Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Chương 121: Chương 121: Chanh sắc ký ức




Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Tết Nguyên đán vừa qua, Bắc Kinh đều là tuyết, khắp nơi một màu trắng xoá, nhất là vùng ngoại ô.

Vùng ngoại ô phía Tây có một vùng đất gần như hoang vu, từ những khung cửa sổ trong một khu nhà phát ra những ánh sáng màu cam nhạt, khiến cho vùng không gian đó trở nên ấm áp hơn giữa vùng tuyết lớn.

Trong một căn phòng giống như phòng giải phẫu ở lầu hai đang vô cùng bận rộn.

Ngay trung tâm phòng có một giường y như giường giải phẫu, một người xích lõa bị một hệ thống các dây trói chặt vào giường, khắp người gắn những điện cực liên kết, phía sau mỗi điện cực nhỏ đó đều có gắn một đường dây nhỏ, nối với một chiếc máy lớn đặt ngay bên giường, trên đó có một siêu màn hình lớn, trên màn hình đang hiện những tia li ti nhỏ như hoa tuyết, giống như TV không tiếp thu được tín hiệu vậy.

Chung quanh giường, có vài người mặc bộ đồ giải phẫu màu trắng, trên đầu mang nón cùng khẩu trang. Bọn họ có người tiêm thuốc trợ tim, có người dùng máy hô hấp, làm xốc tim của người đó, hiển nhiên đang tiến hành cấp cứu.

Qua một hồi lâu, trên máy giám sát và điều khiển y học dần xuất hiện nhịp tim và tiếng thở có quy luật, những người đó mới thở phào nhẹ nhõm.

Một lát sâu, người trên giường mới giật mình, chậm rãi mở mắt ra. Anh chính là người trong tiểu tổ liệp nhân Ngân Dực Liệp Thủ – Vệ Thiên Vũ.

Một người bên cạnh anh cúi đầu hỏi: “Thấy thế nào rồi? Có thấy khỏe không?” Nghe thanh âm thì biết hắn chính là viện trưởng bệnh viện 643 trực thuộc Bộ Quốc An – Đồng Duyệt.

Thanh âm Vệ Thiên Vũ yếu ớt: “Được.”

Đồng Duyệt chú ý thấy một tia kinh hoàng xẹt qua trong mắt anh, trong lòng chỉ biết thở dài.

Bác sĩ khác tháo dây buộc cho anh, sau đó đắp chăn cho anh.

Đồng Duyệt ôn hòa mà nói: “Chúng tôi đưa cậu ra ngoài, cố nghỉ ngơi cho tốt nhé!”

Vệ Thiên Vũ gật đầu.

Bác sĩ khác chuyển anh qua một chiếc xe đẩy, đưa anh qua mấy căn phòng, sau đó dọc theo hành lang tới một căn phòng lớn.

Bên trong có 8 chiếc giường, hiển nhiên là chuẩn bị cho các liệp thủ. Ngoại trừ Lăng Tử Hàn, Du Dặc cùng Mai Lâm, những người khác đều đang nằm trên giường. Sắc mặt người nào cũng tái nhợt, ngay cả Lăng Tử Hàn cũng cử động chậm chạp hơn thường lệ, không có chút tinh thần nào. Những Ngân Dực Liệp Thủ này chưa từng ốm yếu như thế bao giờ, lúc này đều rất trầm mặc, rất ít nói chuyện với nhau.

Thấy Vệ Thiên Vũ được đưa vào phòng, Lăng Tử Hàn lập tức bước đến chỗ anh.

Bác sĩ chuyển cả Vệ Thiên Vũ lẫn chăn lên giường bệnh, sau đó liền đi ra ngoài.

Lăng Tử Hàn nhìn sắc mặt của anh, lo lắng nhỏ giọng hỏi: “Thiên Vũ, anh thấy sao rồi?”

Vệ Thiên Vũ mở mắt, có chút mờ mịt, một lát mới nói: “Anh ổn mà, không có việc gì đâu.”

Đồng Duyệt tháo khẩu trang ra, một mình tới hỏi tình hình của những liệp thủ, dịu dàng kêu bọn họ nghỉ ngơi cho tốt. Đi tới bên giường Vệ Thiên Vũ, hắn thoải mái vỗ nhẹ vai Vệ Thiên Vũ, sau đó xoa nhẹ tóc Lăng Tử Hàn, lúc này mới mỉm cười rời đi.

Bên trong yên ắng được một chút, La Hãn mở miệng nói. Năm nay hắn 36 tuổi, đã kết hôn với Tác Lãng Trác Mã, cũng có hai đứa con, cho nên càng thêm trầm ổn cẩn thận. Lúc này, hắn vẫn nằm trên giường, hiển nhiên đã hao hết tinh lực cùng thể lực. Thanh âm của hắn rất nhẹ, trong căn phòng vắng vẻ càng thêm rõ ràng: “Thiên Vũ, cậu nghĩ mấy cái thứ dùng trên người chúng ta rốt cục là gì vậy?”

