Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Chương 113: Chương 113




Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Chỉ chốc lát sau, từ chỗ phát ra tiếng súng bỗng xuất hiện bóng ba người chạy tới chỗ này, 1 nữ 2 nam, quần áo rất phổ thông, nhưng có thể nhìn ra rõ ràng 2 người đàn ông kia không phải người Hán. Trong tay bọn họ đều cầm theo hai vali rất lớn, nhìn qua có vẻ rất nặng. Người phụ nữ kia tướng mạo bình thường, đi tay không, mặc áo khoác veston cùng quần sậm màu, thấy được vóc người yểu điệu, phong thái cũng yểu điệu không kém. Ba người rất vội vã, ánh mắt cảnh giác, đi tới con đường cách chỗ Lăng Tử Hàn không xa, liền chạy vào con đường Bodhisattva.

Lăng Tử Hàn dập tắt điếu thuốc vào thân cột đèn, sau đó lén đi theo bọn họ từ phía xa.

Con đường lớn đầy quán xá, từng cái từng cái nối tiếp nhau, ba người kia lẫn trong đám người, thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện. Lăng Tử Hàn qua đường, bất động thanh sắc mà bước nhanh, rút ngắn cự ly với cùng bọn họ.

Cậu nhấn nút trên đồng hồ đeo tay bên trái cổ tay, truyền tín hiệu đến chỗ Vệ Thiên Vũ, đồng thời mở thiết bị định vị vệ tinh trên đồng hồ để Vệ Thiên Vũ dựa vào đó mà lái xe đến đây.

Bước chân của ba người kia vô cùng vội vàng, kỹ xảo chống theo dõi không cao, chỉ biết lợi dụng đoàn người rộn ràng làm lá chắn, bước vội về phía trước.

Bỗng nhiên, bọn họ dừng lại, nhìn chung quanh đường.

Bước chân Lăng Tử Hàn không đổi, nhìn không chớp mắt đi ngang qua bọn họ.

Ba người họ không phát hiện dấu hiệu khả nghi, bước đi lên đường đi bộ. Ven đường có không ít xe cộ đậu, đều là của mấy người dừng lại vào quán bên đường để ăn. Bọn họ mở cửa của một chiếc xe màu đen, ngồi vào trong đó. 2 người đàn ông ở phía trước, người phụ nữ kia ngồi phía sau. Xe nhanh chóng chạy về phía Bắc.

Lăng Tử Hàn bất động thanh sắc bước ra khỏi lối đi bộ, nhìn về phía sau. Nếu như Vệ Thiên Vũ không chạy tới kịp, cậu sẽ kêu taxi. Nhưng vừa nhìn thì đã thấy xe việt dã của Vệ Thiên Vũ chạy tới, đậu ngay bên cạnh cậu.

Cậu nhanh chóng mở cửa xe, ngồi xuống. Vệ Thiên Vũ đã chú ý tới chiếc xe đang tăng tốc một cách khác thường rời khỏi chỗ này, không đợi cậu mở miệng, anh đã nhấn ga, đuổi theo.

Lăng Tử Hàn từ điện thoại di động đặc chế chụp lại chiếc vali ở đằng xa, sau đó dựa vào đường truyền bí mật gửi tin đến Lăng Nghị, nói rõ: “Tại Korla phát sinh bắn súng, trong hiện trường phát hiện nhân vật được tình nghi là Nhạc Uyển Di, giờ đang lái xe từ đường Thiên Sơn chạy về hướng Bắc. Bọn họ có ba người, 2 nam 1 nữ, mang theo hai vali bằng da loại lớn, tạm thời không thấy vũ khí.”

Lăng Nghị yên lặng lắng nghe, không hỏi một chữ, trầm ổn nói: “Chờ 3 phút.”

Lăng Tử Hàn liền trầm mặc chờ.

Vệ Thiên Vũ lợi dụng hệ thống vệ tinh truy tìm ở trong xe, tập trung vào chiếc xe phía trước, vẫn duy trì cự ly nhất định để theo dõi sít sao.

