũng bị bỏ quên.”
Tiêu
Lăng Thiên vừa ôm lấy nàng, nhẹ nhàng xoa tan những dấu vết sáng nay hắn lưu lại trên người nàng, vừa giải thích cho nàng lịch sử nơi này. Dạ
Nguyệt Sắc dựa vào ngực hắn, mùi hương gỗ thông nhàn nhạt trên người hắn cùng hơi thở nam tử tỏa ra bên mũi nàng. Rõ ràng không uống rượu, nhưng nàng cũng thấy ngây ngất.
“Những năm trước đây, khi tới thành Lam,
ta đã từng tới nơi này, nhưng đó là ban ngày. Bây giờ buổi tối đưa nàng
tới, nàng có sợ quỷ hay không?” Hắn khẽ cười, nhẹ giọng hỏi bên tai
nàng.
“Còn chàng?” Nàng hỏi ngược lại, ánh mắt sáng rực rỡ như sóng nước.”Chàng có sợ quỷ hay không?”
“Ta? Ta không tin thần quỷ.”
“Có lẽ chàng sai lầm rồi.” Nàng ngồi thẳng lên, thẳng thắn nhìn thật sâu
vào mắt hắn, vẻ mặt nghiêm túc. Nàng chưa từng nghĩ sẽ vĩnh viễn giấu
giếm hắn, hôm nay có lẽ là cơ hội tốt.
“Bởi vì, có lẽ ta chính là quỷ.”
Tiêu Lăng Thiên nhíu mày, rõ ràng đây là một trò cười, nhưng hắn không cách
nào giải thích tại sao tim mình đột nhiên trầm xuống.
“Nàng không thường nói đùa.”
“Đây không phải là một trò đùa. Ta đã nói sẽ có một ngày nào đó ta nói cho
chàng biết về chuyện của ta, hay là chàng không muốn biết?”
Tiêu Lăng Thiên thấy trái tim mình trĩu nặng, lời của nàng khiến hắn thấy cảm
thấy sợ hãi, phải biết rằng rất nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên từ
“sợ hãi” này xuất hiện ở trong đầu hắn. Trực giác cho hắn biết mình sẽ
không thích nghe những lời sắp được nói ra, nhưng hắn cũng không thích
cảm giác không thật sự hiểu rõ Dạ Nguyệt Sắc.
“Có lẽ những gì ta định nói có chút ly kỳ, nhưng ta tin chàng biết ta không điên, tin tưởng ta, được không?”
Nàng nhìn hắn thật sâu, để nói ra những chuyện nàng đã trải qua, điều cần
nhất là dũng khí, nàng phải xác nhận Tiêu Lăng Thiên sẽ không cho rằng
nàng phát điên rồi.
Tiêu Lăng Thiên hơi suy nghĩ một chút, rồi bỗng
nhiên cười cười. Tay giơ lên vén mái tóc đen bên gò má nàng ra sau vành
tai, lộ ra khuôn mặt thanh tú, chạm nhẹ một cái trên môi nàng.
“Ta tin nàng không điên, nếu thật sự điên rồi thì hai chúng ta sẽ cùng nhau điên.”
Dạ Nguyệt Sắc nhẹ thở ra một tiếng, hai mắt nhắm nghiền, nặng nề dựa vào
trong ngực Tiêu Lăng Thiên, điều chỉnh tư thế thoải mái một chút.
“Tô Tái Tình, Tô Tái Tình, chàng biết tại sao ở bên ngoài, ta muốn dùng cái tên này không? Bởi vì đây vốn là tên của ta. Còn linh hồn thật sự của
Nữ Đế Ngâm Phong quốc Dạ Nguyệt Sắc đã không còn tồn tại từ lâu rồi.”
Bàn tay ôm eo nàng nắm thật chặt, giờ phút này, trong lòng Tiêu Lăng Thiên
có thể được miêu tả bằng một câu “sóng to gió lớn”. Nhưng hắn không nói
một lời, yên lặng lắng nghe.
Gia tộc thanh thế hiển hách, sự ra đời
không được chào đón, thân thể suy nhược, tình thân nhạt nhẽo. Những năm
tháng cô độc nàng trải qua trong bệnh viện, tâm trạng chờ đợi cái chết
học được trong sự cô đơn. Nàng đã lặng lẽ, lạnh lùng nhìn thế giới nàng
không nên tới này, mãi cho tới ngày đại nạn. Vốn tưởng rằng tất cả đã
kết thúc, ai ngờ đó cũng là lúc một sinh mạng mới bắt đầu.
