Không sai, hơn nữa còn là vết máu trước ngực nàng. Nàng vươn tay sờ thủ, đánh bạo đưa vết má dinh dính kia đến trước mũi ngửi thử.
“Rất ngọt.” Giống như hỗn hợp của mật ong và son.
Sau đó nàng nghe thấy một giọng nói hết sức đáng giận “Lại có thể hưởng thụ yên tĩnh, thật tốt.”
Nàng vừa quay đầu liền thấy tên thái giám chết bầm không ai bì nổi cười cười, đang ngồi trên chiếc ghế kỳ lạ của mình giống như muốn chế nhạo.
Triệu Lập Đông dần dần có chút lờ mờ hiểu ra, đại khái cũng biết có chuyện gì xảy ra rồi.
“Ta phải thanh minh trước, ta tuyệt đối không đồng ý huynh ấy làm như vậy.”
Phong Diệc Nhiên đúng lúc xuất hiện, lại nhìn thấy vẻ mặt của hắn mà vội vàng chứng minh mình trong sạch, tránh cho nàng hận ốc cập ô (*)
(*) hận ốc cập ô: giống kiểu ghét ai ghét cả tông ti họ hàng.
“Đệ không nên tránh đi, không thấy được một hồi đặc sắc.”
Hắn thật hy vọng Phong Diệc Nhiên có thể thấy đáng dáng vẻ say mê của tiên nữ khi cầm dao đuổi giết sủng vật của hắn.
“Xem ra ngươi không thể tiếp tục buôn bán trong một khoảng thời gian rồi.” Trình Mặc lộ ra nụ cười thỏa mãn “Ta nghĩ đóng cửa sớm một chút sẽ tránh cho ngươi phải lỗ vốn một chút, đối với việc này ngươi không cần phải cảm kích sự giúp đỡ của ta đâu.”
Phương Xảo Nhi đã nói nàng tặng bánh mình làm cho mọi người, hắn làm như vậy thực sự cũng đã tránh cho ví tiền của nàng bớt hao hụt một chút thật.
“Quả nhiên là ngươi giở trò quỷ!”
Triệu Lập Đông tức giận đến đột nhiên cả người đều có sức, nhảy dựng lên, cũng không quản trong tay có cái gì, tất cả đều ném đến chỗ hắn.
“Đi chết đi! Ngươi cái tên thái giám người không muốn nhìn chết bầm.”
“Xứng đáng cả đời phải ngồi trên ghế không thể động đậy.”
“Ta nguyền rửa ngươi mông sẽ đau nhức thật lâu nhưng không thể khỏi.”
Trình Mặc nghênh đón một trận mưa bánh ngọt, cùng tiếng chửi rủa liên miên không dứt từ trong miệng nàng, nhưng có một điều khiến hắn vô cùng kinh ngạc.
Thái giám ?!
Hắn có chỗ nào giống thái giám đâu?
“Ngươi cái tên hỗn trướng, thế nhưng lại làm ra chuyện này với ta, chẳng lẽ ngươi không sợ phải xuống địa ngục.”
Đối với kích động của nàng, phản ứng của Trình Mặc là cực kỳ bình tĩnh, “Địa ngục? Cũng được, dù sao bằng hữu của ta đều đã ở đó, so với thời tiết giá lạnh ở kinh thành thì lửa nóng hừng hực để rèn luyện cũng không tệ lắm.”
Tại sao có thể có người vô lại như vậy?
Triệu Lập Đông tức đến không biết nói gì, chỉ biết bản thân không ngừng nhắc lại câu thái giám chết bầm, đi chết đi các kiểu.
Mà lần này Phong Diệc Nhiên lại vô cùng thức thời, vào lúc tình hình tai nạn còn chưa khuếch đại thì đã nhanh chóng đưa Trình Mặc đi.
Cho nên lần này khi nàng cực kỳ tức giận xông lên thì đúng lúc bị cửa lớn đóng lại ngăn cản.
“Ngươi cái tên thái giám chết bầm.” Nàng dùng sức đá một cước lên cửa, đau đến phải kêu a một tiếng “Ta với ngươi không đội trời chung!”
Là hắn ác với nàng trước, cũng đừng trách nàng trả thù sau.