Tinh thần Vệ Thiên Vũ đỡ hơn được một chút, chậm rãi nói: “Mấy ngày qua, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Tuy rằng tạm thời chưa có tư liệu xác thực, bất quá tôi nghĩ, có lẽ đó chính là “Ma trảo” trong truyền thuyết.”

Nghe xong, mọi người đều hơi kinh hãi, lập tức bừng tỉnh đại ngộ.

“Ma trảo” là biệt hiệu của một loại máy. Người phát minh ra đó chính là người người sáng lập “Founder” – Antinogen. Người này không chỉ là phân tử khủng bố số một trên thế giới, mà còn là một chuyên gia điên cuồng về thần kinh sinh vật học. Hắn luôn khao khát phá giải được thần kinh mã hóa của con người, tìm kiếm cách kết nối đại não con người cùng với máy móc, tập trung nhiều tên khoa học gia cũng điên cuồng giống như hắn, chế tạo ra một loại máy dùng làm thí nghiệm. Bọn chúng gọi đó là “Máy sản sinh con người mới”, nhưng người ngoài lại gọi nó là “Ma trảo”.

Thần kinh mã hóa là một trong những câu đố gây nhiều tranh luận nhất trong lịch sử khoa học hiện đại, các nhà khoa học coi nó quan trọng như khởi nguyên của vũ trụ, xem nó là khởi nguyên của sinh mạng con người. Phá hủy thần kinh mã hóa, cũng như có thể khám phá ra được quá trình tiếp nhận tin tức cùng quá trình xử lý thông tin của đại não con người vậy, từ đó có thể khống chế được nó. Chuyện này cũng giống như loài người lúc trước khám phá ra mã gien vậy, không chỉ giúp con người tạo ra nhiều loại thuốc giúp con người, cũng có rất nhiều người từ đó phát minh ra được nhiều loại vũ khí để tấn công con người.

Antinogen đã từng tuyên dương trắng trợn kỹ thuật tân tiến này của mình trước giới truyền thông, tuyên bố có thể lợi dụng loại máy này để tiến hành biến đổi hệ thần kinh con người rất hữu hiệu, để cho chọn chúng từ từ chuyển hóa “Con người cũ” thành “Con người mới”. Phát biểu này của hắn khiến các các thành viên “Founder” phân bố trên toàn cầu càng thêm phấn chấn, cũng càng thêm điên cuồng.

Nhưng điều đó cũng khiến rất nhiều người thường cảm thấy vô cùng sợ hãi, một số truyền thông miêu tả thời gian khủng bố tối tăm sắp tới: “Cái ngày mà bí mật tư duy đó được khám phá cũng là ngày mà con người biến thành người máy.”

Rất nhanh, dù là người trong giới khoa học hay người bình thường cũng chia làm hai phái, một phái ủng hộ Antinogen, có khi là hiếu kỳ hoặc là sợ hãi mà gia nhập “Founder”, một phái thì phản đối cường liệt, cũng muốn quốc gia khắp cầu toàn nên liên hợp lại, tiêu diệt tên ngụy khoa học gia khủng bố điên cuồng kia.

Trên thực tế, “Ma trảo” chỉ là một cái máy được tạo ra từ một nguyên lý sơ đẳng, nên rất nhiều nhà khoa học có lý trí đều rất hoài nghi với phát biểu của Antinogen.

Một chuyên gia chữa trị thần kinh nổi tiếng nói rằng: “Tôi tin chắc rằng, giới khoa học một ngày nào đó cũng sẽ khám phá ra được bí mật của hệ thống xử lý của hệ thần kinh đại não. Nhưng tôi cũng tin chắc rằng, một số phương diện trong tư duy của chúng ta vĩnh viễn vô pháp chạm đến, bởi vì phần lớn tư tưởng, ký ức cùng tình cảm mang ý nghĩa đều dùng mật mã hoặc ngôn ngữ miêu tả, mà những mật mã cùng ngôn ngữ này đối với từng người đều là độc nhất vô nhị.”

Một số tạp chí khoa học cùng truyền thông có cơ sở lý tính sau khi phỏng vấn đông đảo chuyên gia xong đã viết: “Có một số bí mật vĩnh viễn vô pháp mở ra. Nếu muốn tách biệt những ký ức, tình cảm cùng ý thức trong đại não của con người chúng ta, dù là kỹ thuật nào đi nữa cũng là vô ích.”