Về chuyện xưa của Tô Tái Tình thật ra nói cũng không quá lâu, bởi vì thật sự
không có gì đáng nói, trong suốt mười chín năm, ngoại trừ bệnh tật, thế
giới của nàng gần như là trống không. Nàng nói rất bình tĩnh, không có
oán hận hay uất ức, giống như chuyện đang kể không liên quan tới nàng.
Đây là quyết tâm mà nàng đã đặt ra khi mở hai mắt và biến thành Dạ
Nguyệt Sắc, vứt bỏ tất cả mọi thứ của Tô Tái Tình ở kiếp trước, từ một
khắc kia, nàng sẽ sống như một Dạ Nguyệt Sắc.
Trong suốt câu chuyện,
Tiêu Lăng Thiên cũng lộ ra vẻ rất bình tĩnh. Không phải hắn không khiếp
sợ, nhưng hắn cũng không hoài nghi lời nói của nàng, bởi vì quan hệ phải uống máu của nàng, hắn vô cùng rõ ràng rằng ít nhất thân thể người
trước mắt thật sự là Dạ Nguyệt Sắc. Đồng thời, lời nói của nàng cũng
giải thích thỏa đáng sự thay đổi của nàng sau lần ngất xỉu năm ngoái. Từ một cô bé tức giận, hoảng sợ đột nhiên biến thành một thiếu nữ lạnh
nhạt, xa cách, khiến cho hắn từ chán ghét cô bé biến thành giao phó cả
tính mạng để yêu người con gái này. Chuyện này thật sự rất hoang đường,
nhưng hắn tin tưởng nàng, cũng tin những lời nói của nàng, rất nhiều
chuyện hắn vẫn chưa giải thích được cuối cùng cũng có lời giải đáp.
Sau khi nói xong âm cuối, ven hồ vắng lặng thật lâu. Tiêu Lăng Thiên trầm
mặc trong chốc lát, chỉ ôm nàng càng chặt, vùi mặt vào trong mái tóc của nàng. Qua một lúc lâu, cuối cùng hắn mới nói:
“Rất ly kỳ, nhưng ta
tin rằng nàng và ta không điên. Có lẽ điều ta nên làm bây giờ là cảm
thấy may mắn vì trời cao đã đem nàng tới, thân thể này là ai không quan
trọng, quan trọng là người bên trong thân thể này là nàng. Chỉ cần là
nàng, chỉ cần nàng luôn luôn ở bên cạnh ta, điều này là đủ rồi.”
Một
giọt châu lệ trượt xuống, rơi trên lồng ngực Tiêu Lăng Thiên, vỡ tan như một bông hoa tàn, đôi mắt Dạ Nguyệt Sắc ngập nước nhưng vẫn mỉm cười
nhìn hắn: “Được, ta hứa với chàng, đời này kiếp này sẽ không xa chàng,
bất kể chuyện gì xảy ra, ta cũng sẽ không quên lời hứa hôm nay.”
Tiêu Lăng Thiên đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt nàng, sau đó ôm nàng thật chặt vào trong lòng.
Lẳng lặng ôm nhau một lúc, Tiêu Lăng Thiên cảm thấy thời gian không còn sớm, hắn bế Dạ Nguyệt Sắc từ trong nước đứng lên, từng bước tiến lên bờ.
Dưới ánh trăng trong Kính Hồ, bọn họ mang theo một vẻ đẹp yêu dị mộng
ảo, trần trụi trở lại bờ.
Đêm thu lạnh, thân thể được suối nước nóng
làm ấm của Dạ Nguyệt Sắc cảm thấy thoáng lạnh, Tiêu Lăng Thiên nhặt quần áo trên mặt đất lên bắt đầu mặc vào cho nàng. Mới vừa mặc được cái yếm, sắc mặt Tiêu Lăng Thiên đột nhiên trở nên lạnh như băng, nhanh chóng
cầm lấy áo choàng chùm lên Dạ Nguyệt Sắc rồi vững vàng ôm chặt nàng vào
trong ngực, tầm mắt gắn chặt ở một vị trí, lạnh lùng nói:
“Là ai, đi ra ngoài!”
Những tiếng xột xoạt truyền đến, một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, mặc y phục màu trắng bồng bềnh, bước ra từ sau một bức tường đổ nát. Lông mày như
núi xa, đôi mắt như nước hồ thu, nhã nhặn, trầm tĩnh như hoa trong nước, nhẹ nhàng như tiên nữ vờn nước.
Không phải Bạch Phi Loan còn là ai?