Khi Triệu Lập Đông cố gắng leo lên bức tường ngăn cách hai nhà, quyết tâm báo thù tràn ngập trong lòng.
Nàng quyết định sẽ cho Trình Mặc một lần biết tay nàng.
Tuyệt đối không ai có thể hủy đi danh tiếng của nàng mà không cần phải trả đại giá nào.
Lúc này mục tiêu của nàng là chiếc ghế kỳ lạ kia của hắn, không thể đi đứng nên hắn mới nhờ cái ghế kia mà đi lại, nếu không có nó thì hắn liền không thể rảnh rỗi đi nhìn nàng thất bại rồi.
Triệu Lập Đông cẩn thận đi. May mắn trong lúc vô tình Xảo Nhi đã cung cấp tình báo, nàng biết nơi này về đêm sẽ không có người hầu nhưng nàng vẫn muốn cẩn thận gặp hắn hay Phong Diệc Nhiên.
Nàng lợi dụng cây cối cùng bóng đêm mà di chuyển. Rất nhanh liền đến một gian phòng tràn ngập ánh đèn vàng êm dịu.
Nhẹ nhàng chuồn xuống dưới cửa sổ, cửa sổ không đóng cho nàng cơ hội nhìn lén cực tốt.
Nàng nửa ngồi, rướn cổ nhìn vào bên trong.
Khi nhìn thấy Trình Mặc đang ngồi trước bàn thì nàng nhịn không được hoan hô trong lòng một tiếng.
“Thật tốt quá!”
Vận khí của nàng thật tốt, không tốn công sức gì liền tìm được hắn, bây giờ nàng chỉ cần chờ hắn rời khỏi cái ghế dựa kia rồi vào bên trong phá cho bánh xe hỏng là xong rồi.
Ngay lúc nàng vỗ tay vui vẻ thì liền nhìn thấy trên bàn hắn có một con thỏ.
Đó là một con thỏ trắng, trên thân có điểm màu nâu dừa.
Nàng không khỏi kỳ lạ lẩm bẩm “Đặt con thỏ lên bàn làm chi? Chẳng lẽ định ăn nó?”
Nhìn đến trên bàn có bày dao nhỏ, bình dược, băng vải cũng với dấu băng bó trên chân con thỏ, nàng không tình nguyện thừa nhận, hắn có thể là đang chữa thương cho con thỏ đó.
Nàng thấy hắn cầm một đoạn cà rốt, đang nói chuyện cùng con thỏ.
“Là thỏ nên hẳn rất thích cà rốt.”
Nàng nghe thấy trong giọng nói của hắn có sự kiên trì mà nghiêm túc.
“Cà rốt đối với ngươi tốt hơn, ngày hôm qua ta không nên cho ngươi ăn bánh.” Hắn nói xong lại vỗ vỗ cái hộp trên bàn.
Con thỏ nghiêng đầu, dường như không hiểu được hắn đang nói cái gì.
Triệu Lập Đông thấy hắn cầm cây củ cải đến gần miệng con thỏ nhưng nó lại nhăn râu, cực kỳ ghét bỏ nghiêng đầu.
Nàng thấy mặt hắn có chút phiền não, nhịn không được cảm thấy buồn cười.
“Vậy thôi được.” Hắn có lẽ đã đầu hàng, từ trong hộp lấy ra một khối bánh “Đây là Xuất Gia Nhân mang về, trời mới biết nó lấy từ chỗ nào.”
“Nhưng ngươi chỉ có thể ăn một nửa, nó có thể sẽ không vui vẻ nếu ta lấy bánh của nó chia cho ngươi đâu.”
Sau đó hắn mỉm cười nhìn nó ăn như hổ đói.
Triệu Lập Đông nhìn chằm chằm vào nụ cười của hắn, trong lòng giống như bị gậy lớn gõ một phát, bỗng cảm thấy đau xót.
Tên trứng thối này, tại sao có thể đối xử với một con thỏ dịu dàng như vậy?
Hại nàng giờ đến quyết tâm trả thù đã tan thành mây khói rồi.
Nàng thậm chí có chút tham lam nhìn hắn nói chuyện cùng con thỏ, nụ cười của hắn khiến cho nàng choáng váng rồi.
Trình Mặc vươn tay xoa xoa đầu con thỏ, tay dịu dàng vuốt ve tai dài của nó, nó nhăn mũi lại như đáp lại.