Có không ít quốc gia ra sức truy bắt tên Antinogen, người khởi xướng. Thế nhưng, đã tốn hao bao nhiêu nhân lực cùng vật lực, hy sinh không ít nhân viên tình báo, nhưng ngay cả căn cứ địa đến tột cùng ở đâu cũng không có một chút tin tức. Hành tung của hắn luôn luôn xuất quỷ nhập thần, chỉ có những người tối thân tín mới biết được. Những phát biểu của hắn cũng là online hoặc qua internet truyền đến các công ty truyền thông lớn trên toàn bộ thế giới. Bản thân hắn chưa từng công khai lộ diện, cho dù là các thành viên “Founder”, hầu như không có ai từng gặp qua hắn.

Ngân Dực Liệp Thủ suy nghĩ một hồi, chỉ có Mai Lâm thiếu kiên nhẫn nói trước: “Vậy nhiệm vụ lần này là muốn đối phó “Founder” sao?”

La Hãn suy tư chốc lát, nhẹ giọng nói: “Chỉ sợ là đối phó Antinogen.”

Vệ Thiên Vũ tán thành: “Đúng, nếu không cũng không cho chúng ta thử “Ma trảo”.”

La Y có chút không hiểu: “Vì sao nhất định phải dùng “Ma trảo”? Muốn bắt hay là muốn giết Antinogen, chúng ta cứ y như trước, theo kế hoạch hành động là được, vì sao lại muốn chúng ta thử nghiệm làm cùng quen với cái thứ đáng sợ đó chứ? Chẳng lẽ là sợ chúng ta bị bắt? Nếu như thực sự như vậy, tôi tình nguyện tự sát cũng không để tên Antinogen đó bắt làm tù binh dùng làm vật thí nghiệm.”

Du Dặc ngồi bên giường của cô, đang ôm lấy cô, thỉnh thoảng lại giúp cô uống nước, thể hiện phu thê tình thâm.

Mai Lâm đi lại tập tễnh, vừa cố sức chăm sóc La Hãn cùng Tác Lang Trác Mã, vừa căm giận nói: “Tên hỗn đản Antinogen, sao lại chế tao ra cái loại máy ma quỷ thế này cơ chứ? Quả thực không phải người. Nếu như muốn đối phó hắn, tôi nhất định là người đi đầu, không giết được hắn tôi không làm người nữa.”

Tất cả đều những người khác nghe được đều cười rộ lên.

Lăng Tử Hàn đi tới bên cạnh, nhỏ giọng hỏi Triệu Thiên có muốn ăn chút gì đó hay không. Sắc mặt Triệu Thiên trắng bệch, vô lực lắc đầu.

Thân thể Tác Lãng Trác Mã rất suy yếu, nhưng suy nghĩ lại rất thông suốt: “Chỉ sợ không chỉ đơn giản là giết Antinogen. Nếu như chỉ là ám sát, căn bản chúng ta không cần phải thử nghiệm “Ma trảo”.”

Vài người bắt đầu trầm tư.

Ngoài cửa sổ, sắc trời đã vào hoàng hôn, từng hoa tuyết lớn nhanh chóng rơi xuống, có cái dính trên kính thủy tinh, để lại một đóa hoa tuyết, nhìn qua vô cùng đẹp.

Nhưng người trong phòng hoàn toàn chẳng thèm để tâm.

Qua một lát, bọn họ đều đồng loạt nhìn về phía Lăng Tử Hàn, hỏi: “Lão đại, cậu thấy sao?”

Tinh thần Lăng Tử Hàn so với bọn họ thì tốt hơn nhiều, sắc mặt chỉ có chút tái nhợt, nhưng bước chân rất ổn. Nghe được bọn họ hỏi, liền cười mỉm: “Cho tới nay, cơ cấu tình báo của các nước lớn đều tìm không ra được Antinogen, tên đó cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ. Dù là giết cũng được, bắt cũng được, muốn gì cũng phải tìm tung tích hắn.”

Triệu Thiên buồn cười mà nói: “Lão đại, những lời này của cậu không phải vô nghĩa sao? Chúng tôi cũng biết mà.”

Lăng Tử Hàn bình tĩnh vỗ vỗ vai y: “Đối phó với hắn không thể là người thường, phải sử dụng thủ đoạn mới được.”

Vài người khác lập tức đăm chiêu, rồi gật đầu nhẹ.

La Hãn thì thào tự nói: “Đúng vậy, thủ đoạn, đó là sẽ gì đây?”

Tác Lãng Trác Mã vô ý thức nhìn về phía ngoài cửa sổ, suy tư rồi nói: “Mấy ngày nay một mực bắt chúng ta thích ứng “Ma trảo”, chẳng lẽ là …”

Nói đến đây, trăm miệng một lời: “Dẫn xà xuất động.”

Tiếng nói vừa dứt, bọn họ liền nhìn nhau, sắc mặt xấu hẳn đi.

Nếu quả thực là vậy, thì đó được coi là công việc gian nan nguy hiểm hạng nhất.

Bên trong phòng liền vắng lặng, chỉ có thể mơ hồ nghe tiếng cuồng phong gào thét bên ngoài khu đất hoang vu.

HẾT CHAP 01

Mục lục

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.