Editor: Maikari
Beta 1: Kaori0kawa
Lăng Tử Hàn từ từ tỉnh lại trong cơn mộng, vừa mở mắt đã thấy trong phòng có vài con chim nhỏ mỏ hồng lông xanh biếc, có con đang đứng ngay bệ cửa sổ, quay đầu qua lại nhìn quanh phòng. Có con đậu ngay bàn gần giường hót ríu rít, có con đậu ngay trên giường, đưa đôi mắt nhỏ nhìn cậu. Cậu cùng con chim nhỏ đó nhìn nhau một hồi, nhịn không được liền cười.
Con chim nhỏ đó cảm giác được động tĩnh của cậu, lập tức tung cánh bay đi, ở trong phòng xoay hai vòng, thấy cậu không có động tác nguy hiểm gì cả, liền bay đến đậu ngay cửa sổ.
Tiếng chim hót ríu rít đặc biệt mềm mại thanh thúy, quanh quẩn trong không khí an tĩnh, êm tai vô cùng.
Lăng Tử Hàn nằm thêm một chút, cảm giác đầu đã bớt choáng váng, trên người cũng không còn cảm giác rét run, hơn nữa cũng thấy đói bụng, chậm rãi ngồi dậy, mặc áo khoác vào, đi ra ngoài.
Vệ Thiên Vũ đang nhàn nhã ngồi trong vườn, đang cầm một cây mài giũa nhỏ giũa giũa một linh kiện gì đó. Bên cạnh bàn có một chiếc loa nhỏ, đang phát ra tiếng nhạc nhẹ êm tai, đó là tiếng kèn Scotland. Ngồi giữa trời xanh, giữa rừng hoa đỗ quyên nở rực trong núi, được bao bọc bởi tiếng nhạc dịu dàng, thật sự là khiến người ta có cảm giác xuất trần.
Lăng Tử Hàn nhìn dáng dấp thản nhiên tự đắc của anh, không khỏi mỉm cười, chậm rãi đi tới. Trong ánh nắng, trong không khí tràn ngập mùi gà nấu nấm, là mùi vị nơi chốn nhân gian, khiến người ta thấy rất thoải mái, cũng rất kiên định.
Huấn luyện trường kỳ cũng khiến Lăng Tử Hàn dưỡng thành tập quán, dù là đi bình thường cũng không phát ra tiếng động nào cả. Vệ Thiên Vũ rất thả lỏng, nên không nhận thấy được cậu đang tiếp cận anh.
Hôm nay, Vệ Thiên Vũ cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Lăng Tử Hàn nằm ở trong phòng ngủ, anh ngồi ở ngoài vườn, vừa nghe nhạc vừa nấu gà, trong tay còn đang làm chuyện mà mình thích nhất, cuộc sống mộng tưởng chính là như vậy, không còn ngày nào đẹp hơn nữa cả. Nếu như không phải sợ đánh thức Lăng Tử Hàn, anh đã cất tiếng hát rồi.
Đến tận khi Lăng Tử Hàn đi tới bên cạnh anh, anh mới cảm giác được, ngẩng đầu vừa nhìn, lập tức cười nói: “Cậu tỉnh rồi sao? Ngủ mới được một lát à, nằm thêm chút nữa đi.”
“Đang ban ngày mà, tỉnh cũng tỉnh rồi, nằm thêm làm gì?” Lăng Tử Hàn cười ngồi xuống, lười biếng trải dài người ra, thư thích dựa vào ghế mây rộng thùng thình sau lưng.
Vệ Thiên Vũ thấy cậu nhìn ngọn núi đối diện, cười nói: “Theo con đường này đi, có một con sông băng nhỏ. Qua thêm vài ngọn núi, có một hồ nhỏ, phong cảnh rất đẹp. Bên hồ có một trại chăn ngựa, có thể cưỡi ngựa. Tôi có quen với ông chủ ở đó, hình như ông ta là quan quân xuất ngũ, vì rất thích ngựa nên mới dựng một trại ngựa. Đợi mấy ngày sau, cậu khỏe hơn được một chút, chúng ta đi cưỡi ngựa.”
“Ừ.” Lăng Tử Hàn gật đầu. “Có nhiều loại ngựa không?”