“Về sau phải cẩn thận một chút, lần sau còn ngã gãy chân thì không ai giúp ngươi được đâu.”
Đáng ghét, sao hắn lại đối xử với động vật nhỏ tốt như vậy? Thật là, nàng nhìn không được rồi.
Người xấu không phải như vậy!
Đêm tối không trăng, thật sự thích hợp làm hai việc.
Việc thứ nhất là nhớ đến người thương trong lòng mà không thể bày tỏ ngoài ánh sáng, việc còn lại là lén lút giết người.
Có lẽ bởi vì đều có liên quan đến sự thần bí đi!
Đêm nay hai việc đó đều xảy ra trong hoàng cung nguy nga tráng lệ.
Nam tử tuấn tú mặc thường phục đang thở dài nhưng không nén được khí chất biểu lộ sự tôn quý vốn có kia.
Hắn thủy chung không thể quên được lần gặp mặt đầu tiên khi gió thổi sau giờ Ngọ, trong ngự hoa viên nơi ấy.
Tuy người hắn tán tỉnh hoàn toàn không chút rung động nhưng chính hắn lại thời thời khắc khắc đều ghi nhớ.
Chỉ mình hắn phải chịu sự hành hạ kiểu này thật không công bằng!
Vẻ đẹp mỹ lệ như thế, tại sao tâm địa lại cứng rắn, lạnh lùng như vậy?
Chẳng lẽ hắn không biết hắn vì vẻ đẹp đó mà mê đắm thật sâu, còn chịu đau khổ nữa?
“Xinh đẹp, thật sự là loại thuốc đau khổ.”
Hắn xúc động nói xong, đồng thời làm ra một quyết định ──
Theo đuổi tiếc nuối lớn nhất của hắn! Giống như rượu tẩm độc, biết sẽ chết nhưng lại không kìm lòng được mà thử.
Vì lý tưởng mà dũng cảm tiến tới, trở nên kiên cường, không được chùn bước cũng là một điều tốt.
Ài! Điều tiếc nuối này từ xưa đến nay chính là cái khó khăn nhất.
Hắn lại thở dài.
“Thái tử điện hạ, đêm đã khuya, người nên đi ngủ rồi.”
Đúng, hắn nên ngủ, nhưng nội tâm cuộn trào trong lòng hắn sẽ vĩnh viễn vì vẻ đẹp kia mà tỉnh.
Một người khác cũng thở dài, nhưng lại là một nữ tử mặc hoa phục với mỹ mạo xuất trần.
Trong đôi mắt có thể cùng ngôi sao sáng nhất không phân chia cao thấp lại ẩn chứa nước mắt, trên gương mặt là không nỡ, ảo não còn tràn ngập thương yêu.
Nhưng trong cái miệng nhỏ bé ngọt ngào như đường lại phun ra những lời ác độc.
“Nhất định phải giết người kia, tuyệt đối không thể để người đó có cơ hội quay lại kinh thanh. Người đó nhất định phải chết, hiểu chưa?”
Sát thủ áo đến trước mặt trầm mặc gật đầu, trên gương mặt cứng ngắc như gỗ không chút biểu tình, khiêm nhường xoay người nhẹ nhàng rời đi y hệt khi hắn xuất hiện, bóng lưng gầy gò không hề thích hợp trong đêm tối.
“Ai! Thật khổ mà.” Mỹ nữ cầm khăn lụa nhẹ nhàng lau đi lệ nơi khóe mắt.
Bảo vệ người trong tim của mình, giống như uống một ly rượu độc, biết rõ sẽ chết nhưng nàng nhất định phải uống.
Vì tình mà trở nên âm mưu tính toán, độc ác âm hiểm, một điều bất đắc dĩ mà cũng rất tốt đẹp.
Tình một chữ này, từ xưa đến nay là khó khăn nhất.
“Hoàng hậu nương nương, đêm dài gió lớn, người nên trở về tẩm cung nghỉ ngơi rồi.”
Nên nghe theo thị nữ trung thành đề nghị, đêm đã khuya, nàng cũng nên nghỉ ngơi rồi.
Nhưng trái tim vì người thương mà tính kế, sẽ tiếp tục đập không bao giờ ngừng.