Chưa đến 3 phút, thanh âm Lăng Nghị liền bình tĩnh vang lên: “Bên chúng ta cùng tổng tham, bộ cảnh sát đều tra ra được tin tức liên quan, có rất nhiều phần tử khủng bố đang lần lượt nhập cảnh, có mấy tên tập kết tại một số thành thị ở Nam Cương, rất có khả năng sẽ xảy ra một loạt hành động khủng bố lớn. Đại đội chống khủng bố Tân Cương cùng đột kích Thiểm Điện đang nhận lệnh vây bắt, đêm nay tại Kashgar, Hetian, Aksu đều có hành động, nhưng hành động ở Korla là lớn nhất. Tôi đã liên hệ với Bộ Quốc phòng, đội đột kích Thiểm Điện của bọn họ vừa đánh úp vài cứ điểm bí mật của bọn phần tử khủng bố ở Korla, bắt được phần lớn những tên lẻn vào, thế nhưng hiện nay đã chứng thực, tên lãnh đạo của chúng đã chạy thoát. Những người mà các cậu phát hiện có thể là chúng. Căn cứ tình báo của bọn La Hãn tại Trung Á, gần đây Nhạc Uyển Di có mua một được một đầu đạn hạt nhân được kết hợp vào trong vali xách tay ở Âu Châu, mục đích là tạo ra một sự kiện khủng bố đặc biệt tại Lễ Quốc khánh. Bên Bộ Quốc phòng đã một mực truy tìm đầu mối này, nhưng có thể kẻ địch đã phát hiện, sớm hành động. Liệp thủ số 1, tôi lệnh cho cậu, nhất định phải ngăn chặn bọn chúng, không tiếc bất kì thứ gì, nhất định phải phá hủy kíp nổ đạn hạt nhân của bọn chúng.”

“Yes sir!” Lăng Tử Hàn lập tức nói. “Xin xác nhận, có phải chỉ có một đầu đạn hạt nhân hay không?”

“Phải, chỉ có 1 quả.” Lăng Nghị khẳng định rõ ràng.

Lăng Tử Hàn trầm tĩnh nói: “Yes sir, over.”

Thanh âm Lăng Nghị thủy chung không có chút xao động, rất bình tĩnh nói: “Tôi đã kết nối tín hiệu của các cậu với quan chỉ huy đội đột kích lần này, danh hiệu của y là ‘Phi hổ’, danh hiệu của cậu không đổi. Các cậu trực tiếp liên hệ, phối hợp với nhau.”

“Yes sir!” Lăng Tử Hàn kết thúc trò chuyện, nói với Vệ Thiên Vũ. “Trong tay bọn họ có đầu đạn hạt nhân, chúng ta nhất định phải chặn đứng bọn họ lại.”

Vệ Thiên Vũ gật đầu: “OK!”

Lăng Tử Hàn dùng vân tay mở vali đặc chế ngay chỗ đang ngồi, lấy ra vũ khí bên trong. Cậu một tay giao súng cho Vệ Thiên Vũ, một tay bỏ dao vào trong túi, còn tay mình thì cầm súng tự động.

Lăng Nghị nói không tiếc bất kì thứ gì không chỉ ám chỉ phải hy sinh sinh mạng không thôi. Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ đều là hai liệp thủ cực kỳ ưu tú, muốn chặn lại một chiếc xe trong thành phố, bắt hoặc hạ gục bọn phần tử khủng bố, cũng không phải chuyện khó gì. Chỉ sợ là bại lộ thân phận của bọn họ mà thôi. Hai người bọn họ lúc này không có che giấu gì cả, dùng tướng mạo ban đầu mà chặn đường đi của bọn phần tử khủng bố, dù thành hay không cũng có khả năng bại lộ rất lớn, đây chính là điều tối kỵ của liệp thủ.

Thế nhưng, tình huống hiện tại khẩn cấp, nếu đạn hạt nhân phát nổ, toàn bộ hơn 1 triệu người dân ở Korla như rơi vào địa ngục nhân gian, chất phóng xạ có thể khiến muôn người phải chết, mà mục tiêu công kích của phần tử khủng bố khẳng định là người lãnh đạo của trung ương đến đây công tác.

Chiếc xe phía trước chạy rất nhanh, dường như chạy thẳng đến quảng trường Thiên Nga ngay trung tâm thành nội. Nơi đó có một khách sạn 5 sao cao cấp, Phó thủ tướng, Bộ trưởng Bộ nông nghiệp, Bộ mậu dịch cùng lãnh đạo các bộ và uỷ ban trung ương đến đây thị sát, còn có Chủ tịch khu tự trị, Phó chủ tịch đến đón tiếp, toàn bộ đều đang ở đó. Hiện tại, căn cứ kế hoạch hành trình, Phó thủ tướng vẫn còn đang trên đường đến đây, chưa đến Korla.

Vệ Thiên Vũ yên lặng nhìn chiếc xe phía trước, suy nghĩ về phương án chặn xe lại. Nơi này là thành phố cũ, phần lớn là dân thành thị. Hiện tại đang vào đầu hạ, khí hậu mát mẻ, buổi tối ở đây rất đông người. Bọn họ không thể ra tay ở đây được.

Đúng lúc này, điện thoại di động Lăng Tử Hàn vang lên, bên trong truyền đến thanh âm Lôi Hồng Phi: “Liệp ưng, Liệp ưng, tôi là Phi hổ, tôi là Phi hổ, nghe được xin trả lời.” Thanh âm của y vô cùng vững vàng, so với thanh âm phấn chấn lúc bình thường hoàn toàn khác hẳn.