“Phần lớn là ngựa lai. Cũng có vài con là ngựa thuần chủng, toàn là mấy con bị thương trong mấy trận đua ngựa bị bán ra, cưỡi cũng đã ghiền lắm.” Vệ Thiên Vũ hào hoa phong nhã cười nói.
Lăng Tử Hàn không yên lòng gật đầu, bỗng nhiên nghĩ đến, nếu như là do Lôi Hồng Phi nói với cậu, nhất định vừa nói vừa hoa chân múa tay vui sướng, hăng hái bừng bừng, chỉ hận không thể kéo cậu đi ngay lập tức.
Vệ Thiên Vũ thấy cậu có chút xuất thần, liền không quấy rối nữa, tiếp tục bắt tay vào làm việc đang dang dở.
Lăng Tử Hàn yên lặng ngồi một hồi, quay đầu nhìn động tác của anh. Đôi tay tinh xảo của anh còn lợi hại hơn mấy cỗ máy tinh vi được máy vi tính điều khiển nữa, vật được làm bằng đôi bàn tay của anh, ngay cả người máy làm cũng kém xa, khiến cho người ta nhìn thấy không khỏi ngây người.
Đến tận khi Vệ Thiên Vũ làm xong linh kiện đó, Lăng Tử Hàn mới bình thản mà nói: “Hai năm rồi tôi chưa gặp bọn họ, giờ họ thế nào rồi?”
Vệ Thiên Vũ biết cậu đang hỏi đến sáu chiến hữu khác, liền đứng dậy đi vào nhà, cầm một tập ảnh đi ra, đưa cho cậu.
Lăng Tử Hàn cười tiếp nhận, lật từng tờ từng tờ, không khỏi giật mình: “Đây là hai đứa con gái của La Hãn cùng Trác Mã sao? Thật đẹp. Không ngờ là song thai, hai người họ thật có phúc.”
“Đúng vậy. Hiện tại hai người họ bị hai đứa con quấn lấy không rời, không đi đâu được. Bất quá, gần đây bọn họ cũng không ở Bắc Kinh, nên tạm thời cậu không thể gặp đứa bé ấy được rồi.” Vệ Thiên Vũ nói, lại cầm linh kiện lên loay hoay gì đó.
Lăng Tử Hàn lật qua phần của La Hãn cùng Tác Lãng Trác Mã, tiếp theo là giấy đăng ký kết hôn của La Y cùng Du Dặc, không khỏi cười ha ha: “Bọn họ lại đi chụp giấy đăng ký kết hôn, quả thật là … Tôi cũng không biết nên dùng từ gì hình dung đây. Bất quá, anh đừng có nói gì hết nha, không hai người đó lại ra vẻ nữa, hai người họ quả thật là Kim Đồng Ngọc Nữ, trai tài gái sắc, rất xứng.”
Vệ Thiên Vũ cũng cười đến run cả người: “Bọn họ chuyển ảnh qua mạng đó, phản ứng của chúng tôi cũng y như cậu vậy. Bất quá, Du Dặc nghiêm túc nói, kết hôn mà, muốn làm sẽ làm đủ nguyên bộ, La Y cũng y như hắn. Chúng tôi chỉ có thể bội phục bọn họ, thực sự là không sợ phiền phức, thay hơn 10 bộ quần áo, không thấy mệt sao?”
Lăng Tử Hàn nhịn không được lắc đầu: “Tôi thấy mệt thay hai người bọn họ.”
“Đúng vậy, cái này được gọi là giáp chi hùng chưởng, ất chi tỳ sương.” Vệ Thiên Vũ cười nhìn cậu. “Nếu như bản thân cậu kết hôn, chỉ sợ lúc đó thần không biết quỷ không hay cứ yên lặng mà đi đăng ký thôi quá.”
Động tác Lăng Tử Hàn ngừng lại, sau đó mới tiếp tục lât tập ảnh, nụ cười trên mặt cũng phai đi ít nhiều.
Đến gần cuối tập ảnh là bộ ảnh Mai Lâm chụp cùng một cô gái. Mai Lâm cùng cô gái ấy nắm tay nhau đi trên đường, hai tay bên kia thì cầm túi siêu thị, rõ ràng là cùng nhau đi mua đồ ăn. Cô gái ấy rất trẻ, mái tóc dài thẳng tắp, mặc chiếc áo sơmi màu trắng bình thường nhất, quần jean, nhưng đẹp đến câu hồn nhiếp. Cô không trang điểm, trên mặt thể hiện rõ sự trong sáng sạch sẽ, nhưng không làm phai đi sự xinh đẹp của mình. Bề ngoài của Mai Lâm rất giống Lăng Tử Hàn, vóc dáng cao gầy thon dài, khuôn mặt thanh tú, chỉ là khí chất rộng rãi hơn Lăng Tử Hàn nhiều. Tuy rằng y lớn hơn Lăng Tử Hàn 1 tuổi, nhưng nhìn qua thì trẻ hơn hơn cậu nhiều, khuôn mặt đầy tính trẻ con. Hai người như vậy đi cùng một chỗ, thực sự là trời đất tạo nên, người nhìn thấy cũng thấy cảnh đẹp ý vui.
Lăng Tử Hàn tỉ mỉ quan sát nửa ngày, có điểm nghi ngờ: “Ảnh chụp hình như là chụp lén?”
Vệ Thiên Vũ vừa nghe liền cười ha hả, vừa cười vừa nói: “Đúng, cậu nhìn không lầm, là ảnh của Triệu Thiên chụp lén đấy. Lúc đó y cũng tình cờ mà thôi, đi ngang qua, thấy bọn họ, nhất thời ngứa tay, nhịn không được chụp ảnh lưu niệm, xong lại thấy tâm ngứa khó yên, liền gửi cho bọn tôi. Sau đó Mai Lâm biết, lập tức vọt tới tìm y, la hét nói rằng muốn phá nát hai tay của kẻ chụp lén. Triệu Thiên liền chạy trốn mất biệt, muốn khóc thét luôn. Tôi cùng La Hãn nghe thấy vậy, liền gọi điện cho Mai Lâm khuyên can, lúc này y mới tạm tha cho Triệu Thiên.”
Lăng Tử Hàn vừa nghe vừa cười, cuối cùng là cười đến ngửa tới ngửa lui: “Mai Lâm cũng thật là trẻ con, ảnh chụp rất đẹp mà. La Y nói đúng, bạn gái của y quả thật rất đẹp, xác thực rất giỏi.”
“Giỏi nhất chính là người ta cũng không phải một bình hoa trang trí mà thôi.” Vệ Thiên Vũ tấm tắc. “Cô gái ấy là một nhà vật lý thiên thể, sở thích lớn nhất chính là dùng kính thiên văn xem sao, mong muốn phát hiện ra một hành tinh mới. Nếu cậu muốn nói chuyện với cô ấy về trang phục mốt, đồ trang điểm, nói không chừng cô ấy sẽ xem cậu là người ngoài hành tinh đó.”
Lăng Tử Hàn càng nghe càng tò mò: “Mai Lâm thật không xứng với người ta nha, sao mà y nắm được trong tay hay vậy?”
“Đây cũng là vấn đề mà chúng tôi muốn biết đó.” Vệ Thiên Vũ buồn cười. “La Hãn cùng Trác Mã, Du Dặc cùng La Y, đều là chuyện nước chảy thành sông, rốt cuộc là tình yêu công sở. Triệu Thiên, cậu cùng tôi là ba thằng độc thân, không cần phải nói. Chỉ có Mai Lâm, người ta quả thật là thành tích huy hoàng, có thể tìm được một người bạn gái tài mạo song toàn, tình cảm cũng tốt như vậy, thật sự là làm cho người ta bội phục sát đất. Chúng tôi rất hiếu kỳ, người người đều hỏi qua y, nhưng y chỉ cười mà không trả lời, rất thần bí.”
“Lợi hại lợi hại, tôi cũng rất bội phục y.” Lăng Tử Hàn khép lại tập ảnh rồi cười, để lên trên bàn.
Vệ Thiên Vũ cười hì hì vào nhà bếp, lập tức kêu lên: “Được rồi, có thể ăn, cậu cũng đói bụng rồi phải không?”
“Ừ, có chút đói bụng.” Lăng Tử Hàn đứng dậy đi giúp.
Vệ Thiên Vũ múc ra một chén canh lớn, còn có nửa con gà cùng vài thảo dược quý trong núi, sau đó nhanh chân nhanh tay xào hai loại rau dại trên núi hái được, rồi bắt đầu ra ngoài sân ăn cùng cậu.
HẾT CHAP 45
Mục lục