Thanh âm Lăng Tử Hàn rất thấp, nhưng rõ ràng: “Phi hổ, tôi là liệp ưng, xin nói!” Trước khi nói, cậu đã dùng bộ phận biến âm trong điện thoại.

Quả nhiên Lôi Hồng Phi không có nghe tiếng của cậu, rất nghiêm túc mà nói: “Xin lập tức báo cáo vị trí của mục tiêu.”

Lăng Tử Hàn nhìn tọa độ trên mặt của máy theo dõi vệ tinh trên xe, rõ ràng chuẩn xác đem vị trí của xe mình cùng xe phía trước nói cho y.

Lôi Hồng Phi nghe xong, trầm mặc vài giây, lập tức nói rằng: “Được, chúng tôi 7 phút nữa sẽ đi tới chỗ đó, Trước lúc đó, xin đừng kinh động bọn họ.”

“OK!” Lăng Tử Hàn nghe tiếng y, chỉ cảm thấy tâm tình trống rỗng, vô cùng bình tĩnh.

Song phương kết thúc trò chuyện, Lăng Tử Hàn lập tức nói với Vệ Thiên Vũ: “Đội đột kích 7 phút nữa sẽ tới.”

“Ừ!” Vệ Thiên Vũ gật đầu. Nãy giờ anh một mực chú ý tình hình bốn phía, đồng thời cẩn thận duy trì cự ly hợp lý với chiếc xe phía trước.

Trong lúc xe anh cùng xe bọn họ nối đuôi nhau, ngoài ra còn có thêm hai ba chiếc khác cũng đang chạy trên đường, như vậy sẽ không khiến cho đối phương chú ý. Nhưng cũng vì vậy, khi chiếc xe kia đột nhiên dừng lại ven đường, thể ứng phó sớm với tình huống bất ngờ, chỉ có thể từ từ giảm tốc độ lại.

Lúc chiếc xe dừng lại, một người đàn ông ngồi ở ghế phó mang theo cái vali bước xuống, vào một quán cơm nhỏ không có gì đặc biệt bên cạnh một tòa nhà lớn. Chừng 1 phút đồng hồ sau, gã mang tay không bước ra, nhanh chóng lên xe.

Xe lập tức khởi động, tiếp tục chạy về phía Bắc.

Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ liếc nhau, lập tức ăn ý thống nhất ý kiến. Lăng Tử Hàn buông súng tự động xuống, cầm lấy cây súng trong tay Vệ Thiên Vũ cắm vào bên hông, lập tức xuống xe. Vệ Thiên Vũ lập tức lái xe tiếp tục theo dõi chiếc xe phía trước.

Lăng Tử Hàn đi vào tiệm cơm, liền có một nữ nhân viên ra tiếp, ôn hòa mà nói: “Tiên sinh, xin lỗi, chúng tôi sắp đóng cửa.”

Lăng Tử Hàn mỉm cười với cô, trên mặt có chút xấu hổ: “Xin lỗi cô, tôi muốn mượn tolet một chút.”

Cô gái đó có chút giật mình, nhận được yêu cầu thình lình xảy ra này của cậu khiến cô nhất thời không biết từ chối làm sao, chỉ theo bản năng chỉ chỉ ra phía sau.

Lăng Tử Hàn mỉm cười với cô. “Cám ơn!” Liền trực tiếp đi vào.

Toilet của mấy tiệm cơm nhỏ thường rất nhếch nhác, cửa nhỏ bẩn ẩn trong góc. Lăng Tử Hàn cũng không đi vào, cứ theo lối nhỏ dẫn ra phía sau.

Nữ nhân viên phục vụ kia đuổi theo cậu, lớn tiếng kêu: “Tiên sinh, tiên sinh, toilet ở chỗ này.”

Cô vừa gọi như thế, thì Lăng Tử Hàn nghe được tiếng bước chân rất nhỏ vang lên phía trước, lập tức không chút nghĩ ngợi đi qua nhà bếp nho nhỏ, đuổi theo.

Từ lúc gã kia đi ra ngoài đến lúc Lăng Tử Hàn tiến vào, chỉ đúng 1 phút đồng hồ, người nọ hiển nhiên không ngờ tới sẽ có người đến, trong lúc hoảng loạn chưa kịp ngẫm nghĩ, liền kiếm đường mà chạy.

Lăng Tử Hàn vừa mới bước được 1 bước về phía trước, lập tức xoay người lại, song song rút súng ra, bắn về phía sau hai phát.

Ngực cùng trán của nữ nhân viên phục vụ trẻ tuổi kia xuất hiện 2 vết đạn. Cô té mạnh trên mặt đất, một cây súng bé rớt từ trong tay cô ra.

Lăng Tử Hàn không hề ngừng lại, xoay người lao ra phía sau, đuổi theo cái tên phía trước.

HẾT CHAP 48

Mục lục

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.